Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132: Tranh đoạt viện mới


Võ Đại Hổ bước lên phía trước, đưa ra thư giới thiệu do châu phủ cấp, chắp tay với thị vệ rồi giải thích mục đích đến đây của mình.

Thị vệ lại tỏ ra khá sảng khoái, không kiểm tra quá nhiều đã cho thông qua.

Thấy Vương Triều Viên cũng mặt dày mày dạn đi theo vào, Võ Đại Hổ tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nói gì thêm.

Vừa bước vào trong, liền có người chuyên trách đến giới thiệu sơ lược về bố cục trong phủ viện, sau đó để bọn họ tự mình chọn khu vực muốn ở.

Chuyện tốt như vậy thoạt nhìn đúng là có chút kỳ lạ, nhưng Võ Đại Hổ cũng không nghĩ nhiều, liền hỏi thẳng:

"Chỗ nào cũng có thể chọn sao? Lẽ nào chúng ta là những người đến đầu tiên?"

Người kia mỉm cười gật đầu:

"Đúng vậy, chỗ nào cũng có thể chọn."

Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn liếc nhau một cái. Tống Thanh Hàn có vẻ như còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Võ Đại Hổ bộ dạng hào hứng, cuối cùng chỉ nhẹ giọng dặn dò:

"Ngươi chọn đi, tốt nhất là viện lớn một chút."

Dù gì bọn họ cũng sẽ phải ở đây ít nhất một tháng, dù không phải thi xong liền có kết quả ngay, mà dù có kết quả rồi thì chuyện phân bố cụ thể cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Vì tiện sinh hoạt, tất nhiên chọn một cái viện rộng rãi thì mới dễ chịu.

Rõ ràng Võ Đại Hổ cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn không chút do dự, liền chỉ tay vào khu viện lớn nhất trên tấm bản đồ sơ lược, trầm giọng nói:

"Chỗ này đi. Có núi non giả dựng, có ao nước, phía sau là hoa viên, địa thế tốt, diện tích lại rộng."

Người kia nhìn qua có vẻ rất hài lòng, thu bản đồ lại, cúi mình nói:

"Mời theo ta."

Tống Thanh Hàn không bỏ qua vẻ mặt của người kia. Không biết vì sao, trong nụ cười của hắn dường như có mấy phần vui mừng khi thấy người khác gặp họa.

Cậu xoay đầu nhìn Vương Triều Viên, phát hiện vẻ mặt hắn cũng gần giống y như người dẫn đường kia, Tống Thanh Hàn liền biết phía trước tám phần là có bẫy.

Chỉ là thấy Võ Đại Hổ vẻ mặt hăng hái phấn chấn như vậy, cậu cũng không nói gì để cản, dù sao nơi đây cũng là dưới chân thiên tử, cho dù có gài bẫy thì chắc cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.

Đợi đến khi bọn họ đi tới trước viện đã chọn, người dẫn đường kia lại không đẩy cửa bước vào, mà chỉ gõ cửa một cái, sau đó lớn tiếng hô lên:

"Thí sinh Võ Đại Hổ đến khiêu chiến, mời thủ tràng giả* Thường Hải Anh ứng chiến!"

*守擂者 (shǒu léi zhě) thủ tràng giả là một cách gọi xuất phát từ các cuộc tỷ võ hoặc tranh tài theo hình thức "khiêu chiến – thủ tràng", nghĩa là: Thủ tràng giả là người giữ tràng, tức người đang đứng ở vị trí phòng thủ, chờ những người khác đến khiêu chiến để tranh vị trí.

Võ Đại Hổ ngẩn ra một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, nhíu mày nói:

"Ngươi chẳng phải nói chúng ta là những người đầu tiên tới sao? Nếu nơi này có người rồi, vì sao không nói trước, nếu nói trước chúng ta đã chẳng chọn nữa rồi."

Người dẫn đường thản nhiên giải thích:

"Đây là một trong những quy củ của kỳ thi cuối cùng, muốn có cái gì, thì phải dùng nắm đấm mà giành. Nếu không, chẳng lẽ để những viện này bị người ta chọn hết rồi, ngươi lại chịu ở ngoài đường sao?"

