Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Lời mời của Lai Phúc


Hai người ăn sạch chân gấu cùng với cơm trắng, Tống Thanh Hàn ăn no đến mức cuối cùng phải vịn tường mới miễn cưỡng đứng dậy nổi.

"Bảo sao trong sách cứ khen chân gấu ngon, quả nhiên ngon thật. Chỉ tiếc là không có thì là, cảm giác hơi thiếu thiếu một chút."

Võ Đại Hổ thấy cậu ăn đến mức say sưa như uống rượu, nhịn không được bật cười:

"Thì là là gì vậy? Ta đi tìm cho ngươi."

Mắt Tống Thanh Hàn lập tức sáng rực, vừa dùng tay mô tả vừa nói:

"Đại khái là loại cây to chừng này, có hoa vàng, trên cành có những hạt nhỏ li ti, mùi rất đặc biệt, hơi giống đại hồi, kiểu thơm đậm ấy."

Võ Đại Hổ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Ta hình như từng thấy qua, lần đó lạc đường trong núi, trước mặt toàn là loài cây như ngươi tả, nhìn thì đẹp nhưng mùi lại khó ngửi, nên ta không lại gần, nhưng chắc là thứ ngươi đang nói rồi."

Tống Thanh Hàn vui mừng vỗ tay:

"Thế còn hạt tiêu thì sao? Cây cao cỡ này, trên đó treo từng chùm hạt tròn tròn, xanh có đỏ có."

Võ Đại Hổ hơi ngập ngừng:

"Hình như cũng từng thấy, cũng trong núi luôn, nhưng ta không nhớ rõ ở đâu nữa. Chỉ nhớ hồi nhỏ từng thử ăn một hạt, cay không chịu được, nên sau này không để ý đến nó nữa."

Tống Thanh Hàn mừng rỡ vỗ vai hắn, cười nói:

"Không sao, chỉ cần biết trong núi có là được rồi. Ta đúng là ngốc quá, sớm nên hỏi ngươi mới phải, chắc do mang thai nên đầu óc chậm lại, chứ hồi trước ta đâu đến mức ngốc nghếch vậy đâu..."

Thấy nét mặt cậu thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, Võ Đại Hổ bật cười, đỡ lấy eo cậu rồi dìu vào phòng:

"Ngốc hay không cũng được, dùng được là được rồi. Tối nay ngươi ngủ bên này đi, bên kia sợ chật, ta thì vết thương chưa lành, làm bẩn chăn đệm lại phiền."

Tống Thanh Hàn hiếm khi làm nũng, chu môi phản đối:

"Không muốn! Ta muốn ngủ với ngươi, ngươi ấm hơn mà!"

Vẻ mặt Võ Đại Hổ thoáng chút khó xử, xoa xoa vết thương trên người rồi do dự nói:

"Giờ chắc chưa sưởi chân được cho ngươi đâu. Nếu lạnh quá thì ta đi đốt lò sưởi vậy!"

Dứt lời, hắn quay người ra ngoài, ôm một đống củi lớn vào nhóm lửa sưởi giường cho Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn bất lực đỡ trán, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều.

Đúng là một khúc gỗ to ngốc nghếch mà, trọng điểm là "ngủ cùng", chứ đâu phải "sưởi chân".

Nhưng khi Tống Thanh Hàn nằm lên chiếc giường ấm áp, liền quẳng ngay suy nghĩ "ngủ cùng" ra sau đầu, vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ say như chết.

Võ Đại Hổ giúp cậu đắp kín chăn, thổi tắt nến, rồi một mình vào bếp, lặng lẽ đem chỗ thịt gấu còn lại làm thành thịt khô. Mãi đến khi trăng treo lưng trời mới trở về phòng nghỉ.

Sáng hôm sau, Tống Thanh Hàn bị nóng mà tỉnh giấc.

Đây có lẽ chính là điểm bất tiện của giường sưởi. Nếu hơi ấm đến từ thân nhiệt thì sẽ khiến người ta chỉ muốn rúc trong chăn mãi không ra, nhưng nếu là hơi nóng từ bên ngoài thì vừa mở mắt đã chỉ muốn bật dậy ngay, chẳng có tí tâm trạng nào để lười biếng lưu lại.

Cậu dụi mắt, bước vào bếp, vừa nhìn thấy chồng thịt khô được xếp gọn gàng trên bàn thì ngạc nhiên thốt lên:

"Đại Hổ! Một mình ngươi làm hết chỗ thịt khô này à?"

Võ Đại Hổ vừa từ ngoài bước vào, cười đáp:

"Dù sao cũng rảnh, ăn sáng đi, ta vừa đưa cơm cho Tần gia gia xong."

Tống Thanh Hàn đi tới kiểm tra vết thương trên người hắn, thấy không có gì đáng ngại mới yên tâm.

Sau khi ăn xong, Tống Thanh Hàn giúp Võ Đại Hổ thay thuốc, thấy hắn có vẻ như đang nóng lòng muốn ra ngoài, liền nhướng mày hỏi:

"Ngươi muốn đi đâu? Lại vào núi à?"

