Chương 101: Trấn nhỏ Mạc Thượng
Dọn dẹp xong đồ đạc, Nguyên Văn Hiên bỗng ngẩng đầu hỏi Tống Thanh Hàn:
"Sư phụ, con cũng phải làm phẫu thuật sao?"
Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, dùng giọng điệu thương lượng đáp:
"Ngày mai hẵng làm, được chứ?"
Nếu loại mủ này thật sự không nên trực tiếp dùng trên người khỏe mạnh, thì sau một ngày, những phản ứng cần xuất hiện chắc chắn sẽ bộc lộ.
Nguyên Văn Hiên ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý ngay.
Thi đại phu nhìn đệ tử nhà người ta, không nhịn được quay đầu nhìn lại tiểu đồng nhà mình, khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
"Không bằng được, từ lớn đến nhỏ đều không bằng..."
Hạ Vân Phi sờ lớp băng gạc trên người, đột nhiên nói:
"Trên người ta chỉ có chừng này mủ thôi, nếu dùng hết rồi, người ở Mạc Thượng còn cứu được không?"
Đây cũng là điều Thi đại phu và Nguyên Văn Hiên không rõ, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn sang Tống Thanh Hàn, chờ cậu giải đáp.
Tống Thanh Hàn bị phản ứng của họ làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng khi trả lời thì thần sắc lại rất nghiêm túc, chắc nịch nói:
"Cứu được. Người ở Mạc Thượng không dùng mủ của ngươi, mà dùng mủ của bò."
Hạ Vân Phi ngẩn người, vẻ mặt cổ quái nói:
"Bò? Dùng thứ từ bò đem bôi lên người, chuyện này cũng hơi..."
Tống Thanh Hàn thở dài một tiếng, không muốn bịa lời lừa họ nữa, giọng kiên định:
"Nghe ta, chắc chắn không sai."
Chớp mắt lại thêm một ngày nữa trôi qua, trên người Tống Thanh Hàn vẫn không xuất hiện phản ứng bất thường, còn mụn đỏ của Thanh Phong thì lại càng thu nhỏ rõ rệt.
Sau khi xác nhận cách làm của mình là đúng, Tống Thanh Hàn để Thi đại phu thi chủng cho Nguyên Văn Hiên, rồi lại cho đám đại hán kia thi chủng cho nhau.
Thi đại phu thấy kỹ thuật mình thua cả Nguyên Văn Hiên thì có chút nản lòng, nhưng khi nhìn sang đám đại hán thì lập tức lấy lại tinh thần, lớn tiếng chỉ đạo bên cạnh.
Đám người này tuy từng xem Nguyên Văn Hiên và Thi đại phu thao tác, lại còn được Tống Thanh Hàn giảng giải tường tận, nhưng đến lúc tự mình ra tay thì chẳng khác gì đám gà mổ thóc, không phân nặng nhẹ mà cứ cào xước lên tay người khác, có kẻ thậm chí còn cắt tới tận xương trắng, hét lên những tiếng thảm thiết.
Vất vả lắm mới làm xong hết cho cả bọn, đám đại hán ngã lăn ra đất, nằm la liệt, ai nấy đều mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nào còn chút thần thái ngang ngược ban đầu?
Lúc thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường tới Mạc Thượng, Tống Thanh Hàn bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Thích đại phu:
"Tiểu đồng của ngài sao rồi?"
Thi đại phu ngẩn ra một lúc, vội vàng đi gõ cửa phòng nó.
Tối qua ông ở cùng phòng với Tống Thanh Hàn, hôm nay lại bận rộn thi chủng cả ngày, hoàn toàn quên mất tiểu đồng nhà mình từ lâu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tiểu đồng ếu ớt nói vọng ra:
"Đừng vào... ta... ta mắc đậu mùa rồi..."
Tiếng nói quá nhỏ, Thích đại phu chỉ nghe rõ nửa câu đầu. Nghĩ đến việc hai ngày nay nó chưa ăn gì, trong lòng có chút bất an, liền vội vàng gọi một đại hán đến, trực tiếp phá cửa xông vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tiểu đồng co rúm lại, kéo chăn trùm kín đầu.
Thi đại phu trừng to mắt, kinh hoảng nói:
"Ngươi nhiễm đậu mùa rồi?"
Ai mà ngờ được, người phòng bị kỹ càng nhất là nó, lại trở thành kẻ duy nhất trong đám người bị nhiễm. Hơn nữa nhìn tình trạng phát ban trên người, rõ ràng đây không phải ngày đầu phát bệnh.
Tiểu đồng chôn mình trong chăn, phát ra tiếng thút thít đầy hối hận và sợ hãi:
"Sớm biết thế ta đã không đụng tay y rồi... hu hu... Giờ biết làm sao đây... ta không muốn chết..."
Thi đại phu hoàn hồn, vội kéo chăn hắn xuống, an ủi:
"Không sao, phương pháp của Tống đại phu có tác dụng, bệnh của Thanh Phong sắp khỏi rồi. Ngươi mau ra ngoài để Tống đại phu làm phẫu thuật cho ngươi."
