Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Hồi Xuân Đường che chở


Sở dĩ dọn vào nhanh như vậy, tuy phần nhiều là vì muốn sớm được ở trong căn nhà của riêng mình, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì mua căn viện này đã ngốn gần hết số bạc trong tay họ, thành ra phải sống tiết kiệm, lo cho cuộc sống về sau.

Tranh thủ khi trời còn sáng, Tống Thanh Hàn lấy một chiếc áo cũ, buộc Tiểu Thạch Đầu lên trước ngực Võ Đại Hổ, rồi cùng hắn bắt tay vào việc dọn dẹp viện mới.

Không thể không nói, viện này càng nhìn càng thấy vừa ý. Dù diện tích không lớn, nhưng sân vườn lại được bài trí rất khéo: có hòn non bộ, hồ nước nhỏ cùng những góc cảnh quan giản dị mà thanh nhã. Bố cục trong các phòng cũng rất tinh tế, sử dụng hợp lý mọi không gian có thể dùng được, mà lại không khiến người ta cảm thấy rối mắt. So với viện cũ đơn sơ trong thôn thì thật đúng là hơn gấp trăm lần.

Chủ cũ của viện chắc cũng là người biết chăm chút, cả viện không có chỗ nào cần dọn dẹp quá nhiều. Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ chỉ cần quét tước qua từng phòng, rồi lập tức bắt tay vào việc sắp xếp hành lý.

Chờ đến khi thu xếp xong xuôi, sắc trời cũng đã tối. Nghĩ đến Nguyên Văn Hiên cả ngày bị nhốt trong khách điếm, hai người cảm thấy hơi áy náy, liền vội quay lại khách điếm. Họ kiểm tra vết thương của đại ca đoàn tạp kỹ, thấy vết mổ hồi phục rất tốt, liền thay Nguyên Văn Hiên ra, để cậu bé khác trong đoàn tạm thời trông nom.

Hai người lớn dẫn theo hai đứa nhỏ cùng ăn tối tại khách điếm. Sau đó, Tống Thanh Hàn mang phần cơm đã đóng gói lên lầu cho vị đại ca của đoàn và cậu bé kia dùng, rồi chuẩn bị ra phố dạo quanh một chút để mua thêm vài món đồ thiết yếu cho căn nhà mới.

Thế nhưng vừa bước chân ra khỏi khách điếm, bọn họ liền bị một nhóm người quen mặt chặn lại.

"Thằng ranh! Chính là các ngươi cứu đám súc sinh đó phải không?"

Người cầm đầu chẳng ai khác ngoài gã đại hán từng ra tay với đoàn tạp kỹ hôm trước. Gã trưng ra vẻ mặt hống hách, nhìn Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn như nhìn hai con kiến.

Võ Đại Hổ khẽ cau mày, lạnh nhạt hỏi:

"Ngươi muốn làm gì?"

Đại hán cười khẩy, khua khua con dao trong tay một cách đầy khiêu khích, ngữ khí khinh thường:

"Ngươi nói ta muốn làm gì? Cứu đám súc sinh đó chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ta! Mà ta đây tính tình không tốt lắm đâu, ai dám đánh ta, ta phải trả lại gấp trăm lần! Giờ thì, một là giao bọn chúng ra, quỳ xuống nói xin lỗi, hai là để con dao này của ta nếm chút máu. Ngươi tự chọn đi!"

Tuy đám người kia gây chuyện như thể sắp có trò hay để xem, nhưng vì bọn chúng đều lăm lăm con dao trong tay, đám dân đi đường chẳng ai dám lại gần hóng chuyện, chỉ dám đứng xa xa liếc nhìn mấy cái, rõ ràng cũng đang tò mò xem mọi việc sẽ diễn ra thế nào.

Võ Đại Hổ thấy mấy người trong đoàn tạp kỹ đã lẫn vào trong đám đông, trông có vẻ phẫn nộ, trong tay cầm gạch đá, như thể đang muốn liều mạng với đám đại hán.

Hắn khẽ lắc đầu về phía bên kia, ra hiệu "đừng manh động".

Thấy vậy, đám người trong đoàn đành tạm thời hạ gạch đá xuống, mặt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm đại hán và bọn thuộc hạ, chỉ chờ chúng có hành động quá khích là lập tức xông lên cứu Võ Đại Hổ cùng ba người kia.

Thấy Võ Đại Hổ mãi không lên tiếng, đại hán  mất kiên nhẫn thúc giục:

"Mau chọn đi! Dao của ta sắp không nhịn được nữa rồi!"

Võ Đại Hổ vẫn đang suy nghĩ cách thoát thân, cố ý kéo dài lời:

"Chỉ có hai lựa chọn đó thôi sao?"

Đại hán kiêu căng ngẩng cao đầu, thô lỗ nói:

"Chỉ có hai. Nếu còn lựa chọn thứ ba, thì chính là tự ngươi cắt cổ đi!"

