Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 60

Dư Thần Dật lập tức xoay người xuống giường, đứng bên giường nhìn quanh phòng một lượt.

Những tư liệu này, nếu không đặt trong phòng này, chắc chắn sẽ ở phòng khách, nhưng những chỗ đặt đồ trong phòng khách đảo mắt qua là thấy được toàn bộ, lấy đâu ra chỗ nào giấu giếm.

Tay Dư Thần Dật buông dọc hai bên quần, ngón tay gõ nhẹ lên đùi, đang tự hỏi phải bắt đầu tìm ở đâu, điện thoại đột nhiên vang lên.

Hắn khựng lại, quay đầu cầm điện thoại, hóa ra là Cố Châu Lâm nhắn hỏi hắn rời giường chưa, còn dặn dò hắn phải ngoan ngoãn ăn cơm.

Lúc Cố Châu Lâm không ở nhà sẽ luôn đúng giờ gửi tin nhắn cho Cố Châu Lâm, coi Dư Thần Dật như trẻ con mà dặn dò hắn nhớ ăn uống đầy đủ, không thể nằm trên giường cả ngày.

Sau khi nhận được tin nhắn lông mày nhăn chặt của Dư Thần Dật cuối cùng cũng thả lỏng ra, sắc mặt chăm chú đến căng cứng cũng giãn ra không ít, khóe miệng vô thức nhếch lên thành độ cong đẹp đẽ.

Hắn gửi cho Cố Châu Lâm một nhãn dán, lần nữa nhìn quanh phòng, rồi mới ra ngoài rửa mặt ăn cơm, còn không quên chụp gửi cho Cố Châu Lâm một bức.

Cơm nước xong hắn lại quay về phòng, lập tức tiến tới giá sách của Cố Châu Lâm.

Ban nãy hắn vừa ăn cơm vừa hồi tưởng lại thói quen sinh hoạt ngày trước của Cố Châu Lâm, mới nhớ ra Cố Châu Lâm đặc biệt thích phân loại những tài liệu văn kiện linh tinh rồi kẹp vào sạch cất trên giá sách.

Trước kia có lần hắn đến nhà Cố Châu Lâm chơi, nhìn thấy giá sách của y còn tấm tắc không thôi.

Lúc ấy mọi người đều thích truyện manga, ai ngờ giá sách của Cố Châu Lâm toàn những cái tên hắn chưa nghe qua bao giờ, nhìn qua thì có vẻ là tiểu thuyết văn học kinh điển, hắn nhất thời tò mò, tiện tay rút một quyển mở ra, lập tức mấy giấy tờ gì đấy rơi ra, hắn nhặt nửa ngày mới xong, rồi nhét tất vào một trang sách kẹp lại.

Dư Thần Dật đứng trước giá sách, giá sách này với giá sách ngày xưa hắn thấy ở nhà Cố Châu Lâm cũng không có gì khác mấy, như trước để đủ loại sách hắn không đọc hoặc đọc không hiểu.

Hắn ngẩng đầu nhìn hàng gáy sách thẳng tăm tắp, trong giây lát ngẩn ngơ cảm thấy mình như quay về căn nhà phảng phất hương quế hoa kia, sau đó Cố Châu Lâm nho nhỏ sẽ khệ nệ bưng nửa quả dưa hấu chạy vào, mỗi người một thìa cùng nhau ăn hết.

Dư Thần Dật nhớ tới Cố Châu Lâm ngày xưa, vẻ mặt lập tức dịu dàng, nhưng nhớ tới báo cáo trị liệu mơ hồ kia lại khiến ánh mắt hắn nhanh chóng sắc bén.

Hắn đưa tay rút quyển sách thứ nhất ra, lật nhanh mấy trang sách, vài giây sau, một tờ khăn giấy được gấp vuông vắn bị ép tới thẳng thớm bay ra khỏi trang sách.

Dư Thần Dật đón được tờ khăn giấy kia, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ngơ ngác, cẩn thận khẽ khàng mở tờ khăn giấy ra.

Hoàn toàn khác trong tưởng tượng của Dư Thần Dật, tờ khăn giấy hoàn toàn trống trơn, chỉ là một tờ giấy phổ thông bình thường không dùng đến mà thôi.

Sao lại kẹp khăn giấy trong sách?