Hiện giờ ông đã hoàn toàn chấp nhận cách làm của Tống Thanh Hàn, mấy từ như "phẫu thuật", "khâu vết thương", "rạch mổ" đều nói rất trơn tru.
Tiểu đồng sụt sịt, chậm rãi bước xuống giường. Nghĩ đến chuyện bản thân từng đối xử tệ với Tống Thanh Hàn, giờ lại phải đến nhờ cậy cậu, nước mắt nước mũi liền tuôn ào ào:
"Ta không muốn gặp y... Y nhất định sẽ nhục mạ ta... hu hu hu..."
Đứng bên ngoài nghe động tĩnh, Tống Thanh Hàn khẽ ngoắc Hạ Vân Phi lại, đặt dao mổ vào tay Nguyên Văn Hiên, bình thản nói:
"Con đi đi, không được vô lễ."
Nguyên Văn Hiên nghĩ đến cảnh hôm đó bị tiểu đồng đẩy ra ngoài, trong lòng vẫn có chút bực bội, liền chỉ tay về phía đám đại hán, giận dỗi nói:
"Để bọn họ đi đi. Họ vẫn cần luyện thêm."
Tống Thanh Hàn nhướn mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giọng lạnh lùng:
"Ồ? Nếu sau này gặp kẻ khiến con không vui, con định không cứu sao? Điều quan trọng nhất của người làm y là gì?"
Nguyên Văn Hiên bị hỏi đến cúi gằm đầu, nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng đáp:
"Là y đức ạ."
Nói xong, không đợi sư phụ dạy thêm, nó chủ động nói:
"Sư phụ, con sai rồi, con đi ngay đây."
Tống Thanh Hàn nhìn theo bóng lưng Nguyên Văn Hiên, thấy nó vào phòng, vẻ mặt bình tĩnh hoàn thành phẫu thuật cho tiểu đồng , không khỏi khẽ gật đầu.
Đợi Nguyên Văn Hiên đi ra, Tống Thanh Hàn đưa thằng bé đến góc sân, thấy nó vẫn im lặng không nói lời nào, bèn bật cười hỏi:
"Vẫn còn giận sao?"
Nguyên Văn Hiên lắc đầu thật mạnh, ngập ngừng một lúc rồi thật thà nói:
"Một chút ạ... con biết mình sai rồi, nhưng vẫn chưa hết giận hẳn..."
Tống Thanh Hàn vỗ vai nó, dịu giọng an ủi:
"Giận là chuyện bình thường, không giận mới là lạ. Nhưng làm thầy thuốc, con phải học cách tách biệt cảm xúc và hành động. Phải nhớ, việc của chúng ta là chữa bệnh cứu người, không phải trừ gian diệt ác."
Nguyên Văn Hiên trầm ngâm một lát, do dự nói:
"Nếu là một kẻ giết người bị thương... chúng ta cũng phải cứu hắn sao?"
Tống Thanh Hàn bật cười, nhướn mày hỏi lại:
"Vậy con làm sao biết hắn thật sự là kẻ giết người? Hoặc nói cách khác, con có biết vì sao hắn lại giết người không?"
Thấy trong mắt Nguyên Văn Hiên đầy vẻ nghi hoặc, Tống Thanh Hàn biết những chuyện này với thằng bé vẫn còn quá khó hiểu, bèn chậm rãi giải thích:
"Giả sử có một người tên A, muốn giết B. Ai ngờ trong lúc B phản kháng, A lại bị mất mạng. Vậy theo con B có phải là kẻ giết người hay không?"
"Lại giả như có người tên C, định đồ sát cả thôn, dao cũng đã cầm lên rồi. D biết được, liền ra tay giết chết C trước khi chuyện xấu xảy ra. Vậy D có phải là hung thủ không?"
"Nếu gặp những người như B và D, con sẽ ra tay cứu giúp, hay khoanh tay đứng nhìn?"
Nguyên Văn Hiên ngây người nhìn Tống Thanh Hàn, dường như chưa từng nghĩ đến tình huống như vậy, do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói:
"Con... con không biết..."
Tống Thanh Hàn cười to, xoa đầu nó dịu giọng nói:
"Cho nên, chúng ta chỉ cần lo chữa bệnh cứu người là được. Còn người đó là tốt hay xấu, nên để quan phủ định đoạt. Nếu chúng ta quản quá nhiều, trái lại sẽ càng quản càng loạn."
Lời này Nguyên Văn Hiên nghe hiểu được, liền gật đầu, nghiêm túc đáp:
"Vâng, sư phụ, con sẽ cố gắng phân biệt rõ cảm xúc và hành động."
Thật ra nghĩ lại cho kỹ, tiểu đồng của Thi đại phu cũng đâu thật sự làm hại gì đến mình, chẳng qua chỉ là... thái độ quá mức nóng nảy. Mà như vậy chẳng phải cũng là một ví dụ điển hình cho việc không thể tách biệt cảm xúc và hành vi sao?
