Chương 113: Cuối cùng cũng sáng tỏ
Ánh mắt Tống Thanh Hàn lạnh nhạt, nhìn Trạch Tố như thể đang nhìn một cái xác, giọng nói chậm rãi vang lên:
"Ngài không dám xuống tay đâu. Bởi vì người ngươi yêu nhất, từ đầu đến cuối... vẫn chỉ là chính bản thân ngài mà thôi. Làm sao ngài lại cam lòng tự tay hủy hoại cuộc đời của mình như thế được ?"
"Cho nên, thuốc ta hạ, thật ra chẳng có tác dụng gì đặc biệt cả, chỉ là thêm cho cuộc sống của ngài một chút phiền toái mà thôi."
Cậu cúi người nhặt lấy con dao găm, đứng thẳng dậy, nhìn về phía Võ Đại Hổ:
"Xong rồi. Đi xem tình hình của Hoa Liên đi."
Võ Đại Hổ khẽ gật đầu, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua Trạch Tố - kẻ đang ôm mặt khóc đến run rẩy - trong lòng không gợn nổi một tia cảm xúc, lặng lẽ xoay người rời đi cùng Tống Thanh Hàn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trạch Tố cũng hạ tay xuống, để lộ đôi mắt sưng đỏ. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt mơ hồ, thì thào như tự nói với chính mình:
"Thật sự là do ta sai sao? Ta chỉ muốn Đại Hổ sống tốt hơn một chút, cũng muốn tướng công vui vẻ một chút... Sao tất cả lại thành lỗi của ta rồi?"
Đúng lúc đó, một vệt sao băng trắng sáng xẹt qua bầu trời u ám. Dù nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ.
Sắc mặt Trạch Tố bỗng thay đổi, giận dữ quát lên:
"Là ngươi sai! Ngươi chết rồi sao còn không chịu buông tha cho ta? Nói đi! Tất cả chuyện này đều là do ngươi sắp đặt phải không? Từ cái khối u kia, đến Tống Thanh Hàn, đều là ngươi phái đến báo thù ta đúng không?"
"Tại sao lại phải đối xử với ta như thế chứ..."
Nói đến cuối cùng, như thể không thể chịu đựng thêm được nữa, trước mắt tối sầm, Trạch Tố ngã gục xuống nền đất lạnh băng.
Từ phủ Trạch Tố đi ra, hai người không nói lời nào, lặng lẽ đi suốt nửa dặm. Đến khi bước chân dần chậm lại, Tống Thanh Hàn mới mở miệng, giọng bình thản:
"Ngươi trách ta sao? Ta đối xử với y như vậy, trải qua chuyện hôm nay, cho dù thân thể không sao nhưng tinh thần e rằng cũng chẳng thể gượng dậy nổi."
Võ Đại Hổ khựng lại một chút, rồi dứt khoát lắc đầu:
"Không trách. Ngươi nói toàn là sự thật. Huống hồ... ngươi vốn đâu có thật sự hạ độc, phải không?"
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng bật cười, khẽ thở dài, đưa mắt nhìn đôi bàn tay mình, chậm rãi nói:
"Đôi tay này là để cứu người, trừ khi không còn cách nào khác, nếu có thể... ta vẫn không muốn để nó bị vấy bẩn bởi việc giết người hay hại người."
"Nói cho cùng, chỉ cần y tin là ta đã hạ độc... thì có hạ hay không, cũng chẳng khác gì."
Nghĩ đến vẻ mặt hoảng loạn của Trạch Tố và tên đại phu kia khi ấy, Võ Đại Hổ không nhịn được bật cười, khẽ gật đầu:
"Quả thật. Chắc bây giờ dù ngươi có nói cho ông ta biết ngươi không hạ độc, ông ta cũng sẽ nghĩ ngươi đang giở trò."
Thấy Võ Đại Hổ thật sự không còn khúc mắc trong lòng , Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng yên tâm. Đôi vai hơi trùng xuống, như thể vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa muốn báo thù cho bản thân, lại phải kiêng dè mối quan hệ huyết thống giữa đối phương và Võ Đại Hổ, còn bị ràng buộc bởi luật pháp, việc này quả thật không dễ dàng gì.
Kết cục hiện tại đã đủ khiến cậu hài lòng rồi.
Tiếp theo chính là lúc tính sổ với tên nô tài độc ác kia rồi.
Hai người lần theo dấu vết bên đường mà đi, cuối cùng cũng tới một ngôi làng nhỏ nơi dấu vết biến mất.
Nếu chỉ đơn giản giở trò trên xe ngựa, bọn họ cũng không đến mức yên tâm như thế này.
Trông thấy cảnh Hoa Liên và lão nô tài đang giằng co không xa, hai người lập tức yên tâm, nhanh chân bước tới.
Thì ra Hoa Liên thấy tình hình không ổn, liền nhanh chân tới chuồng ngựa trước một bước, nhân lúc phu xe sơ ý liền lén trốn vào gầm xe. Khi xe bắt đầu lăn bánh, y liền tháo bao đậu treo ở bên hông xuống, dùng hạt đậu rải xuống làm ký hiệu, để Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn có thể lần theo.
