Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Sinh phụ gặp nạn

  "Sinh phụ"  là cách gọi người cha giữ vai trò sinh nở trong thế giới sinh tử văn – nơi nam nhân có thể mang thai và sinh con. Từ gốc Hán "雌爹" được ghép bởi:
(cí): chỉ "giống cái", trong văn cảnh này ám chỉ "Sinh nam" – nam nhân có khả năng sinh con.
(diē): nghĩa là cha

Mình sẽ luân phiên dịch là "cha sinh" hoặc "sinh phụ" tùy vào ngữ cảnh
———————————————————

Câu nói ấy vừa thốt ra, đừng nói là Tống Sơn Minh sững người, ngay cả Võ Đại Hổ cũng ngây ra nhìn Tống Thanh Hàn, hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần trí.

Trong ấn tượng của hắn, cậu xưa nay luôn rất nghe lời cha và sinh phụ, dù có phản kháng cũng chỉ là nổi giận chút ít mà thôi. Giống như thế này thái độ cứng rắn, lời lẽ mạnh mẽ thì đúng là lần đầu thấy.

Mang thai thật sự ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Nhưng trước đây cũng đâu thấy cậu như thế...

Tống Sơn Minh phản ứng lại, tức đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Tống Thanh Hàn mắng: "Nghiệt tử! Nghiệt tử a!"

Tuy là nói vậy, nhưng ông dường như vẫn xuôi theo, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Dù sao thì mảnh ruộng bên này cũng gần nhà mình hơn, ông không tin mình lại không giành lại được.

Tống Thanh Hàn chợt nhận ra điều gì đó, quay sang hỏi Võ Đại Hổ:

"Ruộng ngươi chia cho bọn họ... có phải gần nhà chúng ta hơn không?"

Võ Đại Hổ không nghĩ nhiều, gật đầu.

"Giá trị có ngang nhau không? Ruộng của ngươi, so với mấy thửa này ấy." Tống Thanh Hàn gặng hỏi.

Võ Đại Hổ dường như đã đoán ra cậu định làm gì, nhìn cậu thật sâu, khẽ "Ừm" một tiếng.

Tống Thanh Hàn dứt khoát mở miệng ngăn động tác của Tống Sơn Minh: "Khoan đã!"

Tống Sơn Minh vừa mới nhấc đồ lên, nghe vậy liền quay đầu lại, cười khẩy một tiếng: "Hối hận rồi? Trả ruộng khế lại cho ta, ta có thể cho ngươi đi nhìn một cái xem tình hình cha sinh của ngươi thế nào."

Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc, nói: "Dùng mấy mẫu ruộng của Đại Hổ đổi lấy chỗ này đi, vậy thì cả hai bên đều tiện."

Tống Sơn Minh tức giận đến mức ném đồ xuống, xắn tay áo lên, trông như lại muốn ra tay.

"Ngươi còn được đằng chân lân đằng đầu! Không đổi! Chết cũng không đổi! Tiểu tiện nhân, đừng tưởng có người che chở là muốn làm gì thì làm, cục tức ta nuốt hôm nay, về nhà sẽ đổ hết lên đầu cha sinh của ngươi!"

Nói xong, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Hàn một cái, xách đồ bỏ đi.

Tống Thanh Hàn cau mày. Đây là kiểu cha gì vậy? Bị con trai làm cho bực liền quay về trút giận lên phu lang mình? Đầu óc có vấn đề à?

Ánh mắt Võ Đại Hổ lộ vẻ lo lắng, chậm rãi nói: "Cha sinh của ngươi, hắn......"

Tống Thanh Hàn cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Cả nhà đó đều không phải người tốt, nếu không sao có thể làm ra chuyện bán con cầu vinh?"

Võ Đại Hổ ngừng lại một lát, không nói gì, ánh mắt dời về phía ruộng: "Tống Sơn Minh làm ruộng thì đúng là có tay nghề."

Chuyện này không phải sở trường của Tống Thanh Hàn, cậu vẫn thấy bực trong lòng, bèn nhét khế ruộng vào tay Võ Đại Hổ, nói: "Ta về trước đây."

Võ Đại Hổ gật đầu, lặng lẽ đi sau lưng cậu, đưa cậu về tận nhà.

Tống Thanh Hàn về đến nhà liền ngả người ngủ. Tuy Võ Đại Hổ rất lo cho cậu, nhưng chuyện sinh kế cũng là việc cấp bách, dặn dò mấy câu xong liền ra ngoài tiếp.