Nó âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, lấy đó làm bài học tự cảnh tỉnh, về sau tuyệt đối không được trở thành người như thế.
Đợi khi hành lý đều đã chuẩn bị xong, cả đoàn liền lên đường hướng về phía Mạc Thượng.
Đám lưu manh du côn ban đầu vốn chẳng muốn theo Tống Thanh Hàn đến vùng đất nguy hiểm kia, nhưng Tống Thanh Hàn lại chẳng buồn phản ứng gì, mỗi lần họ đề xuất rời đi, chỉ lặng lẽ nhìn họ chăm chú. Cái nhìn ấy khiến cả đám rợn gáy, tự hỏi có phải gần đây mình bị Tống Thanh Hàn hạ độc rồi không, khiến chúng lo lắng bồn chồn không yên.
Cuối cùng chịu không nổi cảm giác sợ hãi mơ hồ ấy, cả đám ngoan ngoãn ở lại, phụ Tống Thanh Hàn làm việc lớn việc nhỏ, mãi đến khi được cậu hứa rằng đợi từ Mạc Thượng trở về sẽ được thả đi, bấy giờ mới yên tâm phần nào.
Mạc Thượng – như tên gọi – là một trấn nhỏ dựng lên giữa vùng sa mạc.
May thay nơi này chưa hoàn toàn bước vào vùng Tây Bắc khắc nghiệt, vẫn có sa mạc xen lẫn ốc đảo. Dù không tính là chốn lý tưởng để sinh sống, nhưng điều kiện cơ bản để tồn tại vẫn có đủ.
Thế nhưng hiện tại, Mạc Thượng trông chẳng khác gì một thành trấn bỏ hoang, chỉ còn tiếng gió rít gào vang vọng giữa các ngõ ngách, không một bóng người qua lại.
Hạ Vân Phi là người hiểu rõ tình hình ở Mạc Thượng nhất, liền lên tiếng giải thích:
"Từ sau khi dịch đậu mùa bùng phát, bà con trong trấn không dám ra ngoài nữa, phần lớn đều tự nhốt mình trong nhà."
"Đúng rồi, chúng ta sẽ đến trại nuôi dê trước phải không?"
Hạ Vân Phi vẫn nhớ Tống Thanh Hàn từng nói muốn dùng hai con bò để cứu người ở Mạc Thượng, vì thế liền lên tiếng xác nhận lại với cậu.
Tống Thanh Hàn gật đầu, hỏi:
"Mạc Thượng hiện còn bao nhiêu người?"
Hạ Vân Phi suy nghĩ một lát, chau mày đáp:
"Hồi ta rời đi, vẫn còn lại hơn trăm người, trong đó nhiều người đã bệnh nặng không còn cứu được nữa. Giờ thì... còn lại bao nhiêu, ta cũng không rõ."
Bệnh dịch vô tình, từng khắc trôi qua đều có thể mang đi một sinh mạng đang vật vờ giữa ranh giới sống và chết. Gương mặt Tống Thanh Hàn thoáng vẻ nặng nề, cậu nhanh chóng phân phó:
"Chút nữa đến trại nuôi dê, trước hết xử lý cho những người còn lại trong trại. Sau đó, Hạ Vân Phi và Thanh Phong chia nhau đi, tập hợp dân làng lại, phân loại họ theo mức độ nặng nhẹ của bệnh, chúng ta thay phiên nhau tiến hành phẫu thuật."
Mọi người đồng thanh đáp ứng. Vừa đến trại nuôi dê, ai nấy liền tản ra hành động.
Người trong trại nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lục tục lết ra, thấy một đám người lạ mặt, ai nấy đều ngơ ngác, không biết nên bước ra chào hỏi hay quay đầu rút vào phòng.
May là họ vẫn còn nhận ra Hạ Vân Phi, liền vội hỏi:
"Vân Phi? Những người này là ai? Không phải ngươi nói đi tìm đại phu sao?"
Hạ Vân Phi nhìn thấy những gương mặt từng quen thuộc, nay đã bị đậu mùa ăn mòn đến mức chẳng ra hình người, vành mắt bất giác đỏ lên, cố kìm nén kích động mà nói:
"Đúng vậy! Đây chính là đại phu ta tìm về. Các ngươi được cứu rồi, mọi người... đều có hy vọng được cứu rồi!"
Đám người làm ngơ ngác nhìn nhau, phải mất một lúc mới tiêu hóa được tin này, run giọng hỏi:
"Thật... thật sao? Chúng ta thật sự còn có thể cứu được sao?"
"Bịch bịch" vài người quỳ sụp xuống đất, hướng về phía Tống Thanh Hàn và những người khác dập đầu lạy tạ, vừa khóc vừa kêu:
"Trời xanh có mắt! Đa tạ đại phu! Đa tạ các vị đại phu!"
Tống Thanh Hàn mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy dao mổ ra bắt đầu sát trùng.
Cậu phải tranh thủ thời gian, tranh thủ từng giây từng phút, để giành lại những sinh mạng này từ tay Diêm Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com