⚪02. Tiểu sư đệ (1): Vân Châu, Cừu Linh Quân
Bản edit phi lợi nhuận chỉ đăng trên Wattpad của weo
--------------
Kiếm Tông – Hồng Tuyết Tiên Tôn lại thu thêm một đệ tử.
Nghe đồn là do Chưởng môn nhờ vả, Hồng Tuyết Tiên Tôn bất đắc dĩ mới phải nhận.
Đính chính một chút:
Không phải lời đồn, mà là sự thật.
Kiếm Tông có ba mươi sáu chủ phong.
Hồng Tuyết Tiên Tôn cư ngụ tại Lăng Tuyết Phong, nơi được dựng nên từ hàn mạch lạnh giá, tuyết phủ bạc trắng, ánh tuyết trải dài vô tận, linh khí lạnh lẽo tràn ngập.
Tùng xanh tuyết phủ, từng vòng sương trắng như khói nhẹ quấn quanh, khí lạnh mênh mang, phong cảnh hùng vĩ khiến người ngước nhìn cũng phải kính sợ.
"Tránh ra !—— "
Anh Lạc mã phi nhanh như gió, vó ngựa lướt qua tuyết chẳng để lại dấu.
Thiếu niên trên lưng ngựa giương cung kéo dây, mũi tên nhắm thẳng — sẵn sàng bắn ra.
Đệ tử giữ núi tu vi thấp kém.
Nghe được tiếng quát thì cũng đã muộn, cả người cứng đờ như bị đóng băng, tay chân run rẩy.
Mũi tên lông trắng lệch đi một tấc, sượt sượt qua gò má hắn, để lại một vết máu sâu đến thấy xương.
Ấy vậy mà hắn chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ đờ đẫn nhìn người mới đến.
Thiếu niên niên vận trường bào đen viền chỉ vàng, da trắng như tuyết, ánh mắt linh động, khí chất rực rỡ chói lòa.
Giữa trán đeo một viên huyết sắc mã não, trông tựa như trang sức đeo trán, tóc đen như mây được cố định bằng một vòng kim hoàn sáng bóng.
Kỳ lạ nhất là —
con ngươi của hắn trắng nhợt, gần như không có màu.
Mới nhìn thì hơi đáng sợ,
nhưng kỹ càng quan sát sẽ thấy linh lưu chuyển trong đó, đạo vận ẩn hiện, thâm sâu huyền ảo.
Thân phận người này đã rõ —
Cừu Linh Quân, tân đồ đệ của Hồng Tuyết Tiên Tôn.
Suốt đường đuổi theo luồng bạch quang, hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Từ Tàng Kiếm Cốc đuổi tới tận Lăng Tuyết Phong vậy mà vẫn chưa bắt được thanh kiếm kia.
Mặt mũi mất hết sạch.
Khóe môi còn treo nụ cười, nhưng ánh mắt đã sắc lạnh.
"Chạy! Có bản lĩnh thì chạy tiếp đi."
Đệ tử giữ núi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ong... ong ong ——!
Tiếng kiếm ngân vang, vang vọng nhưng ẩn giấu bi thương ai oán.
Trên thân kiếm hiện ra những sợi tơ trắng,
kiếm linh còn non yếu cuối cùng cũng không chịu nổi,
ánh sáng trắng bùng phát, kiếm khí lạnh buốt chém xuống thẳng về phía Cừu Linh Quân.
Cừu Linh Quân vốn không phải kiếm tu,
hắn là linh tu, thân thể yếu hơn bình thường.
Kiếm mang lóe lên, sát khí trào dâng.
Gió nổi lên, băng hoa tuyết trắng gào thét kéo tới.
Nhanh.
Quá nhanh.
Chỉ trong nháy mắt.
Mũi kiếm sượt qua mặt, vài sợi tóc đen bị cuốn bay theo gió.
Thế kiếm như trời sụp, đè ép khiến ngực hắn nghẹn lại, không sao nhúc nhích nổi.
Điên rồi?!
Cái thanh kiếm chết tiệt này điên thật rồi!
Hắn có định hủy linh thể của nó thật đâu!
Ngựa Anh Lạc hí dài một tiếng.
Vó ngựa chồm cao, thân ngựa quẫy mạnh,
Cừu Linh Quân không giữ được dây cương, bị hất khỏi lưng ngựa.
Kiếm linh vận lực, sát thế ngập trời.
Lúc này Cừu Linh Quân mới thấy hối hận.
Lần này không chết cũng trọng thương.
Các sư huynh, sư tỷ từ Tàng Kiếm Cốc cuối cùng cũng đuổi kịp tới.
