Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 124: Băng sơn tuyết liên


Đại đương gia cẩn thận suy nghĩ một hồi, phát hiện tuyết đọng ở nơi này, nếu không có tác động của con người như dùng lửa nung chảy, thì đúng thật là chưa từng thấy tự tan bao giờ. Nghĩ một chút, hắn thuận theo lời Tống Thanh Hàn nói:

"Vậy sau khi xây xong thì không thể nhóm lửa sưởi ấm hay nấu cơm bên trong được, đúng không?"

Tuy rằng như vậy có hơi bất tiện, nhưng nếu nhà băng thật sự dùng được, hắn cũng không ngại làm theo cách của Tống Thanh Hàn mà dựng vài căn. Dù sao ở đây cũng chẳng có gì khác để làm.

Tống Thanh Hàn gật đầu, chỉ về phía những căn nhà gỗ rách nát, đầy khe hở gió lùa, chậm rãi nói:

"Tuy không thể nhóm lửa bên trong, nhưng vì có thể ngăn gió lạnh, nên ở nhà băng thì vẫn còn dễ chịu hơn nhiều."

Đại đương gia gật đầu, nói làm là làm, trực tiếp đeo găng tay lông thú vào, bước ra khoảng đất trống, hào sảng nói:

"Vậy thì ta làm cho ngươi một căn ngay bây giờ."

Thấy hắn bắt đầu dùng tay nắm từng mảng tuyết lên, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, đề nghị:

"Chi bằng tìm vài tấm ván, cố định lại, rồi đổ tuyết vào trong, nén chặt thành hình khối, như vậy chẳng phải dễ làm hơn sao?"

Đại đương gia thấy cậu đúng là có ý tưởng thật, không phải bịa đặt tùy tiện, liền gật đầu nghe theo, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần, tự mình đi tìm ván gỗ làm khuôn.

Màn đêm buông xuống lúc nào cả hai cũng không hay. Tống Thanh Hàn kéo chặt lớp da thú trên người, đứng giữa khoảng đất trống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trên nền trời đen như nhung phủ kín đầy sao, vốn dĩ là cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa lãng mạn, nhưng trong lòng Tống Thanh Hàn lại chỉ có thất vọng.

Không có. Hôm nay không có trăng.

Từ xa vọng lại vài tiếng sói tru đứt quãng, yếu ớt, không biết có phải cũng bị ảnh hưởng bởi việc không thấy ánh trăng hay không.

Trong căn phòng tối truyền ra tiếng "Ư ử" rên rỉ giãy dụa, Tống Thanh Hàn biết đó là cơn nghiện của Cẩu Đản lại phát tác, bèn bước tới.

Lúc này bộ dạng của Cẩu Đản đã hoàn toàn khác hẳn ban ngày. Tuy ban ngày hắn ta có hơi mơ màng, nhưng dù sao vẫn còn ra hình người. Còn bây giờ, nếu không nói đây là một con người, Tống Thanh Hàn e rằng sẽ nghĩ mình đang đối mặt với một con dã thú phát cuồng.

Thế nhưng cậu hiểu rõ, đây cũng không phải là điều Cẩu Đản mong muốn.

Tống Thanh Hàn bước lên một bước, nắm lấy tay Cẩu Đản, trầm giọng nói:

"Ngươi còn nghe được ta nói không? Nếu nghe được thì gật đầu ba cái."

Cẩu Đản giật tay định phản kháng, song Tống Thanh Hàn đã sớm chuẩn bị, vừa khéo vận sức, khiến Cẩu Đản dù giãy cỡ nào cũng chỉ có thể xoay tròn tay trong vô ích.

Giằng co một lúc, đầu Cẩu Đản cuối cùng cũng gục xuống, gật mạnh ba cái, miệng nức nở:

"Giết ta đi... đưa ta vào rừng tuyết đi... ta chịu không nổi nữa... đau lắm... thật sự rất đau..."

Ánh mắt Tống Thanh Hàn khẽ động, trông thấy rõ động tác trong miệng hắn ta, lập tức vươn tay ra, trong chớp mắt đã bẻ lệch quai hàm Cẩu Đản, chặn đứng ý định cắn lưỡi tự tử của hắn ta.

Tuy nói cắn lưỡi chưa chắc đã chết, nhưng Tống Thanh Hàn không định để Cẩu Đản rơi vào tình cảnh càng tồi tệ hơn.

Cẩu Đản thấy ý đồ bị vạch trần, giãy giụa càng kịch liệt, ngũ quan méo mó, làn da khô nứt như vỏ cây khô, xám xịt đến dọa người.

Tống Thanh Hàn thấy thế, nhận lấy quả sơn tra từ tay sinh phụ của Cẩu Đản, nhét vào miệng hắn sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nói:

"Tập quen với hương vị này đi. Sau này mỗi lần tái phát, ngươi sẽ phải ăn nó. Hiểu chưa? Cho nên nếu không muốn ăn sơn tra nữa, thì hãy cố mà đừng để phát bệnh. Ngươi làm được mà, đúng không?"

