Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16. Ông xã bị bệnh muốn vợ nhỏ chăm sóc

Lâm Sơ Ngôn khẽ dịch bước, khuôn mặt nhỏ hiện rõ sự chống cự. Chu Các Chi trong trạng thái này, cậu thật sự không muốn lại gần, có chút đáng sợ. Hơn nữa... nhất định phải nói ra chuyện đó ngay bây giờ sao?

Chu Các Chi liếc cậu một cái, ánh mắt nhàn nhạt.

Lâm Sơ Ngôn bĩu môi. Thôi được rồi, quá khứ thì cứ để nó qua đi.

Bên ngoài, Lý Hoài đang dẫn người dọn dẹp tàn cục. Hành lang vốn náo loạn giờ dần yên tĩnh lại. Đám phóng viên cũng lục tục rút hết, còn Chu Thừa Phong thì bị vệ sĩ ấn chặt xuống đất, như cố ý muốn làm ông ta mất mặt.

Ừm... phản diện quả thật rất thích chơi trò nhục nhã người khác.

Lâm Sơ Ngôn len lén vòng tránh, rón rén đến bên cạnh Chu Các Chi, đưa tay ra hiệu: Có chuyện gì sao?

Chu Các Chi: "Tối nay muốn ăn gì?"

Lâm Sơ Ngôn: "..."

Cậu tưởng mình nghe nhầm, quay sang nhìn Tam thúc đang chật vật bị đè dưới đất. Sao tình huống xoay chuyển nhanh như gió vậy? Vừa mới còn đánh đánh giết giết, thoắt cái đã nhẹ nhàng bàn chuyện ăn tối rồi?

(Không hổ là phản diện, tâm lý mạnh mẽ đến vậy. Đây cũng tính là một cách nhục nhã Tam thúc sao? Đúng kiểu ai chọc thì trả thù liền...)

Chu Các Chi hơi nhướng đuôi mắt, giọng nghi hoặc: "Hả?"

Lâm Sơ Ngôn đành lấy điện thoại gõ chữ: "Ăn gì cũng được."

Chu Các Chi cúi đầu nhìn, giọng vẫn mang chút nghi ngờ: "Sao, không thấy ngon miệng à?"

Thật ra không phải. Chỉ là trong lúc này nói chuyện ăn uống có vẻ hơi vô tình, hơi lạnh nhạt. Lâm Sơ Ngôn vốn là người giàu cảm xúc, lại dễ mềm lòng.

Chu Các Chi lúc này mới nhớ ra mà hỏi: "Vừa nãy cậu sợ lắm phải không?"

Lâm Sơ Ngôn do dự rồi khẽ gật đầu.

(Đúng là đáng sợ thật. Đến mức tui còn nghĩ, liệu chính mình có khi nào cũng thành ra như thế... Theo mạch truyện, Tam thúc chẳng qua là bia đỡ đạn, vậy thì tauichẳng phải cũng nằm trong số đó sao? Không biết còn sống được thêm mấy tập nữa...)

Chu Các Chi im lặng lắng nghe tiếng lòng ấy, nhớ lại câu cậu từng nói trong cơn say, liền thấp giọng: "Cậu đang sợ cái gì? Sợ tôi... hay sợ chính mình cũng sẽ biến thành như vậy?"

Từ đầu đến giờ, nhóc câm này vẫn mang theo sự dè chừng với mình. Ngoài chuyện phong thái không bình thường, chắc hẳn còn có lý do quan trọng nào khác. Chẳng lẽ chính mình mới là nguyên nhân khiến cậu logout?

Lâm Sơ Ngôn thót tim, hít thở cũng ngưng lại một nhịp. Trời ạ, cái ông xã phản diện này nhạy cảm quá mức rồi! Chuyện gì cũng chưa nói mà hắn có thể tự suy luận ra gần hết.

Không được, đề tài này tuyệt đối phải cắt ngang.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên quỷ dị. Lâm Sơ Ngôn mím môi, ngẫm nghĩ rồi lặng lẽ quay lại chủ đề vừa rồi:
"Vậy... tối nay ăn lẩu nấm với cá tiên đi."

Chu Các Chi nhìn cậu thật lâu, ánh mắt như muốn soi thấu từng chút một. Sau cùng, chỉ khẽ ừ một tiếng, giọng trầm thấp:
"Về nhà để Trương thúc nấu cho cậu."

