Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 55

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Dư Thần Dật tiễn Cố Châu Lâm tới huyền quan, hai người lại triền miên ôm hôn một hồi.

"Em sẽ về sớm." Ngón cái Cố Châu Lâm ấn ấn xoa xoa lên môi Dư Thần Dật, vô cùng tự nhiên liếm nước bọt dính trên ngón tay, "Ca ca ngoan ngoãn ở nhà chờ em nhé, tối nay muốn ăn gì? Lúc về em có thể tiện đường đi mua."

Dư Thần Dật lắc đầu, bộ dáng ngoan hiền Cố Châu Lâm nói gì nghe nấy, "Không có gì đặc biệt muốn ăn, thức ăn trong nhà vẫn còn."

"Được." Cố Châu Lâm hài lòng bật cười, xoay người hôn Dư Thần Dật thêm cái nữa rồi mới đi làm, chờ sau khi y ra ngoài đóng cửa, Dư Thần Dật có thể rõ ràng nghe thấy tiếng khóa cửa.

Dư Thần Dật xoa bóp bả vai, liếc qua cánh cửa không mở ra được kia, hoàn toàn không để tâm, bưng bát đĩa trên bàn cơm vào bếp rửa, rồi ra phòng khách ngồi tìm phim để xem.

Hắn lục lọi một lúc, nhìn thấy một poster phim lập tức nhướng mày bấm vào.

Phim được tải thành công, màn hình TV lập tức tối sầm lại.

Trong màn tối tăm ấy, tiếng thở gấp dồn dập cùng tiếng chạy đồng loạt truyền đến, đồng thời hai chứ "Ái nhân" cũng xuất hiện trên màn hình.

Đây là bộ phim đầu tiên hắn đi xem với Cố Châu Lâm.

Miệng Dư Thần Dật treo nụ cười hứng thú, cơ thể thả lỏng tựa vào sô pha nhìn cảnh nữ chính bị nhốt một lần nữa, đột nhiên điện thoại vang lên.

Bình thường người đột nhiên gọi cho Dư Thần Dật không nhiều lắm, hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại còn tưởng là Cố Châu Lâm có chuyện tìm hắn, sau khi nhìn thấy tên trên màn hình bỗng run rẩy.

Người gọi tới là giáo sư hướng dẫn Dư Thần Dật thời nghiên cứu sinh.

Vị giáo sư kia năm nay gần sáu mươi tuổi, nhưng vẫn chưa kết hôn, cả đời đều dành hết cho trường học, lúc còn đi học Dư Thần Dật vô cùng hợp ý thầy, cho nên giáo sư cũng coi hắn như con mình mà chỉ dạy, sau khi Dư Thần Dật tốt nghiệp hai người vẫn luôn duy trì liên lạc.

Nhưng gần đây nhiều việc xảy ra, Dư Thần Dật vẫn chưa trả lời tin nhắn của thầy, mấy hôm trước hắn hình như còn nhận được email của trường, vốn định mở xem, ai ngờ lại phóng túng tới quên mất.

Hắn gõ gõ đầu mình, vội vàng nghe máy.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc: "Alo? Là Tiểu Dư đúng không?"

Dư Thần Dật nói: "Là em, giáo sư, đã lâu không gặp."

"Ầy, gần đây không nhận được tin gì của em, em có khỏe không?" Giáo sư hỏi: "Công việc có thuận lợi không?"

Vẻ mặt Dư Thần Dật cứng đờ, ngượng ngùng cười cười, trả lời không khỏi có chút chột dạ, "À. . . . . Cái đó. . . . . Em từ chức rồi ạ. . . . ."

"Hả? Từ chức?" Giáo sư kinh ngạc, lại hỏi: "Làm sao vậy? Không được thuận lợi sao? Trước kia thầy bảo em ở lại trường học thẳng lên tiến sĩ, em không chịu, còn kiên quyết muốn đi làm, không phải thầy đã viết giấy đề cử cho em rồi sao?"

Dư Thần Dật bùm một cái đỏ mặt, ấp úng nói: "Thật ra chủ yếu là muốn tới chỗ này, sau đó xảy ra chút chuyện, nên từ chức. . . . ."

"Haiz, mấy đứa trẻ các em đúng là. . . . ." Giáo sư ở đầu kia thở dài, lại nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "À, thầy nhớ rồi, lúc ấy em có nói qua, là muốn đến chỗ đó tìm em trai đột nhiên chuyển đi ngày trước ——"

"Vâng." Dư Thần Dật không đợi giáo sư nói xong, lập tức ngắt lời chuyển chủ đề: "Đúng rồi, thầy gọi cho em có việc gì ạ?"

"À, đúng." Giáo sư cũng không tiếp tục đề tài kia, thuận theo lời Dư Thần Dật mà nói: "Tháng sau là kỷ niệm thành lập trường, bên trường đang tìm sinh viên tốt nghiệp xuất sắc về phát biểu đôi câu, thầy gửi tin nhắn với email cho em mà không thấy trả lời, nên đành gọi tới hỏi, em có về không?"

"Tháng sau ạ. . . . ." Dư Thần Dật do dự, nhưng vẫn từ chối: "Bên em đang không tiện lắm, e là. . . . ."

"Không sao, em cứ xử lý việc của mình đi." Giáo sư cũng không quá để tâm chuyện này, lại cùng Dư Thần Dật tán gẫu đôi câu.

