Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Lần nữa cứu người


Tống Thanh Hàn ngủ trưa dậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cảnh giác gọi với ra:

"Ai đó?"

"...Ta, Tiểu Thanh đây."

Cậu mở cửa, thấy Tiểu Thanh đang đứng ngoài, tay nắm chặt vạt áo, dáng vẻ lúng túng, bèn nhíu mày hỏi:

"Lại đến tìm Đại Hổ đấy à?"

Tiểu Thanh lập tức lắc đầu, đưa giỏ trúc trong tay ra, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Cha sinh ta mấy ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, người bảo ta đến cảm ơn ngươi."

Tống Thanh Hàn liếc nhìn, trong giỏ chứa đầy đậu nành vàng óng, phía trên còn đặt sáu quả trứng gà.

Cậu cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy. Thấy Tiểu Thanh xoay người định đi, nghĩ ngợi một lát, cảm thấy nhận của người ta thì cũng nên đáp lại, liền nói:

"Đợi chút, ta đi cùng ngươi."

Tiểu Thanh vốn cũng định như thế, nhưng thấy cậu nhận đồ quá dứt khoát, nên nhất thời không tiện mở lời.

Lần này hai người không vội, cứ từ tốn bước đi, song không ai chủ động trò chuyện.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Thanh chịu không nổi sự im lặng, tò mò hỏi:

"Ngươi nghe chuyện dùng kim chỉ khâu vết thương ở đâu thế? Trên trấn à?"

Tống Thanh Hàn nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân nên có một cái cớ cho năng lực này, nếu không sau này khó giải thích, bèn thuận miệng gật đầu.

Tiểu Thanh vừa định khen người trên trấn thật lợi hại, nhưng chợt nhớ ra Tống Thanh Hàn là bị đuổi từ trấn về quê, nếu nói vậy chẳng phải là chọc vào nỗi đau người ta hay sao? Thế là lời đến miệng lại biến thành:

"Trên trấn... thật đúng là giỏi ghê! Chẳng trách Đại Hổ ca lại cưới ngươi."

Nói xong, bầu không khí thoáng chững lại, Tiểu Thanh hận không thể tự vả cho mình một cái, sao lại cứ nhắc đúng chuyện người ta không muốn nghe? Ai mà chẳng biết người Tống Thanh Hàn thực sự muốn gả là Lâm Đại Phú? Võ Đại Hổ lợi hại thì cũng chỉ là trong lòng cậu ta thôi, đâu có nghĩa là trong lòng Tống Thanh Hàn cũng thấy thế.

Không ngờ Tống Thanh Hàn lại gật đầu, nghiêm túc nói:

"Được gả cho Đại Hổ, đúng là rất may mắn."

Nghe xong câu ấy, lòng Tiểu Thanh chợt chua xót, cảm giác ghen tị cuộn trào không sao ngăn nổi.

May mà hai người đã tới trước cửa nhà mình, nếu không thì Tiểu Thanh thật sự không biết mình sẽ còn lỡ lời nói ra điều gì nữa.

Tống Thanh Hàn xem vết thương sau lưng của sinh phụ Tiểu Thanh, hài lòng gật đầu, dặn:

"Khôi phục rất tốt, cứ theo đà này, thêm nửa tháng nữa là có thể cắt chỉ. Đến lúc đó nếu ta quên, nhớ tới gọi ta."

Tiểu Thanh kinh ngạc bịt miệng:

"Còn phải cắt chỉ nữa sao?"

Tống Thanh Hàn nhướng mày, nửa cười nửa không:

"Không cắt thì để vậy à. Để sợi chỉ mọc liền với thịt sao."

Sinh phụ Tiểu Thanh tưởng tượng cảnh sau lưng mình lúc nào cũng dính một sợi chỉ, sợ tới mức vội vã nói:

"Cắt! Nhất định phải cắt! Vậy thì lại phiền phu lang của Đại Hổ ca rồi."