Họ không có Anh Lạc mã, chỉ ngự khí phi hành nên không tài nào theo kịp tốc độ của Cừu Linh Quân.
"Cừu sư đệ!"
"Mau lui lại!"
"Không ổn rồi, ta không đỡ nổi..."
Một sư tỷ mặt tái nhợt: "Xong rồi..."
Cừu Linh Quân xuất thân từ Cừu thị ở Vân Châu.
Cừu thị là cổ tộc tu chân, truyền thừa ngàn năm, căn cơ thâm hậu.
Nếu không, một linh tu như Cừu Linh Quân sao có thể bái nhập môn hạ Hồng Tuyết Tiên Tôn?
Nếu hắn xảy ra chuyện, những người hộ tống đi cùng cũng tiêu đời.
Trưởng bối nhà họ Cừu chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Tuy ai cũng biết Cừu Linh Quân vốn nghịch ngợm ngông cuồng,
nhưng không ngờ hắn lại không biết trời cao đất dày đến mức này.
Đó là một thanh kiếm linh đấy!
Ngay cả đệ tử Kiếm Tông cũng chưa chắc khống chế nổi,
huống hồ là một linh tu mới nhập môn như hắn.
Kiếm quang chói lòa.
Bạch quang giăng kín trời.
Đệ tử từ hai phong Khai Linh Phong và Tầm Hoa Phong đều cưỡi kiếm phi thân, đứng giữa không trung mà nhìn về phía này.
Cừu Linh Quân cũng cảm nhận được ánh mắt xung quanh.
Hàng mi hắn khẽ rung, năm ngón tay cắm sâu xuống mặt băng, trong lòng tràn ngập phẫn uất.
Hắn nghiêng đầu, hai má đỏ bừng,
mày mắt xinh đẹp rực rỡ như lửa cháy.
Chết tiệt.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Rồi sẽ có ngày...
" ——— Là Tiểu sư thúc!"
"Tiểu sư thúc đến rồi!"
Tiếng hò reo của các sư huynh, sư tỷ vang lên.
Tiểu sư thúc gì chứ?
Chẳng lẽ là đồ đính kèm cùng với vị sư tôn hờ của hắn sắp bái nhập ấy à?
Tính theo bối phận, đám người kia đúng ra phải gọi hắn một tiếng sư huynh hoặc tiểu sư thúc...
Nhưng y có đến thì có ích gì?
Cừu Linh Quân từ sau khi khai mở "Đạo Linh Nhãn", tu hành tiến bộ thần tốc, là nhân tài kiệt xuất trong lớp đệ tử trẻ.
Tạ Ngọc dường như chỉ lớn hơn hắn một tuổi, dù tu vi cao hơn, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Dù có là trời sinh Đạo cốt đi chăng nữa...
Dẫu vậy, Cừu Linh Quân vẫn nhìn sang.
Một tức... hai tức... người vẫn chưa đến, nhưng tuyết hoa đã bay tới trước.
Giữa ánh tuyết mênh mang, một người mang kiếm bước đến.
Áo bào trắng không hoa văn, tóc đen buông dài nơi cổ.
Khí chất lạnh lẽo đến tột cùng, đến mức sương tuyết cũng chẳng thể bám vào người.
Giọng nói như ngọc lăn, châu rơi, y khẽ gọi hắn:
"Sư đệ."
Cừu Linh Quân như bừng tỉnh giữa mộng.
Hắn thăm dò đáp: "Tạ sư huynh."
Hắn chẳng kịp thấy Tạ Ngọc ra tay, dường như đúng vào khoảnh khắc hoa sương tràn đến, thế kiếm cuồng bạo kia đã tan biến trong chớp mắt.
Đáng sợ thật.
Hàng mi Tạ Ngọc khẽ động.
Tóc đen dài như thác đổ xuống, làn da như khắc từ ngọc, tay áo trắng như tầng mây, nhẹ nhàng như sóng lụa.
Y nhìn Cừu Linh Quân.
Sư đệ.
Là sư đệ của y.
Một cổ tay trắng như rồng non thò ra, ngón tay mảnh dẻ sạch sẽ như chưa từng vướng bụi trần.
"Đứng dậy đi."
Lúc này Cừu Linh Quân mới sực nhớ bản thân vẫn còn nằm sõng soài dưới đất.
Hắn mím môi, vừa xấu hổ vừa bực, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy tay Tạ Ngọc.
Cảm giác ấm lạnh xen lẫn, tựa như đang chạm vào một khối hàn ngọc.
