Chương 1161: Gần ngay trước mắt
"Ngươi..." Long Vũ Tuyết hốt hoảng, "Ai hấp dẫn sự chú ý của ngươi, ta, ta không biết bơi..." Không phải sao, từ nhỏ cô lớn lên ở núi tuyết, vốn dĩ không biết bơi. Khi cô nhìn thấy Đường Vũ Lân nhảy xuống hồ, trong lúc vội vàng, cô đã quên điều này và nhảy xuống. Cho đến khi ở trong nước mới nhớ tới mình không biết bơi, lúc này mới chìm chìm nổi nổi trong nước.
Cô cũng muốn dùng hồn lực để thoát, nhưng nước hữu hình vô chất. Cô càng giãy giụa càng không thể thoát. Trong lúc bối rối, cô đã uống vài ngụm nước, càng giãy giụa cô càng hoảng hơn.
Đường Vũ Lân cười khổ: "Ngươi không phải Nhị tự Đấu Khải Sư sao? Ngươi không dùng cánh bay?"
"Ách..." Long Vũ Tuyết ngẩn ngơ. Đúng thế! Mình rõ ràng có thể từ trong nước bay ra ngoài.
"Chỉ số thông minh thật đáng lo ngại, đội phó của ta." Vừa nói, Đường Vũ Lân bất đắc dĩ mang Long Vũ Tuyết phóng người lên, bay lên khỏi mặt nước, rơi xuống trên bờ.
Lúc này Long Vũ Tuyết đã ướt sũng, quần áo dính chặt vào cơ thể để lộ dáng người uyển chuyển. Cô vội vàng nói, "Không được nhìn, ngươi quay ra chỗ khác."
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ quay người, trong lòng lại nghĩ đến Hồ Hải Thần.
Nếu muốn xây dựng lại Học Viện Sử Lai Khắc, nơi này là thích hợp nhất. Chỉ có ở đây, mọi người mới có cảm giác thân thuộc. Nhưng Thành Sử Lai Khắc đã biến thành một hồ nước lớn, không thể xây dựng lại trên địa điểm ban đầu, chỉ có thể xây dựng bên hồ. Chưa nói tới chi phí, riêng Hồ Hải Thần tràn ngập bức xạ đã là vấn đề lớn. Nếu không thể giải quyết vấn đề này, tất cả nguồn nước xung quanh đều bị ô nhiễm bởi Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo. Không có đủ nguồn nước, làm sao xây dựng lại Sử Lai Khắc?
Nghĩ tới đây, ý niệm Đường Vũ Lân khẽ động, trên người lóe lên ánh sáng hồng, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, chính là Khỉ La Úc Kim Hương.
"La huynh." Đường Vũ Lân khẽ gật đầu với Khỉ La Úc Kim Hương.
Khỉ La Úc Kim Hương nói: "Ta cảm nhận được vấn đề ngươi đang đối mặt, đúng là rất phiền toái. Bức xạ trong hồ rất mạnh, càng xuống sâu có vẻ càng mạnh hơn, là do vụ nổ lớn lưu lại. Mặc dù ta không biết Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo trong lòng ngươi là gì, nhưng nó tuyệt đối là kinh khủng. Bức xạ ở đây e rằng trong hơn nghìn năm cũng không tiêu tán hết. Muốn sinh tồn ở đây thì phải chủ động giải quyết nó."
Đường Vũ Lân hỏi: "La huynh, ngươi có biện pháp nào giải quyết chúng không? Khí tức của ngươi có thể hấp thu các loại độc, có tác dụng gì với bức xạ không?"
Khỉ La Úc Kim Hương lắc đầu, "Ta không được. Khí tức của ta chỉ có thể giải trừ độc tố, mà bức xạ là một loại năng lượng. Loại năng lượng này rất tiêu cực và đầy tính huỷ diệt, cũng tràn đầy hương vị huỷ diệt. Cái này đã vượt ra khỏi phạm vi của ta. Ta không được, nhưng có một vị đặc biệt thích hợp với tình huống này."
"A?" Ánh mắt Đường Vũ Lân sáng lên, "Là ai?"
Khỉ La Úc Kim Hương mỉm cười, "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!"
"Ta?" Đường Vũ Lân chỉ mình và nhìn Khỉ La Úc Kim Hương một cách hoài nghi. Hắn không hiểu vì sao lại nói mình có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Khỉ La Úc Kim Hương nói: "Đương nhiên không phải ngươi, nhưng biện pháp giải quyết nằm trên người ngươi. Ngươi nghĩ một chút, trên đại lục, ai có đủ trình độ giải quyết vấn đề này?"
Đường Vũ Lân thông minh cỡ nào, ánh mắt lập tức sáng lên, "Ngươi nói là, Sinh Mệnh Chi Chủng?"
Sinh Mệnh Chi Chủng là nguồn gốc sinh mệnh trên Đấu La Đại Lục. Đúng vậy! Nếu nói ai có thể thay đổi tự nhiên tốt nhất thì chắc chắn là nó.
