Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Thuyết phục đồ tể


Bầu không khí trong phòng, vì một câu nói của Võ Đại Hổ mà bỗng trở nên yên lặng một cách kỳ lạ.

Tống Thanh Hàn từ từ lui đầu lại, nhìn dáng vẻ như phòng bị của hắn, lạnh lẽo cất lời:

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Võ Đại Hổ dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm nửa lời.

Tống Thanh Hàn vừa tức vừa buồn cười, thấy hắn làm bộ làm tịch như con đà điểu, cũng không thèm so đo, xoay người quay mặt vào vách tường, nhắm mắt ngủ.

Võ Đại Hổ khẽ nâng đầu, thấy hô hấp của cậu dần ổn định mới vươn người thổi tắt ngọn nến đầu giường.

Nằm trở lại giường, hắn vẫn còn đang nghĩ về chuyện ban nãy.

Hóa ra là hắn hiểu lầm ý Tống Thanh Hàn sao? Nếu không phải vì chuyện kia, vậy cậu gọi hắn về ngủ cùng làm gì...

Sáng sớm hôm sau, Võ Đại Hổ mang cơm sáng cho Tần gia gia xong thì cùng Tống Thanh Hàn mang theo quả la hán và gia vị vào trấn.

Chưởng quầy Hồi Xuân Đường rõ ràng vẫn nhớ hai người, vừa thấy họ đến liền cười nói:

"Các vị đến thật đúng lúc, chỗ quả la hán lần trước vừa bán hết."

Tống Thanh Hàn cười nhẹ, nhìn quanh một vòng, rồi hỏi:

"La đại phu hôm nay không có ở đây sao?"

Chưởng quầy lắc đầu đáp:

"Ngài ấy đi khám bệnh miễn phí rồi, mỗi tháng đều có vài ngày như thế."

Tống Thanh Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong mắt đầy vẻ kính phục.

Làm một vị đại phu, điều khó nhất là giữ được tấm lòng lương y. La đại phu có địa vị như hiện giờ mà vẫn không ngại hiểm nguy, chẳng màng danh lợi, kiên trì đi khám bệnh cho dân nghèo, thật sự là tấm gương đáng noi theo.

Hai người thấy chưởng quầy bận rộn nên cũng không trò chuyện nhiều, đặt quả la hán xuống rồi lấy bạc, rời khỏi Hồi Xuân Đường.

Khi đến sạp thịt của Trần đồ tể, họ thấy sắc mặt gã ta hơi lúng túng.

Chưa kịp mở lời, đã có người từ bên cạnh bước tới, khoác vai Trần đồ tể, ngạc nhiên hỏi:

"Trần huynh, sao huynh lại giấu đồ của ta đi thế? Không phải có khách đến rồi sao?"

Vừa dứt lời, người kia liền từ dưới quầy thịt lấy ra một chiếc bao tải to căng phồng, để lộ ra bên trong là đám nguyên liệu xanh xanh trắng trắng, cười tươi nói với Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn:

"Nhị vị khách quan, là đến mua thịt đúng không? Chỗ gia vị này, không biết hai vị đã từng ăn thử chưa? Nếu chưa thì có thể mua về nếm thử xem, rẻ lắm, chỉ ba văn một phần thôi!"

Trần đồ tể ho khan kịch liệt, vỗ ngực lớn tiếng tự nói với mình:

"Chắc ta bị cảm rồi, đầu óc hơi choáng, vẫn là nên sớm về nhà nghỉ ngơi thôi..."

Võ Đại Hổ lập tức túm lấy tay gã ta khi gã định thu dọn sạp, nửa cười nửa không nói:

"Trần đồ tể, chuyện này chẳng phải nên cho bọn ta một lời giải thích sao?"

Thấy Trần đồ tể rụt cổ lại, lộ rõ vẻ sợ sệt trước Võ Đại Hổ, người đàn ông bán gia vị cau mày bước nhanh tới, định gỡ tay Võ Đại Hổ ra, trầm giọng nói:

"Vị khách quan này, ngài định làm gì? Nếu là đến quấy rối thì cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã."

Vừa chạm vào tay Võ Đại Hổ, hắn liền nhận ra mình đụng phải thứ dữ.

Tay của Võ Đại Hổ cứ như đúc bằng sắt, mặc hắn cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được chút nào.

Hắn thầm kêu khổ, vội rút tay lại, không để lộ vẻ chột dạ mà lui về sau một bước, giọng lớn nhưng thiếu khí thế:

"Nếu còn không buông tay, ta sẽ gọi quan tới!"

Thấy sắc mặt Võ Đại Hổ ngày càng u ám, Trần đồ tể khẽ thở dài, xua tay với người kia, khuyên can:

"Thôi đi, là bên ta có lỗi, đừng gây chuyện nữa."

Người kia trừng lớn mắt, không phục nói:

"Sao lại thành lỗi của bên mình? Rõ ràng là hắn động tay động chân trước mà!"