Võ Đại Hổ gật đầu một cách vô tội, thấp giọng đáp:

"Không phải ngươi bảo muốn tìm thì là với tiêu sao? Hôm nay cũng không có việc gì, ta vào tìm thử xem."

Tống Thanh Hàn ngẫm nghĩ một chút, không từ chối ngay, hỏi lại:

"Chỗ ngươi thấy thì là lúc trước có nguy hiểm không?"

Võ Đại Hổ nghiêm túc nghĩ một hồi rồi thật thà nói:

"Hồi đó ta chỉ đi dạo linh tinh, dọc đường chẳng có thú dữ gì. Nếu bây giờ không có thay đổi thì chắc vẫn an toàn."

Tống Thanh Hàn khẽ thở ra một hơi, gật đầu:

"Vậy ta đi cùng ngươi. Làm cho xong sớm còn về sớm, trưa nay chắc Lai Phúc sẽ ghé qua, còn phải đem cơm cho Tần gia gia nữa."

Thấy cậu đã quyết, Võ Đại Hổ không cản thêm, chỉ lặng lẽ nhét con dao găm vào tay áo, phòng khi cần dùng đến.

Hai người khóa cửa viện rồi thong thả đi về hướng núi sau.

Quả đúng như Võ Đại Hổ nói, dọc đường chẳng gặp con thú nào, thỉnh thoảng mới thấy một hai con thỏ hoang vụt chạy qua rồi biến mất.

Có lẽ vì Tống Thanh Hàn đi cùng nên áp lực trong lòng Võ Đại Hổ lớn hơn bình thường, nhờ vậy mà hắn phát huy được năng lực, tìm lại chính xác nơi từng gặp loại cây đó trong trí nhớ.

Tống Thanh Hàn nhìn mấy bụi thì là trước mặt mà kinh ngạc, mừng rỡ nói:

"Chúng ta một đào một ít về trồng nhé? Dù gì trong sân cũng còn đất trống."

Võ Đại Hổ ngoan ngoãn gật đầu, cúi người xuống, dùng cuốc đào chừng hơn chục gốc, bỏ vào sọt tre.

Vì thì là sau khi phơi khô có thể bảo quản rất lâu nên Tống Thanh Hàn cũng không bảo Võ Đại Hổ giữ lại chút nào, hai người cùng nhau hái sạch số còn lại, cuối cùng thu được hẳn một bao lớn đầy ắp hạt thì là.

Trên đường về, Võ Đại Hổ suy nghĩ một lát rồi không đi theo lối cũ, mà vòng sang một hướng khác.

Chỉ là lần này dường như không được suôn sẻ như trước, hai người suýt nữa thì lạc trong rừng. May mà Võ Đại Hổ kịp thời nhận ra, dứt khoát quay đầu lại, nếu không thì thật sự khó mà ra nổi.

Nhưng cũng nhờ vậy mà lại "vô tình cắm liễu, liễu lại xanh um.*"

*无心插柳柳成荫 (wú xīn chā liǔ liǔ chéng yīn):  Vô tâm sáp liễu, liễu thành âm.
Chỉ việc ban đầu không có ý định làm việc gì đó, nhưng kết quả lại rất tốt đẹp ngoài mong đợi.
Thường dùng để nói về những chuyện tốt đẹp xảy ra một cách tình cờ, ngoài dự tính.

Khi Tống Thanh Hàn thoáng thấy bụi tiêu phía xa, liền mừng rỡ kêu lên:

"Đằng kia, đằng kia! Hay là chúng ta đào cả cây mang về trồng đi!"

Võ Đại Hổ quan sát một lượt rồi chọn cây nhỏ nhất, cẩn thận đào cả gốc, đặt sang một bên.

Sau khi hái hết thì là, thể lực của hai người cũng gần như cạn sạch. Lại còn lạc đường một hồi, sức lực càng bị hao hụt, thành ra khi hái tiêu thì đã không còn mấy khí thế.

Tống Thanh Hàn hái được một lúc, mệt đến mức chẳng buồn nhấc tay, thở hổn hển nhìn Võ Đại Hổ nói:

"Chúng ta về trước đi, nhớ kỹ chỗ này là được, lần sau lại tới hái tiếp."

Võ Đại Hổ cũng cảm thấy vết thương ở vai bắt đầu đau âm ỉ, sợ kéo mạnh sẽ rách miệng vết khâu, nên cũng không cố nữa, gật đầu nói:

"Được, chắc cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi."

Hai người vác cây tiêu, từ từ quay về theo lối xuống núi.

Về tới nhà, cả hai không vội xử lý đống đồ mang về, chỉ uống mấy ngụm nước rồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt tay nấu cơm trưa.

Lúc mang cơm sang cho Tần gia gia, Tống Thanh Hàn còn tiện tay thay thuốc luôn cho ông.

Vết thương ngoài da hồi phục khá tốt, không những không bị viêm, mà còn bắt đầu đóng vảy.