Bàn tay ấy đẹp đến lạ thường, trắng đến gần như trong suốt, dưới lớp da mỏng thấp thoáng những mạch máu xanh nhạt đang chảy nhẹ nhàng.
Cừu Linh Quân nhìn đến ngẩn ngơ, đến lúc Tạ Ngọc buông tay thì lại thấy lưu luyến không nỡ.
Thái độ của hắn bất giác trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.
"Cảm ơn sư huynh..."
Người nọ nghiêng người.
Hai lọn tóc bị gió thổi bay, tay áo khẽ động, vạt áo khẽ lay, phảng phất hương mai nhàn nhạt.
Một thanh kiếm từ xa như xé rách trời cao, cưỡi gió mà đến, lặng lẽ lơ lửng bên người Tạ Ngọc.
Chính là thanh kiếm suýt chút nữa khiến Cừu Linh Quân bỏ mạng sau khi đuổi theo cả quãng đường dài.
Giờ đây lại ngoan ngoãn lơ lửng bên cạnh Tạ Ngọc.
"Đây là kiếm của Lăng Vi đạo quân năm xưa.
Nó từng theo Lăng Vi Đạo Quân vào Giao Cung, chém gãy cây ngô đồng nơi Phượng Tê đậu, khí thế vút tận trời xanh."
Theo lời của Tạ Ngọc, thân kiếm rực sáng.
Lưỡi kiếm sắc bén lộ rõ, khí thế bừng bừng.
Cừu Linh Quân không ngờ lai lịch của thanh kiếm này lại lớn đến vậy.
Thảo nào khó thuần phục đến thế.
Hắn bật cười.
"Vậy thì chúc mừng sư huynh."
Theo lý mà nói, hắn nên cảm tạ Tạ Ngọc.
Nhưng việc bảo vật mà mình theo đuổi suốt một quãng đường dài lại bị cướp mất... vẫn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Thế nhưng — kiếm ở Tàng Kiếm Cốc, đệ tử Kiếm Tông ai có bản lĩnh thì chiếm được thì hưởng.
Cừu Linh Quân phủi lớp tuyết trên tay áo, đang định rời đi thì—
"Đặt tên cho nó đi."
Cừu Linh Quân sững lại.
"Gì cơ?"
Tuy hắn sinh ra trong họ Cừu, chưa từng gặp qua thanh kiếm này, nhưng từng quen mắt với bảo vật, nên chỉ liếc qua là đã nhìn ra: thanh kiếm này có kiếm linh.
Tuy còn yếu, nhưng chắc chắn có thể bước vào hàng thượng phẩm.
Dù là đệ nhất đại tông tại Cang Lam, trong thánh địa Táng Kiếm Cốc cũng không có mấy thanh như vậy.
Vật báu lay động lòng người.
Cừu Linh Quân nghĩ, dù hắn là người đầu tiên phát hiện, còn dốc sức truy đuổi đến tận khi ra khỏi Táng Kiếm Cốc, thì Tạ Ngọc chắc chắn sẽ không nhường.
Nên khi câu nói kia vừa thốt ra...
Cừu Linh Quân vẫn không dám tin.
Nhưng những đệ tử xung quanh đã bắt đầu ghen tỵ ra mặt.
"Thật tốt quá."
"Ta cũng muốn làm sư đệ của Tiểu sư thúc."
"Cừu sư đệ đúng là gặp vận may lớn rồi."
"Quả nhiên, không hổ danh là Tiểu sư thúc."
"Tấm gương của Kiếm Tông, chuẩn mực của thế hệ chúng ta."
Tai Cừu Linh Quân khẽ động.
Bọn họ... đều tin thật à?
Đây là một thanh kiếm đã khai linh đấy!
Tạ Ngọc...
Cừu Linh Quân khẽ gọi cái tên ấy trong lòng, rồi nâng mắt lên.
"Nếu vậy... Linh Quân xin kính cẩn nhận lấy."
Dưới ánh mắt ghen tỵ của những đệ tử khác, hắn liếc nhìn thanh kiếm trắng tinh kia, nói:
"Nếu sư huynh đã biết rõ lai lịch của thanh kiếm này, chi bằng xin sư huynh đặt tên cho nó."
Tạ Ngọc chăm chú nhìn thanh kiếm,
ngón tay trắng như ngọc vuốt nhẹ thân kiếm,
nói ra câu từng nói trong kiếp trước:
"Nhập Giao cung, trảm Ngô Đồng, nhất tức hoá Bạch Hồng."
Mi mắt y cụp xuống, đen nhánh như mực:
"Gọi nó là Bạch Hồng đi."
Bạch Hồng kiếm — thanh kiếm từng nhuốm máu của y.
