Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Chồng cũ đến cửa


Không ngờ người kia chẳng thèm mặc cả, chỉ khoát tay rồi quay về tiếp tục làm việc, miệng nói:

"Mười lăm lượng bạc là giá thấp nhất rồi, thấp hơn thì không bán!"

Thấy hắn tỏ thái độ như vậy, Tống Thanh Hàn cũng nổi giận, kéo tay Võ Đại Hổ xoay người bỏ đi, tức tối nói:

"Không thèm mua chỗ hắn nữa. Ta không tin chỗ khác cũng chặt chém như vậy!"

Võ Đại Hổ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật:

"Gần đây chỉ có mỗi tiệm mộc này thôi."

Tống Thanh Hàn khựng lại, sắc mặt có phần khó coi:

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

Nghĩ đến chuyện quay lại tìm người kia, cậu thấy thật không cam tâm.

Võ Đại Hổ trầm ngâm một lát, rồi nói:

"Cũng không hẳn là không có cách khác. Thật ra... ta biết làm giường."

Tống Thanh Hàn nghe vậy, mắt sáng rỡ, vỗ tay nói:

"Vậy ngươi tự làm đi. Cần gì phải nhờ người ta, vừa đắt lại vừa khó thương lượng."

Làm giường tốn thời gian và công sức, mấy ngày liền không thể làm việc khác, có thể ảnh hưởng đến kế sinh nhai, bởi vậy trước giờ Võ Đại Hổ vẫn chưa nhắc tới. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu một cái giường sáu thước rộng mà đã tốn đến mười lăm lượng bạc, thì thà hắn giữ lấy số tiền đó để lo cuộc sống, còn bản thân thì tạm gác việc khác lại mà làm lấy một cái giường.

Nghĩ thế, Võ Đại Hổ gật đầu:

"Vậy thì chúng ta đi mua dụng cụ về, tự làm. Dù sao phía sau núi còn nhiều gỗ du."

Tống Thanh Hàn hào hứng gật đầu liên tục, ngưỡng mộ nói:

"Ngươi đúng là cái gì cũng biết làm, lợi hại thật đấy!"

Võ Đại Hổ thấy mắt cậu long lanh như có sao, trong mắt cũng thoáng hiện ý cười, thật thà đáp:

"Ta đâu có giỏi bằng cha ta. Người mới là cái cũng làm được, tay nghề của ta đều do người dạy cả."

Nghe vậy, Tống Thanh Hàn rốt cuộc cũng dè dặt hỏi ra điều nghi vấn trong lòng:

"Cha ngươi... mất rồi sao?"

Võ Đại Hổ im lặng một lúc, khẽ "Ừ" một tiếng, nơi đáy mắt hiện lên nét u ám, giọng trầm thấp:

"Ông uống say, lúc vào núi sau thì gặp gấu đen. Khi ta tìm đến nơi, một người một gấu đều bị thương nặng, chẳng bao lâu thì ông không qua khỏi."

Tống Thanh Hàn khẽ siết tay, nhẹ giọng nói:

"Xin lỗi... ta không cố ý nhắc đến chuyện buồn."

Võ Đại Hổ khẽ lắc đầu, ngẩng nhìn bầu trời, giọng chậm rãi:

"Không sao. Có lẽ với ông mà nói, như thế lại là một cách giải thoát."

Nghe câu này là biết có chuyện, mà có lẽ còn liên quan đến cha sinh của Võ Đại Hổ. Nhưng dù Tống Thanh Hàn có tò mò đến đâu, cũng không tiện đào sâu vào nỗi đau của người khác. Thấy hắn thần sắc mơ màng, cậu không nhịn được khẽ giục:

"Chúng ta đi mua dụng cụ nhanh lên thôi. Làm giường sớm một chút, ngươi cũng đỡ phải ngủ đất. Trời lạnh rồi, nằm đất mãi thân thể chịu không nổi đâu."