Tuy không thấy buồn ngủ, nhưng sau vài lần lăn qua lăn lại, Tống Thanh Hàn cũng chìm vào giấc mộng.

Trong mộng là một màn máu tanh, một nam nhân yếu ớt nằm giữa vũng máu, Tống Sơn Minh đang ra tay đánh đập, miệng mắng không ngừng:

"Đều tại ngươi sinh ra đứa con tốt đẹp đó. Không những làm tổ tiên mất mặt, mà ngay cả nhân nghĩa lễ tín cũng chẳng màng. Còn sống làm gì? Chết quách cho rồi!"

Tống Thanh Hàn giật mình tỉnh giấc, bật dậy khỏi giường.

Võ Đại Hổ đang bưng một cái bát, cứ ngỡ là mình làm cậu thức giấc, nhưng khi thấy trán và lưng cậu đầy mồ hôi lạnh, lập tức cầm khăn lau cho cậu, thấp giọng hỏi:

"Gặp ác mộng à?"

Tống Thanh Hàn vội gật đầu, đột ngột nắm lấy cánh tay Võ Đại Hổ, lẩm bẩm:

"Sắp chết rồi..."

Võ Đại Hổ không nghe rõ, nghiêng đầu tới gần, cau mày hỏi:

"Cái gì sắp chết?"

"Cha sinh... cha sinh ta sắp chết rồi..." Tống Thanh Hàn siết chặt tay hắn, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

Tim Võ Đại Hổ khẽ run, không chút chần chừ liền bế cậu lên, trầm giọng nói:

"Chúng ta đi xem sao."

Hắn biết khi người thân cận cận kề cái chết, người nhà đôi khi sẽ có cảm ứng lạ thường, nên hoàn toàn không nghi ngờ lời Tống Thanh Hàn, chỉ lo bọn họ đến muộn thì đã quá trễ...

Hai người chạy suốt một đường, rốt cuộc cũng đến trước cổng nhà họ Tống.

Từ bên trong vọng ra một tiếng hoảng hốt:

"Cha! Cha sinh hình như không ổn rồi!"

Tống Thanh Hàn thót tim, lập tức đập mạnh vào cánh cửa, lớn tiếng quát:

"Mở cửa!"

Bên trong im lặng chốc lát, sau đó vang lên tiếng bước chân. Người mở cửa là một thanh niên có vài phần giống Tống Thanh Hàn.

Vừa thấy cậu, y liền nhíu mày, giọng đầy ghét bỏ:

"Ngươi tới đây làm gì?"

Tống Thanh Hàn không buồn đôi co với hắn, đưa tay đẩy mạnh sang một bên rồi bước vào trong.

Trên mặt đất là một nam nhân gầy yếu đang nằm, dáng vẻ giống hệt người cậu thấy trong mộng, chỉ khác là không có nhiều máu như thế. Nhưng nhìn ngực người nọ phập phồng yếu ớt, e là thương tích cũng không nhẹ.

Tống Sơn Minh dựa vào một bên, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hai người, bật cười khẩy:

"Quang nhi, đưa cha sinh ngươi vào trong. Ta đã nói rồi, không cho tên tiện nhân này nhìn lấy một cái - một cái cũng không được!"

Tống Thanh Hàn đột ngột bước tới, giơ tay tát thẳng một cái vào mặt Tống Sơn Minh, rồi chỉ vào người đang nằm dưới đất, lớn tiếng:

"Người là phu lang của ông! Trước khi là cha sinh của ta, người chính là phu lang của ông đấy! Ông lại đối xử với một người từng vì mình mà sinh con, chăm lo mọi việc lớn nhỏ cho ông như thế này sao? Nếu hôm nay cha sinh ta chết ở đây, ông không trốn nổi tội danh sát phu đâu, cứ chờ đến mùa thu bị xử trảm* đi."

*秋后问斩 (qiū hòu wèn zhǎn): xét xử chém đầu sau khi vào mùa thu

Thời phong kiến Trung Quốc, các phạm nhân bị phán tử hình sẽ không bị hành hình ngay. Thay vào đó, họ sẽ bị giam giữ đến sau tiết Lập Thu (khoảng đầu tháng 8 âm lịch), khi triều đình bắt đầu tổng xét các án tử hình. Chỉ sau khi có sự phê duyệt của Hoàng đế, hình phạt mới được thi hành. Đây được xem là một hình thức thể hiện tư duy pháp lý nghiêm cẩn và một phần lòng nhân đạo giới hạn trong luật hình cổ đại.