Võ Đại Hổ cười nhạt một tiếng, mở bao vải trong giỏ của mình ra rồi ném thẳng đến dưới chân người kia.

Hắn bị giật mình nhảy dựng lên, đang định mắng, nhưng khi nhìn rõ thứ bên trong thì sững lại, lập tức hiểu ra ý của Trần đồ tể, mặt thoáng lộ vẻ lúng túng.

Trần đồ tể thấy sự việc đã bại lộ, đành phải lên tiếng giải thích:

"Huynh đệ Đại Hổ à, chuyện là thế này, mấy ngày nay hai người không vào trấn, lại có nhiều người đến hỏi mua gia vị quá, chúng ta sợ nếu họ không mua được thì sau này ảnh hưởng đến việc làm ăn của các cậu, nên mới tính bán vài hôm, chờ hai người quay lại thì dừng. Như vậy chẳng phải là ai cũng vui vẻ sao, đúng không?"

Võ Đại Hổ liếc nhìn gã ta một cái, mặt không đổi sắc đáp:

"Nếu ta nói không đúng thì sao?"

Tống Thanh Hàn tức tối trừng mắt nhìn Trần đồ tể, thầm nghĩ: rõ ràng là giành khách làm ăn của người ta, thế mà nói ra lời lại còn có vẻ đạo nghĩa như thật. Trước còn xem gã ta là người tử tế, giờ mới biết, tiền bạc đúng là làm mờ mắt con người ta rồi.

Người kia thấy Trần đồ tể không thể thuyết phục được bọn họ, liền khoanh tay trước ngực, bực bội nói:

"Các người sao cứ không chịu nói lý thế? Đã nói rồi mà, đợi các người quay lại thì bọn ta sẽ không bán nữa, như vậy còn ảnh hưởng gì tới ai? Với lại, mấy thứ các người bán ấy, ven đường chỗ nào chẳng có, cho còn không ai thèm lấy ấy chứ. Chẳng lẽ các người định độc chiếm hết à? Người khác đào thì không được chắc?"

Võ Đại Hổ bỗng buông tay khỏi Trần đồ tể, quét mắt lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng lời đều nặng nề:

"Muốn đào thì cứ đào, ai thích đào cũng được. Nhưng lấy danh nghĩa của bọn ta để bán trên sạp của Trần đồ tể thì không phải ai cũng làm được."

Trần đồ tể thấy cả hai bên sắp tranh chấp lớn, vội đứng chắn trước mặt Võ Đại Hổ, áy náy nói:

"Huynh đệ Đại Hổ, chuyện này đúng là bên ta không đúng. Thế này đi, mấy hôm nay bán được bao nhiêu, bọn ta chia cho các người một phần, được không?"

Người kia liền kéo Trần đồ tể ra một bên, khó chịu nói:

"Sao lại phải chia cho hắn? Chỗ tiền đó là chúng ta đổ mồ hôi nước mắt mới kiếm được. Từ lúc đi đào, rửa sạch đến khi vác về đây bán, việc nào chẳng là chúng ta làm? Đều là đồng tiền vất vả, hắn không vừa lòng cái là muốn chia phần à? Ta cũng không vừa lòng đây!"

Tống Thanh Hàn không muốn tiếp tục tranh cãi, liền nói thẳng:

"Đại Hổ, đi thôi. Bao nhiêu hàng thịt ngoài kia, thế nào chẳng tìm được một người thật lòng muốn hợp tác lâu dài."

Võ Đại Hổ khẽ gật đầu, đeo lại chiếc giỏ lên lưng, mặt lạnh tanh, nói với Trần đồ tể:

"Việc hợp tác giữa ta và ngươi, đến đây là chấm dứt. Sau này ai lo việc nấy."

Thấy hai người nói đi là đi, Trần đồ tể cuống cuồng chạy theo chặn lại, giọng hốt hoảng:

"Đừng đi mà, huynh đệ Đại Hổ! Không phải nói rõ là sẽ bán ở sạp của ta sao? Nếu các người đổi chỗ khác, thì những người tới mua gia vị cũng sẽ theo đó mà đổi. Đến lúc đó thịt của ta còn bán cho ai? Vậy thì nhà ta còn sống kiểu gì?"

Nói rồi, gã ta luống cuống lục trong người, lấy ra mấy đồng bạc vụn nhét vào tay Võ Đại Hổ, thành khẩn nói:

"Đây là tiền mấy hôm nay bọn ta kiếm được, ngươi cứ cầm lấy hết. Ta đảm bảo sau này không để hắn đến bán nữa."

Người kia cũng nóng ruột, xông tới giật lấy bạc từ tay Võ Đại Hổ, tức tối hét lên:

"Sao ngươi lại như vậy chứ? Ai là người ban đầu rủ ta làm chuyện này? Giờ thì hay rồi, trở mặt chẳng nhận người quen. Ngươi mà vô tình thì đừng trách ta bất nghĩa!"

