Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1144: Hoá ra là xuân tâm

Mặc Lam nhìn cô ấy và Đường Vũ Lân, trong lòng không khỏi có nghi hoặc. Cô tất nhiên không tin lời của Thẩm Tinh, Đường Vũ Lân vừa tới đây, làm sao có thể là bạn trai của Thẩm Tinh? Nhưng vào thời điểm này, cô không vạch trần cô ấy. Thân phận của Đường Vũ Lân rất nhạy cảm, không thể để Thẩm Tinh mang đi.

"Hắn là em trai của chị, chuyện của các ngươi về sau các ngươi tự giải quyết. Hôm nay chị tìm hắn có chuyện. Em về trước đi." Nói xong, khuôn mặt Mặc Lam trầm xuống.

Thẩm Tinh không dám nói nữa. Cô thè lưỡi, hung hăng trợn mắt nhìn Đường Vũ Lân rồi không cam lòng rời đi.

Nhìn cô rời đi, Đường Vũ Lân định nói gì đó, nhưng bị Mặc Lam dùng thủ thế chặn lại. Tiểu Bạch lái xe của Mặc Lam tới, một chiếc Hồn Đạo ô tô rất mộc mạc.

Đường Vũ Lân lập tức hiểu ý. Hai người lên xe, Tiểu Bạch lái xe, điều khiển chiếc xe tới trung tâm thành phố.

Trên đường, Mặc Lam không nói gì, dường như đang có suy nghĩ. Đường Vũ Lân cũng không nói, chỉ yên tĩnh đi theo cô.

Không lâu sau, Tiểu Bạch lái xe vào một bãi xe ngầm của một toà nhà. Ba người xuống xe, đi thang máy.

Thang máy đi tới tầng cao nhất, Mặc Lam nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, ngươi về trước đi. Chuyện hôm nay không cần ghi lại, coi như không có chuyện gì xảy ra. Hiểu chưa?"

"Vâng, ta hiểu." Tiểu Bạch tò mò nhìn Đường Vũ Lân một cái, sau đó mới đi thang máy rời đi.

Mặc Lam dẫn Đường Vũ Lân tới một căn phòng. Phòng rất lớn, khoảng 200 mét vuông, bên trong bố trí rất đơn giản.

Bởi vì là tầng cao nhất, tầm nhìn qua cửa kính rất tốt, có thể nhìn rất xa. Bên ngoài rất tấp nập, khu rừng thép đều ở trong tầm mắt.

Mặc Lam bật đèn, kéo rèm xuống, sau đó nhấn một cái nút. Đường Vũ Lân lập tức phát hiện, toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi một tầng năng lượng, tất cả dò xét bên ngoài không thể phát hiện tình hình ở đây.

"Được rồi, hiện tại có thể nói chuyện. Vũ Lân, có vẻ ngươi gặp rắc rối rồi. Ngươi và Thẩm Tinh đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Lam nhịn đến bây giờ mới hỏi cũng tương đối không dễ.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Biết cô ấy chỉ là trùng hợp, nói ra rất dài dòng. Lúc trước..." Hắn kể lại ngắn gọn chuyện đến Ma Quỷ Đảo huấn luyện quân sự, ở Bắc Hải Quân Đoàn gặp Thẩm Tinh rồi bắt cóc cô ấy, cũng kể lại chuyện họ gặp nhau và một số phán đoán của mình.

Mặc Lam nghiêm túc nghe hắn kể lại. Ban đầu, lông mày cô nhíu chặt, nhưng dần dần, nét mặt cô dần giãn ra. Cuối cùng, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân cười như có như không.

"Tỷ, chuyện chính là như vậy. Sao tỷ lại nhìn ta như vậy?" Đường Vũ Lân bị cô nhìn mà có chút ngượng ngùng.

