Chương 1167: Áo trắng lam kiếm vẫn còn
Vũ Ti Đóa gật đầu, vừa đi vừa nói: "Chỗ tránh nạn nằm sâu 300 mét dưới mặt đất, được tạo thành từ 3000 năm trước, dùng để ngăn chặn hồn đạo khí uy lực lớn. Cách mặt đất khoảng 200 mét bắt đầu có lớp bê tông và kim loại hiếm chồng lên nhau, tạo thành mấy chục lớp. Cho dù có thêm một quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo khác cũng không thể phá vỡ bên trong chỗ tránh nạn. Nơi này cũng đủ lớn, nhưng lúc đó tập kích quá đột ngột, không có lão sư chủ trì, vòng phòng hộ không thể chống đỡ đến khi chúng ta vào trong chỗ tránh nạn. Số lượng người trong thang máy có hạn, nếu không, chúng ta cũng không tổn thất nặng nề như vậy."
"Sau khi nổ lớn kết thúc, chúng ta không biết tình huống phía trên. Về sau, Vũ lão sư tìm được thiết bị bên trong chỗ tránh nạn, dần đào lên trên mới tạo ra cánh cửa này. Đây không phải lối ra duy nhất, ở xa hơn còn có cửa khác. Các tiền bối đã chuẩn bị rất kỹ."
Tiếp tục đi xuống dưới khoảng hơn trăm mét, địa hình mới trở nên bằng phẳng.
Đường Vũ Lân đã thấy tầng kết hợp giữa bê tông và kim loại, không khỏi được mở mang tầm mắt. Phòng ngự cấp độ này vũ khí hiện đại quả thật không thể phá huỷ. Các tiền bối Sử Lai Khắc nhìn xa trông rộng, đã mang đến cơ hội sống cho hậu bối.
"Vũ Ti Đóa?" Đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói, Đường Vũ Lân nghe thấy có chút quen thuộc.
Nhưng âm thanh kia nhanh chóng trở nên cảnh giác, "Có ai đi cùng ngươi sao? Tại sao có hai tiếng bước chân?"
Nói xong đã xuất hiện dao động hồn lực, một liêm đao lớn đen kịt lặng lẽ xuất hiện, chém tới hướng Đường Vũ Lân.
Vũ Ti Đóa mỉm cười và không lên tiếng. Đường Vũ Lân bất đắc dĩ tiến lên một bước, tay phải vung ra, kim quang lóe lên, Hoàng Kim Long Thương rơi vào tay. "Đinh" một tiếng, ngăn lại liêm đao kia.
"Từ Du Trình, là ta!"
Thanh âm quen thuộc, liêm đao cực lớn chính là Từ Du Trình, danh xưng Bất Tử.
Trong góc tối, thân ảnh lóe lên, Từ Du Trình xuất hiện trước mặt Đường Vũ Lân và Vũ Ti Đóa. Khi nhìn thấy Đường Vũ Lân, Từ Du Trình toàn thân cứng lại. Sau đó, hắn còn lấy tay dụi mắt. Hắn luôn có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này nhìn có chút dễ thương.
So với một năm trước, Từ Du Trình trông già dặn hơn, cũng lãnh khốc hơn.
Nhưng khi đối mặt với Đường Vũ Lân, Lưỡi Hái Tử Thần trong tay hắn trong nháy mắt thu lại. Hắn thất thanh nói: "Ngươi, ngươi còn sống?"
Đường Vũ Lân gật đầu, bước nhanh lên trước, ôm hắn thật chặt.
Mặt Từ Du Trình co lại, ánh mắt nhìn Vũ Ti Đóa cách đó không xa, lại nhìn Đường Vũ Lân, "Mau buông ra, ta không thích đàn ông ôm."
Đường Vũ Lân bật cười, cái tên này, tính vẫn xấu như vậy. Vừa rồi trên người hắn lấp lánh bảy hồn hoàn, cũng là Hồn Thánh rồi.
Lúc trước, bọn họ cùng nhau gia nhập Học Viện Sử Lai Khắc, ngoài 20 tuổi đều là cấp Hồn Thánh. Không thể không nói, bọn họ chắc chắn là nhóm học viên ưu tú nhất trong ngàn năm qua. Có lẽ đây là sự đền bù của trời cao dành cho Sử Lai Khắc trong lần đại nạn này.
"Ngươi sống được như thế nào?" Từ Du Trình hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói: "Ta đoán còn rất nhiều người có hứng thú với vấn đề này. Đi thôi, chúng ta đi gặp Vũ lão sư, ta sẽ nói một thể."
"Được." Từ Du Trình gật đầu, sau đó lại nhìn Vũ Ti Đóa một cái.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Còn không đi trước dẫn đường?" Vũ Ti Đóa sẵng giọng.
Từ Du Trình thở dài một tiếng, lắc đầu, sau đó mới đi phía trước.
Đường Vũ Lân trong lòng khẽ động, đại khái đoán được vì sao Từ Du Trình có tâm tình kỳ lạ. Hắn và Lạc Quế Tinh thích Vũ Ti Đóa, nhưng trên đại hội Hải Thần Duyên Tương Thân, Vũ Ti Đóa đã tỏ tình với mình nên hai người đó đều coi mình như tình địch.
Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, không biết bọn họ có phát triển gì không, nhưng nhìn bộ dạng của Từ Du Trình, có vẻ như không thuận lợi. Nếu không, ánh mắt hắn không nhìn Đường Vũ Lân như vậy.
Nhớ lại đại hội Hải Thần Duyên Tương Thân, trong lòng Đường Vũ Lân thấy rất ấm áp. Nếu có thể trở lại khi đó thì thật tốt. Bây giờ hắn mang theo trí nhớ trở về, nhất định sẽ không để bi kịch đó tái diễn.