Không phải chỉ một lần.
Bạch Hồng.
Một cái tên hay.
Cừu Linh Quân thầm nhẩm đi nhẩm lại, trong lòng không kìm được mà dâng lên niềm vui.
"Bạch Hồng."
Kiếm ngân vang vọng.
Tạ Ngọc lùi lại nửa bước, cúi đầu quan sát.
Lúc ấy, Cừu Linh Quân vẫn chỉ là một thiếu niên mới nhập môn tu hành.
Áo đen, đôi mắt trắng xám, ngông nghênh ngỗ ngược — chưa từng thu liễm.
Bạch Hồng kiếm lay động, lượn lờ trên không.
Cừu Linh Quân vươn tay, nhịn đau tách ra một sợi linh lực, bấm niệm pháp quyết, đánh vào thân kiếm.
Bạch Hồng kiếm run lên một cái, rồi bay vút đến bên cạnh hắn.
Hắn vỗ nhẹ vào thân kiếm, một đạo bạch quang vụt thẳng lên tận trời cao.
Bạch Hồng kiếm nhận chủ.
Khai dị tượng.
Tuyên cáo thiên hạ.
...
Tại Phiêu Miểu Điện.
Phong chủ của Khai Linh Phong và Tầm Hoa Phong lặng lẽ nhìn vào Thủy Nguyệt Kính Hoa, không nói lời nào.
Tàng Kiếm Cốc trăm năm mới mở một lần, là kỳ ngộ to lớn hiếm có đối với đệ tử Kiếm Tông.
Một nữ tu áo xanh đứng cạnh bên kính, thân hình thẳng tắp, mắt phượng môi son, chậm rãi cất lời:
"Hắn là đệ tử của Hồng Tuyết Tiên Tôn, đương nhiên có thể vào Táng Kiếm Cốc.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một linh tu, dựa vào đâu mà cầm được kiếm của Lăng Vi?
Rõ ràng là Tạ Ngọc đã giúp hắn."
Nữ tu áo xanh tên là Hoa Tầm Lộ, là bằng hữu thân thiết của Lăng Vi Đạo Quân, giao tình sâu nặng.
Vốn dĩ nàng đã không vừa mắt xuất thân linh tu của Cừu Linh Quân, giờ thấy hắn dùng Toả Linh Ti để câu kiếm linh thì càng thêm bất mãn.
"Đó không phải là nghịch ngợm, mà là coi thường tiền bối tôn trưởng, tàn nhẫn lại hung bạo."
Kiếm có thể nhập Táng Kiếm Cốc, đều là di vật của tiền bối Kiếm Tông để lại.
Chưởng môn của Kiếm Tông – Lăng Tuần Đạo Quân, tính tình ôn hòa, nổi tiếng là người dễ mến, cười gượng hai tiếng.
"Sư muội nói vậy có hơi nặng lời rồi. Linh Quân vẫn còn nhỏ, vả lại thuở bé đã phải chịu nhiều khổ cực, có chút kiêu ngạo cũng là lẽ thường."
"Ba tuổi đã thấy tính người. Mới hơi không vừa ý đã dùng Tỏa Linh Ti câu lấy kiếm linh..."
Hoa Tầm Lộ không muốn nói thêm, chỉ lạnh lùng cười.
"Ngay từ đầu ta đã không tán thành việc hắn gia nhập Kiếm Tông."
Tỏa Linh Ti là pháp môn tu luyện đặc thù của linh tu.
Có thể câu diệt linh thể vạn vật, cực kỳ tà môn đáng sợ.
Linh tu thời thượng cổ từng bị xếp vào tà tu, mãi đến khi có một linh tu phi thăng, ban mưa vàng ba ngày mới xem như rửa sạch tiếng xấu cho linh tu.
Nghe từ nãy đến giờ, Vân Bất Khí ngáp một cái.
Hắn vươn vai lười biếng, hờ hững nói:
"Dù gì cũng đã vào rồi, cãi nhau làm gì.
Chỉ cần nói rõ một chuyện, việc Cừu Linh Quân lấy được Bạch Hồng kiếm có hợp quy củ tông môn hay không."
Khi kiếm tìm được chủ mới, tên gọi cũng sẽ đổi theo.
Kiếm của Lăng Vi Đạo Quân, nay đã được gọi là Bạch Hồng.
Hoa Tầm Lộ chau mày.
"Nếu không nhờ Tạ Ngọc..."
Vân Bất Khứ vỗ tay cười.
"Có được một sư huynh tốt, cũng là bản lĩnh của Cừu Linh Quân.
Thôi nào, đừng làm khó Chưởng môn nữa.