Bị bất ngờ tát một cái, Tống Sơn Minh tức đến nghiến răng, vốn định đánh trả, nhưng nghe đến hai chữ "xử trảm", trong mắt liền thoáng hiện vẻ hoảng loạn, cuối cùng đứng thẳng người dậy, luống cuống hỏi:

"Vậy...vậy phải làm sao?"

Nói rồi, ông ta bước tới bên cạnh Tô Mạt Vi, giơ chân đá đá, miệng gọi:

"Tỉnh lại đi, ngươi đừng chết."

Thấy đến lúc này rồi mà ông ta vẫn chẳng có chút tôn trọng nào, Tống Thanh Hàn liền đẩy mạnh ông ta sang bên, ra lệnh:

"Trải chăn đệm xuống đất, kẻo người bị nhiễm lạnh. Giờ chưa nên tùy tiện di chuyển, có khả năng nội tạng đã bị tổn thương rồi."

Nội tạng tổn thương... không dễ cứu đâu.

Tống Thanh Hàn cắn chặt đầu ngón tay, trong đầu căng như dây đàn.

Tống Sơn Minh và Tống Diệu Quang thì không có lấy chút động tĩnh, cuối cùng vẫn là Võ Đại Hổ mang một tấm chăn tới, cẩn thận trải dưới thân Tô Mạt Vi.

Thấy chăn của mình bị đặt xuống đất, Tống Diệu Quang liền bất mãn phản đối:

"Đó là của ta mà. Bẩn hết thì sao?"

Tống Thanh Hàn liếc y một cái, lạnh lùng nói:

"Ngươi nên nghĩ xem nếu cha sinh ngươi chết thật rồi, cuộc sống của ngươi sau này sẽ thế nào."

Ánh mắt ấy khiến Tống Diệu Quang rụt cổ lại, thậm chí còn thật sự tưởng tượng thử, rồi kéo tay Tống Sơn Minh, khóc rấm rứt:

"Cha, cha không được cưới cha sinh mới đâu. Nếu không con chết cho cha coi!"

Tống Sơn Minh đang bực bội, nhưng thấy bảo bối nhà mình mở miệng, cũng đành dỗ dành:

"Được được được, không cưới không cưới, sau này chỉ hai cha con mình sống với nhau thôi."

Tống Thanh Hàn khựng lại, thấy ông ta thật sự đã bắt đầu nghĩ đến việc Tô Mạt Vi sẽ không qua khỏi, tim như chìm vào hầm băng, chỉ thấy không cam lòng thay Tô Mạt Vi.

Cậu cởi áo Tô Mạt Vi ra, chỉ thấy đầy những vết bầm tím trải khắp thân thể, càng nhìn, tay càng run.

Chỉ có một điều khiến người ta thở phào là, sau khi cẩn thận sờ nắn các cơ quan trên người y, cũng không phát hiện dấu hiệu xuất huyết nghiêm trọng.

Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng thở ra, mắt đảo một vòng, không định dễ dàng bỏ qua cho hai cha con họ, liền nói:

"Ta có thể giúp các ngươi đưa cha sinh đi chữa trị, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện."

Tống Sơn Minh vừa nghe đến hai chữ "điều kiện", theo phản xạ liền quát lên:

"Ngươi cái đồ tiện nhân lại muốn giở trò gì?"

Tống Thanh Hàn nhíu mày, đứng dậy, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đáp:

"Ta còn có thể giở trò gì? Cũng chỉ là không muốn làm to chuyện thôi. Ngươi tự nghĩ mà xem, nếu người ta biết Quang nhi của ngươi có một người cha suýt giết chết phu lang, thì tương lai của nó sẽ ra sao?"

Tống Diệu Quang run lên một cái, kéo tay Tống Sơn Minh, giọng đầy van nài: "Cha, cha cứ để ca ca* đem cha sinh đi đi! Dù có chết cũng chẳng liên quan gì đến cha mà!"

*Trong bản gốc là "雌兄" (cí xiōng)

: chỉ giới tính sinh sản, tương đương với "giống cái" (ở đây: nam nhân có thể sinh con → Sinh Nam).

: huynh, anh trai.

•雌兄": nghĩa là "anh trai thuộc nhóm sinh nam", mình sẽ để là "ca ca" như bình thường cho dễ hiểu.