Dư Thần Dật khó hiểu mà gấp lại nguyên trạng, rồi nhét vào sách, tiếp tục lật tiếp nửa còn lại của quyển sách, thấy không còn gì nữa mới cất lại, đổi sang quyển khác.

Cố Châu Lâm quả nhiên vẫn thích kẹp các thứ linh tinh vào sách, Dư Thần Dật tìm ra được hóa đơn nhà hàng, vé phim, thậm chí còn có cả giấy bóng kính gói kẹo với gói của kem cây không biết từ bao giờ.

Tâm trạng Dư Thần Dật vốn vô cùng nặng nề, nhưng lúc nhìn thấy mấy thứ đồ linh tinh kẹp trong sách, gánh nặng trong lòng dần bị sự bất đắc dĩ thế chỗ.

Hắn nhìn tờ hóa đơn trên tay, mới nhớ ra đây là tờ hóa đơn hai người cùng đi siêu thị mua đồ lúc hắn và Cố Châu Lâm còn chưa ở cùng nhau.

Mà những hóa đơn nhà hàng này, toàn bộ đều là những buổi đi ăn cùng hắn, vé phim cũng vậy.

Nghĩ như vậy, có lẽ cả cái giá sách kín bưng này, tất cả những thứ y bảo quản đều có kỷ niệm với hắn.

Dư Thần Dật ngẩng đầu nhìn giá sách, trong lòng vừa xót vừa ngọt, cúi đầu thở dài một hơi rồi xoay người đi về hướng tủ quần áo.

Cố Châu Lâm hồi bé thích nhất là giấu đồ ở hai chỗ, một là giá sách, hai là tủ quần áo.

Bây giờ trên giá sách chỉ toàn đồ liên quan đến hắn, vậy tủ quần áo . . . . . có lẽ là đồ chỉ của mình Cố Châu Lâm.

Dư Thần Dật nôn nóng, bước chân hướng về tủ quần áo vô thức nặng thêm.

Hắn từng bước từng bước đi tới, dừng chân đứng nhìn một chút, rồi mới đưa tay mở cửa tủ ra.

Quần áo bên trong phân loại cực kỳ gọn gàng, những bộ đồ không thể gấp cũng được treo theo màu sắc, nhìn qua thì hoàn toàn không có gì khác thường.

Dư Thần Dật ngẩn ngơ mấy giây, rồi nửa quỳ hạ thắt lưng sờ vào tận trong cùng, lúc chạm tới một cái hòm kim loại lạnh lẽo, trái tim lập tức đập loạn.

Hắn gần như có thể lập tức kết luận, trong đây chính là chỗ Cố Châu Lâm giấu đồ.

Dư Thần Dật cảm thấy nhịp tim mình có hơi rối, hắn hít một hơi thật sâu, mở flash điện thoại chiếu vào bên trong, rương sắt sâu bên trong phản chiếu lại một ánh chớp loáng lạnh như băng.

Là một cái két sắt.

Dư Thần Dật không dám lấy két sắt ra ngoài, sợ bị Cố Châu Lâm phát hiện, chỉ có thể khó khăn lách người vào, nhìn mã khóa bốn số hơi do dự, rồi nhập ngày sinh nhật của Cố Châu Lâm vào.

Két sắt vang lên hai tiếng, mật mã sai.

Hắn dừng lại, đổi thành nhập sinh nhật mình.

Két sắt vẫn vang lên hai tiếng báo sai như trước.

Dư Thần Dật nhíu mày, thu tay lại, nhìn chằm chằm két sắt bị đèn flash chiếu vào sáng bừng tỏa ra u quang.

Sinh nhật không đúng, vậy có thể là gì?

Eo hắn có hơi đau, định chui ra khỏi tủ lại không cẩn thận buông lỏng tay, điện thoại rơi xuống phát ra tiếng động khe khẽ, hắn vội vàng nhặt lên, trên màn hình báo có email mới, là mail quảng cáo.

Hắn nhìn biểu tượng hòm thư, trong não chợt lóe, một chuỗi số hiện lên trong đầu hắn.

Nếu. . . . .nếu Cố Châu Lâm cũng giống như hắn, luôn canh cánh trong lòng ngày biệt ly ấy, thậm chí còn không hẹn mà sau nhiều năm vẫn như xưa dùng đủ thủ đoạn để tiếp cận đối phương, thì mật mã có phải là. . . . .ngày xa cách đó không?