Trời sắp tối, Lâm Sơ Ngôn thỏa hiệp với Chu Các Chi, cuối cùng hai người cũng trở về biệt thự số một ở Lâm Quân Sơn. Quản gia và đám người hầu đã sớm nhận được tin, chen chúc đứng trước cửa ngóng trông. Vừa thấy xe chạy vào cổng lớn, lập tức tất cả đều ùa ra đón.

Một màn kịch vừa rồi kết thúc, thực ra Lâm Sơ Ngôn cũng chẳng thấy vui vẻ gì, trong lòng vẫn hỗn loạn sau cuộc đối thoại với Chu Các Chi ở bệnh viện. Nhưng khi nghe tiếng gọi quen thuộc "Phu nhân, phu nhân!" vang lên bên tai, tâm tình của cậu lập tức tốt hơn nhiều. Cười híp mắt, cậu chia cho mọi người chút đặc sản mình mang về.

-"Trời ạ —— đây là đào phu nhân tự tay hái sao? Vừa nhìn đã thấy mọng nước, thơm ngọt, chắc chắn ngon lắm!"

-"Oa, nấm này phu nhân hái được thật tuyệt, tròn trịa mà xinh đẹp, nhìn thôi đã thèm rồi."

-"Cá với tôm này cũng ngon quá! Vừa nhìn đã biết là hàng sạch tự nhiên, không phải nuôi trồng. Đêm nay chắc chắn được một bữa ra trò rồi!"

Mọi người nhao nhao khen ngợi, khiến Lâm Sơ Ngôn cũng đỏ mặt. Trong đám người, cậu khẽ liếc sang Chu Các Chi, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Trong lòng cậu bỗng thấy là lạ, như có chút không thoải mái. Lâm Sơ Ngôn cảm giác sau chuyến đi này, mối quan hệ giữa cậu và ông xã phản diện dường như đã khác đi đôi chút... nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc khác ở chỗ nào.

...

Còn chuyện đuổi Tam thúc về Đức, phía sau cũng có chút khúc mắc nhỏ. Lúc bị ép đưa lên máy bay riêng, ông ta còn giãy giụa định bỏ trốn, kết quả té từ cầu thang xuống, gãy cả chân. Từ đó mới chịu hoàn toàn thành thật, ỉu xìu quay về nước Đức.

Chu Các Chi lại trở về với dáng vẻ bá tổng công việc trước kia. Thời gian đi nghỉ bị dồn lại thành núi công việc, nên mấy ngày liền Lâm Sơ Ngôn chẳng được chạm mặt hắn.

Có lần nửa đêm xuống lầu lấy nước, đi ngang thư phòng, Lâm Sơ Ngôn còn thấy đèn trong phòng sáng rực, bàn phím gõ liên hồi, tiếng lật sách vang lên khe khẽ. Thế mà sáng hôm sau tỉnh dậy đã phát hiện Chu Các Chi lại tới công ty từ sớm.

Người ta nói trên đời điều đáng sợ nhất chính là có người vừa giỏi hơn bạn, vừa còn nỗ lực hơn bạn.

Bỏ qua thân phận phản diện, thì Chu Các Chi quả thực là một vị bá tổng tiêu chuẩn. Ngày đi làm, tối về nhà, không hề có sở thích xấu xa nào. Nhưng kiểu "cuồng công việc" này, nhìn thôi cũng thấy hao tổn sinh mệnh kinh khủng.

Lâm Sơ Ngôn nhớ lại hồi trước mình cũng từng quay phim ngày đêm, mùa đông rét cắt da mà năm giờ sáng đã phải trang điểm, quay đến tận hai ba giờ sáng hôm sau mới được nghỉ. Chỉ cần làm vậy một tuần đã cảm thấy tim đập thình thịch, như muốn ngừng bất cứ lúc nào.

Lần này cũng vì nhập vai quá mức mà cậu mới vô tình xuyên vào cái kịch bản máu chó này, còn bị buộc phải làm một người câm.

Bất quá, cũng không phải là không có tin tức tốt...

Nguyễn Kiều gửi tin nhắn cho cậu, nói ở Cảng Thành có một vị huấn luyện viên chuyên về trị liệu chứng không nói được. Người này nghiên cứu rất sâu về việc mất tiếng nói do chấn thương tâm lý, hy vọng Lâm Sơ Ngôn có thể đến gặp một lần.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, mãi đến gần nửa đêm Chu Các Chi về mới nghe Lâm Sơ Ngôn nói đến chuyện này.