Tống Thanh Hàn nghe vậy, phải cố lắm mới nhịn được ý muốn đập cho Tống Diệu Quang một trận, tiếp tục nói: "Điều kiện cũng không khó, một là đổi ruộng, hai là các người không được tới quấy rầy cha sinh nữa, thế nào?"

Nghe cậu không nhắc đến chuyện tiền nong, Tống Sơn Minh suy nghĩ một lát rồi nhấn mạnh: "Tiền thuốc men ngươi lo, ta mặc kệ."

Tống Thanh Hàn đã lạnh lòng đến tê dại, lạnh nhạt đáp: "Ta sẽ lo chữa khỏi cho cha sinh, ngươi chỉ cần thực hiện đúng hai điều kiện ấy là được."

Tống Sơn Minh thở phào, khoát tay nói: "Được! Chuyện ruộng đất, mai theo các ngươi đến nha môn xử lý. Mau đưa hắn đi đi, chết ở đây thì xúi quẩy lắm!"

Tống Thanh Hàn nhìn Võ Đại Hổ ra hiệu, hắn gật đầu, cẩn thận ôm Tô Mạt Vi cả người lẫn chăn bế lên, xoay người rời đi.

Mãi đến khi hai người đã đi khá xa, vẫn còn nghe được tiếng Tống Diệu Quang oán trách: "Sao lại lấy đúng cái chăn của ta chứ, ta không muốn đắp mấy cái chăn rách nát kia đâu..."

Đêm đã khuya, gió lạnh dần lên, Tống Thanh Hàn kéo chặt áo khoác, nhưng cái lạnh trong lòng lại chẳng thể xua đi.

Võ Đại Hổ bước nhanh vài bước, chắn trước mặt cậu.

Tống Thanh Hàn sững người, đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: "Ngươi làm gì thế? Đứng chắn đường ta rồi đấy."

Võ Đại Hổ không tránh ra, chỉ chậm rãi đáp: "Giúp ngươi chắn gió."

Bị hắn nhắc vậy, Tống Thanh Hàn quả thật cảm thấy hơi lạnh trên người mình đã tan đi phần nào, trong lòng cũng ấm lên đôi chút.

Về đến nhà, Tống Thanh Hàn lấy từ Võ Đại Hổ một lọ dầu hồng hoa*, cẩn thận xoa bóp hết những vết bầm tím trên người Tô Mạt Vi, sau đó lại nấu một bát cháo trắng, nửa ép buộc đút hết vào bụng y.

* Dầu hồng hoa (红花油) là một loại dược dầu dùng ngoài da trong y học cổ truyền, có công dụng hoạt huyết, tiêu ứ, giảm đau. Thường dùng để xoa bóp vết bầm tím, bong gân hoặc đau nhức cơ thể do va chạm.


Vì Tô Mạt Vi ngủ chung phòng với Tống Thanh Hàn nên Võ Đại Hổ tất nhiên không tiện trải chăn ngủ dưới đất ở đó nữa, vừa ôm đồ chuyển về phòng bếp vừa nói: "Nếu có chuyện gì, cứ gọi lớn tên ta."

Tống Thanh Hàn có chút áy náy với hắn, nhưng thế giới này rốt cuộc vẫn khác với chỗ cậu từng sống, tuy rằng cả ba đều là nam nhân, nhưng cũng không tiện nằm cùng một chỗ.

Sáng sớm hôm sau, Võ Đại Hổ nấu bữa sáng cho hai người xong liền mang khế đất đến tìm Tống Sơn Minh.

Chuyện này không thể kéo dài, kéo dài là Tống Sơn Minh sẽ lật lọng cho xem.

Tô Mạt Vi mở mắt ra, vừa thấy Tống Thanh Hàn, còn tưởng hai người đã xuống âm phủ, ôm lấy cậu khóc òa lên: "Con ơi! Sao con khổ vậy chứ, còn trẻ thế mà đã theo cha sinh xuống suối vàng! Con còn chưa được hưởng chút phúc nào mà!"

Tống Thanh Hàn ngây ra một thoáng, ban đầu còn hơi kháng cự vì bị người xa lạ ôm lấy, nhưng giây lát sau lòng đã mềm nhũn.

Chỉ là một người cha lo cho con mình thôi mà...

Nghĩ vậy, cậu nhẹ vỗ lên lưng Tô Mạt Vi, dịu giọng an ủi: "Không sao đâu, cha...sau này rồi sẽ ổn cả thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com