Dư Thần Dật nhắm mắt, lần nữa vươn tay, nhập dãy số vừa hận vừa oán nhưng vẫn vô thức khiến hắn vui vẻ tới rục rịch tâm can kia vào.

"Lạch cạch."

Két sắt mở ra.

"Buzz ——"

Điện thoại trên bàn của Cố Châu Lâm rung lên, y buồn chán chuyển tay xoay bút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại, là thông báo mới.

"Cạch."

Bút rơi từ ngón tay xuống mặt bàn, nhanh chóng lăn xa, lại bị nhặt lại, cắm vào ống đựng bút.

Cố Châu Lâm tựa vào ghế, giọng điệu hơi rầu rĩ tiếc nuối, lại như mang theo sự mừng thầm khó nói nên lời, "Em đã khuyên rồi, sao lại cứ không nghe lời vậy chứ."

Y nhắm mắt trầm mặc giây lát, lại không nhịn được khe khẽ thở dài.

Không cần biết đã qua bao lâu, ngày đó, đoạn thời gian đó, y vĩnh viễn nhớ rõ, hình như bắt đầu từ tiếng hét sợ hãi đó ——

"Tiểu Lâm!!" Cùng với tiếng hét thất thanh của mẹ Cố là tiếng bước chân dồn dập vang lên, nhưng trong giây lát đó, Cố Châu Lâm đứng bên bờ sông đã bị đẩy sang một bên.

Y lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, lạnh lùng nhìn mẹ Cố vội vội vàng vàng ôm đứa bé đang giãy giụa dưới sông lên, vừa vuốt ve thuận khí cho nó vừa hoảng sợ phẫn nộ nhìn y.

Cố Châu Lâm không nói lời nào, mẹ Cố cũng không nói lời nào, đưa đứa bé về nhà nó xong lập tức biến sắc, giọng nói run rẩy không ngừng, "Tiểu Lâm, con vừa làm cái gì vậy? Hả?"

"Đạp nó xuống sông ạ." Cố Châu Lâm bình tĩnh nhìn mẹ Cố, tựa như không hiểu tại sao mẹ trước giờ luôn dịu dàng đột nhiên nổi điên.

Mẹ Cố lùi về sau hai bước đỡ bàn, vừa sốt ruột vừa đau lòng nói: "Vì sao con lại đẩy người ta xuống sông? Thằng nhóc không biết bơi, sẽ chết đuối!"

Cô nói xong liền ngừng nghỉ một chút, mang theo chờ mong hỏi: "Các con đang chơi đùa sao?"

"Không phải." Cố Châu Lâm trừng mắt, thật thà trả lời: "Con muốn nó chết."

Y nói xong, như sợ mẹ lại hỏi thêm, thẳng thắn mở miệng tiếp tục nói: "Con với Thần Dật ca ca đã hẹn ngày mai đi chơi xong xuôi, nhưng nó lại không cho Thần Dật ca ca chơi cùng con, ca ca là của một mình con, cho nên con muốn nó chết, này có gì sai sao ạ?"

Y nói xong, lập tức thấy sắc mặt mẹ Cố trở nên trắng bệch, nhưng không còn nói gì nữa.

Y hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, kỳ quái đợi chốc lát, thấy không có gì liền quay đầu đi về phòng mình —— ngày mai còn phải ra ngoài đi chơi với ca ca, y phải đi ngủ sớm, ngày mai mới có tinh thần tốt được.

Nhưng y hoàn toàn không ngờ được, y không có được cái gọi là ngày mai đi chơi với ca ca.

Sáng sớm ngày hôm sau, y đã bị mẹ cưỡng ép rời khỏi cái nhà khó khăn lắm mới ổn định kia, từ đó về sau tách khỏi Dư Thần Dật, đi tới gặp một người xa lạ ở thành phố, bắt đầu nhận cái gọi là trị liệu tâm lý.

Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, y mới biết mình không bình thường, nhưng y chậm rãi học được cách ngụy trang, lúc sắp thoát thân, lại bị một người đàn ông đột ngột xuất hiện kia mang đi, lật lại sổ bệnh án ở bệnh viện trước, vậy là một lần nữa bị nhốt vào trong bệnh viện mới.

——Trong đoạn thời gian khó khăn ấy, y không nhớ đã bao lần gọi thầm tên Dư Thần Dật, trước khi tới đây, y vẫn luôn ôm theo mong đợi xa vời là chiếm được kho báu của riêng mình về tay. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com