Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108: Thanh Hàn trúng độc


Khi bóng dáng của Võ Đại Hổ dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ở Lưỡng Nghi Quán, cuối cùng họ cũng thở phào một hơi.

Trời đã gần về chiều, nếu thêm một lúc nữa mà hắn vẫn chưa trở ra, e rằng ai nấy đều sẽ tưởng hắn đã gặp chuyện chẳng lành.

Mà khi nhìn rõ trên vai hắn vác theo một con gấu ngựa còn cao hơn cả người hắn, mọi người liền đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn đống chiến lợi phẩm trong tay mình, lập tức thấy chẳng còn hứng thú gì nữa.

Thỏ rừng, gà rừng, mấy thứ đó có săn được nhiều đi nữa thì sao chứ? Rốt cuộc vẫn không thể so được với một con gấu to bằng cả người như vậy.

Quán chủ bật cười ha hả, bước lên vỗ vỗ vai Võ Đại Hổ, tán thưởng:

"Đại Hổ vẫn luôn dũng mãnh như thế! Trận tỉ thí này, người giành ngôi đầu không ai khác chính là Võ Đại Hổ, có ai có ý kiến gì không?"

Sự thật trước mắt, chẳng ai có thể phản bác. Huống hồ, Võ Đại Hổ cũng đâu phải lần đầu chiếm hạng nhất trong các cuộc tỉ thí như vậy.

Sắc mặt hắn vẫn nhàn nhạt, dường như không hề lấy đó làm vui mừng.

Hắn đặt con gấu ngựa xuống, rút dao găm cắt lấy hai chân gấu, trầm giọng nói:

"Con gấu này, ta chỉ lấy hai cái chân gấu, phần còn lại, các ngươi tùy ý xử lý."

Dứt lời, cũng không đợi cả đoàn quay về cùng, hắn xoay người rời đi trước.

Quán chủ nhìn bóng lưng hắn, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu, khẽ lẩm bẩm:

"Thành công rồi?"

Võ Đại Hổ trở về nhà, tiện tay ném hai cái chân gấu vào bếp, sau đó đun nước tắm rửa, rồi ôm lấy Tiểu Thạch Đầu càng ngày càng trắng trẻo mập mạp, kể lại với Tống Thanh Hàn chuyện xảy ra hôm nay, trong đó có cả việc rơi vào cùng một hố với một tên sinh nam.

Tống Thanh Hàn thì không tỏ vẻ ghen tuông gì, chuyện này đâu phải là hắn cố ý, huống chi tên kia sau đó cũng chẳng có ý định "lấy thân báo đáp", thôi thì coi như làm việc thiện, tích chút công đức đi.

Chỉ là... gần đây cậu càng lúc càng cảm thấy buồn chán. Võ Đại Hổ mỗi ngày đều phải luyện võ, thỉnh thoảng còn có việc xã giao, về đến nhà thì cũng mệt mỏi rã rời, hai người chỉ nói được dăm câu ba chữ là đã nằm xuống ngủ, đề tài chung cũng dần dần ít đi.

Cậu tuy cũng có cửa hàng, nhưng một là buôn bán quá đắt khách, mỗi ngày chỉ cần mở cửa nửa canh giờ là đã gần như bán sạch, chuyện trong nhà lại không cần lo, thời gian còn lại bỗng dưng dư dả mà chẳng biết dùng vào việc gì.

Cái cảm giác "khuê phòng cô quạnh" mà phim truyền hình hay nhắc đến, giờ cậu mới thực sự thấu hiểu.

Võ Đại Hổ thấy cậu có vẻ buồn bực, suy nghĩ một lúc, bèn nắm tay cậu, nhẹ giọng nói:

"Ngày mai ta dẫn ngươi tới những nơi ta phát hiện hôm nay, hái hết quả la hán và gia vị đem về nhé."

Tống Thanh Hàn nghe vậy, tuy gượng cười một tiếng, nhưng trong lòng lại chẳng thấy vui là bao, chính cậu cũng không hiểu vì sao lại như thế.

