Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1170: Thần tượng thời niên thiếu

Từ Du Trình không biết vì tâm trạng biểu lộ quá rõ hôm nay của mình lại làm Đường Vũ Lân lo lắng, mà vì sự lo lắng này, hắn sắp phải đối mặt với một lần "tu luyện" như thế nào...

"Vũ Lân, chúng ta luận bàn một lát." Đúng lúc này, Vũ Trường Không đột nhiên nói.

"Hả?" Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn hắn.

"Đi theo ta." Vũ Trường Không không cho Đường Vũ Lân cơ hội nói chuyện, mà dẫn hắn đi ra khỏi phòng.

Dưới sự dẫn dắt của Vũ Trường Không, họ nhanh chóng đến một đại sảnh rộng lớn. Khi bọn họ đến, nơi này đang có mười mấy người luận bàn, luyện tập thực chiến.

Đây là khu vực lớn nhất mà Đường Vũ Lân nhìn thấy ở chỗ tránh nạn, đường kính khoảng 200 mét, cao khoảng 30 mét, mái vòm hình cung hoàn hảo, thoạt nhìn là do con người tạo ra. Có thể xây dựng một nơi như vậy ở độ sâu hàng trăm mét dưới lòng đất, có thể thấy được tốn bao nhiêu thời gian và chi phí.

Nhưng Học Viện Sử Lai Khắc đã làm được, Đường Vũ Lân âm thầm tán thưởng. Đồng thời trong lòng hắn cũng nghĩ, người ta nói thỏ khôn đào ba hang, khi xây dựng lại Sử Lai Khắc, hắn phải chuẩn bị nhiều phương diện, không thể tập trung tất cả ở Sử Lai Khắc như trước kia.

Tổng bộ Đường Môn cũng bị huỷ, nguyên khí đại thương, nhưng ít nhất không bị huỷ triệt để như Học Viện Sử Lai Khắc. Ở Tinh La Đế Quốc có chi nhánh Đường Môn, ít nhất có thể đảm bảo Đường Môn hoạt động bình thường. Bây giờ, Đường Vũ Lân cũng không biết thực lực hiện tại của Đường Môn, chứ đừng nói tới thế lực bên ngoài.

Hai vạn năm tích lũy, Đường Môn có nội tình thâm hậu. Mặc dù có thế lực muốn nhân thời cơ này nhổ cỏ tận gốc, nhưng không ai dám động trước. Đây là uy hiếp được sinh ra khi có đủ thực lực.

Tình hình Học Viện Sử Lai Khắc tệ hơn nhiều, bởi vì học viện quá duy nhất nên tất cả đều tập trung ở Thành Sử Lai Khắc. Khi Thành Sử Lai Khắc bị huỷ, thậm chí không có cả hậu thủ. Các kẻ địch âm thầm khống chế cuộc tấn công mới không kiêng kỵ như thế.

"Ba ba ba!" Vũ Trường Không vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của các học viên đang luyện tập thực chiến.

Nhìn thấy Vũ Trường Không, các học viên đều cung kính, nhưng khi nhìn thấy Đường Vũ Lân đứng bên cạnh Vũ Trường Không, biểu cảm của đa số học viên đều trở nên bối rối.

Những người trẻ tuổi này đều trẻ hơn Đường Vũ Lân, trong đó hầu hết chưa từng gặp Đường Vũ Lân. Đối với bọn họ, đây tuyệt đối là một người xa lạ. Đây là người lạ đầu tiên bọn họ nhìn thấy trong hơn một năm qua.

Vũ Trường Không nói: "Các ngươi có thể xem cuộc chiến từ xa, chúng ta sẽ luận bàn." Hắn không có ý giới thiệu Đường Vũ Lân. Nếu về sau mọi người đều ra ngoài rèn luyện thì hiện tại cũng nên biết một ít thông tin về Đường Vũ Lân.

Vũ Trường Không đi sang một bên, không cần hắn nói, Đường Vũ Lân tự nhiên đi về phía bên kia. Đường Vũ Lân hiểu, Vũ lão sư đang kiểm tra thực lực hiện tại của hắn.

Sau khi Đường Vũ Lân vào Nội Viện, thầy trò bọn họ đã lâu không giao thủ.

Trên người Vũ Trường Không, Đường Vũ Lân cảm nhận được khí tức như vực như ngục. Mấy năm qua, tu vi Vũ lão sư nhất định đã tiến bộ nhảy vọt, ít nhất là Bát Hoàn Hồn Đấu La. Huống chi Vũ Trường Không xuất thân từ Học Viện Sử Lai Khắc, Hồn Đấu La bình thường không thể so sánh.

"Ta sẽ không thủ hạ lưu tình." Vũ Trường Không lạnh lùng nói, áo choàng của hắn không gió mà bay.

Đường Vũ Lân tập trung, nhìn Vũ Trường Không ở đối diện, hắn dường như thấy được chính mình khi đối mặt với Vũ lão sư lần đầu tiên.

Áo trắng lam kiếm, băng thiên tuyết hàn.

Mặc dù bây giờ Đường Vũ Lân đã phát triển tới mức có thể giao thủ với Vũ Trường Không, nhưng trong đầu hắn vĩnh viễn không quên tư thế hiên ngang oai hùng của thầy ấy lúc trước.