Nước mắt và nước mũi của Cẩu Đản thi nhau chảy xuống, đau đớn lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Tống Thanh Hàn lại giống như đang dỗ một đứa trẻ, kiên nhẫn bắt hắn nuốt hết miếng sơn tra vào bụng, còn khẽ xoa đầu hắn ta, nhẹ giọng an ủi:

"Ngươi làm được mà, hãy tin vào bản thân hoặc tin vào ta."

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, cơn nghiện đầu tiên rốt cuộc cũng dần dần qua đi. Nhìn gương mặt ngủ thiếp đi đầy mệt mỏi của Cẩu Đản, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nói với sinh phụ của hắn:

"Lúc ta có mặt, ta sẽ khuyên nhủ hắn. Khi ta vắng mặt, thì phải nhờ vào ngài rồi, cứ làm giống như ta vừa làm, cố gắng trấn an, để hắn dần lấy lại lòng tin. Nhưng tuyệt đối không được chiều theo ý hắn mà cởi dây, hoặc bỏ không ăn sơn tra. Phải giúp hắn giữ được thói quen này, hiểu chưa?"

Sinh phụ của Cẩu Đản vừa nãy chẳng khác nào ngồi tàu lượn, tâm trạng lên lên xuống xuống đến mức giờ đã rệu rã, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần, gật đầu liên tục:

"Hiểu rồi, hiểu rồi, cảm tạ đại phu."

Tống Thanh Hàn vỗ vai ông một cái như lời khích lệ, nhẹ giọng dặn:

"Ngài phải vững vàng hơn nó thì mới có thể cứu được hắn. Đường còn dài, cứ giữ tâm thế bình thường."

Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Hàn khuất dần nơi cửa, sinh phụ của Cẩu Đản bỗng òa khóc thành tiếng.

Tuy rằng ở nơi này có rất nhiều người từng trải qua chuyện giống như ông và Cẩu Đản, nhưng vào khoảnh khắc ấy, ông lại cảm thấy chỉ có Tống Thanh Hàn mới thật sự hiểu được ông.

Đợi đến khi đem hết nỗi đau và uất ức trong lòng khóc ra rồi, ông mới lấy tay áo lau mặt, trong mắt lấp đầy sự kiên định, thì thầm:

"Đường còn dài, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho Cẩu Đản."

Khi Tống Thanh Hàn ra khỏi phòng, đại đương gia đã làm được vài chục viên gạch băng, số lượng tuy không nhiều lắm, nhưng đủ để dựng nên nửa căn nhà.

Chỉ là trời đã tối, Tống Thanh Hàn không để hắn tiếp tục làm nữa, liền an bài ở lại căn phòng đã chuẩn bị sẵn, định dưỡng sức một đêm, ngày mai lại tiếp tục.

Không biết có phải vì tư tâm riêng hay không, đại đương gia cố tình sắp xếp cho Tống Thanh Hàn ở ngay căn phòng kế bên mình. Tấm ván mỏng ngăn giữa hai phòng chẳng ngăn được gì cả, cho nên khi nghe thấy Tống Thanh Hàn nói mớ hắn còn có chút mừng thầm, cảm thấy mình vừa phát hiện thêm được một bí mật nhỏ.

Chỉ là tiếng nói mớ ấy càng lúc càng dồn dập, như thể Tống Thanh Hàn đang bị nhốt trong một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đại đương gia thấy không yên tâm, liền vén chăn dậy, khoác lớp da thú, đi thẳng sang phòng Tống Thanh Hàn.

Hắn chầm chậm bước đến bên giường, giúp cậu đắp kín chăn lại. Thấy lông mày Tống Thanh Hàn cau chặt, môi tái nhợt, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, đang định đưa tay đánh thức cậu dậy.

"Đại Hổ... Đại Hổ đừng... ngươi phải sống cho tốt... ta sẽ tìm được tuyết liên thôi... đừng lo..."

Tiếng nói mớ của Tống Thanh Hàn vang lên rõ mồn một, khiến đại đương gia muốn giả vờ không nghe cũng không nổi. Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ là dùng tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán Tống Thanh Hàn, thấy vẻ mặt cậu dần bình tĩnh lại, mới lặng lẽ thở dài một hơi, quay về phòng mình.

Thì ra cậu sớm đã có người trong lòng. Kỳ thực bản thân hắn cũng đã sớm đoán được, chẳng phải sao? Chỉ là không ngờ, vì người ấy, Tống Thanh Hàn lại một thân một mình lặn lội đến vùng đất băng giá đầy hiểm nguy này, còn muốn đi tìm băng sơn tuyết liên trong truyền thuyết.

Đại đương gia nhìn trần nhà, thở dài nặng nề, trong lòng ngổn ngang, không rõ là đang ghen tị với người kia, hay đang thấy xót xa cho Tống Thanh Hàn.

Sáng hôm sau, khi Tống Thanh Hàn thức dậy, đại đương gia đã bắt đầu xây nhà băng rồi.

Giữa các viên gạch băng không cần bất kỳ chất kết dính nào, chỉ cần thoa một chút nước là có thể khiến các khe hở lập tức đông cứng lại, tạo nên một kết cấu vô cùng vững chắc.

