Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15:

Trời đã tối rồi, đoàn phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã kết thúc công việc sớm, mấy cảnh hôm nay chưa quay xong thì bù sang ngày mai, một đám người nối đuôi nhau về khách sạn.

Thẩm Vị Hành vốn định cho Hạ Thu ngồi cùng xe với đạo diễn về khách sạn, hắn thì chạy đi tìm Diệp Cửu Nguyệt nhưng Hạ Thu bảo có chuyện muốn nói với hắn, dứt lời trực tiếp leo lên xe hắn ngồi, Thẩm Vị Hành cũng ngại lôi người xuống xe, thế là dứt khoát chở Hạ Thu về khách sạn luôn.

Hạ Thu ngồi bên ghế phụ, lo lắng nói: "Em sợ sẽ làm ảnh hưởng tiến độ thật đấy."

Thẩm Vị Hành liếc cậu một cái: "Thắt dây an toàn."

Hạ Thu đứng hình hai giây, lấy dây an toàn xuống thắt.

Thẩm Vị Hành một bên lái xe một bên nói: "Không sao hết, em bị trầy da có một chút, sẽ không ảnh hưởng."

"Vẫn hơi đau." Hạ Thu nói.

"Đợi lát nữa trước khi ngủ em sức chút thuốc, sáng mai sẽ không còn đau nữa." Thẩm Vị Hành nói: "Này đâu phải chuyện gì lớn, làm quen là tốt rồi, có tiền bối còn phải khâu mà hôm sau vẫn đến quay bình thường. Đóng phim chính là như vậy, đặc biệt là vai chính, em chậm một ngày, đoàn phim sẽ tổn thất một ngày, cả đoàn phải chờ em, hơi đâu cho lại. Kể cả có là vết thương nghiêm trọng, cứ làm như vậy hoài sẽ gây cho người ta cảm giác không may mắn, ảnh hưởng danh dự. Huống chi em chỉ trầy có tí da, còn là lần đầu đóng vai chính nữa, đừng có để có lời nào không hay. Ngày mai quay nhớ cẩn thận một chút không đụng phải là được rồi, anh nhớ có mấy đoạn phải xuống nước quay, em quấn mấy lớp nilon lên miệng vết thương, đừng để nước vào. Đoạn đánh nhau cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu vết thương em đau quá thì nói với đạo diễn một tiếng, tìm thế thân diễn hộ em, cậu ta sẽ hiểu thôi."

Hạ Thu: "Ừ. Anh Thẩm, trước kia anh đóng phim đều liều mạng như thế à?"

Thẩm Vị Hành cười cười: "Cũng tàm tạm."

Thật ra hắn muốn nói cái vết trầy da bé tí này với 'liều' không có liên quan gì hết.......

"Anh giỏi quá đi." Hạ Thu nghiêm túc nhìn hắn, cảm thán từ tận đáy lòng.

hẩm Vị Hành lại ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới ban chiều Diệp Cửu Nguyệt cũng nói qua câu này, bảo hắn thật là giỏi.

Cảm giác lại không giống nhau.

Diệp Cửu Nguyệt tựa như là khen việc hắn tự làm đề, còn, còn trông rất vui vẻ.

Thẩm Vị Hành nhịn không được cười cười.

Hạ Thu cho rằng vì cậu khen nên hắn vui, cũng nở nụ cười: "Anh Thẩm, mấy ngày nay anh có bận gì khác không?"

Thẩm Vị Hành phục hồi lại tinh thần: "Làm sao vậy?"

"Anh giống như hay bận việc bên này lắm, nhưng lại không ở khách sạn, em còn muốn tìm anh tập diễn cùng nữa." Hạ Thu nói giọng điệu đùa đùa: "Em sợ bị thương nên không diễn tốt được, muốn tìm thầy giáo mở một lớp nhỏ kèm cho em."

"Đoạn nào mà em có thắc mắc?" Thẩm Vị Hành nghĩ nghĩ, nói: "Em tìm Chung Nghi thử xem, cô ấy vì nể mặt nên sẽ giúp em, em với cô ấy không có canh tranh gì, anh có xem một đoạn diễn ngắn của cô ấy, rất có khiếu, hơn nữa còn cùng lứa với em, so với việc em thảo luận với anh thì thảo luận với cô ấy dễ giúp em tiến bộ hơn nhiều. Mấu chốt là, hai em bây giờ diễn là tình nhân, ở chung với nhau nhiều bồi dưỡng ăn ý, đừng có vừa rời phim trường thì không nói lời nào, bị khui không có cảm giác CP."