Tuyên bố kết thúc chuyến đi Táng Kiếm Cốc lần này đi."
Hoa Tầm Lộ đành nén giận.
Nhưng là phong chủ một đỉnh, nàng cũng phải tuân thủ quy tắc Kiếm Tông.
"Hừ!" Trước khi rời đi, nàng lạnh nhạt nói:
"Ta thấy kẻ này không phải người lương thiện. Tùy các người vậy."
Chưởng môn Lăng Tuần nhìn sang Vân Bất Khứ, cười khổ.
"Xem ra sư muội rất bất mãn rồi."
Vân Bất Khí cũng cười:
"Thôi đừng nhắc nữa.
Chẳng lẽ cứ để Bạch Hồng kiếm nằm yên trong Táng Kiếm Cốc mãi?
Đã mấy trăm năm rồi, ngoài Hồng Tuyết, còn lại chỉ có Tạ Ngọc.
Sư muội chẳng phải cũng từng cân nhắc y sao?
Nhưng Hồng Tuyết lại không đồng ý, còn muốn tự rèn kiếm cho Tạ Ngọc, nên mới đi tìm kiếm phôi.
Còn Cừu Linh Quân, dù là linh tu, nhưng đã nhập Kiếm Tông thì là đệ tử Kiếm Tông.
Cốt cách kỳ lạ, hẳn sẽ không làm uổng phí thanh kiếm của Lăng Vi đâu."
"Cũng đúng."
Lăng Tu thở dài.
"Chỉ là không biết khi nào sư muội mới buông xuống được đây."
Lăng Vi mất trong trận chiến tại Nguyệt Quan.
Tuy Hoa Tầm Lộ chưa từng nói gì, nhưng ai cũng hiểu nàng vẫn chưa vượt qua được.
Vân Bất Khứ ngửa đầu.
"Đó là chuyện của nàng ấy.
Tu giả như chúng ta, chết trận ở chiến trận cũng là vinh quang."
Lăng Tuần không nói thêm gì.
Kiếm Tông – Lâu Vân Các
Tiên hạc bay lượn, mây lành trôi lững lờ.
Đông——đông——
Tiếng chuông cổ trầm đục vang dội, rung trời chuyển đất.
Màn sáng kéo dài nối liền trời đất, từng hàng chữ vàng lấp lánh như cá bơi lượn.
Các đệ tử mới nhập môn lập tức im lặng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn chăm chú.
Chuyến đi đến Tàng Kiếm Cốc lần này đặc biệt quan trọng.
Nó sẽ định đoạt ngươi là đệ tử nội môn hay ngoại môn, từ đó ảnh hưởng đến đãi ngộ tài nguyên.
Nếu biểu hiện xuất sắc, thậm chí còn có cơ hội được các trưởng lão thu làm thân truyền.
Một bước lên mây hay chỉ là một tạp dịch — tất cả đều có thể.
"Ta vừa thấy có một đạo bạch quang vút tận trời cao, là người nào đấy?"
"Trần Lưu — Tạ thị, Giang Hạ — Hoàng thị, Thiên Thủy — Triệu thị, ... đều có đệ tử tới, chúng ta sao sánh được với những thế gia tu tiên đó."
"Động rồi, đang chuyển động kìa."
So với đám đông ồn ào, mấy người Hoàng Túy, Triệu Tại Thủy lại nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Bọn họ đều là người có chút danh tiếng, được xem là thiên tư nổi bật, nhưng lần này... lại không phải là họ.
Bảo vật chia làm các cấp:
Phàm phẩm — Bảo khí — Pháp khí — Linh khí — Tiên khí.
Chỉ ít nhất là Linh khí nhận chủ mới có dị tượng kinh động thiên địa như thế.
Một tân đệ tử... lại nhận được Linh khí!
Chuyện hoang đường, xưa nay chưa từng có!
"Ra rồi, ra rồi!"
"Mau nhìn kìa!"
"Không thể nào là đệ tử mới, chắc chắn là sư huynh sư tỷ trong môn."
"Vân Châu! Là ai ở Vân Châu vậy?"
"Lẽ nào là người của Cừu thị?"
"Nghe nói Cừu thị chỉ có một người tới, hắn mới tu hành được mấy năm! Tuyệt đối không thể nào!"
Tên vừa hiện ra———
Vân Châu, Cừu Linh Quân.
--------------
Sửa lỗi gõ chữ từ từ...
Cách ngắt đoạn chừa khoảng trống có dễ đọc hơn ko nhỉ ?
Sợ mò mò cho đã rồi làm rối mắt thêm T-T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com