Khi thấy Tống Thanh Hàn đi ra, sắc mặt đại đương gia không hiểu sao lại có chút u ám, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cất giọng ôn hòa:

"Dậy rồi à? Hôm nay định ra ngoài sao?"

Tống Thanh Hàn gật đầu, ngước nhìn bầu trời xanh trong không gợn mây, trầm ngâm chốc lát rồi nhẹ giọng nói:

"Hôm nay ta muốn đi dạo trước ở những chỗ an toàn quanh đây. Nếu không phát hiện gì... ta muốn thử vào trong rừng tuyết một chuyến."

Không rõ vì sao, mặc dù biết rõ rừng tuyết nguy hiểm trùng trùng, nhưng trong lòng Tống Thanh Hàn lại cứ luôn bận tâm đến nơi ấy, đặc biệt là sau khi biết phương hướng mặt trăng mọc chính là chỗ rừng tuyết tọa lạc.

Đại đương gia thoáng sững người, nhưng cũng không phản đối gì, chỉ vừa tiếp tục xây nhà vừa bình thản nói:

"Được, ta đi cùng ngươi. Mang theo xe trượt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng tiện xoay sở."

Tống Thanh Hàn vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại bản thân đích thực cần một chiếc xe trượt, mà nếu chỉ một mình cậu điều khiển xe thì đám người Phi Ưng Trại chắc chắn sẽ không yên tâm. Vậy nên cuối cùng cũng đành thoả hiệp, để đại đương gia đi cùng.

Bữa sáng vẫn là thịt bò Tây Tạng, chỉ có điều hôm nay là thịt khô nấu thành canh. Tuy không ngọt mềm bằng thịt tươi, nhưng lại thêm mùi thơm khói củi rất đặc trưng, ăn vào có mùi vị riêng.

Sau khi ăn xong, Tống Thanh Hàn còn giúp xây thêm vài viên gạch băng nữa, đợi khi bụng đã tiêu hết thức ăn mới cùng đại đương gia lên đường, ngồi xe trượt tiến thẳng về phía sâu trong núi tuyết.

Thật ra, Tống Thanh Hàn cũng không rõ ràng băng sơn tuyết liên sẽ mọc ở đâu, hay là nơi ấy có đặc điểm gì nổi bật. Bởi vậy, cậu chỉ có thể dựa vào quan sát bằng mắt thường, hễ gặp chỗ nào có khả năng mọc được thảo dược, liền lập tức cho xe dừng lại, cẩn thận tìm kiếm xem có dấu vết gì của tuyết liên hay không.

Đây là một cách rất ngốc nghếch, nhưng cũng là cách duy nhất mà hiện giờ Tống Thanh Hàn có thể nghĩ ra.

Đại đương gia tuy không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt Tống Thanh Hàn, hắn có thể nhìn thấy cảm xúc hy vọng rồi lại thất vọng liên tục lặp đi lặp lại. Hắn khẽ mấp máy môi, dường như muốn khuyên can điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, chỉ lặng lẽ điều khiển xe trượt.

Nếu cả đời này, hắn cũng có một người thật lòng với mình như vậy... thì dù có chết đi, cũng chẳng còn điều gì nuối tiếc.

Hai người dành nguyên một ngày, lục soát tất cả những nơi có thể đặt chân tới, nhưng đúng như dự liệu không có lấy một dấu vết nào của băng sơn tuyết liên.

Tống Thanh Hàn không hề thất vọng, bởi cậu đã sớm đoán trước kết quả này. Việc cậu nhất quyết đi tìm, chẳng qua cũng chỉ là vì sự yên tâm trong lòng. Có đôi khi, nơi gần nhất lại chính là góc chết khiến người ta bỏ sót dễ nhất.

Khi đại đương gia vừa chuẩn bị xoay đầu xe trở về, Tống Thanh Hàn bỗng vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết:

"Ta muốn đi vào rừng tuyết một chuyến. Ngươi ở lại đây chờ ta."

Đại đương gia sửng sốt. Đến khi hiểu được ý nghĩa câu nói kia, sắc mặt hắn liền đại biến, lập tức đưa tay ra ngăn trước mặt Tống Thanh Hàn, trầm giọng quát lên:

"Không được! Rừng tuyết xưa nay vẫn là cấm địa, vào rồi thì đâu dễ mà ra được nữa!"

Kỳ thực hắn muốn nói thẳng vào rồi thì không thể ra được, nhưng đối diện với ánh mắt bình thản mà kiên định kia của Tống Thanh Hàn, hắn lại chẳng thể nào thốt ra những lời tuyệt vọng ấy.

Tống Thanh Hàn vẫn giữ vẻ ung dung, đôi mày giãn ra, cất giọng bình tĩnh:

"Ta biết. Nhưng ta vẫn muốn đi."

Dù biết rõ mình có thể là đang đi tìm cái chết, cậu vẫn muốn đi, bởi trong lòng cậu có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng băng sơn tuyết liên nhất định ở trong rừng tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com