Võ Đại Hổ hoàn hồn lại, gật đầu, dẫn cậu đến lò rèn mua đủ dụng cụ cần thiết, tổng cộng cũng chỉ hết chừng một lượng bạc mà thôi.

Sau đó hai người lại ghé mua gạo, dầu ăn và những vật dụng thiết yếu khác, rồi theo xe bò của thôn bên chậm rãi trở về nhà.

Thấy trời còn chưa tối, Võ Đại Hổ liền nghĩ tới chuyện đi đốn gỗ, bèn nói ý định đó với Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cũng định lên núi hái thêm quả la hán, thế là cả hai để đồ lại rồi cùng nhau vào rừng sau núi.

Võ Đại Hổ sắp xếp cho Tống Thanh Hàn xong thì cởi áo ngoài, đứng trước một cây gỗ du gần nhất, giơ rìu lên, từng nhát từng nhát bổ xuống thân cây.

Tống Thanh Hàn là lần đầu tiên thấy hắn cởi trần hoàn toàn, đến mức ánh mắt cũng ngây ra.

Làn da ngăm màu lúa mạch dưới ánh mặt trời ánh lên sắc nâu khỏe mạnh, cơ bắp theo từng động tác lên xuống mà co giãn, từng giọt mồ hôi to đọng trên gò má chảy dọc xuống cổ, lướt qua vùng bụng rắn chắc, rồi biến mất ở nơi ánh mắt cậu chẳng thể nào với tới.

Vẻ đẹp lấp ló chưa lộ trọn, giờ phút này cậu mới thật sự hiểu được là như thế nào.

Võ Đại Hổ chặt cây đến mệt, chống rìu xuống đất nghỉ một chút, thấy Tống Thanh Hàn đang nhìn mình ngẩn người, mới nhớ ra bản thân đang không mặc áo, sợ dọa đến cậu, bèn lên tiếng giải thích:

"Ta sợ làm bẩn áo nên cởi ra tạm. Đợi chút nữa mồ hôi khô, ta mặc lại."

Tống Thanh Hàn lúc này mới phản ứng lại, vô thức lau khóe miệng, khẽ ho một tiếng rồi quay đầu tiếp tục hái quả la hán.

Võ Đại Hổ nhìn thấy vành tai cậu ửng đỏ, lòng có chút nghi hoặc - sao hắn lại có cảm giác... cậu đang ngượng?

Khi trời gần tối, Võ Đại Hổ cuối cùng cũng đốn hạ được cây gỗ du đầu tiên, còn Tống Thanh Hàn cũng hái đầy một bao tải quả la hán.

Võ Đại Hổ buộc bao tải vào thắt lưng mình, hai tay vác cây gỗ to, chậm rãi đi phía sau Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, luôn có cảm giác như sau lưng mình là một ngọn núi lớn mang tên "Võ Đại Hổ".

Sau khi ăn tối xong, Tống Thanh Hàn bỗng "Á" lên một tiếng, nhăn mày ôm bụng.

Thằng nhóc này, càng ngày càng nghịch. Cậu còn tưởng bụng mình sắp vỡ ra đến nơi rồi cơ đấy.

Võ Đại Hổ để ý thấy sắc mặt cậu khác thường, bèn cẩn thận hỏi:

"Sao vậy? Đau bụng à?"

Tống Thanh Hàn nhớ lại cảnh tượng từng thấy ở hiện đại, không nhịn được kéo tay Võ Đại Hổ đặt lên bụng mình, uể oải nói:

"Con trai ngươi đá ta."

Cơ thể Võ Đại Hổ khẽ cứng lại, tay cũng nhẹ nhàng áp lên bụng cậu, không dám dùng một chút sức nào, chỉ im lặng cảm nhận nhịp đập từ bên trong.

