Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 54

Mọi chuyện từ sau khi Dư Thần Dật đồng ý từ chức đều do Cố Châu Lâm giúp hắn giải quyết, từ nộp đơn từ chức cho tới những chuyện sau đó, Dư Thần Dật đều không phải động một ngón tay vào.

Hắn như lần nghỉ phép trước kia, mỗi ngày đều chỉ ngồi ngốc trong nhà, tiễn Cố Châu Lâm đi làm, rồi chờ Cố Châu Lâm về, cả cuộc sống chỉ còn một mình y.

Còn cái chuyển phát nhanh nặc danh kia từ sau lần đó, cũng như tên biến thái kia, đột ngột xuất hiện rồi lại mạc danh kỳ diệu biến mất khỏi cuộc sống của Dư Thần Dật.

Trong cái cuộc sống bình bình đạm đạm này, một tháng đã yên lặng trôi qua.

Sau lần đầu tiên Dư Thần Dật chủ động ôm lấy Cố Châu Lâm, hai người lập tức rơi vào thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cần rời khỏi đối phương một giây thôi là đã thấy không thoải mái.

Tình trạng này Cố Châu Lâm càng thể hiện rõ hơn, lúc ở nhà, Dư Thần Dật đi đâu y liền bám theo đấy, cho dù Dư Thần Dật đi toilet, ánh mắt y vẫn bám theo bước chân đối phương, đôi mắt nóng rực hận không thể đốt thủng cửa để nhìn, cứ như sợ mình hơi rời mắt Dư Thần Dật sẽ lập tức biến mất.

Y diễn kịch đã rất nhiều năm rồi, ánh mắt một chút cũng không che giấu, đã sớm biết thần thái trên mặt như thế nào, cho nên y không cần nghĩ cũng biết ánh mắt bây giờ của mình không bình thường, thậm chí còn hơi đáng sợ.

Ban đầu y còn muốn giấu đi ham muốn chiếm hữu, nhưng Dư Thần Dật cứ như càng ngày càng lớn gan lớn mật, mặc kệ y dùng ánh mắt quỷ dị như thế nào nhìn hắn, trên mặt Dư Thần Dật vẫn luôn là vẻ không hề hay biết, dùng ánh mắt trong suốt như nai con mà nhìn thẳng lại y, ngoan ngoãn cười lên, không chút keo kiệt lời ngon tiếng ngọt, nói đi nói lại "Anh yêu em".

Dần dà, dưới sự bao dung này của Dư Thần Dật, Cố Châu Lâm vô thanh vô thức giải phóng con thú dữ bị cực lực áp bức trong lòng ra, quang minh chính đại dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Dư Thần Dật, đến tối càng thêm mất nhân tính, không kiêng nể gì để lại trên người Dư Thần Dật đủ loại dấu tích của mình, làm hắn tới khóc lóc cầu xin, rồi chỉ còn có thể ỷ lại ôm chặt lấy y rồi lay động theo động tác của y.

Đêm qua Dư Thần Dật lại bị ép tới khuya, chờ đến khi hắn tỉnh lại, trời đã vào chiều.

Ngủ lâu đầu hơi đau, hắn đè Thái Dương, xốc chăn lên xuống giường, ánh mắt vô tình nhìn thoáng xuống, lập tức thấy toàn thân trần trụi, trên làn da trắng nõn loang lổ vết xanh xanh tím tím nhìn có hơi dọa người.

Hắn giơ tay sờ dọc từ xương quai xanh xuống, lướt qua mảng dấu hôn lớn, cuối cùng dừng trên thắt lưng.

Da Dư Thần Dật trời sinh thiên trắng, lại non mềm, là kiểu người cực dễ bị lưu lại dấu, hai bên thắt lưng hắn vẫn còn dấu tay do Cố Châu Lâm tối qua dùng sức nắm lấy.