Nếu Tống Thanh Hàn nổi giận hay giở tính khí, Võ Đại Hổ còn biết đường mà dỗ, nhưng nhìn cậu im lặng chẳng nói gì, giữa hàng mày còn vương đầy sầu lo, hắn thực sự không biết phải làm sao cho phải.

Sau bữa tối, Võ Đại Hổ nằm trên giường, để Tiểu Thạch Đầu nằm sấp trên ngực mình, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn đang ngồi dưới ánh nến, trong lòng chợt dâng lên một suy nghĩ, hắn bỗng nói:

"Ngươi xem, đặt tên cho Tiểu Thạch Đầu là Võ Mộ Hàn, được không?"

Tống Thanh Hàn sửng sốt, nhìn thấy trong mắt Võ Đại Hổ toàn là sự chân thành, biết hắn không phải đang nói đùa, bèn ngập ngừng đáp:

"Người khác mà biết, e là sẽ chê cười mất..."

"Bọn họ có chê cười hay không thì liên quan gì đến ta, chỉ cần ngươi thấy được là được rồi."

Võ Đại Hổ đột ngột cắt lời, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn cảm thấy trong lòng ấm lên, nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ khó chịu, nói vặn lại:

"Vậy nếu sau này còn có thêm con thì ngươi định đặt tên gì?"

Không ngờ Võ Đại Hổ chỉ suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đáp:

"Niệm Hàn, Tư Hàn, Duyệt Hàn..."

Tống Thanh Hàn "phì" một tiếng bật cười, lườm hắn một cái, khẽ trách:

"Ta đâu phải heo, làm sao mà sinh nhiều thế được!"

Thấy cậu cuối cùng cũng chịu nở nụ cười đã lâu không thấy, Võ Đại Hổ âm thầm thở phào, ánh mắt chợt lóe lên, ngữ khí đầy ẩn ý:

"Chuyện đó thì... chưa chắc đâu."

Lời vừa dứt, chẳng đợi Tống Thanh Hàn mở miệng phản bác, hắn đã nhanh tay đặt Tiểu Thạch Đầu sang cái đệm mềm bên cạnh, ôm lấy eo Tống Thanh Hàn, kéo cả hai người cùng ngã xuống lớp chăn đệm mềm mại.

Một đêm xuân sắc triền miên, đến khi Tống Thanh Hàn mở mắt, sắc trời đã sáng rõ.

Sau khi dùng bữa sáng, hai người mang theo dụng cụ cùng nhau vào khu rừng ở vùng ngoại thành. Nhờ hôm qua Võ Đại Hổ đã đi qua một lần, nên lần này không tốn bao nhiêu công sức đã đến được vị trí hắn vừa phát hiện.

Võ Đại Hổ chỉ lên phía trên, nhắc nhở:

"Cây này sẽ rụng mấy quả gai, một lát ngươi đừng rời ta xa quá, ta còn tiện để ý."

Tống Thanh Hàn đưa tay che trán, cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trên cây mọc đầy những quả tròn có gai tua tủa như nhím con. Cậu đang định gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, kinh ngạc la lên:

"Là hạt dẻ? Đây là hạt dẻ đúng không?!"

Cậu cúi xuống, vạch đám cỏ bên chân, nhặt lên một quả "quả gai" vừa rụng, thấy phần khe nứt hé ra lớp vỏ cứng màu nâu bên trong, vui mừng kêu lên:

"Đúng là hạt dẻ rồi! Mau, mau tìm cái gậy, chọc hết mấy quả trên cây xuống đi!"

Võ Đại Hổ nhanh chóng tìm một cành gỗ to chắc, bảo Tống Thanh Hàn lui qua một bên, rồi cầm gậy hùng hục chọc lên cây hạt dẻ. Những quả gai lập tức rơi như mưa, khiến hắn cũng thấy rùng mình một trận.

Nếu mấy thứ này mà rơi trúng đầu, e là chỉ có nước máu chảy đầm đìa...

Tống Thanh Hàn nhìn đống hạt dẻ trước mặt chất cao như một đống đất nhỏ, vui sướng reo lên một tiếng, ra hiệu cho Võ Đại Hổ dừng tay, dùng chân dẫm theo khe nứt trên vỏ gai để tách ra, rồi lấy hạt dẻ bên trong bỏ vào bao tải vải thô.