Có thể nói, trong suốt thời niên thiếu của Đường Vũ Lân, Thiên Long Băng Vũ Trường Không là thần tượng mà hắn muốn noi theo.

Đúng vậy, sau khi tiến vào cấp Tam tự Đấu Khải, Đấu Khải của Vũ Trường Không có thêm một chữ Long, Long trong Băng Long. Hiện tại tên đầy đủ của Đấu Khải là Thiên Long Băng.

Trong lòng Đường Vũ Lân, Vũ lão sư chắc chắn sẽ trở thành Tứ tự Đấu Khải Sư trong tương lai.

Hai bên đứng yên, khí tức trong nháy mắt trở nên khác biệt. Mà các học viên đã lùi ra xa, mong chờ trận luận bàn sắp bắt đầu với vẻ kinh ngạc.

Trong bọn họ, hầu hết ánh mắt đều tập trung trên người Đường Vũ Lân. Bọn họ biết rất rõ sự cường đại của Vũ Trường Không, nhưng thanh niên đối diện trông không lớn hơn họ bao nhiêu. Hắn là ai? Chẳng lẽ hắn có thể đọ sức với Vũ lão sư?

Đôi mắt Vũ Trường Không đột nhiên biến thành màu băng lam, ngay sau đó, trường kiếm cùng màu rơi vào tay hắn. Đối mặt với Đường Vũ Lân, hắn đã xuất ra võ hồn của mình trước.

Sau đó Đường Vũ Lân liền chứng kiến, từng hồn hoàn từ dưới chân Vũ Trường Không bay lên, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...

Chín...

Chín cái? Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy hồn hoàn màu đen cuối cùng bay lên, đồng tử trong nháy mắt ngưng tụ lại...

Tuy rằng đã lâu không giao thủ với Vũ Trường Không, nhưng mới chỉ vài năm a? Tính từ khi hắn đến Tinh La Đế Quốc cũng không quá năm năm.

Năm năm trước, Vũ lão sư vẫn là Thất Hoàn, chưa tới Bát Hoàn. Trong năm năm ngắn ngủi, thầy ấy đã tăng lên cấp Phong Hào Đấu La?

Mặc dù Đường Vũ Lân có lòng tin với bản thân, nhưng khi đối mặt với Thiên Long Băng Vũ Trường Không cấp Bát Hoàn Hồn Đấu La, hắn đã có cảm giác rất áp lực, càng không cần nói bây giờ Vũ lão sư là Cửu Hoàn.

Bước vào Cửu Hoàn là tầng thứ Phong Hào Đấu La, đại biểu cho tầng thứ cao nhất giới hồn sư. Nói cách khác, bây giờ hắn phải gọi Vũ lão sư là miện hạ rồi.

Ngoài kinh ngạc, lúc này trong lòng Đường Vũ Lân tràn đầy vui sướng. Sự tồn tại của bất kỳ Phong Hào Đấu La nào hiếm khi là tin tức tốt với thế lực lớn, nhưng với Đường Vũ Lân thì khác. Vũ lão sư thành tựu Phong Hào Đấu La có nghĩa là tương lai, Học Viện Sử Lai Khắc sẽ có thêm một vị Phong Hào Đấu La. Sức chiến đấu cá nhân của Vũ lão sư cường đại như vậy, có thầy ấy ở đây, Học Viện Sử Lai Khắc sẽ có thêm một trụ cột vững vàng.

Nghĩ tới đây, toàn thân Đường Vũ Lân đều trở nên hưng phấn, chiến ý dâng cao.

Cũng lúc này, có mấy người từ bên ngoài đi vào võ trường. Đi đầu là Vũ Ti Đóa, mà sau lưng cô không phải là mấy người Đường Vũ Lân quen thuộc sao?

Bất Tử Từ Du Trình, Giam Cầm Lạc Quế Tinh, Kim Hùng Dương Niệm Hạ cùng Bích Xà Trịnh Di Nhiên.

Khiến Đường Vũ Lân ngạc nhiên là, Dương Niệm Hạ nắm tay Trịnh Di Nhiên đi vào, không biết từ lúc nào, hai người luôn đối đầu với nhau lại trở thành một đôi.

Trịnh Di Nhiên vẫn như trước, khuôn mặt thể hiện vẻ cao ngạo, dường như sẽ không bao giờ thay đổi. Đường Vũ Lân thậm chí còn nghi ngờ vẻ mặt này có phải bẩm sinh hay không?

Dương Niệm Hạ nhìn qua chất phác và vô hại hơn. Cách đây không lâu, hành vi đen tối của hắn làm Đường Vũ Lân ấn tượng rất sâu sắc.

Chứng kiến bọn họ, Đường Vũ Lân thật sự muốn hét to. Mọi người đều ở đây, thật tốt!

Đúng lúc này, Vũ Trường Không động.

Vũ Trường Không sao không nhìn ra ánh mắt thất thần trong chốc lát của Đường Vũ Lân? Và hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Trên chiến trường thật sự, chẳng lẽ kẻ địch vì ngươi thất thần mà nương tay sao? Đáp án đương nhiên là không.

Vì vậy, Vũ Trường Không ra tay trước. Hắn giống như tia chớp, hàn ý cực mạnh lan toả trong chớp mắt. Lập tức, Đường Vũ Lân cảm thấy mình như lạc vào một nơi toàn băng và tuyết. Với cường độ thân thể của hắn mà cũng có cảm giác như muốn đông cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com