Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 191: Nỗi lòng của Liên Nguyệt


Tống Thanh Hàn nghi hoặc liếc hắn một cái, không hiểu sao khuya khoắt như vậy rồi mà Võ Đại Hổ vẫn còn nổi cơn điên, mở miệng hỏi cái câu vừa kỳ lạ vừa khiến người ta rợn cả da gà ấy.

Thế nhưng thấy ánh mắt Võ Đại Hổ nghiêm túc, cậu vẫn phối hợp suy nghĩ một lúc, rồi do dự nói:

"Can đảm? Chính trực... thật thà?"

Cậu cứ nói ra một từ, Võ Đại Hổ lại lắc đầu một cái, cảnh tượng trông có vẻ buồn cười vô cùng.

Kỳ thực không cần Võ Đại Hổ phủ nhận, Tống Thanh Hàn cũng đã tự phủ định trong lòng rồi. Cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói:

"Ngươi xuất thân bần hàn? Nhìn qua không có thân thích? Trong nội trạch chỉ có một mình ta?"

Nói xong, cậu khẽ lắc đầu bật cười, dịu giọng nói:

"Ta đây là đang nói cái gì vậy chứ..."

Không ngờ Võ Đại Hổ lại lập tức gật đầu dứt khoát:

"Ngươi nói rất đúng, đáp án đã rất gần rồi, chỉ là chưa hoàn toàn khớp mà thôi."

Thấy Tống Thanh Hàn ngẩn ra, Võ Đại Hổ liền bổ sung:

"Nói chính xác hơn, là so với những người từng cùng ta dự tiệc ngày ấy, ta có điểm gì khác biệt?"

Trong đầu Tống Thanh Hàn loé lên một điều gì đó, dường như đã hiểu ra logic của Võ Đại Hổ.

Nếu giả sử hành động lần này của Liên Nguyệt là do y tự lên kế hoạch, vậy thì lý do y chọn tìm đến Võ Đại Hổ chứ không phải kẻ khác, tất nhiên là bởi vì trên người Võ Đại Hổ có điểm gì đó khác biệt rõ ràng với những người còn lại.

Nếu nói là bởi khi ấy đi lại thân thiết với Võ Đại Hổ thì Tống Thanh Hàn hoàn toàn không tin. Với thân phận như bọn họ, chuyện ra ngoài hầu rượu tiếp khách là quá đỗi bình thường, một bàn tiệc không thể chỉ gặp một lần là xong. Nếu Liên Nguyệt muốn, thì đứa bé trong bụng y có thể có cả tá người để nhận làm "cha".

Một khi đã gỡ rối được mạch suy nghĩ, việc tiếp tục phân tích liền trở nên đơn giản. Trong đầu Tống Thanh Hàn lần lượt loại bỏ từng khả năng không đáng tin, rồi bất chợt ngẩng đầu, trừng to mắt nói:

"Là do ngươi ở đây!"

Võ Đại Hổ sững người trong chốc lát, rất nhanh liền hiểu ra ý cậu, hình ảnh những người từng dự yến tiệc lướt qua trong đầu hắn như chớp, sau đó khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

"Quả thực, trong số những người đó... chỉ có ta là đang ở đây..."

Người có thể tham dự yến tiệc, ngoài những kẻ mới được cất nhắc như bọn họ, thì cơ bản đều là quan lại trong triều kết bè kéo cánh, dĩ nhiên chẳng thể dễ dàng rời khỏi kinh thành. Vì vậy...

Chỉ là... tại sao?

Rõ ràng Tống Thanh Hàn cũng đang suy nghĩ về động cơ sau câu trả lời ấy. Chỉ là không kể họ nghĩ thế nào, thì cùng lắm cũng chỉ đoán được rằng, Liên Nguyệt nhất định có lý do buộc phải rời khỏi Kinh thành, hoặc nhất định phải đến nơi này.

Tiểu Thạch Đầu chơi chán rồi, há miệng ngáp một cái, nhào vào lòng Tống Thanh Hàn, dụi dụi như một con mèo con, giọng non nớt đáng yêu nói:

"Muốn ngủ..."

Tống Thanh Hàn mềm lòng, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ xíu của con, tạm thời gác lại chuyện vừa rồi, sau khi đưa con đi rửa mặt, cậu liền ôm nhóc chui vào chăn.

Võ Đại Hổ thấy Tống Thanh Hàn vẫn có vẻ chẳng muốn để ý tới mình, chỉ đành cười khổ lắc đầu, tự mình thu dọn rồi nằm xuống bên mép giường, lấy thân thể rộng lớn của mình âm thầm che chở hai người.

Sáng hôm sau, khi Tống Thanh Hàn vẫn chưa ngủ đủ thì đã bị một trận la hét chói tai làm cho tỉnh giấc. Cậu cau mày theo phản xạ, nhận ra tiếng hét ấy là của Liên Nguyệt thì liền bực mình nói:

"Lại làm sao nữa? Chẳng lẽ còn muốn diễn tuồng trượt chân sảy thai sao?"

Khi cậu ra ngoài, quả nhiên thấy Liên Nguyệt đang ngồi bệt dưới đất, chỉ là dưới đất không có vết máu nào, cũng chẳng có ai khác bên cạnh. Trông y chẳng khác nào bị ma dọa sợ đến phát ngốc.

Khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn, trong mắt y vậy mà lại hiện lên vẻ cầu cứu, lảo đảo đứng dậy, chạy tới, túm lấy vạt áo của Tống Thanh Hàn, dáng vẻ đáng thương nói:

"Vừa rồi... ta vừa thấy... một thứ không biết là người hay là... ma quỷ..."

"Cũng có khi chẳng phải người, cũng chẳng phải ma." - Tống Thanh Hàn thản nhiên nói, liếc nhìn bàn tay gầy gò đang nắm lấy áo mình, nhưng cũng không vội hất ra.

Nghe xong lời cậu, tuy Liên Nguyệt khẽ run lên một chút, nhưng trông cũng không còn quá hoảng sợ nữa. Y lặng lẽ rút tay về, cúi đầu, ngoan ngoãn nói:

"Là ta hồ đồ, mong lang chủ trách phạt."

Dáng vẻ nhu thuận ấy khiến người ta có muốn nổi giận cũng chẳng nổi. Tống Thanh Hàn híp mắt đánh giá y một lượt, bỗng hỏi:

"Lúc trước, ngươi có đoán trước được tới đây rồi sẽ là một cảnh thế này không?"

Liên Nguyệt khựng lại, nhưng không hề do dự mà đáp ngay:

"Liên Nguyệt đã dám tới, tự nhiên đã chuẩn bị cho mọi khả năng."

Tống Thanh Hàn như có điều suy nghĩ mà gật đầu, luôn cảm thấy lời y vừa nói ẩn chứa thâm ý.

"Ngươi biết Võ Đại Hổ sắp ra chiến trường rồi chứ?"

Ngay trước khi xoay người rời đi, Tống Thanh Hàn bỗng dưng buông một câu lạnh nhạt.

Hiển nhiên tin tức này đối với Liên Nguyệt mà nói là lần đầu tiên nghe được, bởi vậy trên mặt y hiện rõ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, khẽ nói:

"Võ đại nhân là người có phúc, tất sẽ bình an vô sự, lang chủ không cần quá mức lo lắng..."

Tống Thanh Hàn cố ý đưa tay nâng cằm y lên, nhướng mày nói:

"Ngươi không lo ta sẽ ra tay với đứa nhỏ của ngươi sau khi Đại Hổ rời đi? Dù sao... bất kể đứa bé ấy có phải của hắn hay không, chỉ cần hắn không còn ở đây, ngươi cũng không còn tư cách ở lại nữa."

Tuy cậu chưa từng làm qua loại vai phản diện này, nhưng khi nói ra lại chẳng chút lúng túng, khiến lòng Liên Nguyệt bỗng chốc thắt lại.

Không biết y vừa nghĩ tới điều gì, bỗng "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt lã chã, nghẹn ngào cầu khẩn:

"Xin lang chủ thương tình, Liên Nguyệt không cầu gì nhiều, chỉ cần có cơm ăn là đủ rồi. Nếu lang chủ không ưa, Liên Nguyệt sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa, như vậy... có được không ạ?"

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp kia của y, Tống Thanh Hàn quả thật cảm thấy vô vị, liền đưa tay kéo y dậy, mặt không đổi sắc nói:

"Yên tâm, đến lúc đó ta cũng sẽ cùng đi, nên cái mạng nhỏ của đứa bé nhà ngươi giữ được rồi."

Cậu vừa dứt lời liền xoay người rời đi, nhưng Liên Nguyệt vẫn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, như thể còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói ấy.

Chiến trường hiểm nguy, nếu như cả Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ đều chết tại đó, vậy thì...

Con ngươi y rung động dữ dội, đủ để thấy tâm trạng lúc này đã chẳng còn bình tĩnh.

Không được! Phải đẩy nhanh tiến độ thôi!

Sau bữa sáng, khi Võ Đại Hổ đang chuẩn bị ra ngoài, Liên Nguyệt chủ động bước tới, vẻ mặt đầy do dự đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:

"Võ đại nhân, có thể cho phép ta ra ngoài đi dạo một chút, ngắm cảnh Thành Nguyệt Bán được không?"

Võ Đại Hổ theo phản xạ nhìn về phía Tống Thanh Hàn, thấy trong mắt cậu hiện lên vẻ suy tư, đầu lại lắc khẽ sang hai bên, bèn đáp:

"Ngươi mang cái bụng to như vậy còn muốn chạy lung tung cái gì? Ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, chẳng lẽ sợ Tiểu Hàn sẽ hại ngươi?"

Liên Nguyệt vội vàng lắc đầu, giải thích:

"Tất nhiên không phải, nếu lang chủ thực sự có ý hại ta, hôm qua đã có thể ra tay rồi..."

Nói được nửa câu, y mới chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại:

"Ý ta là, lang chủ sao có thể hại ta được? Ta chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một lát thôi, tiện thể mua ít vật dụng cần thiết. Không giấu gì ngài, ta đi vội quá, đến y phục cũng không mang đủ, nếu là trên đường đi còn đỡ, chứ ở trong nhà sao có thể mặc mãi một bộ được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com