Chỉ có điều... phần xương bị nứt thì vẫn khiến Tống Thanh Hàn lo lắng. Khi kiểm tra lại, trong mắt cậu vẫn còn vương nét trầm ngâm.

Thân thể người già vốn đã yếu, lượng canxi cũng dễ hao hụt, nên việc hồi phục đương nhiên chậm hơn.

Nhưng người xưa có câu: "Thương gân động cốt, trăm ngày mới lành", dù chỉ là vết nứt nhỏ, muốn hồi phục hẳn cũng cần một khoảng thời gian. Vì thế cậu lại dặn Tần gia gia đừng tuỳ tiện cử động, rồi cùng Võ Đại Hổ quay về nhà.

Chuyện này không thể gấp được. Chỉ cần ba hôm sau vết thương ngoài da dần khép miệng, thì phần xương bên trong có thể từ từ điều trị.

Sau khi hai người ăn cơm trưa xong thì vừa hay Lai Phúc tới gõ cửa.

Có lẽ hắn cùng gia nhân còn chưa kịp về nhà mà đã trực tiếp đến đây, nên xe bò mang theo toàn là đồ tốt, chất đầy cả thúng.

Chờ chuyển hết đồ Tống Thanh Hàn cần xuống, Lai Phúc chuẩn bị cáo từ.

Võ Đại Hổ vội gọi hắn lại, từ trong sân bê ra một vật đặt lên xe bò, nói:

"Cái này ngươi mang về đi, coi như đổi lấy mấy món kia."

Lai Phúc nhìn kỹ, thấy đó chính là tấm da gấu mà hắn ngày đêm mong nhớ, mừng đến mức miệng không khép lại được, liên tục xua tay nói:

"Thế sao được? Đống đồ kia là tiền khám bệnh cho Châu Nhi, còn da gấu là chuyện khác, không thể gom chung lại mà tính được."

Vừa nói, hắn vừa móc từ trong ngực ra năm lượng bạc, kiên quyết nhét vào tay Võ Đại Hổ.

Võ Đại Hổ trầm ngâm một lúc, không nhận bạc mà thử thăm dò:

"Cái nghề buôn da thú của ngươi có cần thêm người không?"

Lai Phúc sững lại một chút, rồi hiểu ngay ý hắn, mừng rỡ vỗ tay cười lớn:

"Huynh đệ Đại Hổ mà chịu gia nhập thì còn gì bằng. Có điều làm ăn buôn bán vốn nhiều rủi ro, nhất thời khó mà nói cho rõ ràng. Hay là chiều nay chúng ta tìm lúc rảnh, ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng, thấy sao?"

Võ Đại Hổ tất nhiên không từ chối, gật đầu đáp:

"Được, Lai Phúc ngươi từ trấn về cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, chiều mai ta sẽ qua."

Lai Phúc vui vẻ đồng ý, thấy Võ Đại Hổ vẫn không chịu nhận bạc thì suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Nếu đã vậy thì bạc này cứ để tạm chỗ ta, sau này nếu huynh đệ thực sự nhập hội, coi như tiền góp vốn, ngươi thấy sao?"

Thấy Võ Đại Hổ không phản đối, hắn cười ha hả, phất tay:

"Ta về ăn cơm đã, những chuyện khác để mai bàn tiếp nhé!"

Võ Đại Hổ chưa kịp ngăn lại, đành gật đầu tiễn hắn cùng gia nhân rời đi.

Tống Thanh Hàn nhìn theo bóng họ, lẩm bẩm như có điều suy nghĩ:

"Hắn chỉ nói nếu ngươi tham gia thì bạc ấy sẽ tính là tiền góp vốn, nhưng không hề nhắc tới chuyện nếu không tham gia thì sẽ thế nào. Xem ra trong lòng hắn chắc chắn ngươi sẽ tham gia rồi, mặc kệ cái nghề này có nguy hiểm hay không."

Võ Đại Hổ thở dài cảm khái:

"Phải đấy, đúng là dân làm ăn, nhìn thì ngô nghê thật thà, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến lạnh người. Nếu không có gì thay đổi, chắc lần này ta sẽ tham gia thôi. Buôn da thú kiếm tiền nhanh, chỉ cần bận rộn một mùa đông, có khi ta với ngươi đã có thể dọn về trấn, thậm chí đi xa hơn nữa."

Tống Thanh Hàn tuy không biết ý định dọn nhà của Võ Đại Hổ bắt nguồn từ việc bị Lai Phúc kích thích, nhưng là một nam nhân, cậu cũng hiểu được khát vọng vươn lên từng bước. Nếu cứ mãi quanh quẩn trong thôn núi, tuy cuộc sống an nhàn thật, nhưng lâu ngày chắc chắn sẽ sinh ra cảm giác chán chường.

Hai người cùng nhau sắp xếp lại đống đồ Lai Phúc mang đến, rồi đem cây tiêu và thì là đào từ núi về trồng xuống mảnh đất trống sau vườn, sau đó mới bắt tay vào việc xử lý số tiêu và thì là thu hoạch được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com