"Phải nói thật là ta đâu có làm gì, thế mà vô duyên vô cớ bị vạ lây, trong lòng thấy không cam. Thật sự không còn cách nào khác nữa sao?"

Hắn tiếp tục kéo dài thời gian, đồng thời giấu tay ra sau lưng ra hiệu cho Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn thấy ám hiệu, trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn đưa Nguyên Văn Hiên núp ra sau mình, âm thầm lùi về sau mấy bước.

Nếu lát nữa thật sự xảy ra đánh nhau, cậu tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng của Võ Đại Hổ.

Đại hán "Chậc" một tiếng đầy bực bội, đang định mở miệng thì một tên thủ hạ đứng gần gã nhất nhỏ giọng nhắc nhở:

"Lão đại, bọn họ đang kéo dài thời gian, có thể đang định chạy đấy!"

Nghe vậy, sắc mặt đại hán lập tức thay đổi, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Võ Đại Hổ chẳng biết từ lúc nào đã lùi xa gã hơn cả một bước, liền nổi giận đùng đùng, giơ đao lên quát lớn:

"Dám giở trò với ông đây? Các huynh đệ! Lên cho ta!"

"Khoan đã! Khoan đã!"

Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, là Thi đại phu mà lần trước họ từng gặp, giờ đang chậm rãi bước vào tầm mắt mọi người.

Chỉ là lần này ông không mang hòm thuốc, mà còn dẫn theo một đám người cùng đến.

Đại hán rõ ràng cũng nhận ra vị Thi đại phu này, chần chừ một thoáng rồi vẫn cứng cổ nói:

"Thi đại phu. Ông đừng có xen vào, đây là chuyện giang hồ của bọn ta, có thương tổn gì cũng đừng trách."

Thi đại phu tuổi đã cao, đi nhanh một quãng cũng khiến ông thở hồng hộc. Tiểu đồng phía sau vội đỡ ông, rồi lạnh giọng cười khẩy với đại hán:

"Khẩu khí lớn thật đấy! Ngươi dám động đến người của Hồi Xuân Đường bọn ta thử xem? E là đến lúc chết cũng chẳng biết mình chết thế nào đâu!"

Đại hán bị mấy lời này chặn cứng họng, một câu phản bác cũng không dám nói, hoặc nói đúng hơn là... không dám mở miệng.

Gã biết người của Hồi Xuân Đường rất bênh vực người nhà. Trước kia từng có kẻ tát một tiểu đồng trong lúc lấy thuốc, kết quả là Hồi Xuân Đường lập tức thu lại cả thuốc lẫn đơn thuốc , còn vẽ chân dung kẻ đó truyền xuống tất cả các chi nhánh, cấm vĩnh viễn không được khám chữa cho người này. Dù sau đó kẻ kia không biết tìm được một ông thầy lang què nào đó chữa khỏi bệnh, nhưng chuyện này cũng khiến hắn hối hận không thôi.

Bệnh nhẹ thì không cần phải cầu cạnh Hồi Xuân Đường, nhưng còn bệnh nặng thì sao? Về y thuật, người của Hồi Xuân Đường mà xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Ai dám liều mạng mà đắc tội với bọn họ chứ?

Huống hồ, người giỏi y thì tất hiểu độc. Nếu thật sự chọc giận họ, họ tiện tay bỏ cho chút "gia vị", đến lúc chết cũng chẳng biết mình chết vì cái gì.

Đợi ổn định hơi thở xong, Thi đại phu nghiêm giọng quát:

"Không được vô lễ! Trước lễ sau binh*, đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chưa học được hả?"

*先礼后兵 (xiān lǐ hòu bīng): Trước lễ sau binh là một thành ngữ Trung Hoa, nghĩa là trước tiên dùng lễ nghĩa, lời lẽ mềm mỏng để giải quyết vấn đề, nếu không được mới dùng đến vũ lực hoặc biện pháp mạnh.

Đại hán nghe câu đầu thì còn thấy dễ chịu, ai dè càng nghe về sau sắc mặt càng kỳ quái.

Hóa ra ông chỉ trách tiểu đồng ra tay quá dữ, chứ không trách y ăn nói hung hăng à?

Nghĩ đến đây, đại hán như ngậm phải hoàng liên, đắng mà không dám nói, đành hòa hoãn nét mặt, cười gượng nói:

"Là ta vô lễ. Nhưng Thi đại phu đến đây có việc gì ạ? Nếu như không liên quan đến bọn họ, thì bọn ta xin cáo lui trước."

Dứt lời, gã ra hiệu bằng mắt, đám thủ hạ lập tức bước tới, bắt lấy tay Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn.

"Thả họ ra! Người chúng ta đến tìm chính là bọn họ!"

Thi đại phu cau mày, vội quát lớn.

Nhưng đại hán cố tình dời mắt đi chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy, định dẫn người rời đi.

Tiểu đồng thấy vậy, giậm mạnh chân, vung tay ra sau, quát lạnh:

"Xông lên, đoạt người về cho ta! Đừng để họ mất dù chỉ một sợi tóc, nếu có thì nhớ kỹ mặt từng tên cho ta!"

