Chương 131: Xếp hạng mỹ nhân
Võ Đại Hổ thấy sắc mặt của vị công tử kia càng lúc càng khó coi, cảm giác bất an trong lòng càng thêm rõ rệt. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã siết chặt nắm tay, trông như núi lửa sắp phun trào, giận dữ quát lên:
"Bắt hắn lại! Ta phải bắt hắn trả giá!"
Đám đại hán kia dường như ngây ra một lúc, liếc nhìn ánh mắt của chủ tử, cuối cùng vẫn luyến tiếc đứng dậy, giơ tay múa chân, nhào tới phía Võ Đại Hổ.
Nói là tấn công, nhưng bọn họ chẳng khác nào đám trẻ con chơi trò đánh trận giả, cứ sắp chạm vào Võ Đại Hổ thì lại rút lui, khiến sắc mặt hắn càng thêm quái dị.
Thực ra cũng không thể trách bọn họ được, là vì khi nãy Võ Đại Hổ gây cho họ chấn động quá lớn. Phải biết rằng, cho dù bọn họ có liên thủ đi chăng nữa, cũng chưa chắc khống chế nổi năm con ác khuyển kia, vậy mà Võ Đại Hổ chỉ một thân một mình, đã giết sạch cả năm con, nhìn qua còn chẳng thở dốc lấy một hơi, hỏi sao họ không sợ cho được.
Võ Đại Hổ thấy mình chỉ thuận tay vung một cái, còn chưa chạm vào thân người đối phương, mà bọn họ đã như đạn bật, ngã văng ra lăn lóc, ôm lấy sườn, vẻ mặt đầy không thể tin nổi. Hắn nhíu mày, không nhịn được trầm giọng nói:
"Đủ rồi! Các ngươi còn định dây dưa tới bao giờ? Chúng ta chỉ đến tìm nơi tổ chức võ thí, dọc đường có người chỉ hướng này, chúng ta không suy nghĩ nhiều nên mới đi tới đây. Nếu có gì mạo phạm, xin thứ lỗi, nhưng việc giết năm con chó kia là để tự vệ, không thể trách ta được."
Nghe hắn nói vậy, đám tráng hán như tìm được lý do, kêu ầm lên:
"Thì ra ngươi là đến tham chung khảo, chẳng trách thân thủ lại lợi hại như vậy. Công tử cứ yên tâm, cho dù hôm nay chúng ta chết sạch ở đây, cũng nhất định phải bắt hắn lại, an ủi linh hồn các chú chó của ngài trên trời!"
"Khoan đã!"
Không ngờ, còn chưa kịp đứng dậy làm bộ làm tịch, vị công tử kia đã chủ động mở miệng ngăn lại.
Hắn đi tới, từ trên xuống dưới đánh giá Võ Đại Hổ một lượt, thấy cơ bắp dưới lớp áo mỏng kia vẫn căng tràn rõ rệt, đáy mắt lướt qua một tia ngưỡng mộ. Khi quay đầu nhìn vào trong xe ngựa, thấy Tống Thanh Hàn, mắt hắn sáng lên, hiếu kỳ hỏi:
"Người trong xe ngựa kia, là đệ đệ của ngươi sao?"
Võ Đại Hổ không hiểu sao suy nghĩ của người này lại nhảy xa như thế, nhíu mày, lạnh nhạt đáp:
"Không phải, là phu lang của ta. Nếu ngươi không còn chuyện gì khác, vậy chúng ta xin cáo từ."
Vị công tử kia lại rất tự nhiên, trực tiếp kéo lấy vạt áo của Võ Đại Hổ, cười nói:
"Đừng vội, các ngươi chẳng phải đang tìm nơi tổ chức võ thí sao? Lại còn bị người ta lừa, ngốc nghếch đi lạc tới đây. Dù sao ta cũng rảnh, chi bằng để ta dẫn các ngươi đi."
Võ Đại Hổ liếc mắt nhìn tay hắn một cái, rút vạt áo mình lại, nghi ngờ đánh giá thần sắc người này, thấy không giống như giả bộ, chần chừ một lát rồi gật đầu nói:
"Vậy thì phiền ngươi."
Thấy hắn đồng ý, vị công tử kia liền nhảy phắt lên xe ngựa, chỉ là khi định vén rèm xe thì bị Võ Đại Hổ giơ tay kéo ngược xuống.
Đối diện với sắc mặt không vui của Võ Đại Hổ, hắn khẽ ho một tiếng, mặt không đổi sắc giải thích:
"Ta quen ngồi xe ngựa nên nhất thời quên mất, nhưng phu lang ngươi quả thực rất đẹp, là một trong những sinh nam đẹp nhất mà ta từng thấy đó!"
Hắn dừng lại một chút, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, đúng lúc Võ Đại Hổ tưởng hắn rốt cuộc cũng ý thức được mình lỡ lời, thì người kia lại vỗ tay một cái, nghiêm túc nói:
"Không đúng, phải là ba! Nhất định nằm trong hạng ba người đẹp nhất!"