Tuy bám vào gầm xe là việc vô cùng nguy hiểm và gian khổ, nhưng ý chí của Hoa Liên xưa nay vẫn luôn kinh người. Vì muốn cứu gia đình mình, dù cho hai tay bị mài rách da thịt y vẫn kiên quyết không buông. Khi khó khăn lắm mới rời được khỏi gầm xe, cả hai bàn tay đã sớm be bét máu.
Khi Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn chạy đến, hai người đã giằng co với nhau một lúc lâu. Lão nô kia sức lực kinh người, lại bị tâm lý muốn trốn chạy thúc đẩy, nên phát huy ra sức bật khó tin, suýt chút nữa đã mấy lần thoát khỏi tay Hoa Liên. Nếu không phải Hoa Liên liều mạng giữ lấy, hoàn toàn không màng tính mạng mà quấn lấy hắn, thì chỉ e giờ này tên kia đã trốn mất tăm.
Khóe mắt lão nô liếc thấy Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn, trong lòng giật mình, nhân lúc Hoa Liên sơ hở liền tung một cước đá y ngã lăn ra đất, xoay người bỏ chạy.
Nhưng làm sao Võ Đại Hổ có thể để hắn trốn được? Hắn nhún chân phóng tới, túm chặt vai đối phương, quật mạnh xuống đất, thuận tay bẻ trật khớp vai hắn, rồi nắm lấy hai chân hắn kéo trở lại.
Đến nước này, lão nô biết chuyện đã đến đường cùng, khóc lóc thảm thiết:
"Tha cho ta một mạng! Ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi! Chỉ cần các ngươi chịu tha cho ta..."
Tống Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạt đầy ghê tởm:
"Tha cho ngươi? Vậy khi ngươi tráo thuốc, sao không nghĩ đến tha cho ta? Khi ngươi uy hiếp Hoa Liên, sao không nghĩ đến tha cho người nhà của y?"
So với Trạch Tố, cậu càng căm ghét tên nô tài này.
Chỉ vì một chút sĩ diện bị tổn thương, đã có thể ôm hận trong lòng đến mức muốn hại người đến chết - loại như hắn, không xứng làm người!
Võ Đại Hổ lấy dây thừng ra, trói chặt tay chân lão nô, rồi nhét một cuộn vải vào miệng hắn, giọng lạnh như băng:
"Ta không giết ngươi. Sống hay chết, tự ngươi lo lấy."
Hoa Liên thấy vậy, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
"Hắn còn chưa nói ra tung tích của người nhà ta."
Tống Thanh Hàn nhíu chặt mày, nhìn căn nhà trước mặt, khẽ hỏi:
"Ở đây không có sao?"
Trong đáy mắt Hoa Liên thoáng qua một tia tuyệt vọng, khẽ lắc đầu:
"Đây là nhà ta, nếu bọn họ thực sự ở bên trong, thì ta cũng đã chẳng bị hắn uy hiếp đến mức ấy."
Ngay khi Võ Đại Hổ định tháo cuộn vải nhét miệng lão nô để hắn mở miệng, thì một tiếng gọi quen thuộc bỗng vang lên.
"Sư phụ! Võ thúc! Con ở đây!"
Mắt Tống Thanh Hàn sáng lên, nhìn thấy Nguyên Văn Hiên đang chạy về phía mình, không kìm được bước lên ôm lấy thằng bé , giọng nghèn nghẹn vì xúc động:
"Con không sao chứ?"
Nguyên Văn Hiên có hơi ngượng ngùng, may mà Tống Thanh Hàn cũng nhanh chóng nhớ ra ở thời cổ đại không thể tùy tiện ôm người như vậy, liền buông tay, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Thấy mắt Tống Thanh Hàn đỏ hoe, Nguyên Văn Hiên biết chắc hẳn sư phụ đã rất lo lắng cho mình, vội vàng nở nụ cười trấn an:
"Con không sao đâu, sư phụ đừng lo. Nhưng bệnh của sư phụ thế nào rồi ạ?"
Tâm tình Tống Thanh Hàn dần ổn định lại, khẽ gật đầu đầy yên tâm:
"Bệnh của sư phụ cũng đã khá hơn nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian là có thể hoàn toàn hồi phục."
"Vậy thì tốt quá rồi!" - Nguyên Văn Hiên vừa dứt lời, khóe mắt thoáng nhìn thấy Hoa Liên mặt mày trắng bệch, trong lòng giật mình, không kìm được nói:
"Sư phụ, có thể người bỏ thuốc chính là Hoa Liên, bởi vì con từng thấy những bông hoa bị y tưới qua đều héo rũ cả..."
Hoa Liên ngồi bệt xuống đất, nhìn Nguyên Văn Hiên bình yên vô sự, nước mắt tuôn rơi, khẽ nức nở:
"Là lỗi của ta, mặc kệ ra sao, việc sai trái đều là do ta làm. Nhưng vì sao... vì sao ngay cả người nhà của ta cũng phải chịu báo ứng chứ?"