Lời hắn nói nghe qua thì có lý, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là Võ Đại Hổ và bọn họ đã bị lừa.

Lúc thấy một tráng hán mặt mày giận dữ bước ra từ trong viện, Võ Đại Hổ liền đoán ra, đây tám phần chính là thủ tràng Thường Hải Anh mà người dẫn đường vừa gọi.

Trường Hải Anh dường như cũng không biết gì về cái quy củ kỳ cục kia, vừa thấy Võ Đại Hổ liền giận dữ nói:

"Biết rõ nơi này đã có người mà vẫn chọn, ngươi là muốn tìm đòn đúng không?"

Võ Đại Hổ ban đầu còn muốn giải thích cho đàng hoàng, nhưng thấy giọng điệu gã như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, thản nhiên đáp:

"Trước khi đến đây, ta thật sự không biết chỗ này có người. Giờ biết rồi, cũng không định nhường. Còn muốn đánh hay không, thì cứ để nắm đấm quyết định."

Giữa hai người lập tức bùng lên một cỗ khí thế không lời, người dẫn đường và Vương Triều Viên đều có vẻ hớn hở, nét mặt đầy vẻ "xem kịch vui", chỉ có trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng qua một tia lo lắng.

Có thể đến được nơi này, đều là những người đứng đầu trong giới võ giả ở châu phủ, ai cũng không phải hạng tầm thường. Cho nên một khi ra tay, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng, mức độ kịch liệt tuyệt đối vượt xa những trận tỉ thí ở châu phủ. Cho dù cậu tin tưởng vào Võ Đại Hổ, cũng không muốn thấy hắn máu me đầm đìa, liều mạng mà chiến.

Nhưng đã gọi là giao đấu, thì tuyệt đối không cho phép do dự hay hối hận. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã được dẫn đến đài tỷ võ, Võ Đại Hổ và Thường Hải Anh đứng ở hai bên võ đài, người thì sắc mặt bình tĩnh, người lại ánh mắt sắc bén như hổ rình mồi, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Người dẫn đường thành thạo đóng vai trò trọng tài, nói lại một lượt quy tắc thi đấu, thấy cả hai đều tỏ vẻ không kiên nhẫn, liền dứt khoát tuyên bố bắt đầu trận đấu.

Thế nhưng sau khi bắt đầu, lại không xuất hiện cảnh hai người lao vào nhau hỗn chiến như mọi người chờ mong, ngược lại, hai người lại từ từ bước quanh võ đài, bộ dạng ung dung như đang dạo chơi.

Tống Thanh Hàn tuy không rành võ nghệ, nhưng cũng hiểu rõ khi cao thủ đối đầu, kỵ nhất là xuất thủ trước, bởi điều đó đồng nghĩa với việc để lộ sơ hở trước tiên. Trừ phi có nắm chắc áp đảo được đối phương, nếu không thì chỉ có thể chờ đợi, xem ai kiên nhẫn hơn.

Hiển nhiên, Võ Đại Hổ kiên nhẫn hơn, từ đầu đến cuối thần sắc không đổi, cứ như vậy lặng lẽ quan sát Thường Hải Anh, nhìn đến mức trong lòng đối phương bốc hỏa.

Thường Hải Anh tuy tức giận, nhưng cũng không phải kẻ tầm thường, biết tâm cảnh bản thân đã rối, bèn không tiếp tục chờ đợi nữa, là người đầu tiên ra tay thử chiêu, dự định nếu không trúng thì lập tức kéo giãn khoảng cách, như vậy vừa thăm dò được thực lực của Võ Đại Hổ, lại không đến mức bị đánh bại chỉ trong một chiêu.

"Bộp" - hai người giao phong rồi nhanh chóng tách ra, chỉ thấy Võ Đại Hổ lui một bước đã đứng vững, còn Thường Hải Anh thì phải lùi ba bước.