Nếu không phải vì lúc hắn nói lời này trong mắt không mang một tia dâm tà, nhìn qua chỉ là đơn thuần tán thưởng, thì có lẽ giờ phút này Võ Đại Hổ đã đánh hắn thành một vũng máu rồi.
Dám công khai thèm khát sắc đẹp của người khác trước mặt phu quân của người ta, đây không gọi là tìm đánh thì còn là gì?
Võ Đại Hổ thấy người kia nói mãi không thôi cũng không buồn đáp lại, đối phương lại chẳng hề lúng túng, thao thao bất tuyệt bắt chuyện, đầu tiên là tự giới thiệu một lượt, sau đó bắt đầu moi thông tin từ Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn. Chỉ là Võ Đại Hổ tuy nhìn có vẻ chất phác, nhưng không có nghĩa là thật sự ngốc, không những không để đối phương moi được gì, mà còn khéo léo moi ngược lại được không ít thông tin từ hắn.
Thì ra người này tên là Vương Triều Viên, là Nhị công tử của Vương phủ. Là con thứ ở giữa, hắn vừa không cần thừa kế sản nghiệp gia đình, lại chẳng được trưởng bối yêu chiều, cho nên mới dưỡng thành tính cách buông thả, thường xuyên làm ra mấy chuyện kỳ quái.
Ví như năm con ác khuyển lần này, chính là do hắn nổi hứng tự mình đến vùng ngoài tìm về. Mấy con đó không những hung hãn thiện chiến, mà còn vô cùng trung thành, chỉ tiếc giờ chẳng còn lại con nào.
Có điều lúc nhắc đến chuyện này, Vương Triều Viên cũng không hề lộ ra chút oán trách nào với Võ Đại Hổ, xem ra vẫn là người biết phân biệt phải trái, hiểu rõ chuyện này có trách thì cũng không thể trách lên đầu Võ Đại Hổ.
Võ Đại Hổ thấy hắn tính tình thẳng thắn, bèn chủ động nói:
"Ông lão chỉ đường kia có mục đích gì thì ta không rõ, nhưng mấy người giữ chó của ngươi, chắc chắn là có vấn đề. Vừa thấy ta đã lập tức thả chó ra cắn, thấy ta có chút bản lĩnh, không những không thu tay mà ngược lại còn phấn khích hơn, miệng nói muốn dạy dỗ ta, nhưng ngay cả vạt áo của ta cũng không đụng tới."
Nghe xong những lời này, Vương Triều Viên khẽ lắc đầu, thở dài nói:
"Quả nhiên là thế. Xem ra cho dù ngươi không đến, thì năm con chó kia e rằng cũng khó tránh khỏi kết cục này."
Võ Đại Hổ khựng lại, nghi hoặc hỏi:
"Sao lại nói vậy?"
Vương Triều Viên thở dài, chậm rãi nói:
"Năm con chó ấy, đối với ta mà nói tất nhiên là vô cùng tốt, vì ta đâu cần tự tay nuôi nấng, cũng chẳng cần tiếp xúc gần gũi lâu dài với chúng. Nhưng đối với đám hạ nhân thì lại là tai họa, chỉ tiếc ta lúc ấy quá mức sủng ái, khiến bọn họ không dám động vào. Nay thấy ngươi có thể trừ khử được 'khối u độc hại' này, tất nhiên là mừng rỡ còn không kịp, phản ứng khác thường cũng là điều dễ hiểu."
"Còn về lão già kia, nếu ta đoán không lầm, trước đó bọn họ từng tìm gác cổng phản ánh việc năm con chó ban đêm gây ồn ào khiến họ mất ngủ. Khi ấy ta chẳng để tâm, không ngờ lại gieo họa từ đó."
Sắc mặt hắn lộ ra vài phần u sầu, không rõ là đang tiếc thương cho cái chết của năm con chó kia, hay là tiếc nuối vì mình đã không sớm nhận ra chuyện này.
Võ Đại Hổ liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Người ta vẫn nói thế gia sinh công tử bột, không ngờ công tử bột cũng phân ra loại, ít nhất loại như Vương Triều Viên đây, trong lòng hắn lại chẳng thấy phản cảm chút nào.
Vương Triều Viên thuận tay trèo lên xe ngựa, ngả người ra sau, thở dài thườn thượt:
"Hôm nay ta đã khổ sở thế này, để ta nhìn mỹ nhân một chút xoa dịu tâm tình đi."
Tống Thanh Hàn vẫn luôn ở trong xe nghe hai người trò chuyện, nên cũng đã hiểu sơ tính cách của Vương Triều Viên. Giờ thấy hắn nghiêng đầu nhìn mình, không nhịn được bật cười khẽ, lắc đầu nói:
"Lời Vương công tử nói, lừa con nít còn được, chứ ta thật chẳng tin trong cái kinh thành to thế này, mà chỉ tìm được hai thụ sinh đẹp hơn ta."