Nguyên Văn Hiên trầm ngâm nhìn y, chợt nói:
"Thì ra... ngươi chính là người nhà của họ. Họ đang ở căn nhà phía sau."
Nghe vậy, Hoa Liên giật mình, vội ngẩng đầu nhìn theo hướng tay thằng bé chỉ. Thấy rõ căn nhà quen thuộc, y khẽ nhíu mày, đang định mở miệng, thì trong đầu chợt lóe lên điều gì, buột miệng:
"Hóa ra là ở ngay sau nhà ta?!"
Dứt lời liền chạy vội về phía ấy. Nguyên Văn Hiên thấy Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ không ngăn cản, cũng không nhắc nhở chuyện Hoa Liên có thể nhân cơ hội bỏ trốn.
Chẳng bao lâu sau, Hoa Liên đã từ căn nhà phía sau đi ra, cứu được mấy người bị trói tay trói chân, nhìn dáng vẻ đều có vài phần giống y.
Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn nhìn nhau, hiểu ý gật đầu, liền xách lão nô ném lên chiếc xe ngựa mà hắn mang theo, đưa cả Nguyên Văn Hiên đi cùng, theo thẳng hướng khu rừng mà đi.
Không động tới Hoa Liên là kết quả đã được họ bàn bạc từ trước. Thứ nhất, bởi Hoa Liên hoàn toàn không có ý xấu chủ quan, chỉ là bị người ta uy hiếp. Thứ hai, trong thời gian qua y đã chịu đủ dày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Hơn nữa, cho dù họ không trừng phạt, Hoa Liên hẳn cũng sẽ tự mình ăn năn hối lỗi. Vậy nên hai người quyết định không truy cứu thêm.
Khi xe ngựa chạy sâu vào rừng, Võ Đại Hổ đưa tay kéo lão nô ném xuống đất, lạnh lùng nói:
"Sống hay chết... thì cứ xem ông trời có muốn lấy mạng ngươi hay không."
Lão nô không thể mở miệng nói, đảo mắt nhìn quanh khu rừng rậm rạp phức tạp, trong mắt dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Có lẽ hắn cũng đã nghĩ thông, biết cầu xin là vô ích, nên dứt khoát không giãy giụa nữa, chỉ dùng ánh mắt độc ác tiễn chiếc xe ngựa chở bốn người ngày một đi xa.
Khi rời khỏi khu rừng, Võ Đại Hổ nghe thấy tiếng hổ gầm từ xa vọng lại, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu thản nhiên:
"Xem ra... ngay cả ông trời cũng nhìn hắn không thuận mắt."
Tống Thanh Hàn không nói gì, ôm lấy Tiểu Thạch Đầu đang mở to đôi mắt đen láy đảo quanh, chợt như sực nhớ ra điều gì, ngạc nhiên nói:
"Tiểu Thạch Đầu sắp trăm ngày rồi phải không?"
Võ Đại Hổ hơi sững lại, im lặng tính toán trong lòng, sau đó gật đầu:
"Đúng là sắp rồi..."
Thấy hai người đều vẻ mặt mơ hồ, cuối cùng vẫn là Nguyên Văn Hiên lên tiếng nhắc nhở:
"Còn năm ngày nữa là đến trăm ngày tuổi của Tiểu Thạch Đầu rồi ạ."
Tiểu Thạch Đầu như thể nghe hiểu lời, nghiêng đầu nhìn sang, há miệng cười khanh khách.
Tống Thanh Hàn có chút chột dạ - việc nhớ ngày tháng vốn là điểm yếu của cậu, chẳng ngờ Võ Đại Hổ cũng giống cậu y như đúc. Chỉ tội cho Tiểu Thạch Đầu, suýt nữa thì bị hai người cha của mình lãng quên mất ngày đại sự trăm ngày tuổi rồi.
Bốn người trở về nhà, ăn cơm trưa xong thì mỗi người một phòng nghỉ ngơi, mãi đến khi trời tối mới lần lượt tỉnh lại.
Trăm ngày của trẻ nhỏ cũng cần chuẩn bị không ít thứ, chỉ là Tống Thanh Hàn không rành mấy chuyện này, Võ Đại Hổ bảo sao thì cậu làm vậy, thỉnh thoảng Nguyên Văn Hiên cũng đến phụ giúp một chút.
Chỉ là... danh sách khách mời quả thực khiến hai người đau đầu.
Từ lúc đến châu phủ đến nay chưa vốn chưa được bao lâu, Tống Thanh Hàn lại không hay giao du, còn Võ Đại Hổ lúc còn ở võ quán, tuy có tiếp xúc xã giao nhưng cũng không có chủ ý tạo dựng mối quan hệ với ai, tính đi tính lại, những người thân quen cũng chỉ có vài cái tên như Hà Văn Lực, lão Chúc và Thi đại phu.
Chỉ là chuyện của Trạch Tố vừa rồi khiến hai người ít nhiều mang lòng e ngại với lão Chúc, song nếu không mời thì đến hôm ấy để ông ấy biết được sợ rằng cũng khó xử khó xử. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trên thiệp mời cũng chỉ có tên của Hà Văn Lực và Thi đại phu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com