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi thấy gia vị thơm ngon, còn bảo ven đường có sẵn, nói bán cùng cũng không ảnh hưởng tới việc làm ăn của huynh đệ Đại Hổ, ta mới đồng ý."

"Nói láo! Có bản lĩnh thì để phu lang của ngươi phân xử xem, hôm đó y đứng nhìn từ đầu tới cuối, hỏi y coi ai mới là người mở lời trước?"

"Được thôi, hỏi thì hỏi! Ta sợ ngươi chắc? Đi ngay bây giờ!"

"......"

Võ Đại Hổ cau mày nhìn hai người trước mặt đang xô đẩy cãi cọ, chỉ thấy như một màn hý kịch lố bịch, trầm giọng nói:

"Chuyện giữa các ngươi, tự đi mà giải quyết. Chúng ta còn phải đi bày sạp, tự lo cho mình đi."

Trần đồ tể nhấc chân định đuổi theo, nhưng một là còn phải trông nom sạp thịt, hai là tay bị người kia nắm chặt không gỡ ra được, đành trơ mắt nhìn Võ Đại Hổ dẫn theo Tống Thanh Hàn rảo bước đi thẳng, chẳng ngoái đầu lại lấy một lần.

Đi được một quãng, Tống Thanh Hàn mới nhịn không được mà lẩm bẩm:

"Đúng là thiển cận, đã biết mấy thứ đó ngoài đường đâu đâu cũng có, bán một hai lần còn được, đợi đến khi người ta mua nhiều rồi nhận ra bị lừa, e là về sau chẳng ai thèm tới nữa."

Trong các loại gia vị bọn họ bán, hành, gừng, tỏi đều là thực vật phổ biến, thật sự quyết định việc bán được hay không lại chính là mấy thứ như đại hồi đã được sấy khô.

Việc Trần đồ tể kết hợp với người kia để bán gia vị, là lợi dụng lỗ hổng khi khách quen không kiểm tra kỹ hàng, nhất là lúc nghe giá rẻ hơn bình thường, có khi không những không thắc mắc, mà còn mua nhiều về để tích trữ.

Võ Đại Hổ nhìn về phía những sạp thịt ở xa, dịu giọng trấn an Tống Thanh Hàn:

"Không sao, chỉ cần chúng ta nói rõ ràng là được. Sau này ai bán phần nấy, nước sông không phạm nước giếng."

Mấy người bán thịt kia khi thấy Võ Đại Hổ bước tới thì mắt sáng lên, hồ hởi gọi:

"Phải huynh đệ Đại Hổ không đấy? Đến mua thịt hả?"

Bọn họ đều biết chuyện Võ Đại Hổ hợp tác với Trần đồ tể bán gia vị, cũng từng âm thầm oán trách rằng hắn chẳng chia chác lợi lộc gì với họ. Giờ thấy hắn đến, lại còn mặt mày nặng nề, phản ứng đầu tiên chính là đoán hắn và Trần đồ tể đã xích mích.

Võ Đại Hổ không nói nhiều, đặt giỏ xuống đất, mở bao tải ra, trầm giọng nói:

"Chắc các vị đại ca đều biết chuyện ta hợp tác với Trần đồ tể. Trần đồ tể trước đây có ơn với ta, nên ta mới định chỉ hợp tác một mình với hắn, nào ngờ hắn lại giấu ta, âm thầm kết hợp với người khác, mượn danh nghĩa của bọn ta để bán hàng."

"Hôm nay ta đến đây, một là để mua thịt, hai là muốn bàn bạc chuyện hợp tác với chư vị. Nếu ai có lòng muốn hợp tác cùng Võ Đại Hổ này, xin mời đứng qua bên này."

Nói xong, hắn giơ tay chỉ về phía trước bao tải, ý bảo ai có hứng thú thì đứng sang bên đó.

Đám đồ tể liếc nhìn nhau, ai nấy đều muốn xem thử phản ứng của người bên cạnh ra sao.

Có người nóng tính, lập tức nhảy ra trước, cứ như đứng càng sớm thì lợi lộc càng nhiều.

Cũng có người cẩn trọng hơn, chỉ đứng nghiêng qua một bên, thái độ mơ hồ, tựa như chưa rõ hợp tác kiểu gì thì không vội tỏ thái độ.

Võ Đại Hổ thấy số người đứng ra cũng tạm đủ, liền chia phần gia vị trong bao ra thành vài đống nhỏ, chậm rãi nói:

"Các vị giúp ta bán gia vị, mỗi phần sẽ được chia nửa đồng tiền làm hoa hồng. Ta không quản các vị bán thế nào, chỉ phụ trách giao hàng tới nơi. Ai bán được nhiều thì ta đưa nhiều, bán ít thì đưa ít, nếu không bán được có thể trả lại nguyên vẹn cho ta, các vị không cần chịu bất kỳ rủi ro gì, thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com