Dường như tiểu hài tử trong bụng cũng biết phụ thân đang đến gần, lại hung hăng đá thêm hai cái, khiến Võ Đại Hổ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn Tống Thanh Hàn thì giận đến mức suýt phát hỏa.

"Thằng nhóc đáng ghét này! Ta phải cho nó một bài học mới được!"

Thấy Tống Thanh Hàn giơ tay, bộ dáng như thật sự định đập xuống bụng, Võ Đại Hổ hoảng hốt giữ lấy tay cậu, vừa dở khóc dở cười vừa khuyên:

"Nó còn chưa biết gì đâu, đợi nó chui ra rồi hãy đánh cũng chưa muộn."

Tống Thanh Hàn ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt Võ Đại Hổ ở khoảng cách gần trong gang tấc, lại nhớ tới hình ảnh vừa thấy lúc nãy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng vùng khỏi tay hắn, quay người nói:

"Ta đi ngủ đây."

Không ngờ vừa xoay người, cậu lại không đứng vững, bị bụng kéo theo, ngã chúi về phía trước.

Ngay khi cậu sợ tới mức hồn vía lên mây, một đôi tay mạnh mẽ đã vòng qua ôm lấy eo cậu, đỡ cậu lên khỏi mặt đất.

Võ Đại Hổ lo lắng hỏi:

"Không sao chứ? Bị dọa rồi à?"

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn, phát hiện phản xạ đầu tiên của mình lại là ôm lấy bụng chứ không phải che mặt, lúc ấy cậu mới chợt hiểu - dù ngoài miệng nói không thích đứa nhỏ này, nhưng trong tiềm thức, cậu sớm đã coi nó là con của mình rồi.

Sau một phen hú vía, Tống Thanh Hàn cũng thuận lợi leo được lên giường.

Tống Thanh Hàn rốt cuộc cũng nhớ ra một chuyện, không nhịn được quay đầu nhìn Võ Đại Hổ, hỏi:

"Ta... khi nào thì sinh thế?"

Võ Đại Hổ chẳng cần nghĩ ngợi gì, đáp ngay:

"Còn hai tháng nữa."

Tống Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thấy hơi tiếc nuối.

Tuy rằng có thêm hai tháng để chuẩn bị tâm lý, nhưng hai tháng này coi như uổng phí, ngày ngày đối mặt với miếng thịt tươi ngon mà chỉ được ngắm không được ăn, nghĩ thôi đã thấy ấm ức.

Không sai, cậu hiện giờ vô cùng muốn "ăn" miếng thịt tươi mang tên Võ Đại Hổ kia - nếu có thể ăn mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, thì càng tốt.

Mang theo khát vọng đầy ngọt ngào ấy, Tống Thanh Hàn chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu khẽ liếc xuống dưới, rồi thở dài.

Thật chẳng có chút định lực nào cả, chuyện mất mặt vẫn xảy ra rồi.

Võ Đại Hổ thấy hôm nay cậu dậy muộn hơn thường ngày, sắc mặt còn có vẻ né tránh, bèn lo lắng chau mày hỏi:

"Sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Có cần ta đưa đi khám không?"

Tống Thanh Hàn cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, trong lòng nghĩ trốn được mùng Một cũng không trốn được ngày Rằm, huống hồ y phục của mình đều do hắn giặt, giấu cũng chẳng giấu nổi, đành cứng đầu nói:

"Cái đó... ta có một cái quần, cần giặt một chút..."

Nói xong liền nhét cái quần vào chậu nước, múc vội mấy gáo nước vào, hòng "tiêu hủy chứng cứ".

Võ Đại Hổ sao nỡ để một người bụng to làm mấy việc này, lập tức đưa tay lấy chậu nước qua, đặt sang một bên:

"Để ta làm, ngươi đi ăn sáng đi, kẻo lại đói."

Tống Thanh Hàn nhìn cái chậu kia mà như muốn khóc, tranh thủ lúc Võ Đại Hổ còn chưa kịp phát hiện ra, lập tức chui vào bếp trốn mất.