Mặc Lam bật cười nói, "Ta còn tưởng ngươi bị quân đội theo dõi, bại lộ thân phận. Không ngờ rằng lại là nha đầu Thẩm Tinh kia động xuân tâm. Cũng đúng, đệ đệ của ta đẹp trai như vậy, lại có bản lĩnh, cô nương nhà ai không động tâm chứ? Nếu không thích thì từ chối là được. Nha đầu Thẩm Tinh là một cô gái tốt, mặc dù xuất thân danh môn nhưng chưa từng có tai tiếng gì, gia giáo rất nghiêm. Chuyện hôm nay chưa từng xảy ra trước đây, có thể thấy được ngươi ảnh hưởng tới nó lớn cỡ nào."

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Tỷ, ngươi đừng chế giễu ta. Ta và cô ấy không thể, ta đã có người mình yêu rồi. Đúng rồi, nhìn thái độ của tỷ, dường như tỷ có chút quan hệ với gia tộc cô ấy?"

Mặc Lam khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng, "Ta hy vọng hôm nay gặp được người khác. Nếu vậy, cơ hội này đủ để chúng ta khởi xướng một chiến dịch chống quân sự trong dân chúng. Ít nhất cũng làm ảnh hưởng của quân đội giảm đi một phần."

"Nhưng Thẩm gia không được. Trên thực tế, quân đội không đoàn kết. Sau nhiều năm phát triển, các gia tộc thâm nhập vào quân đội rất mạnh mẽ, tạo thành nhiều khu vực lớn trong Liên bang. Một số đại gia tộc có khu vực thuộc về mình. Trong các khu vực này, lực lượng của họ đã ăn sâu, rất khó để lay chuyển, ngay cả Liên bang cũng không dám dễ dàng va chạm. Bất kỳ chính trị gia nào muốn thượng vị đều cần các gia tộc này ủng hộ."

Đường Vũ Lân trong lòng khẽ động, "Ý của tỷ là, Thẩm gia có quan hệ với phái đối lập?"

Mặc Lam gật đầu, "Quân đội có năm đại gia tộc, Thẩm gia là một trong số đó, cũng là gia tộc duy nhất ủng hộ phái đối lập. Tộc trưởng hiện tại là ông nội của Thẩm Tinh, là Tham mưu trưởng quân đội Liên bang, quân hàm Đại tướng. Cũng là một trong ba đại lão của quân đội Liên bang. Thế lực của Thẩm gia chủ yếu ở Bắc Hải Quân Đoàn và Cục cảnh vệ Minh Đô, thực lực phi thường mạnh mẽ, có thể nói là toạ trấn trung tâm. Trong thời kỳ phái đối lập cường thế, chúng ta có thể bình an vô sự, không bị phái chủ chiến nhằm vào là nhờ Thẩm gia. Thẩm gia ngay thẳng, chủ trương phát triển hoà bình, rất phù hợp với triết lý của chúng ta. Hơn nữa, sau lưng Thẩm gia còn có Học viện Hồn Đạo Sư Hoàng Gia Nhật Nguyệt. Vì vậy, gặp chuyện hôm nay, ngay cả ta cũng không thể không buông tha. Nếu không, một khi Thẩm gia bị đả kích sẽ ảnh hưởng rất lớn tới toàn thể chúng ta."

Lúc này Đường Vũ Lân mới hiểu, khó trách Mặc Lam bỏ qua cho Thẩm Tinh, buông tha cơ hội này.

"Bốn gia tộc còn lại đều ủng hộ phái chủ chiến sao?" Đường Vũ Lân hỏi.

Mặc Lam lắc đầu, "Có ba gia tộc ủng hộ phái chủ chiến, do gia tộc Thiên Cổ cầm đầu. Nhạc gia Quân đoàn Phương Nam ủng hộ phái trung lập. Chúng ta có thể tranh thủ."

Nhạc gia? Không phải nhà Nhạc Chính Vũ sao? Đường Vũ Lân nhàn nhạt thở ra. Hai trong năm đại gia tộc không ủng hộ phái chủ chiến, tình hình không quá tệ, khó trách phái đối lập có thể duy trì cục diện như bây giờ.