Tống Thanh Hàn gật đầu, thấy mình đã làm tròn trách nhiệm nên chuẩn bị quay về.

Vừa ra khỏi cửa, cậu lập tức bị một nhóm đàn ông đi đứng vội vã thu hút sự chú ý.

"Máu chảy ào ào không ngừng, cứ từ bụng tuôn ra, làm sao cũng không cầm lại được."

"Trời ơi, ghê quá! Tội nghiệp thật, thế còn cứu vớt gì được nữa?"

"Cứu gì chứ, trẻ con không sao là được rồi. Dáng vẻ đó, cho dù cứu sống thì chắc cũng chẳng sống được bao lâu, nguyên khí hao tổn hết rồi."

Bản năng của một bác sĩ khiến Tống Thanh Hàn không thể làm ngơ. Cậu bước nhanh lên vài bước, kéo tay áo một người trong số đó, hỏi: "Máu gì? Ai xảy ra chuyện?"

Người kia quay đầu lại, định mở miệng, nhưng thấy người hỏi là Tống Thanh Hàn thì ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét. Hắn giật lại tay áo, phủi phủi mấy cái rồi khó chịu nói: "Xui xẻo thật, đụng phải sao chổi!"

Hai người còn lại cũng chẳng khá hơn, né Tống Thanh Hàn như né hổ dữ, có người còn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, rơi đúng bên chân cậu.

Tiểu Thanh từ trong sân đã trông thấy hết, không đành lòng bước ra, khuyên nhủ:

"Hắn học được chút y thuật ở trấn trên, mấy vị thúc thúc không ngại thì dẫn hắn đi xem thử, biết đâu có thể cứu được một mạng người."

Người đàn ông vừa nhổ nước bọt cười khẩy, liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ lồ lộ: "Hắn á? Sợ là cái gọi là y thuật chẳng qua chỉ là mánh khóe quyến rũ đàn ông thôi chứ gì."

Dứt lời, ba người liếc nhau, cười khúc khích đầy ẩn ý.

Vì là người mở miệng trước nên khi bị ba người châm chọc như thế, cơn giận của Tiểu Thanh cũng bị châm ngòi, cậu chỉ tay về phía nhà mình, lớn tiếng: "Cha sinh của ta là do hắn cứu! Không biết thì đừng nói bậy!"

Trong ba người, kẻ có tính tình mềm mỏng nhất lên tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Thanh à, ngươi cũng là đứa chúng ta nhìn lớn lên, đừng nên qua lại với mấy hạng chẳng ra gì, đến lúc làm hỏng thanh danh thì người chịu thiệt vẫn là ngươi thôi, phải biết có vài kẻ là không biết xấu hổ đâu."

Tiểu Thanh tức đến đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không thể giống như bọn họ mà mở miệng nói lời khó nghe, quay đầu nhìn thấy Tống Thanh Hàn đứng đó ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng bất giác dấy lên một tia thương xót, đột nhiên kéo tay cậu, hạ quyết tâm: "Ta dẫn ngươi đi! Cái làng nhỏ xíu này, ta không tin là không tìm được!"

Tống Thanh Hàn ngẩn ra, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Thanh.

Thực ra cậu ban nãy nào phải "ngoan ngoãn cúi đầu" gì, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ xem làm sao trong ba chiêu đánh gục được ba tên kia mà thôi, nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy chẳng chiêu nào khả thi - bụng còn mang thai, thực sự vướng víu.

Có lẽ là tâm tư bị nghe thấy, bụng cậu đột nhiên bị đá một cú, đau đến mức bước chân cũng khựng lại.

Tiểu Thanh thấy cậu không đi tiếp, lo lắng hỏi: "Sao thế? Không muốn đi nữa à?"

Tống Thanh Hàn lắc đầu với vẻ khó hiểu, ý bảo tiếp tục dẫn đường, chỉ là bàn tay phải thì âm thầm đặt lên bụng, như thể muốn xác nhận cảm giác đau ban nãy có phải ảo giác không.