Võ Đại Hổ chỉ nhìn qua một lần đã biết cách làm, liền dùng cả hai chân cùng lúc, chẳng mấy chốc đã xử lý xong hơn phân nửa số hạt dẻ, để lại đầy đất là những vỏ gai nhọn sắc.

Khi một bao tải hạt dẻ được lấp đầy, Tống Thanh Hàn khó khăn duỗi thẳng lưng, thấy Võ Đại Hổ cũng ra vẻ mệt mỏi rã rời, liền bật cười ha hả.

Chỉ cần hai người ở bên nhau, làm gì cũng thấy vui vẻ. Nếu có thể, cậu thật muốn Võ Đại Hổ đừng tham gia võ thí nữa, hai người cùng nhau quản lý cửa tiệm "Kỳ Môn Dị Bảo", nuôi dưỡng Tiểu Thạch Đầu nên người, rồi sinh thêm vài đứa "Niệm Hàn", "Tư Hàn", "Duyệt Hàn", những ngày tháng ấy chẳng phải là yên thuận ấm hoà hay sao?

Nhưng cậu không thể ích kỷ như thế. Tuy Võ Đại Hổ từng nói tham gia võ thí là để kiếm tiền, nhưng qua chừng ấy thời gian, Tống Thanh Hàn cũng nhận ra, hắn thật lòng yêu thích võ nghệ, muốn tạo dựng một con đường cho riêng mình trên lĩnh vực này.

Nam nhân có thể không có tiền, nhưng không thể không có chí khí. Cậu hiểu điều đó, cho nên dù bản thân có buồn bã, cũng sẽ luôn đứng phía sau ủng hộ hắn, chỉ hy vọng... đến lúc Võ Đại Hổ thực hiện được ước mơ của mình, hai người vẫn còn có thể trở về bên nhau, sống những ngày giản đơn như thuở ban đầu.

Thấy Tống Thanh Hàn đang cười, trong mắt lại hiện lên nét u sầu, Võ Đại Hổ thoáng khựng lại, bước đến nắm lấy tay cậu, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải là lúc ta không ở nhà, Trạch Tố lại đến quấy rầy ngươi? Hay là Hoa Liên lén lút giở trò gì?"

Tống Thanh Hàn viền mắt đỏ hoe, lắc đầu, khẽ đáp:

"Ta cũng không rõ, gần đây trong lòng bỗng sinh buồn bã, chắc tại rảnh rỗi quá thôi."

Võ Đại Hổ thấy cậu không vui, lòng mình cũng như thắt lại, liền thu dọn đồ đạc bỏ vào sọt tre, dịu dàng nói:

"Vậy thì chúng ta về nhà đi, ngày mai ta sẽ không đến Lưỡng Nghi Quán nữa, dắt ngươi ra ngoài dạo một vòng."

Tống Thanh Hàn kéo lấy vạt áo hắn, bướng bỉnh nói:

"Đã đi trăm bước mà dừng ở bước thứ chín mươi chín, chẳng phải uổng phí sao? Ngươi chỉ còn một bước cuối, sao lại bỏ dở chỉ vì ta chứ?"

Thấy đôi mắt cậu đong đầy ánh nước, Võ Đại Hổ mềm lòng hẳn, đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, thấp giọng thì thầm bên tai:

"Nếu ngươi không vui, thì ta lấy được cái danh Võ trạng nguyên kia để làm gì? Huống chi, với bản lĩnh hiện tại của ta, có đến võ quán hay không cũng chẳng còn gì khác biệt nữa."

Dẫu hắn nói vậy, Tống Thanh Hàn vẫn không tin, chỉ nghĩ đến chuyện Võ Đại Hổ vì mình mà không đi võ quán, để công sức bao ngày trở thành vô ích, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, ào ào như mưa, không sao ngăn được.

Khó khăn lắm mới chờ đến tối, sau khi Nguyên Văn Hiên trở về, Võ Đại Hổ lặng lẽ kéo thằng bé sang một bên, thăm dò hỏi:

"Mấy ngày nay, ngươi có trò chuyện gì với sư phụ mình không?"