Đợi cậu vào bếp rồi, Võ Đại Hổ mới ngồi xổm xuống, lấy ván giặt đồ* và quả bồ kết ra, bắt đầu giặt quần giúp cậu.


Đang giặt, Võ Đại Hổ bỗng cảm thấy có gì đó là lạ trong tay, chợt hiểu ra vì sao ban nãy Tống Thanh Hàn lại mang vẻ mặt ngượng ngùng như vậy. Hắn khẽ bật cười, lắc đầu.

Đợi giặt xong chiếc quần, phơi lên dây cho khô rồi, Tống Thanh Hàn mới vừa ăn sáng xong đi ra.

Võ Đại Hổ thấy mặt cậu vẫn còn hơi ửng đỏ, ánh mắt thì trốn tránh, rõ ràng vẫn còn thấy ngượng, liền mỉm cười an ủi:

"Không cần để ý đâu, chuyện đó là bình thường mà. Thi thoảng ta cũng bị thế."

Tống Thanh Hàn tất nhiên biết đó là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ là... đây là lần đầu tiên bị người khác thấy, lại còn là một nam nhân, bảo cậu không xấu hổ thì thật không thể. Nghe Võ Đại Hổ nói vậy, cậu không khỏi thấy tò mò trong lòng.

Võ Đại Hổ cũng có mộng xuân sao? Vậy người trong mộng của hắn là ai? Là cảnh gì?

Cậu cứ thế để đầu óc bay xa, khiến nét mặt cũng thay đổi theo đủ kiểu, làm Võ Đại Hổ nhìn mà lo lắng, không nhịn được hỏi:

"Có phải thân thể quá yếu không? Tối nay ta nấu ít đậu đen bồi bổ cho ngươi."

Đậu đen bổ gì thì Tống Thanh Hàn rõ ràng quá rồi. Bị hắn nói vậy, lòng tự tôn đàn ông lập tức bùng lên, cậu phẫn nộ nói:

"Ngươi mới yếu ấy. Đậu đen để ngươi tự bồi bổ đi. Thân thể ta khoẻ lắm!"

Nói rồi còn đập lên ngực mình, "bịch bịch" vang lên hai tiếng nặng nề, như để chứng minh cơ thể cậu chắc nịch, khoẻ mạnh đến chừng nào.

Võ Đại Hổ thấy cậu giận dỗi quay người đi vào phòng, đáy mắt thoáng ý cười, lắc đầu, cầm lấy dụng cụ rồi lại vào núi đốn gỗ.

Tống Thanh Hàn ở nhà xử lý chỗ quả la hán hái được từ hôm qua. Không có Võ Đại Hổ giúp, tốc độ của cậu chậm hơn hẳn, làm nửa buổi sáng mới gọt được nửa bao, còn chưa kịp mang đi sấy khô.

Gần đến trưa, ngoài sân bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Âm thanh ấy không giống tiếng gõ cửa thường ngày của Võ Đại Hổ.

Tống Thanh Hàn nghi hoặc đặt quả la hán và giấy nhám xuống, chậm rãi bước đến sau cánh cửa, hỏi: "Ai đấy?"

Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên, có chút run rẩy: "Thanh Hàn, là ta."

Tống Thanh Hàn ngẩn người, không ngờ tên chồng cũ của nguyên chủ lại tìm đến tận đây. Cậu khẽ cau mày, giọng lạnh nhạt:

"Ngươi tới làm gì? Ta nhớ đã nói rõ ràng rồi, giữa ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa."

Lâm Đại Phú lại gõ thêm hai cái, giọng hơi gấp:

"Thanh Hàn, ngươi mở cửa trước đã, ta biết chuyện là thế nào rồi."

Tống Thanh Hàn do dự một chút, rồi vẫn kiên quyết từ chối:

"Không mở, có gì thì đứng ngoài nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com