Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Ý muốn khống chế của ông xã quá mạnh phải làm sao bây giờ?

Lâm Sơ Ngôn im lặng vài giây, chiếc điện thoại di động này đúng là của mình, không hề bị mất cũng không hề bị hỏng.

Vậy đại phản diện tại sao phải làm như vậy? cậu nghĩ mãi không ra, bèn đặt chiếc điện thoại mới sang một bên và xem xét chiếc cũ trong tay. Tại sao phải thay đổi một món đồ giống hệt?

Trừ phi... có lý do buộc hắn phải đổi.

Lâm Sơ Ngôn nhếch khóe môi, tùy ý lướt qua các tin nhắn nhận được. Lâm Hoằng Thăng đã tìm cậu nhiều lần, ấp úng không nói rõ ràng, nhìn thời gian là vào lúc Lâm thị gặp phiền phức, phỏng chừng là muốn cầu xin cậu giúp đỡ.

Tạ Dịch Hành là người nhắn nhiều nhất, hắn liên tục gửi cho cậu những bức ảnh của Thiết Trụ. Chú cún nhỏ bé đã được anh ta nuôi rất tốt, mập mạp như một bình gas nhỏ.

Bình tĩnh mà nói, anh ta đối với chó con mà nguyên chủ nhặt về rất tốt. Chỉ là hiện tại đã bị biến chất, đầy đầu đều là chuyện trả thù vớ vẩn.

Lướt xuống nữa, tin nhắn của Tạ Dịch Hành dần dần chuyển sang phong cách này:

-Họ Chu đã tịch thu điện thoại của cậu rồi? Cậu thấy tin nhắn thì trả lời một tiếng! ... Lâm Sơ Ngôn, có phải cậu bị họ Chu giam lỏng rồi không? Trả lời tin nhắn đi!

Lâm Sơ Ngôn cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Sau khi cậu đổi điện thoại, liên đới số điện thoại cũng thay đổi, nên đã triệt để không còn liên lạc với Tạ Dịch Hành nữa.

Hóa ra anh ta đã từng tìm mình nhiều lần đến vậy.

Cả chuyện khi ở Ninh Thành, những lời anh ta nói, trong lời ngoài lời đều ám chỉ Chu Các Chi không tin tưởng cậu.

Đại phản diện không tin tưởng mình sao? Lâm Sơ Ngôn tự hỏi trong lòng, nếu phải nói thì đúng là có một chút.

Nhớ lại lúc ban đầu họ quen nhau, cậu đầy đầu ý nghĩ cầm của hồi môn bỏ trốn, cùng với việc Tạ Dịch Hành lặp đi lặp lại quấy rầy cậu làm gián điệp đánh cắp bí mật thương mại.

Tuy rằng cuối cùng cậu không làm gì cả, nhưng lúc đó trông cậu rất kỳ quái đúng không? Chu Các Chi nhạy cảm đa nghi, nói không chừng lúc đó đã cảm nhận được rồi.

Chỉ là lặng lẽ xem mình diễn kịch sao?

Lâm Sơ Ngôn hồi tưởng lại mỗi lần hắn nhìn với ánh mắt như cười mà không phải cười, tâm trạng không hiểu sao lại chùng xuống.

Hắn tốn công tốn sức đổi điện thoại di động của cậu, không chỉ vì muốn thuận lý thành chương cắt đứt liên hệ giữa cậu và Tạ Dịch Hành, mà có lẽ còn vì một thứ gì đó quá đáng hơn.

Lâm Sơ Ngôn khổ não nằm sấp trên bàn, chợt nhớ tới một người.

...

Dư Tiểu Dương không nghĩ tới Lâm Sơ Ngôn sẽ chủ động tìm mình, khi nhận được tin nhắn thì tim đột nhiên đập thình thịch, suýt chút nữa bị sặc nước.

Đồng nghiệp bên cạnh quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh đứng dậy vội vã rời khỏi vị trí, cứ như có chuyện gì gấp lắm vậy.

Khu nghỉ ngơi tầng N rất đông người, không tiện nói chuyện, Lâm Sơ Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, hẹn Dư Tiểu Dương đến quán cà phê cạnh tòa nhà Thiên Thịnh.

Quán cà phê này là do cậu phát hiện khi đi ngang qua lúc Chu Các Chi đi làm. Một gian nhỏ, hiện tại là giờ làm việc nên không có nhiều người.

Không khí oi bức ẩm ướt, tầng mây thấp đến mức gần như muốn đè xuống. Lâm Sơ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt liền thấy Dư Tiểu Dương đang chạy tới. Hôm nay anh mặc áo sơ mi quần tây rất lịch sự, đeo thẻ công tác, nụ cười có chút gượng ép.