Người đứng sau y tuân lệnh rất nhanh, lập tức xông lên, húc văng đám tay chân của đại hán, tạo thành một bức tường bằng người, bảo vệ Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ ở chính giữa.

Gã đại hán biết thế cục đã không thể xoay chuyển, hung hăng trừng mắt nhìn thuộc hạ một cái, trầm giọng quát:

"Rút lui!"

Đợi bọn chúng đi hết, Thi đại phu mới chậm rãi bước lên, nhìn Võ Đại Hổ rồi lại nhìn sang Tống Thanh Hàn, dò hỏi:

"Hôm qua là ai đã cứu người của đoàn tạp kỹ vậy?"

Tống Thanh Hàn chủ động bước lên trước một bước, gật đầu nói:

"Là ta, Thi đại phu cứ gọi ta là Tiểu Tống là được."

Trên gương mặt Thi đại phu thoáng hiện vẻ kích động, xua tay nói:

"Tống đại phu thật sự đã cứu sống được người đó sao? Có thể cho ta gặp hắn một lần được không?"

Tống Thanh Hàn hiểu được sự xúc động của ông. Trước kia, cậu cũng từng bộc lộ cảm xúc như thế khi chứng kiến người khác giải quyết được một ca bệnh mà bản thân không tài nào xử lý nổi.

Vì vậy, cậu dứt khoát nói: "Được! Mời bên này."

Thi đại phu được tiểu đồng đỡ, đi theo Tống Thanh Hàn lên lầu, bước vào phòng của đại ca đoàn tạp kỹ.

Đại ca đoàn tạp kỹ vừa mới giải quyết nhu cầu xong, đang định nhờ người giúp mình buộc lại ga giường. Vừa ngẩng đầu thấy Tống Thanh Hàn bước vào, trên mặt thoáng chút ngại ngùng, vội vàng giải thích:

"Đại..đại phu, ta... ta..."

Nếu bị đại phu cho là cứ động đậy lung tung, lỡ đâu nổi giận rồi không thèm cứu nữa thì biết làm sao?

Hắn còn chưa nói hết câu, đã thấy Thi đại phu dẫn người bước vào. Ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, hỏi:

"Đại phu, vị này là..."

Đứa trẻ trong đoàn tạp kỹ nhận ra Thi đại phu, liền ghé sát vào tai đại ca mình thì thầm một lúc, như đang kể lại tình hình xảy ra hôm trước.

Tên đại ca chợt hiểu ra, ngượng ngùng nói:

"Đại phu có lòng rồi, lại còn mời người của Hồi Xuân Đường đến. Thực ra ta ổn rồi, dưỡng thương thêm thời gian nữa đợi mấy cái xương sườn phiền phức kia lành lại là được."

Thi đại phu trơ mắt nhìn người mà mình từng kết luận không thể cứu được, nay lại đang sống sờ sờ, còn cười nói trước mặt mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:

"Thật sự cứu được rồi sao... Làm thế nào mà được vậy?"

Tiểu đồng không nhịn được thì thào:

"Sư phụ, có khi nào là người chẩn sai rồi không?"

"Không thể nào!"

Thi đại phu lập tức phủ nhận. Sau khi nhận ra mình quá kích động, ông mới bình tĩnh lại nói:

"Y đức của sư phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ? Bao nhiêu năm qua, ta đã từng chẩn sai một ca nào chưa?"

Tiểu đồng nghẹn lời, gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Nhưng tại sao người ta vẫn sống được? Người rõ ràng nói là không thể cứu mà..."

Câu này chạm tới nỗi nghi hoặc trong lòng Thi đại phu. Ông cười khổ:

"Ta cũng muốn biết rốt cuộc là mình nhìn sai ở chỗ nào hay là..."

Tống Thanh Hàn không định giấu giếm, liền nói thẳng:

"Ngài không nhìn sai. Chỉ là ta có phương thuốc tổ truyền, đúng lúc lại trị được bệnh này thôi."

Trong lòng cậu âm thầm niệm một câu "A di đà Phật", dù đã hứa sẽ không lừa gạt nữa, nhưng nếu không lấy lý do là "phương thuốc tổ truyền", thì thật sự không biết phải giải thích y thuật của mình thế nào cho hợp lý.

Thi đại phu ngẩn ra trong giây lát, sau đó như trải qua một hồi giằng co nội tâm kịch liệt, do dự hỏi:

"Có thể... tiết lộ đại khái quá trình chữa trị được không? Nếu không tiện thì thôi."

Tống Thanh Hàn xưa nay không xem y thuật của mình là điều gì cần phải giấu giếm, liền mời Thi đại phu lại gần giường, chỉ vào bụng tên đại ca, giải thích:

"Ta rạch một nhát ở chỗ này, dẫn lưu máu tụ bên trong ra ngoài, sau đó điều chỉnh lại vị trí xương sườn, khâu lại là xong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com