Chương 2: Ngủ chung (Đã fix lỗi)
Cố Lâm gật đầu, cả hai đều không nói gì. Đến tối, Đường Nặc vào gian phòng bên trái sân, nhà họ Cố chỉ có ba gian phòng, gian lớn là nơi mẹ của Cố Lâm ở, còn gian phòng bên phải là của An Bảo, dù sao An Bảo cũng lớn tuổi rồi, ngủ với ai cũng không thích hợp, hơn nữa Đường Nặc trên dhắn nghĩa là vợ của Cố Lâm, cho nên đương nhiên muốn ở cùng một gian phòng với Cố Lâm.
Lúc đầu, Đường Nặc còn rất lo lắng, nhưng Cố Lâm lại không muốn ngủ chung giường với nàng, thay vào đó hắn ngủ trên chiếc ghế dài bằng gỗ bên cạnh nàng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đường Nặc nằm trên giường, nhìn lại chiếc ghế gỗ dài vừa hẹp vừa cứng, một người đàn ông cao gần mét chín chắc chắn sẽ rất khó chịu khi ngủ...
Nàng nhắm mắt lại, thật ra Cố Lâm cũng rất tốt , dáng người khôi ngô, tính tình điềm đạm, dịu dàng, cho dù nguyên chủ có làm sai, cũng không đuổi nàng ấy đi.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng bước chân truyền đến, trên ghế gỗ bên cạnh phát ra tiếng cạch cạch. Đường Nặc quay lưng lại, mặt có chút nóng lên, thầm rủa bản thân thật háo sắc.
Căn phòng yên tĩnh lại, Đường Nặc mơ màng chìm vào giấc ngủ , lo lắng không biết lúc đi ngủ mình có ngáy hay không ...
Đường Nặc đang ngủ say liền cảm thấy ngứa ngáy trên cánh tay, đưa tay ra định gãi, nhưng lại đụng phải thứ gì đó cứng và có lông. Nàng đột nhiên mở mắt ra và nhìn thấy một con nhện to bằng nửa lòng bàn tay đang treo trên cánh tay nàng.
Đường Nặc đặc biệt sợ nhện và gián, nàng bịt miệng kìm nén tiếng hét sắp thốt ra, lao đến bến Cố Lâm với tốc độ nhanh nhất trong đời. Cố Lâm trong nháy mắt mở to hai mắt, vươn tay bắt lấy nàng, giọng nói trầm ấm khiến người ta thấy vô cùng an tâm: "Làm sao vậy?"
Đường Nặc thật sự không ổn, nàng co chân lại trên ghế gỗ : " Có... có nhện, con nhện lớn như vậy!" Nàng vụng về ra hiệu bằng cả hai tay, trông thực sự sợ hãi. Cố Lâm nhíu mày nhìn bàn chân lấm tấm bụi, bị ánh trăng soi bóng trắng nõn đến mê người của nàng... khiển trách: "Cũng không mang giày... Con nhện đâu?"
Đường Nặc chỉ vào bên giường: "Nó đang treo ở bên giường, không được giết, ném nó ra ngoài".
"Không sợ sao?"
Cố Lâm đi qua vài bước, nhấc theo con nhện lắc lắc về phía nàng: "Thế nào lại làm động tác lớn như thế?"
"Không phải"
Đường Nặc nhìn xuống: " Có người nói rằng nếu giết nhện sẽ mất mạng". Cố Lâm khẽ giật mình ném con nhện ra xa qua cửa sổ.
Đường Nặc xấu hổ nán lại trên ghế của Cố Lâm nhưng thật sự là sợ không dám ngủ tiếp, trong người khó chịu. Nàng ngập ngừng nói: "Hay là ... Ngươi lên giường ngủ đi, ta nằm trên ghế ngủ, nói sao cũng là ta đánh thức ngươi, ngày mai ngươi đi săn...."
Cố Lâm thấy nàng sợ nhện thật, cũng không nói lời nào, liền thay đổi chăn gối của hai người, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Đường Nặc thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi, sau khi hô hấp ổn định, Cố Lâm mở mắt nhìn về phía chiếc ghế gỗ , thầm nghĩ không hiểu sao nàng ta lại thay đổi so với trước nhiều như thế . Nhưng phải công nhận Đường Nặc hiện tại rất có duyên và thú vị lại nấu ăn rất ngon, đối với An Bảo cũng thật là chân thành, không có vấn đề gì. Cố Lâm khẽ thở dài quyết định quan sát nàng một thời gian để xem liệu nàng có thực sự thay đổi hay không...