"Nhưng nó không lạc quan." Mặc Lam thở dài, "Từ khi Thiên Cổ Đông Phong trở thành Tháp chủ Truyền Linh Tháp, gia tộc Thiên Cổ phát triển cực nhanh. Bọn họ ẩn nhẫn nhiều năm, một lần ra tay liền chiếm thế lực phi thường khổng lồ. Có Truyền Linh Tháp ủng hộ, hiện tại gia tộc Thiên Cổ rất khó kiểm soát. Trong Nghị viện, số ghế bọn họ khống chế trực tiếp và gián tiếp đã lên đến hơn một phần năm. Đây là tình huống chưa từng xuất hiện trong lịch sử Liên bang."

Đường Vũ Lân bị sốc, "Trong tình huống này, Liên bang không làm gì sao? Để một nhà bọn họ thống trị như vậy? Nếu tiếp tục như vậy, tương lai chẳng phải gia tộc Thiên Cổ sẽ độc tài sao?"

Mặc Lam trầm giọng nói: "Chúng ta đã đưa ra nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này, nhưng gia tộc Thiên Cổ phi thường giảo hoạt. Bên ngoài bọn họ khống chế rất ít ghế, dù chúng ta công kích cũng không có tác dụng gì. Nhiều người có liên quan đến họ, ở ngoài mặt lại có vẻ không có quan hệ với họ."

Đường Vũ Lân nhíu mày, "Tỷ, ngươi nói lúc trước Thành Sử Lai Khắc bị tập kích, có liên quan tới họ hay không?"

Mặc Lam nhìn hắn, "Ta không có kết luận về chuyện này, nhưng ta có thể nói rất có khả năng. Gia tộc Thiên Cổ rất kín đáo, nếu không phải Thiên Cổ Đông Phong là Tháp chủ Truyền Linh Tháp, bọn họ thậm chí vẫn luôn không xuất hiện. Không ai biết thế lực sau lưng gia tộc Thiên Cổ lớn thế nào. Nhưng gia tộc này, từ xưa đến nay, nội tình phi thường thâm hậu."

"Học Viện Sử Lai Khắc là học viện đệ nhất đại lục, là chỗ dựa cường đại nhất sau lưng phái trung lập, hơn nữa sau lưng phái trung lập còn một chỗ dựa lớn nữa là Đường Môn. Dù thế lực nào cũng không dám xem thường bọn họ. Khi Học Viện Sử Lai Khắc và Đường Môn ở đó, dù phái đối lập hay phái chủ chiến chiếm thượng phong cũng không dám làm quá, vì sợ phái trung lập can thiệp. Bề ngoài phái trung lập nhìn nhỏ yếu nhất, nhưng Học Viện Sử Lai Khắc, Đường Môn truyền thừa hơn hai vạn năm, nội tình thật sự quá sâu. Đặc biệt là Học Viện Sử Lai Khắc, trong phái nào cũng có tinh anh xuất thân từ học viện, có lòng trung thành rất mạnh với học viện."

"Vì vậy, trong mắt người khác, Học Viện Sử Lai Khắc là cái gai trong mắt. Học viện bị tập kích khẳng định không phải là kế hoạch trong một, hai ngày."

Nói đến đây, Mặc Lam dừng lại một chút, "Vũ Lân, tương lai ngươi định thế nào? Đừng nghĩ đến việc khôi phục học viện."

"Vì sao?" Đường Vũ Lân nói.

Mặc Lam cười khổ nói: "Quá khó khăn. Muốn khôi phục Học Viện Sử Lai Khắc, đầu tiên ngươi sẽ đứng ở phía đối lập với tất cả các đại gia tộc. Ngay cả Thẩm gia hay Nhạc gia đều không muốn chứng kiến một Sử Lai Khắc xuất hiện trở lại. Bởi vì sự tồn tại của Học Viện Sử Lai Khắc là áp chế tất cả các đại gia tộc. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com