Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Giúp tháo chỉ


Thấy Tống Thanh Hàn vẫn không hề lay động, Lâm Đại Phú khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Tiền Báo Tử đang mang vẻ mặt tò mò, chau mày hỏi:

"Ngươi là ai? Sao còn chưa đi?"

Tiền Báo Tử chẳng hề sợ hãi, cười hì hì nói:

"Ngươi còn chưa đi, ta đi sao được? Nhỡ phu lang của Đại Hổ xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói sao với hắn đây."

Lâm Đại Phú mặt mày khó coi, hất tay áo nói:

"Có ta ở đây, Thanh Hàn sao có thể xảy ra chuyện? Mau đi đi, đừng làm bẩn thanh danh của y."

Tiền Báo Tử ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã đến giờ ăn trưa, lo nếu mình còn ở lại sẽ ảnh hưởng đến bữa trưa của Tống Thanh Hàn, chưa kể về nhà còn bị tiểu phu lang trong nhà cằn nhằn, bèn vác bao quả la hán lên vai, hơi nghiêng đầu về phía cổng ra hiệu, nói với Lâm Đại Phú:

"Đi thôi, phu lang của Đại Hổ nên nghỉ ngơi rồi."

Lâm Đại Phú vốn còn muốn ở lại một mình với Tống Thanh Hàn thêm lát nữa, nhưng thấy Tống Thanh Hàn nhẹ gật đầu đồng tình với lời Tiền Báo Tử, liền nghẹn lời, chỉ đành nói:

"Thanh Hàn, ngày mai ta lại tới thăm ngươi."

Tống Thanh Hàn chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, sau khi tiễn Tiền Báo Tử ra ngoài thì quay người đóng cửa viện lại.

Cuối cùng cũng tiễn được cái sao chổi là Lâm Đại Phú đi, cậu đói đến mức sắp chết đói luôn rồi.

Cậu lắc đầu, bước vào bếp, hâm nóng lại cơm canh Võ Đại Hổ để phần từ sáng, rồi ăn sạch không chừa một hạt.

Võ Đại Hổ đi từ sáng, mãi đến khi mặt trời khuất núi mới về tới nhà.

Thấy hắn tay không trở về, Tống Thanh Hàn ngạc nhiên hỏi:

"Bán hết rồi à?"

Khóe mắt Võ Đại Hổ ánh lên niềm vui, cười nói:

"Ừ, Trần đồ tể nói thịt khi nấu với gia vị của chúng ta rất ngon, mấy hôm nay vẫn có người đến hỏi còn bán nữa không. Hôm nay ta vừa mang tới, đã bán hết hơn nửa bao, mấy người nghe tin buổi chiều cũng kéo đến mua nốt chỗ còn lại."

Thấy gia vị được hoan nghênh đến vậy, Tống Thanh Hàn cũng cảm thấy phấn khởi, hào hứng nói:

"Vừa hay hôm nay Báo Tử ca cũng đến mua hết quả la hán của chúng ta rồi, mai chúng ta cùng vào núi, kiếm những thứ cần thêm về nhé."

Võ Đại Hổ ngạc nhiên liếc mắt nhìn vào bếp, đúng lúc trông thấy mười một lượng bạc Tống Thanh Hàn còn chưa cất đi.

"Y thích quả la hán đến vậy sao?"

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lát, rồi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra từ khi Tiền Báo Tử tới, kể cả việc Lâm Đại Phú bảo ngày mai sẽ quay lại.

Quả nhiên, sắc mặt Võ Đại Hổ trầm hẳn xuống, nhưng nghĩ lại chuyện này là do Tống Thanh Hàn tự mình kể với hắn, chứ không phải do Tiền Báo Tử lén nói ra, tâm trạng hắn cũng dịu lại đôi phần.

"Không sao, hắn muốn đến thì cứ đến, dù sao mai chúng ta cũng vào núi từ sáng sớm, có bản lĩnh thì hắn tìm vào trong rừng mà gặp."

Tống Thanh Hàn cũng nghĩ như vậy. Thấy Võ Đại Hổ không giận dỗi vì Lâm Đại Phú, cậu cảm thấy đây là một bước tiến lớn trong mối quan hệ của hai người.

Ăn tối xong, Võ Đại Hổ lấy toàn bộ số bạc mang theo người ra, đặt vào tay Tống Thanh Hàn, nói:

"Cộng thêm mười một lượng của Báo Tử nữa, tổng cộng là mười sáu lượng bạc, ngươi cất đi."

Tống Thanh Hàn không khách sáo, gật đầu, xoay người nhét bạc xuống dưới vỏ gối của mình.

Cứ đà này, có khi chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở thành phú hộ cũng nên.

Sáng hôm sau, hai người dậy rất sớm, ăn sáng xong liền mang theo dụng cụ vào sau núi.

Khác với lần trước, lần này Võ Đại Hổ không đi săn mà cùng Tống Thanh Hàn hái quả la hán, sau đó lại cùng cậu hái đầy một bao lớn hoa hồi, hành, gừng, tỏi...

