Chương 141: Tô Đình Đình
Tống Thanh Hàn bị chọc cười, nhướng mày nói:
"Ngươi mở miệng là Tiêu Hồn Tán, ngậm miệng cũng Tiêu Hồn Tán, không biết còn tưởng ngươi quen thuộc với Tiêu Hồn Tán lắm ấy. Vậy chi bằng ngươi nói thử xem, Tiêu Hồn Tán uống vào sẽ có phản ứng thế nào?"
Người nọ ngập ngừng một lát, lắc đầu:
"Ta đâu có uống qua, sao mà biết được?"
"Vậy tức là ngươi đến Tiêu Hồn Tán là gì cũng không biết, lại dám mở miệng vu cho đồ nhà ta bỏ Tiêu Hồn Tán?"
Sắc mặt Tống Thanh Hàn bỗng thu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mấy người trong tiệm.
Bị cậu nhìn như thế, mấy người kia không khỏi rụt cổ lại, trông hệt như có tật giật mình.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chúng ta chỉ tiện miệng nói thế thôi, cũng đâu phải cố ý, nhưng hành vi của ngươi bây giờ thì đúng là cố ý phá hoại làm ăn của chúng ta đấy!"
Tống Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, khoanh tay nói:
"Chà, không ngờ các ngươi còn biết phân biệt cố ý với không cố ý nữa cơ đấy. Các ngươi đã bảo mình không cố ý, thì ta bây giờ sao lại bị nói là cố ý được? Ta cũng chỉ là đơn thuần muốn chia sẻ niềm vui với các ngươi thôi. Nếu các ngươi mua đồ của chúng ta, buôn bán cũng khấm khá lên vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Đám người kia vốn đã đuối lý, lại bị Tống Thanh Hàn dọa cho một trận, không dám gọi nha dịch giờ nghe cậu nói vậy liền vô thức bị dẫn dắt theo, cau mày hỏi:
"Đồ của nhà ngươi bán bao nhiêu tiền? Nếu mà muốn hét giá thì đừng hòng nhé."
Thấy cá đã sắp cắn câu, Tống Thanh Hàn cười thầm trong bụng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra bình tĩnh, đáp:
"Một lượng bạc một gói, người lớn trẻ nhỏ giá như nhau, không lừa không gạt. Các ngươi không tin thì cứ đi hỏi người khác, đảm bảo khi họ mua cũng không hề trả ít hơn giá này."
"Một lượng bạc một gói?!"
Bọn họ không khỏi trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn nhau, như đang chờ đối phương ra quyết định.
"Thấy cũng ngon thật, lúc nãy ăn thử ta đã thấy thích rồi..."
"Ngon thì ngon, nhưng đắt quá đi? Một lượng bạc mà chỉ mua được một gói, mà một gói dùng được bao lâu chứ?"
"Ngươi bị ngốc à? Sau này chẳng phải là chúng ta có thể tự nâng giá sao? Đồ ăn ngon hơn rồi, cho dù tăng giá thì người ta cũng cam tâm tình nguyện đến mua thôi."
"......"
Chờ đến khi Tống Thanh Hàn rời khỏi cửa tiệm kia, đống gia vị ôm trong lòng đều hóa thành mấy thỏi bạc cứng cáp, nét mặt cũng đầy vẻ hài lòng.
Trở về tiệm của mình, Tống Thanh Hàn vỗ hai tay, lớn tiếng nói:
"Vừa rồi mấy người kia là cố ý tới phá hoại việc buôn bán của chúng ta, không tin thì các ngươi cứ tới đầu ngõ bên trái xem thử, xem có phải bọn họ đều chui cả vào tiệm đó không. Hơn nữa, bọn họ mới từ chỗ chúng ta mua không ít gia vị, từ ngày mai trở đi, đồ ăn nhà bọn họ sẽ có cùng hương vị với đồ ăn nhà ta. Ta dám đảm bảo, thứ này tuyệt đối vô hại, nếu các ngươi sợ, thì đừng đi ăn ở cửa tiệm đó nữa."
Trên đường về, Tống Thanh Hàn đã nghe ngóng được, cửa hàng kia vốn là tiệm ăn làm ăn tốt nhất trong khu, cũng khó trách khi thấy tiệm của cậu đông khách như vậy, bọn họ lại sinh lòng đố kỵ mà giở trò. Có điều chắc họ cũng không ngờ sẽ bị Tống Thanh Hàn phản đòn như thế, buộc hai cửa hàng gắn chặt số mệnh với nhau.
Vinh thì cùng vinh mà tổn thì cùng tổn.
Hoa Liên biết tin từ Tống Thanh Hàn, trong lòng vừa cảm động lại vừa áy náy, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu chuyên tâm làm việc, cố nấu đồ ăn cho thật ngon, để ai đi ngang cũng không kìm được mà ghé vào.
Không biết La Hải Vận nghe được tin từ đâu, lại xách cả lễ vật tới chúc mừng, có điều lúc nhìn thấy tiệm của bọn họ, ánh mắt không khỏi hơi kỳ lạ.