Hắn vói tay ra sau, chạm vào hai hõm lưng, không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể đoán được nơi đó thảm thương đến cỡ nào, nói không chừng còn có chi chít vết cắn, dù sao. . . . .

Mắt Dư Thần Dật lóe lên, nhớ lại trước kia Cố Châu Lâm thừa dịp hắn đang ngủ trộm xốc quần áo hắn lên liếm thắt lưng hắn, lại cảm giác thắt lưng mình nóng lên.

Hắn sâu kín bật cười, chịu đựng thân thể đau nhức xuống giường, bước chân lại vô cùng thoải mái.

Dư Thần Dật rửa mặt xong muốn làm cơm tối, quyết định mở tủ lạnh lấy túi thịt bò cuối cùng ra, ai ngờ vừa mở tủ lạnh ra, nước bên trong lập tức rớt ra tí tách.

Hắn ngoài ý muốn nhướng mày, nghiêng đầu nhìn ổ điện tủ lạnh, trầm mặc một lúc sau đó lắc lắc đầu.

Đêm qua bị mất điện một lúc, hắn liền rút phích cắm tủ lạnh ra, sau đó lại bị Cố Châu Lâm ném lên giường, vô tri vô giác càn quấy tới nửa đêm, cuối cùng hoàn toàn quên chuyện cắm tủ lạnh lại.

Bữa sáng nay Cố Châu Lâm mua bánh bao với cháo thịt băm trứng muối, có lẽ y cũng không phát hiện tủ lạnh chưa cắm điện.

Dư Thần Dật đem thịt bò còn lại ra, rau thịt đều hỏng cả.

Hắn giơ tay vứt thịt bò vào thùng rác, phát ra tiếng "Cộc" một cái, khiến Dư Thần Dật cười khẽ —— thực trùng hợp, như vậy anh không cần phải nghĩ cách bày ván cờ phụ nữa rồi.

Cố Châu Lâm về nhà phát hiện ngoài cửa có mấy túi plastic, y vừa khều ra lập tức thấy bên trong là một ít thịt thà với rau dưa, còn có nước trái cây.

Y hơi ngạc nhiên, một tay cầm theo mấy túi plastic một tay cầm chìa khóa mở cửa, đang cắm chìa khóa vào ổ y mới nhớ tới cái gì, lại rất nhanh khôi phục lại bộ dáng bình thường, cười đẩy cửa ra, dịu giọng nói: "Ca ca, anh mua đồ hả? Em giúp anh lấy vào rồi, xếp vào tủ lạnh luôn nhé?"

"Ừm. . . . ." Dư Thần Dật đi tới cùng y xếp đồ, vẻ mặt hơi chần chờ, nhưng đa phần vẫn là nghi hoặc và khó hiểu, không có lấy chút phẫn nộ.

Cố Châu Lâm dùng khóe mặt chú ý vẻ mặt Dư Thần Dật, bây giờ lại thấy phản ứng này Dư Thần Dật, trong lòng càng thêm khẳng định, một loại cảm giác sung sướng tự nhiên nảy sinh, không tự chủ được từng bước lại gần, lúc cánh tay chạm phải cánh tay Dư Thần Dật, cả người mới hoàn toàn thả lỏng, "Làm sao vậy? Ca ca có chuyện muốn nói sao?"

"Hả. . . . . . ." Dư Thần Dật trầm mặc trong chốc lát, mới khe khẽ nói: "Ngày hôm qua rút tủ lạnh rồi lại quên không cắm lại, mấy thứ bên trong đều bị hỏng, anh lập tức đặt hàng gửi tới, nhưng lúc đi lấy lại phát hiện cửa không mở được. . . . ."

Cằm hắn hơi nâng lên nhưng lại không ngẩng hẳn đầu, chỉ khẽ ngước mắt lên, lông mi dài phủ xuống thành bóng, ánh mắt đen trắng rõ ràng trong suốt không một hoài nghi nào, chỉ có nghi hoặc và tin tưởng.