Ngày hôm sau, khi Đường Nặc tỉnh dậy, Cố Lâm chắc đã đi săn thú rồi nàng nán lại trong chăn bông một lúc rồi vào bếp, nấu một nồi thịt ba chỉ kho và một nồi cháo rất đơn giản thơm ngon.
Mẹ của Cố Lâm, Cố phu nhân đang ở trong nhà lớn, vào giờ này chắc An Bảo đang ở bên đó.
Đường Nặc mang đồ ăn đến gõ cửa. "Vào đi". Giọng nói nhẹ nhàng của Cố phu nhân không nghe được bất kỳ cảm xúc nào.
Đường Nặc vừa bước vào đã thấy trên bàn đầy thức ăn, Lỗ Thủy Tú đang ngồi cạnh An Bảo luôn miệng hỏi câu bé muốn ăn gì. Nàng sững sờ một lúc mới nhìn Cố phu nhân : "Mẹ, Lỗ cô nương tới đây làm gì vậy?"
Khuôn mặt của Cố phu nhân đầy những vết sẹo dấu vết của một trận hỏa hoạn thời trẻ. "Lỗ cô nương nấu hơi nhiều bảo cho chúng ta một ít"
Lỗ Thủy Tú nhìn Đường Nặc cười: "Đúng vậy, ta đã luôn lo lắng về việc nấu nướng của ngươi. Ta sợ An Bảo không thích ăn, vì vậy ta đã tự tay làm một vài thứ".
Đường Nặc tức giận đến bật cười một tiếng: "Lỗ cô nương, ngươi muốn làm thiếp cho Cố Lâm sao?"
Ngay sau khi những lời này phát ra, ngay cả Cố phu nhân người đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nhìn vào họ. Lỗ Thủy Tú tâm can như bị đâm thủng, sắc mặt đỏ bừng, cau mày nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta cảm thấy thương An Bảo khi bị rơi vào tay một nữ nhân ngoan độc như ngươi"
"Ta là một người phụ nữ ngoan độc?" Đường Nặc trực tiếp ngồi xuống: "Vậy thì Lỗ cô nương đây là gì? Đừng ép ta nói những điều khó nghe. Nếu ngươi thích Cố Lâm, cứ thẳng thắn hỏi Cố Lâm có muốn kết hôn với ngươi hay không, chứ không phải mỗi ngày chạy tới đây rồi làm này làm kia, Lỗ cô nương đây không ngại phiền toái, ta phiền."
Nói xong nàng sờ sờ đầu An Bảo: "Dì Lỗ nấu ăn ngon không?" An Bảo cũng có thể nghe hiểu biết là dì Lỗ này cũng muốn làm mẹ kế nhỏ của cậu ...
"Không ngon, mẹ làm mới ngon". An Bảo giả vờ như không biết gì, cậu không thích dì Lỗ, không muốn dì Lỗ làm mẹ kế.
Nhận thức của đứa trẻ là sắc bén nhất, tuy rằng nguyên chủ luôn đánh vào lòng bàn tay của cậu, nhưng may thay nàng không có làm gì thật sự quá đáng. Ở tuổi này ăn cơm đánh nhau không nhớ được. Đường Nặc tuy đến đây chỉ mới mấy ngày , nhưng cũng đủ để khiến An Bảo nhớ tới nàng.
Vẻ mặt Lỗ Thủy Tú trở nên tối sầm lại trước câu trả lời của An Bảo. Cố phu nhân nói: "Lỗ cô nương, nếu An Bảo không thích, Cô nương mang đồ ăn đi thôi". Lỗ Thủy Tú đột nhiên ngẩng đầu cố nặn ra một nụ cười trên mặt:
"Không, không có lý do gì con lấy lại đồ đã mang đến đây. Cố Bá mẫu, con hiện tại còn có việc phải làm, khi rảnh con lại qua." Lỗ Thủy Tú rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Sau khi Lỗ Thủy Tú rời đi , Đường Nặc mang theo cháo gạo nếp dẻo mềm và thịt ba chỉ nấu thơm ngon đặt lên bàn khiến An Bảo trở nên rất vui vẻ.
Cố phu nhân đặt chén xuống, đột nhiên nói: "Ta bảo Lỗ cô nương rời đi cũng không có nghĩa là ta nhận ngươi là con dâu, ngươi không cần nói gì nữa , thái độ trước đây của ngươi đối với An Bảo cũng đủ cho ta đuổi ngươi đi gấp mười lần"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com