Song hắn cũng không nói gì thêm, có vẻ việc tiệm này nằm trong tay Tống Thanh Hàn tuy ngoài dự liệu, nhưng lại thấy cũng hợp lẽ.
Ngay lúc hắn chuẩn bị bước lên chào hỏi, thì một bóng người quen thuộc chợt lướt qua, bước chân hắn khựng lại, theo bản năng né sang một bên.
Tống Thanh Hàn cảm giác được trước mặt có bóng râm phủ xuống, liền ngẩng đầu lên cười nói:
"Khách quan muốn ăn..."
Nụ cười trên mặt cậu đông cứng, cậu chau mày nói:
"Là ngươi?"
Cậu theo phản xạ nhìn về phía Võ Đại Hổ, thấy hắn không biết từ lúc nào đã siết chặt hai nắm tay, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Lâm Đại Phú nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn một vòng quanh tiệm của Tống Thanh Hàn, rồi bình luận đầy vẻ dè dặt:
"Cũng tạm, có thể làm ăn đến tận kinh thành, ngươi giỏi hơn ta tưởng. Có điều, muốn đứng vững ở kinh thành thì chỉ dựa vào cố gắng là chưa đủ đâu."
"Hừm..." - Hắn dừng một chút, liếc về một hướng nào đó rồi thấp giọng nói:
"Còn cần phải có chỗ dựa nữa."
Lời vừa dứt, một đám côn đồ không biết từ đâu đột nhiên ào ra, xông tới phá tan hoang đồ đạc trong tiệm của Tống Thanh Hàn, sau đó nghênh ngang rời đi, không thèm liếc mắt nhìn chủ tiệm lấy một lần.
Rõ ràng mục đích của chúng là phá hoại, không hề có ý giao chiến, vì thế dù Võ Đại Hổ có muốn ngăn cản cũng chỉ giữ lại được một hai tên, căn bản không thể cản nổi việc cửa tiệm bị đập phá tan tành.
Võ Đại Hổ sắc mặt trầm xuống, trực tiếp túm lấy cổ áo Lâm Đại Phú, giơ nắm đấm lên, hung hăng đấm mạnh vào mặt hắn.
"Ngươi làm gì đó? Đừng tưởng ta không dám động tới ngươi."
"Dừng tay! Còn không mau bảo vệ tướng công của ta?"
Một giọng nói sốt ruột vang lên, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, ánh mắt thoáng hiện vẻ kỳ lạ khi trông thấy một sinh nam dung mạo bình thường.
Đây chính là phu lang mới của Lâm Đại Phú? Ừm... Có thể khiến một kẻ yêu mỹ nhân như Lâm Đại Phú chịu cưới về, xem ra gia thế người này chắc chắn không tầm thường.
Lâm Đại Phú như sớm đoán được cảnh tượng này, cảm nhận được cánh tay xa lạ đang kéo mình lại, khẽ nở nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói:
"Phu nhân, khiến ngươi chê cười rồi, ta vừa gặp lại cố nhân, nhất thời hơi thất thố... Nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm chuyện gì vượt khuôn phép..."
Nghe hắn nói thế, sắc mặt Tống Thanh Hàn lại càng thêm kỳ lạ.
Nếu hắn không nói, vị phu lang mới này căn bản sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn lại cứ nói ra, chẳng khác nào đội lên đầu phu lang mới một cái mũ xanh chói lọi.
Quả nhiên, khi phu lang của Lâm Đại Phú nhìn thấy gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Tống Thanh Hàn, lửa giận liền bốc lên, chỉ tay vào cậu mắng:
"Chính ngươi là tên tiện nhân câu dẫn tướng công của ta đúng không?"
Tống Thanh Hàn còn chưa kịp mở miệng, Võ Đại Hổ đã nhíu chặt mày, lạnh giọng nói:
"Nói năng cho sạch sẽ một chút. Rõ ràng là Lâm Đại Phú tìm người tới đập phá cửa hàng của ta, ta ra tay với hắn là phải đạo, có liên quan gì tới phu lang của ta?"
Không ngờ người kia lại như không hề nghe thấy lời Võ Đại Hổ, tiếp tục chỉ vào Tống Thanh Hàn mà mắng:
"Tốt lắm. Thì ra ngươi đã có tướng công rồi, lại còn xúi giục tướng công ngươi đánh tướng công của ta, là vì thấy tướng công ta không thèm để ý tới ngươi nên trong lòng bất mãn chứ gì?"
Với khả năng tự biên tự diễn của người này, Tống Thanh Hàn tự thấy mình còn phải chào thua. Cậu tức quá hóa cười, lắc đầu nói:
"Trong lòng bất mãn e rằng không phải ta, mà là ngươi. Hôm nay là ngày khai trương đại cát của cửa hàng ta, lại bị tướng công nhà ngươi tới phá hỏng, ngươi không có lời nào để nói sao?"