Không hiểu sao, sau khi nghe xong, Chu Các Chi im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Giọng khàn khàn, uể oải:
"Thầy trị liệu mất tiếng? Vì sao không sớm nói với tôi?"

Lâm Sơ Ngôn ngẩn người, không biết rốt cuộc hắn giận vì cái gì. Là không muốn mình khôi phục tiếng nói? Hay là tức vì mình tự quyết định trước rồi mới báo sau? Cả hai khả năng đều chẳng hợp lý cho lắm.

"Tôi là ai?" Chu Các Chi bỗng nhiên hỏi.

Lâm Sơ Ngôn khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn viết xuống:
"Là chồng em?"

"Ừm." Chu Các Chi khẽ đáp, giọng trầm thấp, như vẫn chưa thật sự hài lòng.

Lâm Sơ Ngôn gãi đầu. Là chồng thì sao? Sau đó thì thế nào?

Chu Các Chi hít thở có phần dồn dập, khẽ nói:
"Cho nên, sau này có chuyện gì đều phải nói với tôi. Viết thư hay gọi điện cũng được."

Lâm Sơ Ngôn gật đầu ngoan ngoãn, gõ chữ:
"Bởi vì gần đây ngài bận quá, nên em chưa kịp nói."

Chu Các Chi không nói gì nữa. Đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh đèn trông như có lực hút lạ thường. Hàng mi hắn rất dài, bóng râm phủ xuống dưới mắt, vừa sắc bén vừa khiến người mê mẩn. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ nhận ra ánh mắt hắn căn bản chẳng tập trung.

"Ừm?" Lâm Sơ Ngôn thầm thấy kỳ lạ. Đêm nay Chu Các Chi có chỗ nào đó không ổn, sắc mặt đỏ ửng bất thường, hơi thở cũng nóng rực.

Không biết nghĩ gì, ma xui quỷ khiến cậu đưa tay chạm thử vào gò má của Chu Các Chi. Nhiệt độ cao đến mức kinh người!

Lâm Sơ Ngôn lại sờ lên trán mình, rồi đặt tay lên trán Chu Các Chi để so sánh lần nữa. Chu Các Chi chỉ cụp mắt nhìn cậu, không hề hất tay cậu ra.

— Hắn sốt rồi...

Lúc này Lâm Sơ Ngôn chẳng còn tâm trí để gõ chữ nữa. Cậu nhanh chóng đỡ Chu Các Chi về phòng ngủ của đối phương.

Kể từ ngày hai người tách phòng, cậu chưa từng bước vào đây. Phòng ngủ của đại phản diện lúc nào cũng lạnh lẽo, ngăn nắp đến mức cứng nhắc. Giường chiếu gọn gàng như mới, vừa nhìn đã biết chủ nhân là người có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với bản thân.

Đỡ Chu Các Chi ngồi lên giường, Lâm Sơ Ngôn nhìn hắn trong bộ vest thẳng thớm, cúc áo cài chặt đến ngột ngạt. Người đang sốt mà mặc thế này thì làm sao mà hạ sốt được?

Nghĩ vậy, cậu bắt tay vào giúp: trước là cởi áo khoác, rồi lần lượt mở từng chiếc cúc áo sơ mi bên trong.

Chu Các Chi dù đang sốt đến mơ hồ vẫn hợp tác. Nhưng trên cởi xong, đến phần dưới... lại khiến tay Lâm Sơ Ngôn hơi khựng lại.

Cậu đứng bên giường, do dự một lúc. Trước mắt là cơ bụng tám múi hoàn mỹ cùng đường nhân ngư rắn rỏi, nhưng giờ cậu không còn tâm tình mà ngắm. Trong đầu chỉ xoắn xuýt: nên tiếp tục thay đồ cho bệnh nhân hay xuống gọi quản gia thì hơn?

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu tự nhủ:
(Đều là đàn ông cả, có gì mà nghĩ ngợi lung tung. Chu Các Chi đang bệnh, mình giúp hắn thay đồ để nghỉ ngơi thoải mái hơn, chỉ vậy thôi!)

Ổn rồi, chỉ là như vậy thôi. Nghĩ thông suốt, Lâm Sơ Ngôn không còn chần chừ.

"Lạch cạch" một tiếng, vừa mới tháo xong khóa thắt lưng, bàn tay cậu liền bị người giữ chặt.

Đại phản diện dường như lấy lại chút ý thức, giọng khàn khàn:
"Cậu đang làm gì vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com