"Ừm, được." Hạ Thu nói rồi nở nụ cười, hất hất điện thoại, "Anh nói cảm giác CP em mới nhớ, mấy bữa em định gửi cho anh mấy cái video, fan cắt, nói hai đứa mình rất có cảm giác CP, hahhahahaha, em xem xong thấy cắt ghép đỉnh thật đó, thú vị lắm luôn."

Thật ra Thẩm Vị Hành sớm đã lén lút coi mấy cái video đó rồi. Đều là từ cái show giải trí du lịch kia cắt ra, còn có một số tư liệu từ mấy nhân vật Thẩm Vị Hành và Hạ Tu từng đóng. Cũng có do tổ tiết mục cố ý dẫn dắt tự biên tập, bây giờ rất phổ biến loại này, hút fan CP."

Hạ Thu ít nhiều gì cũng nhờ cái này mà hút được một đợt fan.

Thẩm Vị Hành vừa ngọt ngào vừa bi thương nghĩ, cũng chỉ có mấy cái này giúp hắn đỡ ghiền thôi, aiz.

Hắn sợ Hạ Thu nhìn ra được tâm tình rối rắm của mình, đành phải ra vẻ phong đạm vân khinh,nói: "Ừ, mấy người fan kiểu đó là vậy đấy, anh tiếp xúc với ai cũng cắt hết, anh với Lục Bắc có cả rừng, không tin em tìm thử mà xem."

Tuy rằng Thẩm Vị Hành rất muốn bóp chết cái "Hành Lộ" CP này.

*行路。Chữ Lộ 路 đồng âm với chữ Lục 陆 trong tên Lục Bắc

Hắn ghen tị với Lục Bắc muốn chết, ra mắt gần như cùng một thời gian, Lục Bắc lấy xong danh thị đế lấy luôn đề cử ảnh đế rồi, bây giờ đã không còn cùng đẳng cấp với hắn nữa, thường xuyên sẽ có những người bôi nhọ cười nhạo Thẩm Vị Hành bám riết lấy Lục Bắc mà ăn vạ.

Ha ha.

Hạ Thu "Ồ" một tiếng, không nói nữa.

Thẩm Vị Hành đưa Hạ Thu về khách sạn, tiễn đến cửa cửa nói: "Không vào nữa, muộn quá rồi, anh còn có việc, em nhớ phải đổi thuốc, đừng để vết thương chạm nước. Có việc thì tìm anh."

"Ngại quá, vết thương có chút xíu này cũng nói với anh, em sợ anh nhìn thấy tin sẽ lo lắng, vốn chỉ định báo cho anh một tiếng để anh yên tâm thôi, không ngờ anh lại chạy tới." Hạ Thu nở nụ cười, "Anh Thẩm tốt với em quá."

Thẩm Vị Hành tạm dừng vài giây, nói: "Nên làm, thầy Hạ với cô đối với anh tốt như vậy. Em là con một nhà bọn họ, thật ra hai người họ cũng không muốn em vào giới giải trí lắm, nơi này loạn, nhưng em cứ một mực muốn, bọn họ chịu rồi, chiều em lắm đó, thường xuyên bảo anh phải chăm sóc tốt cho em. Em cũng phải nỗ lực lên, nếu thích giới giải trí như vậy, thì phải làm cho ra trò cho bọn họ xem."

Hạ Thu cười cười: "Em biết rồi. Có điều lần nào anh cũng bảo vì bố mẹ em nhờ nên mới chăm sóc cho em, nếu không có bố mẹ, em với anh chỉ là người qua đường thôi phải không?"

Cậu nói mấy lời này còn mang theo giọng điệu làm nũng thân mật. Thẩm Vị Hành nghe quen rồi. Hạ Thu được ngâm trong hũ mật lớn lên, mấy chiêu làm nũng người thân này hạ bút là thành văn, vẫn luôn làm người ta yêu thích.

Cho nên Thẩm Vị Hành chưa bao giờ tự mình ảo tưởng.

Đời này chỉ có thể lẳng lặng yêu thầm. Thẩm Vị Hành nghĩ. Như vậy là được.

Thẩm Vị Hành chọc Hạ Thu cười cười: "Đương nhiên không phải, anh xem em như em trai mà."

Phòng của Chung Nghi ở đối diện phòng Hạ Thu, nhờ phúc của Hạ Thu, hôm nay cô được tan làm sớm, ăn cơm xong là ở trong phòng xem kịch bản, lúc đang duỗi người thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó, ghé bên mắt mèo nhìn thấy Thẩm Vị Hành rời đi, lại nhìn Hạ Thu đang đóng cửa đi vào phòng, mắt trợn trắng.