Người kia hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực nói:
"Ngươi còn muốn ta xin lỗi sao? Có biết ta là ai không hả?"
Sắc mặt Tống Thanh Hàn lập tức lạnh đi, bình tĩnh nói:
"Ồ? Vậy làm sao để biết đây? Đi hỏi xem ai là phu lang không có nhan sắc nổi tiếng nhất kinh thành chăng?"
Câu "phu lang không có nhan sắc" kia chọc trúng nỗi đau trong lòng đối phương, khiến sắc mặt y lập tức biến đổi, nắm chặt nắm đấm, phất tay ra sau lưng, giọng the thé hét lớn:
"Lên cho ta! Cho bọn họ một trận nhớ đời!"
Lâm Đại Phú thấy Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn như sắp nghênh chiến, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.
Khi đó tuy là hắn chủ động tiến kinh, cưới sinh nam trước mặt kia, nhưng nếu không phải Tống Thanh Hàn từ chối hắn, sao hắn lại phải đưa ra quyết định như thế?
Từ sau khi cưới sinh nam kia, ngày tháng trôi qua chẳng khác gì nước trà đắng ngắt, lại không có hậu vị. Cho dù hắn có tâm tính vững vàng đến đâu, cũng khó tránh khỏi bị mài mòn đến méo mó.
Trước đó khi trông thấy Tống Thanh Hàn, hắn còn tưởng mình hoa mắt. Hôm nay cố ý tới xem, mới phát hiện hai kẻ "phá hỏng" cuộc đời hắn đã tới kinh thành. Cũng may hắn đã chuẩn bị từ trước, mới có màn đập phá cửa hàng khi nãy.
Còn việc phu lang mình kéo đến gây chuyện, tuy không phải do hắn sai khiến, nhưng lại nằm trong dự liệu của hắn.
Dù sao từ sau khi thành thân, tên phu lang xấu xí này chưa từng để hắn rời khỏi tầm mắt quá một khắc, hoặc là sai người gọi hắn về, hoặc là tự mình xuất hiện trước mặt hắn. Mấy hôm nay tâm trạng hắn không tốt, phu lang xấu xí này quả nhiên không sai người gọi hắn nữa, tránh khiến hắn càng thêm bực, tính ra cũng xem như một điểm cộng.
Ngay khi nắm đấm như mưa sắp rơi xuống đầu Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Tô Đình Đình, ngươi muốn dạy dỗ ai?"
Tống Thanh Hàn nhìn về phía người vừa tới, kinh ngạc hỏi:
"Vương Triều Viên? La Hải Vận? Sao các ngươi lại tới đây?"
Người lên tiếng là Vương Triều Viên. Hắn nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt Tô Đình Đình, liền lạnh lùng cười, lớn tiếng nói:
"Thế nào, bây giờ không dám nói gì nữa à? Không phải ngươi bảo người ta đi tìm hiểu ngươi là ai sao? Danh xưng đệ nhất chuyên bắt nạt kẻ yếu của kinh thành này, có gì mà phải dò hỏi?"
Tô Đình Đình theo bản năng siết chặt cánh tay Lâm Đại Phú, cố gắng trấn tĩnh:
"Ngươi nói bậy gì đó? Ngươi có tin ta sẽ về nói với cha ta là ngươi ức hiếp ta giữa ban ngày ban mặt không?"
"Ức hiếp?"
La Hải Vận đột nhiên lên tiếng. Thấy Tô Đình Đình vừa nhìn thấy hắn đã lập tức trốn ra sau lưng Lâm Đại Phú, hắn khẽ cười một tiếng, rồi tiếp tục nói:
"Ta cũng muốn biết, nếu lệnh đường* biết chuyện vừa rồi, sẽ nghĩ là ai ức hiếp ai?"
* "令堂" (lìng táng): lệnh đường - cách gọi kính trọng cha mẹ của người đối diện trong văn cổ.
• 令 (lìng): kính ngữ, dùng để chỉ thân quyến của người đối diện.
• 堂 (táng): thường chỉ cha mẹ.
Tô Đình Đình đối với Vương Triều Viên còn có thể cãi lại, nhưng đối với La Hải Vận thì chẳng khác gì chuột gặp mèo, lí nhí nói:
"Ngươi, ngươi tại sao lại đứng về phía bọn họ? Không phải xưa nay ngươi đều không thích lo chuyện bao đồng sao?"
Y không nói ra suy đoán trong lòng về quan hệ giữa La Hải Vận và Tống Thanh Hàn, một là bởi y không muốn tin La Hải Vận sẽ để mắt tới Tống Thanh Hàn, hai là... y không dám.
Chưa chờ La Hải Vận mở miệng, Vương Triều Viên đã hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
"Nhìn xem ngươi thành cái dạng gì rồi đi. Bảo sao La huynh lại không ưng ngươi. Làm như tìm được một tên mặt trắng coi được thì có thể tác oai tác quái trong kinh thành vậy sao? Ngươi tưởng luật pháp kinh thành là do nhà ngươi viết chắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com