Phần 61
Dư Thần Dật cầm túi văn kiện dày cứng kia ra, ngồi lên giường bắt đầu lôi một xấp tài liệu dày cộp từ túi ra, chia thành hai phần, một phần đặt dưới giường, phần còn lại cầm trên tay bắt đầu tỉ mỉ xem.
Ngay tờ đầu tiên chính là bản ghi chép lần đầu chẩn bệnh của Cố Châu Lâm, trong bản ghi chép ghi lại rõ ràng cuộc đối thoại giữa Cố Châu Lâm và bác sĩ.
Dư Thần Dật nhìn chằm chằm khoảng trống trên trang giấy hai giây, hắn sắp biết nguyên do rời đi lúc ấy của Cố Châu Lâm, có lẽ cũng sắp chấm dứt được tâm ma luẩn quẩn trong lòng hắn nhiều năm nay, nhưng hắn lại cảm thấy một tia không thoải mái.
Hắn lấy lại bình bĩnh, chậm chạp nhìn vào giữa trang giấy, bắt đầu đọc chân tướng được lưu lại.
"Cháu thích Thần Dật ca ca, thích Thần Dật ca ca nhất."
"Thần Dật ca ca là người duy nhất chỉ thuộc về mình cháu trên thế giới này, anh ấy là ánh sáng của cháu."
"Nó muốn cướp Thần Dật ca ca, cháu không thể để nó cướp ca ca đi được."
"Thần Dật ca ca là của cháu, chỉ có thể là của cháu."
"Cháu đạp nó xuống sông, chính là muốn giết nó. Nếu nó chết rồi, thì sẽ không thể tiếp tục quấn lấy Thần Dật ca ca nữa."
"Cháu làm sai sao? Cháu chỉ là muốn ca ca chỉ nhìn một mình cháu, chỉ ở bên cháu thôi mà?"
"Bác không hiểu đâu, ca ca tốt như vậy. . . . . Nếu cháu không ra tay, ca ca sẽ bị cướp đi."
"Cháu không sai."
Dư Thần Dật suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người bị đạp xuống sông là ai.
Khó trách sau khi Cố Châu Lâm rời đi, đứa nhóc luôn thích quấn lấy hắn chơi vừa nhìn thấy hắn lập tức đi đường vòng, hóa ra là do sợ.
Trước mặt hắn như hiện lên dáng vẻ Cố Châu Lâm cứng đầu cứng cổ trước mặt bác sĩ, Dư Thần Dật hơi buồn cười, rồi lại thấy hơi nặng lòng, tâm tình vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn không thể cười nổi.
Hắn không ngờ nguyên nhân không từ mà biệt mình canh cánh nhiều năm lại như thế này, sớm biết. . . . .
Dư Thần Dật cầm xấp tài liệu, ánh mắt tối sầm —— sớm biết là như vậy, hắn nên ra tay trước xử lý mọi chuyện vướng bận giúp Tiểu Lâm.
Hắn rũ mắt, hàng lông mi che đi tia u tối trong mắt hắn, cuối cùng hắn khẽ thở dài, lật sang mặt sau tiếp tục xem.
Mặt sau vẫn là bản ghi chép chẩn đoán, không chỉ ghi chép lại cuộc đối thoại giữa Cố Châu Lâm với bác sĩ mà còn có đánh giá quá trình trị liệu tâm lý của Cố Châu Lâm.
Kết quả cho thấy, Cố Châu Lâm dưới sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, tình trạng cực đoan dần được cải thiện, làm bài kiểm tra cũng dần có xu hướng bình thường hơn.
Đọc đến đây, Dư Thần Dật không nhịn được nhíu mày.
Trước tiên không nhắc tới chuyện Cố Châu Lâm bây giờ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, chỉ cần nhìn vào đoạn đối thoại giữa Cố Châu Lâm với bác sĩ, hắn đã phát hiện được điều gì đó không đúng lắm.
Những lời bác sĩ và mẹ Cố tưởng là lời của người bình thường thì Cố Châu Lâm lúc thường không bao giờ nói, đây không phải phong cách của y, hắn chỉ cần đọc cũng có thể phát giác ra không thích hợp, nhưng không chỉ bác sĩ lúc ấy, mà ngay cả mẹ Cố sớm chiều ở chung cũng không nhìn ra.
Trái tim Dư Thần Dật co rút, sự quan tâm và thấu hiểu của mẹ Cố đối với Cố Châu Lâm, thật sự rất hữu hạn.
Hắn sang trang.
Khoảng thời gian nhận khám và điều trị của Cố Châu Lâm dần thưa ra, sau đó mọi người —— ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy Cố Châu Lâm không còn vấn đề gì lớn cả, chỉ là tuổi còn nhỏ nên nhất thời bồng bột, rồi sau đó, bác sĩ nói Cố Châu Lâm không cần tới nữa, còn đề nghị mẹ Cố đưa Cố Châu Lâm về thị trấn nhỏ kia, học cách ở chung bình thường với Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật cắn môi.