Cố Châu Lâm bị ánh mắt này làm cho tăng nhịp tim lên gấp mấy lần, trong lòng mềm tới rối tinh rối mù, tựa như đang ngâm vào nước nóng, cơn thỏa mãn trước nay chưa từng có mạnh mẽ trào dâng.

"Do em khóa cửa." Cố Châu Lâm giơ tay ôm lấy Dư Thần Dật, ngón cái vuốt ve sau eo Dư Thần Dật, "Lúc ca ca phát hiện cửa không mở được rất sợ sao?"

Dư Thần Dật chậm rãi lắc đầu, ngoan ngoãn tựa vào lòng Cố Châu Lâm, lại hỏi: "Sao em lại đóng cửa vậy?"

"Vì em muốn bảo vệ ca ca." Cố Châu Lâm hôn một cái lên chóp mũi Dư Thần Dật, cười nói: "Như vậy trừ em ra sẽ không có bất kỳ ai vào được nữa, như vậy ca ca sẽ không gặp loại chuyện kia nữa, đúng không?"

Dư Thần Dật há miệng như muốn phản bác gì đó, nhưng nhất thời lại bị lý lẽ của Cố Châu Lâm dẫn dắt, trầm mặc giây lát mới hỏi: "Nếu anh phải ra ngoài thì sao?"

Cố Châu Lâm giữ lấy gáy Dư Thần Dật, giọng vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, vô cùng dịu dàng: "Em sẽ cùng ca ca đi ra ngoài, không phải trước đã từng nói qua rồi sao? Em luôn ở bên ca ca."

Lúc Dư Thần Dật nghe Cố Châu Lâm nói sẽ luôn bên hắn, ánh mắt lập tức bừng sáng, hắn nhón chân ôm lấy cổ Cố Châu Lâm, chóp mũi chạm nhau, hơi thở quấn quýt nóng bỏng.

Vẻ mặt Dư Thần Dật vẫn hơi bất an, dò hỏi: "Tiểu Lâm thật sự sẽ vĩnh viễn ở bên anh sao? Anh chỉ có mỗi Tiểu Lâm, vậy trong mắt em cũng chỉ thể có mình anh, trừ bỏ tình huống bắt buộc thì chỉ được nói chuyện với anh, chỉ được gần gũi như vậy với anh, bên cạnh chỉ có một mình anh, được chứ?"

Cố Châu Lâm nghe Dư Thần Dật nói mấy câu đó, bàn tay giữ gáy Dư Thần Dật chợt siết lại, lòng bàn tay dán sát vào da hắn.

Lòng y như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua, cổ họng ngứa ngáy, thầm muốn hung hăng hôn lấy Dư Thần Dật, hấp thụ tất cả những gì ngọt ngào trong miệng hắn.

"Được. . . . . . Em chỉ có ca ca, vĩnh viễn chỉ có ca ca. . . . ." Y mê muội hôn lên Dư Thần Dật, cảm nhận từng sợi thần kinh trong cơ thể vì hưng phấn mà nhảy lên, đừng nói tới yêu cầu nhỏ bé không đáng kể này, cho dù bây giờ Dư Thần Dật có bảo y đi chết, y cũng vui vẻ làm theo.

Dư Thần Dật nhắm mặt hôn Cố Châu Lâm, sau đó lại rúc mặt vào lồng ngực Cố Châu Lâm càng sâu hơn, giống như bao lần hoảng sợ trước kia nép vào lòng Cố Châu Lâm vậy.

Hắn ôm chặt Cố Châu Lâm, giấu mặt vào góc tối, khóe miệng chậm rãi giương lên, lộ ra nụ cười vừa lòng —— tựa như. . . . . nụ cười trộm hé ngày trước sau khi khóc lóc trốn được vào lòng Cố Châu Lâm vậy.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chậm rãi kết thúc được rồi đây ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com