Dư Thần Dật trả lời từng vấn đề, một lát sau đột nhiên nói: "Thầy, thầy nói xem. . . . . cái gì mới là giam cầm chân chính?"

Giáo sư không ngờ Dư Thần Dật đột nhiên chuyển chủ đề xa như vậy, nhưng trước giờ Dư Thần Dật vẫn hay hỏi những vấn đề kỳ quái như vậy, ông im lặng một chút rồi trả lời: "Ý trên mặt chữ là chỉ người bị giam giữ, hạn chế tự do thân thể, còn về phần cái gì là giam cầm thực sự, em cảm thấy như thế nào?"

Dư Thần Dật nói: "Còn hơn cả tự do thân thể, em cảm thấy tư tưởng bị giam cầm, bị kiểm soát khống chế mới là thực sự giam cầm."

Hai người thảo luận đề tài này một lát, giáo sư bên kia còn có việc, vội vàng xác nhận Dư Thần Dật tất cả đều ổn mới cúp máy.

Dư Thần Dật cầm điện thoại, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày trước sau khi có được thông tin, lập tức đi quấy rầy giáo sư viết cho hắn thư đề cử, mới phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt hắn đã tới bước này.

Hắn để điện thoại lên bàn, ngón tay khẽ gõ nhịp lên cạnh bàn, phát ra tiếng động thanh thúy, người hắn theo nhịp gõ mà cũng khẽ lắc lư, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng trong trẻo tinh khiết, ngón tay đột nhiên dùng sức nắm chặt, tựa như đang siết lấy cái gì trong tay.

"Ca ca!" Cố Châu Lâm mặt bánh bao mềm mềm núng nính mới chỉ cao tới ngực Dư Thần Dật bày ra một bộ nghiêm túc nhìn Dư Thần Dật nói: "Em có chuyện muốn nói với ca ca!"

"Hửm? Chuyện gì á? Có đứa nào bắt nạt em à?" Dư Thần Dật bị vẻ mặt Cố Châu Lâm làm cho bật cười, giơ tay nhéo nhéo mặt y, "Nào, nói đi, đánh một cái là đánh, hai cái cũng là đánh, em cứ nói đi, ai bắt nạt em anh lập tức giúp em đánh lại."

"Không phải!" Cố Châu Lâm giậm chân, đỏ tai muốn thoát khỏi ma trảo của Dư Thần Dật, kết quả không đủ sức, đành mặc kệ Dư Thần Dật nhéo mặt y, ấp úng nói: "Chính là. . . . . Chính là. . . . ."

"Chính là cái gì? Nói cứ lẩm bà lẩm bẩm, em là heo con sao?" Dư Thần Dật buông tha cho hai mái bị véo tới đỏ đỏ hồng hồng, giơ tay tiến tới mũi Cố Châu Lâm, "Nói nhanh lên!"

"Ưm ưm ——" Cố Châu Lâm kéo cái tay đang nhéo mũi y, cứu lấy cái mũi bị Dư Thần Dật bắt nạt ra, nhưng vẫn là không kéo được.

Hoa trong vườn đang bung nở, trong không khí thoang thoảng mùi hoa, mặt trời trên bầu trời bị tầng tầng lớp lớp mây trắng che lấp, vạt áo hai tên nhóc bị gió thổi loạn rồi lại chậm rãi rũ xuống.

Chỉ khác nhau ở chỗ, quần áo Cố Châu Lâm sạch sẽ, còn trên quần áo Dư Thần Dật toàn là vết bùn đất —— do ban nãy đánh nhau vì Cố Châu Lâm lăn một vòng trên đất nên có.

Cố Châu Lâm cầm tay Dư Thần Dật, trên ngón trỏ Dư Thần Dật còn có một vết thương nhỏ không dễ thấy, hẳn là do nãy cọ xuống đất.

Y nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương, có lẽ do trời nóng, nên môi Cố Châu Lâm cũng vô cùng nóng.

Dư Thần Dật như bị bỏng mà giật mình, giây tiếp theo, Cố Châu Lâm lập tức tròn mắt nhìn hắn.

Thời điểm đó, ánh mắt của đứa trẻ trước mắt hắn còn sáng hơn mặt trời, trong đôi mắt sạch sẽ ấy là ảnh ngược hắn bẩn hề hề, nhưng Cố Châu Lâm hình như không nhìn thấy sự chật vật này, chỉ chân thành tha thiết nhìn hắn, cứ như thấy nguồn sáng duy nhất.

Mây trắng bị gió mát dồn đuổi tới phương xa, mặt trời cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tầng mây phiền phức, lập tức trút nắng xuống.

Cố Châu Lâm đứng dưới ánh mặt trời, thành thật nghiêm túc nói với Dư Thần Dật: "Em muốn ở bên ca ca cả đời!"

Trẻ con thề xong liền quên, nhưng Dư Thần Dật lại nhớ kỹ.

Dư Thần Dật đưa nắm tay lên môi, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay.

Phim vẫn đang chiếu, Dư Thần Dật nhìn nam chính cưỡng chế khóa nhốt nữ chính, nơi nơi giám sát cô, đột nhiên khẽ bật cười thành tiếng.

"Đúng là ngây thơ mà." Dư Thần Dật thấp giọng nói: "Nhóc lừa đảo, anh mới là đôi mắt nhìn em nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com