Nguyên Văn Hiên ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói:

"Cũng ít lắm. Mỗi lần con tìm sư phụ, người đều trông không được vui, con sợ quấy rầy người nên cũng không dám làm phiền nữa."

Võ Đại Hổ khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm với vẻ khó hiểu:

"Chẳng lẽ thật sự là vì quá rảnh rỗi? Nhưng trước đây cũng đâu có như vậy......"

"Có phải sư phụ bị bệnh rồi không?" - Nguyên Văn Hiên ngẫm nghĩ một hồi, nhíu mày hỏi.

Không đợi Võ Đại Hổ trả lời, nhóc đã buông một câu - "Con đi tìm Thi đại phu đến khám thử xem" - rồi xoay người chạy đi như bay.

Khi Thi Đại phu hấp tấp chạy tới, thấy Tống Thanh Hàn vẻ mặt đầy nghi hoặc, liền giải thích:

"Văn Hiên lo thân thể ngươi có điều bất ổn, nên đặc biệt mời ta đến bắt mạch cho ngươi."

Tống Thanh Hàn tuy đưa tay ra phối hợp, nhưng sắc mặt lại chẳng dễ coi chút nào, cứ như đang giận dỗi chính mình vậy.

Cậu cũng không rõ bản thân bị làm sao, tự dưng lại bi thương buồn bã đến thế. Mà Võ Đại Hổ với Nguyên Văn Hiên cũng thật quá lo xa, đang yên lành lại đi mời cả đại phu đến, chẳng phải để người ta chê cười hay sao?

Thi đại phu còn chưa bắt mạch xong, đã thấy hốc mắt cậu đỏ lên, bộ dạng như sắp bật khóc đến nơi, liền quay đầu nhìn Võ Đại Hổ, do dự nói:

"Chính là thế này?"

Võ Đại Hổ lặng lẽ gật đầu, nhìn Tống Thanh Hàn lại bắt đầu rơi lệ, trong lòng đau nhói từng cơn.

Sau khi bắt mạch xong, sắc mặt của Thi đại phu trở nên nghiêm trọng hẳn. Ban đầu ông còn định quay đi nói riêng với Võ Đại Hổ, nhưng Tống Thanh Hàn lại gọi ông lại, bảo có gì cứ nói thẳng. Ông nghĩ ngợi một chút, cảm thấy dù sao Tống Thanh Hàn cũng là thầy thuốc, biết được tình trạng của mình cũng chẳng sao, bèn trực tiếp nói:

"Không giấu gì, mạch tượng của Tống đại phu... lại có phần giống với người già lúc sắp tàn lụi sinh cơ. Nhưng nếu bảo là chỗ nào xảy ra vấn đề, thì ta lại nhìn không ra được một điểm rõ ràng nào."

Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ vẻ bàng hoàng.

Người già sắp về với đất? Ý là... Tống Thanh Hàn sắp chết rồi sao?!!!

———————————————————
Chú thích về từ ngữ trong truyện:

*慕寒 (Mù Hán): Mộ Hàn - Ái mộ Thanh Hàn.
(mù): Kính mến, ngưỡng vọng, ngưỡng mộ, ái mộ...
(hán): Hàn trong Thanh Hàn – cha sinh của bé.

*念寒 (Niàn Hán): Niệm Hàn - Luôn ghi nhớ Thanh Hàn trong lòng.
(niàn): Nhớ nhung, ghi nhớ.
(hán): Hàn trong Thanh Hàn.

*思寒 (Sī Hán): Tư Hàn - Tương tư Thanh Hàn.
(sī): Nghĩ ngợi, tương tư
(hán): Hàn trong Thanh Hàn

*悦寒 (Yuè Hán): Duyệt Hàn - Niềm vui của Thanh Hàn / Vì Thanh Hàn mà vui vẻ.
(yuè): Vui vẻ, hoan hỉ.
(hán): Hàn trong Thanh Hàn

Anh hổ bự nhà mình đặt tên cho con nhưng cái nào cũng nhắc đến người thương của ảnh hết, có mỗi cái họ là của ảnh thôi, đáng iu chết mất =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com