Thấy thực lực mình chiếm ưu thế hơn, Võ Đại Hổ cũng không kéo dài thêm nữa, chủ động nhào tới, cùng Thường Hải Anh giao đấu sát sườn.

Thường Hải Anh cũng giống Võ Đại Hổ, đều là võ giả sở trường cận chiến, chỉ là Võ Đại Hổ mạnh hơn gã một bậc.

Chỉ thấy bóng quyền rối loạn, một đòn của Võ Đại Hổ trúng ngay thắt lưng Thường Hải Anh, đánh gã bay khỏi đài, trượt xa hơn ba trượng mới dừng lại.

Người dẫn đường phất tay, đại phu đã chờ sẵn lập tức tiến lên bắt mạch, chẩn trị cho Thường Hải Anh.

Tuy Võ Đại Hổ thắng, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, hắn động động cánh tay, chậm rãi hóa giải phản lực do cú đánh vừa rồi gây ra.

Tống Thanh Hàn nhanh chân chạy lại, để Hoa Liên bế Tiểu Thạch Đầu, bắt đầu xoa bóp cho Võ Đại Hổ.

Tuy kết quả đến nhanh hơn dự liệu, nhưng người dẫn đường và Vương Triều Viên lại có vẻ vô cùng hài lòng, một người dịu giọng đưa chìa khóa viện ban nãy cho Võ Đại Hổ, một người lại y như chó săn, không ngừng vây quanh Võ Đại Hổ, ra sức ca tụng quyền cước của hắn.

Võ Đại Hổ không bỏ qua sự phẫn nộ trong mắt Thường Hải Anh, điều duy nhất khiến hắn hài lòng chính là, trong đó không có oán độc.

Trước khi rời đi, hắn hướng về phía Thường Hải Anh chắp tay, trầm giọng nói:

"Đa tạ nhường bước. Hẹn gặp lại ở trận chung khảo."

Nói xong, hắn cũng chẳng quan tâm Vương Triều Viên có đi theo hay không, dẫn Tống Thanh Hàn cùng người nhà đi thẳng vào viện kia.

Quả nhiên, trong viện này số lượng hạ nhân không ít, thoáng đếm đã có đến sáu người, còn chưa tính những người đang làm việc quanh sân.

Bọn họ dường như không lấy làm kinh ngạc về việc chủ nhân của viện bị thay, sau khi lần lượt tự giới thiệu, liền phân tán đi làm việc như cũ.

Tống Thanh Hàn đối với việc này khá hài lòng. Tuy trong đám hạ nhân này có vài sinh nam dung mạo thanh tú, đoán chừng vốn được chuẩn bị để "thông phòng" cho chủ viện, nhưng may là hiện giờ bọn họ vẫn rất biết chừng mực, như vậy cũng giúp cậu tiết kiệm được không ít phiền phức.

Bận rộn suốt cả ngày, sau khi ăn uống xong, cả nhóm cùng tắm nước nóng, sắp xếp hành lý, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Tuy trong đám hạ nhân có một vị lão gia lớn tuổi có thể phụ trông nom Tiểu Thạch Đầu, nhưng Tống Thanh Hàn chịu ảnh hưởng quá sâu từ mấy tin tức tiêu cực trong trường mầm non hiện đại, tuyệt nhiên không yên tâm để người khác ở riêng với con trai. Cuối cùng vẫn để Tiểu Thạch Đầu ngủ giữa mình và Võ Đại Hổ, làm một cái "bóng đèn" vừa sáng vừa đáng yêu.

Hai người họ trước đó cũng chưa bàn bạc cụ thể sau khi đến kinh thành sẽ làm gì. Ban đầu Tống Thanh Hàn vốn định tiếp tục mở cửa hàng tạp hóa, nhưng nơi đây dù sao cũng là chốn đất khách quê người, khí hậu lại khác biệt hẳn với nơi trước kia, những món hàng quen thuộc có khả năng nơi này không có.

Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện tuyệt tình thảo, Tống Thanh Hàn mới nhận ra bản thân vẫn còn đánh giá thấp trình độ y thuật ở đây. Trong lòng bắt đầu nảy sinh ý định muốn thật sự khám phá sâu hơn về nền y học cổ đại vừa rộng lớn vừa tinh diệu này.