Quả nhiên, đúng như lời Tiểu Thanh nói, làng nhỏ đến mức chỉ cần đi một vòng là tìm được. Cả hai chẳng mấy chốc đã đứng trước cổng nhà của người gặp chuyện.

Thấy người trong viện ai nấy sắc mặt đều khó coi, đang lo lắng vây quanh trước một căn phòng, mà từ trong phòng truyền ra từng chậu máu không ngớt, Tiểu Thanh dường như đã hiểu ra là chuyện gì, đột ngột nắm chặt lấy tay Tống Thanh Hàn, vội vã nói: "Ngươi không thể vào đâu, trong đó có người khó sinh."

Đây là một luật bất thành văn: sinh nam đang mang thai và chưa kết hôn không được bước vào phòng sinh của người khó sinh, tốt nhất là cả sân cũng đừng vào, kẻo đụng phải điều xui, sau này chính mình sinh con cũng sẽ khó sinh.

Tống Thanh Hàn không biết cái quy củ quái lạ này, mà dù có biết đi nữa, cậu cũng chỉ cười nhạt mà khinh thường.

Bảo cậu - một người làm nghề y, không tin vào những lý do khoa học như ngôi thai* không đúng hay thai nhi quá lớn gây ra khó sinh, mà lại tin là do xui xẻo ư? Kiếp sau cũng đừng hòng.

*Ngôi thai: cách gọi tư thế nằm của em bé trong bụng mẹ.

Thấy cậu khăng khăng muốn vào, Tiểu Thanh không cản được, nghiến răng một cái, đành bước theo vào trong viện.

Người trong viện thấy một sinh nam mang thai xa lạ dắt theo một sinh nam chưa cưới xông vào, nửa kinh ngạc nửa giận dữ quát lên: "Làm càn! Hai người các ngươi vào đây làm gì?"

Tống Thanh Hàn nhíu mày, nhanh chóng xắn tay áo lên, lạnh giọng nói: "Để ta vào xem hắn thế nào rồi, còn cứu được không."

Câu này của cậu như chọc đúng dây thần kinh của cả đám người trong viện. Một nam tử trẻ tuổi lập tức bật dậy, mắng ầm lên: "Cái gì mà còn cứu được không. Phu lang của ta nhất định sẽ không sao!"

Mấy người đàn ông lớn tuổi hơn cũng lần lượt lên tiếng:

"Châu Nhi là người hiền lành, ông trời nhất định có mắt, lần này được Bồ Tát phù hộ, chắc chắn sẽ vượt qua thôi."

"Đúng đó, trên người y còn đeo bùa hộ mệnh ta xin ở chùa về, nghe nói linh lắm, chắc chắn sẽ phù hộ cho cha con Châu Nhi bình an."

"......"

Tống Thanh Hàn không chút nể nang mà vạch trần: "Hắn có qua được không, trong lòng các ngươi tự biết rõ. Bồ Tát có hiện ra trước mặt các ngươi, giúp hắn sinh con chưa? Hừ, phù hộ? Tránh ra!"

Nhân lúc bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, Tống Thanh Hàn như tên rời cung, lao vọt đến, đẩy tung cửa phòng, bước vào trong phòng.

Bên ngoài lập tức vang lên một trận ồn ào, nghe như đã loạn thành một đoàn, nhưng không ai dám xông vào. Chắc một là sợ làm kinh động đến sản nam, hai là sợ bản thân cũng bị xui xẻo lây.

Ngửi thấy trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, lòng Tống Thanh Hàn trầm xuống, biết tình hình còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng.

Ông đỡ* thấy cậu bụng to vượt mặt, giật nảy người, vội vã không màng tới sản nam bên giường, chạy tới ngăn cậu lại, cuống quýt nói: "Không được đâu. Ngươi bụng lớn thế chạy tới đây làm gì? Mau ra ngoài đi."