Đi sâu hơn nữa, Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, nơi này được xây dựng rất thoáng mát. Mái vòm cao sáu mét, không hề chật chội.
Lúc này Đường Vũ Lân rất hưng phấn. Để xây dựng lại Sử Lai Khắc, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chịu áp lực cực lớn, đối mặt với tình huống xấu nhất. Lại không ngờ rằng, thời điểm này còn có thể thấy hy vọng.
Đây là hơn 200 học viên Học Viện Sử Lai Khắc! Tuy rằng chỉ là học viên, không có trợ giúp lớn như lão sư, nhưng có hơn 200 hạt giống này, và cả Vũ Trường Không, ít nhất bọn họ có cơ hội.
Nghĩ tới đây, cảm xúc của Đường Vũ Lân hơi không kiềm chế được, trong lòng tràn ngập hy vọng khó diễn tả.
Phía trước, Từ Du Trình mở ra một cửa đá, sau khi đi vào là một không gian lớn hơn, Đường Vũ Lân còn cảm nhận được dao động hồn lực nồng đậm.
Từ Du Trình nói: "Mọi người luôn ở đây tu luyện, tuy rằng tài nguyên không bằng lúc trước, nhưng mọi người đồng tâm hiệp lực, vững như thành đồng." Từ Du Trình luôn kiệm lời, nói nhiều như vậy rất không dễ dàng.
Vũ Ti Đóa cũng cười nói: "Hiện tại ngươi trở về thật là quá tốt. Vũ lão sư nhất định sẽ đặc biệt cao hứng. Vì bảo mật, nơi này không thể nhận tín hiệu bên ngoài, vì vậy không có thiết bị thông tin. Ta đi tìm Vũ lão sư, các ngươi chờ ở đây một lúc." Nói xong, cô rời đi như cơn gió.
Ánh mắt Từ Du Trình vẫn luôn nhìn theo cô. Đối với Vũ Ti Đóa, chấp niệm của hắn rất mãnh liệt. Nhưng hắn và Lạc Quế Tinh đều không thể làm trái tim Vũ Ti Đóa rung động.
Khác với Đường Vũ Lân, Từ Du Trình hiểu Vũ Ti Đóa hơn. Cô ấy rất kiêu ngạo và luôn muốn điều tốt nhất, giống như lúc đầu khiêu chiến Đường Vũ Lân chính là vì muốn chứng minh mình là mạnh nhất. Về sau, bọn họ thất bại, nhưng sự cường đại của Đường Vũ Lân đã chinh phục trái tim cô. Vì vậy, dù hơn ba năm không gặp, trên đại hội Hải Thần Duyên Tương Thân, cô vẫn không do dự chọn Đường Vũ Lân, mà không phải hắn hay Lạc Quế Tinh.
Hiện tại Đường Vũ Lân chưa chết, một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ. Mặc dù Từ Du Trình biết rất rõ Đường Vũ Lân trở về có lợi ích rất lớn trong việc xây dựng lại Sử Lai Khắc, nhưng hắn cũng hiểu, muốn có được trái tim Vũ Ti Đóa sẽ càng gian nan hơn.
Nhìn biểu cảm cô đơn của Từ Du Trình, Đường Vũ Lân tiến lên một bước, ôm bờ vai của hắn, "Đang nghĩ gì vậy? Là tương lai xây dựng lại học viện, hay vì Vũ Ti Đóa?" Đường Vũ Lân là người tinh tế, mà Từ Du Trình chưa bao giờ giỏi che giấu cảm xúc của mình. Đường Vũ Lân sao có thể không nhìn ra tâm trạng của hắn không tốt.
Từ Du Trình ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lắc đầu, cười khổ nói: "Không trách ngươi, cũng không liên quan đến ngươi. Chỉ là chúng ta quá yếu mà thôi. Đã nhiều năm không cùng ngươi giao thủ, có cơ hội, chúng ta cùng luận bàn."
Vũ Ti Đóa hiếu thắng, hắn sao lại không có? Từ khi nhập học tới bây giờ, Từ Du Trình vẫn luôn là đệ tử cực kỳ ưu tú trong học viện. Hồn lực của hắn đã là cấp 76, còn cao hơn Vũ Ti Đóa.
Dù hắn biết mình không có cơ hội khi đối mặt với Đường Vũ Lân, nhưng không thật sự có chút không cam lòng.
"Được!" Đường Vũ Lân không chút do dự đồng ý. Đây là sự tôn trọng với Bất Tử Từ Du Trình.
Không lâu sau, căn bản không nghe thấy tiếng bước chân, trước mặt lóe lên quang ảnh, một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt Đường Vũ Lân.
Áo trắng, vẫn là một bộ áo trắng, chỉ khác là, mái tóc dài đã có phần trắng xám. Hắn vẫn anh tuấn, lạnh lùng như trước. Hắn vẫn là áo trắng lam kiếm, thiên băng tuyết hàn.
Nhưng giờ khắc này, khi Đường Vũ Lân nhìn thấy hắn thì thấy trong đôi mắt mệt mỏi kia có sự kiên định mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần trước đây.
Đúng vậy, hắn là Vũ Trường Không!
"Vũ lão sư!" Đường Vũ Lân nghẹn ngào la lên ba chữ, sau đó tiến lên, cúi lạy thật sâu với Vũ Trường Không.
Sắc mặt Vũ Trường Không có chút tái nhợt, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Đường Vũ Lân, trong đáy mắt xẹt qua một chút nước.
Vũ Trường Không bắt lấy bả vai Đường Vũ Lân, giữ thẳng cơ thể hắn và nhìn thật sâu, dường như muốn nhìn thấu cả người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com