Khi rời đi, Võ Đại Hổ còn đào thêm mấy dây quả la hán, hắn buộc một đầu vào thắt lưng mình, kéo lê phía sau mà xuống núi.

Đi ngang qua chỗ trồng hành gừng tỏi, hắn cũng dùng cuốc đào mỗi thứ một ít, bỏ hết vào gùi sau lưng.

Thấy vậy, Tống Thanh Hàn lấy làm lạ:

"Ngươi định mang về trồng trong viện à?"

Võ Đại Hổ gật đầu, ngừng một chút rồi nhìn cậu nói:

"Lần trước không phải ngươi nói muốn trồng quả la hán sau viện sao? Dưới đó thì rải thêm ít đất trồng nấm. Giờ ta đem dây la hán về trồng trước, lần sau vào núi sẽ mang ít đất dưới gốc thông về, loại đất đó thích hợp để trồng nấm."

Thấy hắn gần như nhớ không sót một chữ những lời mình từng nói, lòng Tống Thanh Hàn chợt ấm lên, khẽ gật đầu.

Khi hai người trở về, bất ngờ thấy trước sân đặt một cái giỏ phủ vải đỏ.

Tống Thanh Hàn mở vải ra, nhìn thấy bên trong là mấy chục quả trứng gà, ngạc nhiên nói:

"Là ai mang tới vậy? Là Báo Tử ca hay Lai Phúc?"

Võ Đại Hổ trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:

"Nếu là hai người đó thì sẽ không để đồ rồi bỏ đi thế này. Dù sao cũng là hàng xóm, thấy chúng ta không có nhà thì lần sau tới đưa cũng được. Nếu ta đoán không lầm, chắc là Lâm Đại Phú."

Nghe đến tên Lâm Đại Phú, Tống Thanh Hàn vội vã phủ lại tấm vải đỏ, cẩn thận nhìn Võ Đại Hổ, hỏi nhỏ:

"Vậy... cứ để thế này sao?"

Không ngờ Võ Đại Hổ lại lắc đầu, chủ động đưa tay nhấc giỏ trứng lên, mang vào sân.

"Trứng gà là thứ tốt. Theo lý mà nói, ngươi mang thai, mỗi ngày đều phải ăn một quả trứng mới được. Dạo trước vì điều kiện không cho phép, giờ thì là do không dễ mua được. Chỗ trứng này... giữ lại cho ngươi ăn."

Tống Thanh Hàn do dự một lát, ngập ngừng nói:

"Nhưng... còn Lâm Đại Phú thì sao?"

Nhận trứng của Lâm Đại Phú chẳng khác nào nợ hắn một ân tình. Mà hai nhà vốn như nước với lửa, nợ này làm sao trả nổi?

Võ Đại Hổ cho cậu một ánh mắt yên tâm, chỉ vào bao la hán quả mới hái bên cạnh, nói:

"Lần sau xuống trấn, đưa cho Lâm phủ một bao quả la hán, coi như trả lại ân tình này."

Tống Thanh Hàn nghĩ một lát, quả la hán giờ chỉ có bọn họ mới có, trên thị trường cũng khó mà mua được, đem tặng cho Lâm Đại Phú thì cũng không thiệt gì.

Vì vậy cậu gật đầu, lấy thau ra chuẩn bị rửa sạch chỗ quả la hán vừa hái.

Võ Đại Hổ đi ra phía sau sân, dùng cuốc lật đất lên, dựng giàn, rồi đem quả la hán trồng xuống. Xong xuôi, hắn quay lại sân trước, cùng Tống Thanh Hàn xử lý chỗ nguyên liệu vừa hái.

Lúc hai người vừa làm xong, cũng đúng vào giờ cơm trưa, thế là bàn nhau ăn xong rồi mới tiếp tục sắp xếp lại các loại gia vị.

Chỉ là không ngờ, cơm trưa vừa ăn xong thì ngoài cổng viện đã vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng Tiểu Thanh dè dặt vang lên từ bên ngoài, nghe như sợ quấy rầy giấc ngủ trưa của họ:

"Tống đại phu, Tống đại phu có nhà không ạ?"

Võ Đại Hổ ra mở cổng, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tiểu Thanh thấy là Võ Đại Hổ, liền khẽ xoắn vạt áo, mắt liếc vào trong một cái, rồi nhỏ giọng nói:

"Vết thương trên lưng cha sinh ta dường như sắp lành rồi, muốn mời Tống đại phu tới xem, coi có cần tháo chỉ gì không..."

Tống Thanh Hàn nghe thấy vậy thì lập tức gật đầu, quả quyết nói: "Đi thôi!"

Tiểu Thanh cảm kích nhìn cậu, bước nhanh mấy bước lên trước dẫn đường.