Hắn không biết lúc ấy có phải là Cố Châu Lâm mong đợi kết quả này hay không, hy vọng được gặp lại hắn, nhưng chuyện sau đó hắn biết rõ, Cố Châu Lâm không trở về, thậm chí còn đổi chỗ khác nhận trị liệu hà khắc hơn.
Tài liệu lại được lật qua tờ khác.
Sau khi Cố Châu Lâm chấm dứt trị liệu ở chỗ này, cha ruột y tìm đến.
Gã gấp gáp tìm kiếm một người thừa kế hoàn mỹ vẹn phần không chút tì vết để có thể đoạt được nhiều cổ phần công ty hơn, gã cường ngạnh đưa Cố Châu Lâm đi, rồi đưa y vào bệnh viện lớn khám chữa một lần nữa.
Bác sĩ ở bệnh viện thành phố nhỏ chung quy không thể so với bác sĩ trên thành phố lớn, Cố Châu Lâm dù thông minh lại trưởng thành sớm thì lớp ngụy trang của y vẫn bị nhìn thấu —— từ đầu tới cuối y vẫn chưa hề khỏe hơn chút nào, nhưng y đoán được những lần nói chuyện và làm đề trắc nghiệm sẽ lộ ra vấn đề, vì thế từ trước đến nay y vẫn luôn nói ngược với đáp án nội tâm.
Y thậm chí còn biết tiến hành theo từng mức độ, để tránh khỏe lại quá nhanh rồi bị nghi ngờ, y vẫn luôn nửa giả nửa thật mà trả lời các câu hỏi, xây dựng cho mình một hình tượng đang dần khỏe mạnh trở lại.
Sau khi đổi sang bệnh viện mới, y bị nhìn thấu, vị bác sĩ ở thành phố lớn kia càng thêm cẩn thận chú tâm, việc trị liệu cũng dần dày đặc lên.
Đọc đến đây, trong lòng Dư Thần Dật thoáng qua một tia dự cảm không tốt, trong nháy mắt hắn trở nên khẩn trương, trái tim cũng vô thức đập loạn kinh hoàng.
Hắn vẫn cầm lấy tập tài liệu dày cộp kia, ngón tay vì dùng quá sức mà trắng bệch, còn có run rẩy khó thấy.
Hắn đột nhiên sợ xem tiếp, trong lúc hắn không ở bên, trong lúc hắn còn đang trách cứ y tại sao không từ mà biệt, rốt cuộc Cố Châu Lâm đã trải qua nhiều đau khổ tới ngần nào chứ?
Căn cứ vào hành vi bây giờ của Cố Châu Lâm, chắc chắn y vẫn chưa khỏi, nhưng trên bệnh án phủ bụi này lại ghi ba chữ "Đã khỏi bệnh" rõ rành rành.
Sẽ không phải là. . . . .giống như lúc ở bệnh viện nhỏ kia, vùng vẫy giả bộ mình dần khỏe lên, cuối cùng đạt được thành công đấy chứ?
Dư Thần Dật nhớ tới tư liệu sơ sài với mấy bản copy giấy nhập viện, dự cảm chợt lóe ban nãy đột nhiên mãnh liệt hơn.
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục xem, càng xem sắc mặt hắn càng trắng, cuối cùng không nhịn được một tiếng kêu nghèn nghẹn từ cổ họng, nhắm chặt mắt.
Dự cảm không tốt kia đã thành sự thật.
Lúc đó, Cố Châu Lâm như thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, y không hiểu việc đổi viện có ý nghĩa gì, chỉ biết lặp đi lặp lại trò cũ, rồi lần lượt bị vạch trần, cuối cùng sự ngụy trang của y như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, gần như nuốt chửng được mấy chữ bệnh cực nặng, và bên ngoài gắn lên cái mác vấn đề cỏn con không cần phải trị liệu nữa.
Cha ruột y nóng lòng muốn đưa y đi gặp mọi người trong gia tộc, vì thế chỉ với một cái phất tay, Cố Châu Lâm bị cưỡng chế nằm viện điều trị, hoặc có thể nói, là bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, ngày ngày nhận liệu trình điều trị mức độ cao.
Cho đến cuối cùng, Cố Châu Lâm hoàn thiện được lớp ngụy trang không góc chết, rồi dùng nó để đổi lấy giẩy chẩn đoán khỏi bệnh mới có thể nhìn lại được ánh mặt trời.
Trong tập tài liệu, còn có rất nhiều tờ giấy bị niết tới nhăn nhúm, thậm chí có tờ còn phai màu, mà trên đó tràn ngập tên Dư Thần Dật.
Bút tích dần thay đổi theo thời gian, từ non nớt trở nên sắc bén, điều duy nhất không đổi chính là nội dung trong đó.
"Dư Thần Dật".
"Ca ca".
Cố Châu Lâm dùng tên hắn làm chỗ dựa, nhờ vào tên hắn mới có thể vượt qua vũng bùn lầy này, hệt như lời Cố Châu Lâm nói ban đầu.
Y nói, "Ca ca là ánh sáng của cháu."
——
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp hết rồiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com