*产公 (chǎn gōng) là cách gọi kính trọng đối với nam hộ sinh, tương tự như "ông đỡ" trong tiếng Việt. Mình nghĩ trong bối cảnh giả tưởng (nơi đàn ông cũng có thể sinh con, như trong tiểu thuyết), tác giả cố tình dùng từ "产公" để chỉ nam giới làm công việc đỡ đẻ, đối lập với từ cổ truyền là "产婆" (chǎnpó): bà đỡ.

Tống Thanh Hàn làm như không nghe thấy, đẩy ông đỡ sang một bên, bước tới cạnh giường.

Sản nam tên là Châu Nhi, tóc tai lẫn người đã sớm ướt đẫm mồ hôi, trên bụng cao vồng mở ra một khe hở, bên trong hình như có thứ gì đó đang giãy giụa ló đầu ra, máu cũng theo đó rỉ ra từng dòng.

Tống Thanh Hàn trong lòng chấn động, hoàn toàn không ngờ đàn ông ở đây lại sinh con theo cách như vậy. Nhưng cậu không để lộ ra chút cảm xúc nào, bình tĩnh hỏi: "Tiếp theo nên làm gì? Vì sao lại nói là y khó sinh?"

Ông đỡ thấy khuyên không được cậu, mà bên phía Châu Nhi tình hình lại có vẻ càng lúc càng nguy cấp, đành vội vàng buông tay, bước tới bên giường, lấy khăn lau mồ hôi trên trán Châu Nhi, sốt ruột nói: "Lúc này vết rạch đáng lẽ phải mở hoàn toàn rồi mới đúng, nhưng giờ vẫn còn khép chặt, thai nhi không thể chui ra được, máu cũng cầm không nổi nữa."

"Nếu vẫn không được..." – ông ngập ngừng, rồi như hạ quyết tâm – "thì chỉ có thể giữ con bỏ cha thôi!"

Tống Thanh Hàn cau mày, hỏi tiếp:

"Nếu rạch bụng thêm một chút nữa thì có thể đưa thai nhi ra không?"

Ông đỡ nhìn cậu như thể đang nhìn kẻ gây rối, quát khẽ:

"Vết khép dựa theo chiều dài vết rạch ban đầu. Ngươi mà rạch quá tay, đến lúc đó sẽ có một đoạn không thể khâu kín lại được, người còn sống nổi sao?"

Tống Thanh Hàn tuy chưa hiểu hoàn toàn "vết khép" là gì, nhưng đại khái đã nắm được ý của ông đỡ. Cậu trầm ngâm một lúc, xác nhận lại:

"Ngoài việc không khép hết được ra thì không còn có tác dụng phụ...nhược điểm gì khác sao?"

Nhận ra từ "tác dụng phụ" ông đỡ có thể sẽ nghe không hiểu, cậu lúng túng, vội vàng đổi cách nói.

Ông đỡ nhìn cậu đầy trách móc. Nếu không phải cậu cũng đang mang thai, có lẽ ông đã đá văng ra ngoài từ lâu rồi.

"Đến cả bụng còn khâu không lại được thì còn hỏi có nhược điểm gì? Mau ra ngoài đi! Đừng gây rối thêm nữa!"

Tống Thanh Hàn đột ngột thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở nên điềm tĩnh như khi bước vào phòng phẫu thuật, quay người mở cửa ra, nói vọng ra ngoài:

"Chuẩn bị rượu trắng độ cao, kim chỉ đã đã xâu sẵn, nước sôi và kéo, trong nửa nén hương phải đưa vào đây, nếu không Châu Nhi sẽ mất mạng!"

Nói xong, cậu lập tức đóng sập cửa lại, không để ông đỡ kịp phản ứng, trầm giọng nói:

"Ông phối hợp với ta. Cơ hội để tên tuổi ông được ghi nhớ, chính là hôm nay!"

Ông đỡ ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ra ý cậu, trong lòng như có gì đó chấn động, vội hỏi:

"Ngươi...ngươi thật sự có cách cứu y sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com