Võ Đại Hổ hơi bất đắc dĩ, hắn nhận ra từ sau khi mất trí nhớ, Tống Thanh Hàn dường như trở nên rất thích giúp người. Không phải nói trước kia cậu không lương thiện, chỉ là bây giờ, việc chủ động đi xem bệnh cho người khác một cách nhiệt tình như thế, thì trong những chuyện hắn nghe được về "cậu trước kia" đúng là chưa từng có.

Tuy nghĩ là vậy, nhưng khi thấy Tống Thanh Hàn ra khỏi cửa, hắn vẫn nhanh nhẹn đóng cổng lại, lặng lẽ bước theo phía sau, cùng nhau đi về phía nhà Tiểu Thanh.

Khi Tống Thanh Hàn nhìn thấy vết thương sau lưng của sinh phụ Tiểu Thanh, cậu trầm ngâm một lúc, rồi dặn:

"Lấy rượu, kéo và bông sạch ra đây."

Tiểu Thanh nghe vậy liền vội vã chạy đi, chuẩn bị ba món đồ kia.

Võ Đại Hổ thấy sau khi Tiểu Thanh rời đi, Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, trong lòng khẽ động, liền hỏi: "Khó làm lắm sao?"

Tống Thanh Hàn nhíu chặt mày, chống cằm đáp: "Cũng không hẳn là khó, chỉ là dụng cụ quá thô sơ. Nếu có dao thì tốt rồi."

"Dao?" Võ Đại Hổ không bỏ qua từ đó, tiếp tục hỏi: "Cần dao lớn cỡ nào? Có yêu cầu gì về hình dáng không?"

Tống Thanh Hàn mô tả đại khái cho hắn hình dáng và kích thước của các loại dao phẫu thuật, đến khi nói xong mới phản ứng lại - nói ra cũng chẳng ích gì - lại không nhịn được thở dài.

Võ Đại Hổ ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: "Ngày mai chúng ta lên trấn rèn một cái đi, ta cũng đang định rèn một con dao găm mang theo bên người."

Tống Thanh Hàn bán tín bán nghi: "Thật sự có thể làm ra sao? Dao ở chỗ các ngươi chẳng phải đều to lớn cồng kềnh sao."

Võ Đại Hổ bật cười: "Dao chỗ các ngươi chẳng phải cũng là rèn ở lò rèn sao? Chẳng lẽ thứ dao ngươi nói, là ở nơi khác mang tới?"

Câu này khó trả lời, nói sao cũng là nói dối, vì thế Tống Thanh Hàn ậm ừ nói: "Ờm, vậy ngày mai cứ thử xem sao."

Chừng nửa nén hương sau, Tiểu Thanh đem đồ tới, nhìn cha sinh vẫn đang mê man, hỏi:

"Có cần gọi cha sinh ta dậy không? Người tới trưa là hay buồn ngủ, lúc ta đi tìm các ngươi người còn đang thức, không ngờ vừa về đã ngủ mất rồi."

Tống Thanh Hàn lắc đầu nói:

"Thế này vẫn tốt hơn, không có thuốc tê, đỡ được đau lúc nào hay lúc đó. Chút nữa người tỉnh lại thì giữ chặt lại."

Nói xong, cậu làm xong công đoạn khử trùng như thường lệ, cầm kéo lên, đưa về phía đường chỉ đen trên lưng sinh phụ Tiểu Thanh.

Những sợi chỉ đen hầu như đã hoàn toàn ăn sâu vào thịt, vì vậy việc gỡ hết chúng ra không phải chuyện dễ dàng.

May mà lúc này đang là lúc mặt trời gay gắt nhất, Tống Thanh Hàn mượn ánh sáng, cẩn thận gỡ từng sợi chỉ đen sau lưng sinh phụ của Tiểu Thanh ra.

Sinh phụ Tiểu Thanh quả nhiên bị đau đến tỉnh lại, chỉ là Tiểu Thanh nhớ kỹ lời dặn của Tống Thanh Hàn, lập tức giữ chặt người lại, nhờ vậy mới không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Nếu không, chỉ cần Tống Thanh Hàn sơ ý, cây kéo kia có khi đã cắm thẳng vào vết thương của sinh phụ Tiểu Thanh rồi.

Tống Thanh Hàn gỡ xong chỉ đen, dùng rượu nhẹ nhàng lau một lượt quanh miệng vết thương. Sau khi hoàn tất, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Được rồi, đợi đến khi vết thương hoàn toàn liền lại, vảy cũng sẽ tự bong ra, khi đó có thể chạm nước. Giờ vẫn cứ kiêng như cũ là được."

Sinh phụ Tiểu Thanh cảm kích nói:

"Cảm ơn phu lang của Đại Hổ, ngươi đúng là người tốt!"

Tống Thanh Hàn khoát tay, thản nhiên đáp:

"Không có gì đâu, ngài nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta về trước."

Tiểu Thanh tiễn hai người ra đến cổng, do dự một hồi rồi vẫn nhắc nhở:

"Nghe nói... trưởng thôn làng bên định gả con trai cho Đại Hổ ca..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com