Hiện giờ cậu đã bình thản tiếp nhận "thiết lập mỹ nhân" của mình, chỉ là cái danh "tuyệt thế giai nhân" kia, cậu vẫn thấy nên xin miễn thì hơn.
Tuy rằng Võ Đại Hổ phản ứng lại rất nhanh, lập tức lôi Vương Triều Viên ra khỏi xe, nhưng ánh mắt của hắn ta thì như dán lại, vẫn dõi theo hướng Tống Thanh Hàn đang ngồi, hệt như muốn nhìn xuyên qua cả rèm xe.
Đợi khi phản ứng được Tống Thanh Hàn vừa nói gì, hắn liền đập tay một cái, cảm khái nói:
"Cái đẹp ấy mà, có người đẹp tay, có người đẹp chân, có người đẹp mặt... người đáp ứng được một điều kiện thì không ít, nhưng đủ để gọi là mỹ nhân thì hiếm có lắm. Nhất là khí chất lạnh nhạt trên người ngươi, thật giống tiên nhân lạc thế, khiến người ta chỉ muốn ngước nhìn."
Nói xong, trên mặt hắn thật sự lộ ra vẻ say mê mong ngóng, chỉ là trong mắt Võ Đại Hổ, rõ ràng đó là bộ dạng bụng đói kêu gào thì đúng hơn.
Tống Thanh Hàn cười đã đời, ánh mắt đảo qua một vòng, đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ, hạ giọng hỏi:
"Vậy hai người còn lại là ai?"
Thấy Vương Triều Viên hồi lâu không trả lời, cậu cứ tưởng mình vô tình đụng chạm tới chuyện gì cơ mật, vội vàng nói:
"Nếu không tiện nói thì thôi, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
"Người thứ nhất, là con trai tể tướng - Liễu Vãn Như, y từng một mình đối đáp cả nhóm nho sĩ tại thi hội. Khí thế ấy, phong thái ấy, thật hiếm thấy trên đời! Ngay cả Hoàng thượng cũng từng đích thân khen ngợi y 'tâm hồn thanh khiết như lan, cốt cách siêu phàm', nếu không phải vì... e rằng giờ này người đã ở trong cung rồi."
"Người thứ hai, hiện tại là Hoàng quý phu - Phương Cẩm Quan, không chỉ dung mạo khuynh thành mà thân thể còn tỏa hương, nghe nói ngày y được tuyển vào cung, tiết trời xuân sáng, hoa nở rực rỡ, bướm trong cung đều bay quanh y mà múa lượn. Hoàng thượng khi ấy liền cho rằng đó là tiên nhân hạ phàm, vừa gặp đã đem lòng ái mộ..."
Có lẽ phần sau không tiện nói nhiều, Vương Triều Viên chỉ nói đến đó rồi dừng lại, nét mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, chẳng rõ là đang hồi tưởng phong tư khuynh thành của hai người kia, hay nghĩ tới những chuyện không tiện nói ra.
Võ Đại Hổ thì lại chẳng có mấy cảm giác với những hình ảnh được miêu tả kia, chỉ thản nhiên nói:
"Chuyện này đều là hư danh, nếu ngươi thấy bộ dạng Tiểu Hàn lúc cứu người, thì bảng xếp hạng kia e là phải đổi lại rồi."
"Cứu người?" - Vương Triều Viên lập tức nắm bắt được trọng điểm trong lời hắn nói, hai mắt sáng rực, hưng phấn nói:
"Mỹ nhân cứu người trị bệnh, ta đây đúng là lần đầu gặp đấy! Ngươi nói đúng, phải đổi, nhất định phải đổi! Có điều cụ thể thế nào, ta chưa tận mắt nhìn thấy, không thể vội vàng kết luận. Đợi đến khi phu lang của ngươi ra tay cứu người, nhớ để ta đến gần nhìn một chút, rồi ta sẽ định lại thứ tự."
Tống Thanh Hàn nghe xong vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười, một là không ngờ đến cả Võ Đại Hổ cũng có lúc trẻ con như vậy, lấy mình ra khoe khoang, hai là không ngờ Vương Triều Viên thật sự tin là thật.
Cậu lúc phẫu thuật, máu me tung tóe, nếu Vương Triều Viên mà còn thấy đẹp, thì cậu thật sự phải nghi ngờ lại nhận thức của mình về thẩm mỹ rồi.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đến khi đi ngang một phủ viện lớn, Vương Triều Viên liếc nhìn một cái, nhắc nhở:
"Tới rồi đấy, đây chính là nơi ở dành cho người tham gia kỳ thi cuối cùng."
Võ Đại Hổ xoay người quan sát một vòng, khẽ gật đầu nói:
"Quả nhiên khí thế, chẳng trách có thể chứa được nhiều người như vậy.
Phải biết rằng, nơi đây không chỉ dành riêng cho thí sinh dự thi cuối cùng, mà còn bao gồm cả những người theo hầu phục vụ họ, nghĩ thôi cũng biết số người chắc chắn không hề ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com