Vừa rồi nghe nhân viên đoàn phim nói vẫn giữ nguyên tiến độ quay như cũ, Chung Nghi cảm thấy phiền gần chết.

Ngày mai lại phải nghe mấy lời thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia của Hạ Thu, còn trộn lẫn cái gì một hai ba bốn, mịa. Cô thật sự muốn đề nghị đạo diễn cho cậu ta nghỉ thêm hai ngày để học thoại.

Thẩm Vị Hành trở lại xe, lập tức gọi cho Diệp Cửu Nguyệt: "Ở đâu?"

Diệp Cửu Nguyệt: "Ký túc xá nha."

Thẩm Vị Hành: "Tôi tới đón cậu."

Diệp Cửu Nguyệt: "Tôi ngủ rồi."

Thẩm Vị Hành nhìn đồng hồ: "Mới 8 giờ, cậu ngủ gì mà ngủ? Gần đây cậu mang thai đấy à, suốt ngày ngủ, chỉ biết ngủ, trưa nay không phải mới ngủ một giấc rồi à?"

Diệp Cửu Nguyệt: "......"

Thẩm Vị Hành: "Tôi tới đón cậu."

Diệp Cửu Nguyệt: "Tôi ngủ rồi."

Thẩm Vị Hành: "Mới 8 giờ, cậu ngủ gì mà ngủ?"

Diệp Cửu Nguyệt: "Tôi cũng không biết vì sao, mấy ngày nay thân thể cứ mệt rã rời."

Thẩm Vị Hành: "Cảm rồi?"

Diệp Cửu Nguyệt: "Không có nha."

Thẩm Vị Hành: "Thời kỳ ủ bệnh của cảm?"

Diệp Cửu Nguyệt: "Không phải chứ?"

Thẩm Vị Hành: "Tôi tới đón cậu."

Diệp Cửu Nguyệt: "Tôi ngủ rồi."

Thẩm Vị Hành: "Mới 8 giờ, cậu ngủ gì mà ngủ!"

Diệp Cửu Nguyệt: "Tôi có thể là bị cảm rồi nha."

Thẩm Vị Hành: "Diệp Cửu Nguyệt cậu cố ý đúng không?!"

Diệp Cửu Nguyệt: "Không có nha, anh nói mà."

Thẩm Vị Hành đấm một phát lên tay lái.

Mọe, cậu đừng hòng tức chết tôi! Tôi sẽ không bị Diệp Cửu Nguyệt nhà cậu tức chết đâu! Trước khi chết tôi nhất định sẽ bóp chết cậu! Thẩm Vị Hành nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Thật ra Diệp Cửu Nguyệt chỉ nói dối có một xíu xíu thôi, cậu thật sự nằm trong chăn rồi, nhưng chưa ngủ, còn đang lướt điện thoại.

Bình thường cậu cũng không có lên giường sớm như vậy, nhưng hôm nay đột nhiên không có tâm trạng học hành, cũng không biết tại sao, thế là không thèm miễn cưỡng bản thân nữa, nằm trong chăn chơi điện thoại.

Chọc tức Thẩm Vị Hành xong —— à đâu, từ chối đề nghị hẹn của Thẩm Vị Hành xong, Diệp Cửu Nguyệt tiếp tục lướt điện thoại. Ba người còn lại trong kí túc người đi hẹn hò, người tự học, yên yên tĩnh tĩnh, Diệp Cửu Nguyệt chỉ mở đúng một cái đèn bàn trên đầu giường, chơi điện thoại một phát hai tiếng, bắt đầu kiệt sức buồn ngủ.

Diệp Cửu Nguyệt vừa định thả điện thoại xuống để sạc pin, tự nhiên nhận được tin nhắn, vừa mở ra đã thấy, là Thẩm Vị Hành gửi ảnh tới.

Một bức, ảnh chụp cơ bụng.

Không lộ mặt, chỉ là sắp lộ chim đến nơi.

Hình như là mới vừa tắm xong, nước trên người còn một ít chưa lau hết.

Diệp Cửu Nguyệt: "......"

Diệp Cửu Nguyệt không khỏi cảm thán trong lòng: Lúc đàn ông tinh trùng thượng não vì được lên giường đúng là chuyện gì cũng làm ra được

Diệp Cửu Nguyệt còn đang trong thời kì hiền triết lưu ảnh xuống, sau đó tắt điện thoại, đưa điện thoại đi sạc pin.

Thẩm Vị Hành đắc ý chờ mười phút, sau đó nụ cười dần biến mất.

Hắn không nhịn được mà gọi điện sang, đối phương đã tắt máy.

Mọe!

Thẩm Vị Hành thiếu chút nữa đập nát điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com