Lúc đầu trên núi tuyết, nó có thể làm núi tuyết chuyển xanh, vậy có phải nó cũng có thể thay đổi Hồ Hải Thần, nơi sinh sống trước đây của nó?
Nghĩ tới đây, Đường Vũ Lân yên lặng thúc giục tinh thần lực, liên hệ với Sinh Mệnh Chi Chủng đang ôn dưỡng trong mi tâm của mình.
Phải nói rằng tinh thần lực cường đại có trợ giúp rất lớn trong mọi phương diện, rất nhanh, hắn đã cảm nhận được khí tức Sinh Mệnh Chi Chủng.
Một quang văn màu xanh lá nổi lên trên trán hắn, bảy hồn hoàn của Đường Vũ Lân cũng xuất hiện, hồn hoàn lục kim sắc xếp thứ năm lập loè ánh sáng.
Sau khi hấp thu Vị Diện Chi Chủng của ba tên Vương giả Thâm Uyên, Sinh Mệnh Chi Chủng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hồn hoàn Tự Nhiên Chi Tử sáng lên, từ người Đường Vũ Lân lập tức phóng ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Long Vũ Tuyết vẫn còn xấu hổ không khỏi bị hắn hấp dẫn. Nước trong Hồ Hải Thần thấm vào, tự nhiên cũng có bức xạ thấm vào cơ thể cô. Cô không có khí lực cường đại như Đường Vũ Lân, dù dùng hồn lực chống lại bức xạ, thân thể vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng lúc này, sau khi khí tức sinh mệnh xuất ra, cô lập tức cảm thấy thoải mái dễ chịu, dường như toàn thân trở nên căng đầy sức sống, rất có cảm giác muốn lao vào vòng tay hắn.
Đường Vũ Lân yên lặng liên hệ với Sinh Mệnh Chi Chủng, rất nhanh, vẻ mặt của hắn trở nên kỳ lạ.
"Như thế nào? Sinh Mệnh Chi Chủng có trả lời không?" Khỉ La Úc Kim Hương hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân gật đầu.
"Đúng vậy, ngươi nói đúng, Sinh Mệnh Chi Chủng có thể giải quyết vấn đề ở đây. Nhưng muốn hoá giải lực lượng huỷ diệt khổng lồ này cần năng lượng sinh mệnh rất lớn. Khí tức huỷ diệt của hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo quá mạnh, không dễ triệt tiêu. Sinh Mệnh Chi Chủng cần có nhiều năng lượng sinh mệnh hơn nữa. Tuy nhiên, nơi này có căn cơ bản nguyên của nó, nó bằng lòng cắm rễ, sinh sống ở đây."
"Cung cấp năng lượng sinh mệnh cho nó như thế nào?" Là Hồn thú Hệ thực vật, Khỉ La Úc Kim Hương biết rõ cấp độ sinh mệnh của Sinh Mệnh Chi Chủng. Năng lượng sinh mệnh mà Sinh Mệnh Chi Chủng cần không phải là sinh mệnh đơn giản.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Cần năng lượng sinh mệnh phi thường khổng lồ, ví dụ như, Vị Diện Chi Chủng trên người Vương giả Thâm Uyên mà chúng ta đánh chết lúc trước. Hoặc, một ít tồn tại có sinh mệnh lực nồng đậm trên đại lục. Có thể kể đến Sinh Mệnh Thủy Tinh trong khu vực trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng chỗ đó chúng ta hình như không vào được."
Nghe những lời này, Khỉ La Úc Kim Hương cũng biến sắc. Vị diện Thâm Uyên hay khu vực trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều là nơi không thể dễ dàng tiến vào, mức độ nguy hiểm không kém nhau là bao.
Đặc biệt là vị diện Thâm Uyên. Thâm Uyên Thánh Quân vô cùng kiêng kỵ Đường Vũ Lân, nếu hắn chủ động tiến vào vị diện Thâm Uyên thì không khác gì dâng dê vào miệng cọp. Không hề nghi ngờ hắn sẽ phải chết, cho dù có Cực Hạn Đấu La đi cùng cũng vậy. Dù sao, Thâm Uyên Thánh Quân là chúa tể vị diện Thâm Uyên.
Còn khu vực trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm kia thì càng không cần phải nói. Đó là nơi nào? Nghe nói, mấy Hung thú còn lại trên thế giới này đều sống ở đó.
Hung thú còn sống trước sự phát triển kinh khủng của Hồn Đạo khoa học kỹ thuật, không bị Truyền Linh Tháp bắt được hay giết chết, nó là cấp độ gì? Hồn thú như nhóm Khỉ La Úc Kim Hương hoàn toàn không thể so sánh. Tiến vào đó càng nguy hiểm hơn.
Nghe nói, Kim Nhãn Hắc Long Vương, được gọi là Thú Thần đang ngủ say trong khu vực trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Bởi vì có sự tồn tại khủng bố của Hung thú tu vi gần trăm vạn năm này, Hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới không hoàn toàn tuyệt chủng.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Khỉ La Úc Kim Hương hỏi Đường Vũ Lân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com