Võ Đại Hổ thấy Tống Thanh Hàn đang do dự, liền nghĩ ngợi một chút rồi nói:

"Ngày mai chúng ta vào núi một chuyến trước, nếu tìm được thứ gì mới mẻ thì mở một cửa tiệm nhỏ. Đợi khi cửa tiệm có khởi sắc, có thể giao cho Hoa Liên trông nom, dù sao trước đây y cũng từng làm, làm không tệ, tiếp tục làm cũng được, với lại ở đây cũng chẳng cần y phải hầu hạ gì."

"Văn Hiên chẳng phải cũng muốn tìm y quán học việc sao? Khi đó xem thử có thể để hai người cùng vào được không, vừa khéo ngươi cũng có thể tiện thể dạy dỗ Văn Hiên, một công đôi việc."

Tống Thanh Hàn thấy hắn chỉ trong chốc lát đã giúp mình sắp xếp rõ ràng mọi việc, trong lòng vui vẻ, gật đầu liên tục, tay khẽ đặt lên người hắn, vuốt ve mấy khối cơ bụng rắn chắc như đá tảng, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Võ Đại Hổ trong lòng hơi động, đang định bế Tiểu Thạch Đầu sang bên cạnh, nhưng quay đầu lại thấy Tống Thanh Hàn ngủ say, biết cậu không có ý kia, hắn cúi đầu nhìn "ngọn lửa giận" của mình, khẽ cười khổ một tiếng, nắm ngược tay Tống Thanh Hàn, miệng niệm tâm kinh rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn dậy từ rất sớm, đưa Tiểu Thạch Đầu và Nguyên Văn Hiên cùng ra ngoài.

Bọn họ vốn định dẫn cả Hoa Liên đi theo, nhưng Hoa Liên lo không ai trông coi nhà cửa, sống chết không chịu đi, bọn họ cũng đành thôi, không ép nữa.

Buổi sáng ở kinh thành vẫn nhộn nhịp như mọi khi, để nếm thử các món ăn sáng đặc sắc của nơi đây, bọn họ cố tình không ăn gì ở nhà, vừa đi vừa ăn, ăn đến no căng bụng, tay còn xách theo một đống đồ ăn mang để dành về ăn tiếp.

May mà người ra khỏi thành không nhiều, họ không phải xếp hàng gì, cứ thế thong thả ra ngoài, tùy ý chọn một hướng rồi đánh xe đi.

Võ Đại Hổ tựa như có thiên phú với việc phát hiện núi rừng, xe ngựa vừa ra khỏi thành không bao xa, bọn họ liền thấy một mảnh rừng rậm ẩn sau ngôi làng nhỏ.

Lúc đi ngang qua một ngôi làng, họ phát hiện dân làng nơi đây khác hẳn những chỗ từng đi qua không những chẳng ai bận bịu gì mấy, mà trên mặt ai nấy đều rạng rỡ tươi cười, vừa nhìn đã biết là sống rất sung túc, khiến người ta không khỏi cảm thán: "Dưới chân hoàng thành quả thật không có dân nghèo."

Khi thấy bọn họ định đi thẳng vào rừng, dân làng còn từ xa đuổi theo, tốt bụng nhắc:

"Tiểu huynh đệ. Trong đó tuy không có dã thú lớn, nhưng địa hình cực kỳ phức tạp, không cẩn thận là sẽ lạc đường ngay. Nếu chỉ muốn đi dạo thì chi bằng tới núi Vô Trần bên kia, còn có thể ghé chùa Vô Trần thắp hương bái Phật nữa đó."

Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn tuy hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã liên tục cảm tạ, nhìn theo hướng người nọ chỉ, thấy một ngọn núi cao sừng sững lẩn khuất trong mây, không kìm được thốt lên một tiếng cảm thán.

Phong cảnh quả nhiên mỗi nơi một vẻ, không biết ngôi chùa xây trên ngọn núi ấy sẽ nghiêm trang đến mức nào đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com