Dư Tiểu Dương: "Cậu... tìm tôi có chuyện gì không?" Anh không biết xưng hô Lâm Sơ Ngôn như thế nào cho thỏa đáng, phu nhân hay là... Tiểu Ngôn? Hình như cũng không ổn lắm.

Cố ý làm phiền người khác chạy đến một chuyến, Lâm Sơ Ngôn có chút ngượng ngùng, gõ chữ trên màn hình: "Anh muốn uống cà phê gì?"

Cậu không quen nói chuyện trước mặt người khác, dù sao cậu chỉ bật ra một hai từ, người khác chưa chắc đã nghe hiểu được. Nhưng điểm này đại phản diện lại đặc biệt lợi hại, bất kể cậu nói gì đều có thể hiểu chính xác.

Dư Tiểu Dương gãi đầu cười cười, nhớ lại lần trước ở công ty đã nhận nhầm Lâm Sơ Ngôn là thực tập sinh, mình còn nói rất nhiều lời không biết trời cao đất dày. May mà đối phương không để bụng.

Anh lộ ra một cái răng nanh: "Không cần khách sáo như vậy, có cần tôi giúp đỡ gì không? Chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Lâm Sơ Ngôn hít một hơi thật sâu, gõ một hàng chữ vào điện thoại rồi đưa qua.

Dư Tiểu Dương không hiểu tại sao lại nhận lấy điện thoại, nhìn nội dung trên màn hình, còn tưởng mình nhìn nhầm: "Giúp cậu kiểm tra xem trong điện thoại có phần mềm kỳ lạ nào không? Tại sao? Cậu dùng cảm thấy không ổn à?"

Lâm Sơ Ngôn cắn môi không biết giải thích thế nào.

Cậu khá là mù mờ về các sản phẩm điện tử, có lẽ chỉ là mình đa nghi mà thôi.

Dư Tiểu Dương có chút khó khăn, nhưng vẫn nói: "Thực ra tôi khá am hiểu về kỹ thuật phát triển thiết bị điện, còn những sản phẩm điện tử tinh vi như điện thoại di động thì tôi chưa nghiên cứu sâu lắm. Nhưng tôi cũng có thể giúp cậu xem qua đơn giản."

Lâm Sơ Ngôn đã nghĩ đến sẽ như vậy trước khi đến, đôi mắt hạnh dịu dàng tiết lộ một chút vẻ chán nản, hàng mi cũng rũ xuống.

Nghĩ kỹ lại, hành động của cậu hình như cũng là không tin tưởng đại phản diện.

Trong lòng có một sự chột dạ và bất an không tên, cậu không biết Chu Các Chi đã họp xong chưa, nếu hắn trở lại văn phòng phát hiện mình không có ở đó có thể sẽ tức giận.

Dư Tiểu Dương thấy Lâm Sơ Ngôn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán được cậu khá sốt ruột. Anh cũng không nói gì nữa, nhanh chóng kiểm tra điện thoại từ trong ra ngoài. Ngoại trừ các tin nhắn riêng tư, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.

Anh lắc đầu với Lâm Sơ Ngôn, nở một nụ cười khiến người ta an tâm: "Xem ra mọi thứ đều bình thường."

Không có vấn đề là tốt rồi, Lâm Sơ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa căng thẳng đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch.

Xem ra quả nhiên là mình lo xa rồi, ông xã của cậu chỉ là trông có vẻ hung dữ, nhưng người vẫn rất chính trực và lương thiện. Sẽ không làm chuyện lén lút như vậy với cậu.

Dư Tiểu Dương: "Vậy bây giờ có thể yên tâm rồi chứ?" Anh cười đang chuẩn bị trả điện thoại lại cho Lâm Sơ Ngôn, đúng lúc này, trên đỉnh màn hình lóe lên một biểu tượng định vị bán trong suốt.

Dư Tiểu Dương sững sờ: "Chờ đã ——"

...

Chu Các Chi kết thúc cuộc họp dài dòng, đoàn người theo sau hắn rời khỏi phòng họp. Bọn họ còn phải đi xuống lầu khu trưng bày hàng hiệu, thảo luận phương án tiếp thị sản phẩm mới.

Dù sao đã bị Tạ thị chiếm mất một lần tiên cơ, lần này ra mắt thị trường trở lại nhất định phải khiến người ta sáng mắt lên.

Trước khi bước vào thang máy, Chu Các Chi tiện miệng hỏi Lý Hoài: "Phu nhân đang làm gì?"

Câu nói này gần như đã trở thành câu cửa miệng của hắn.

Khi Lâm Sơ Ngôn ở nhà, quản gia và Chu Di nghe hắn hỏi nhiều, sẽ chủ động báo cáo tất cả hành trình, chuyện lớn chuyện nhỏ không sót một cái.

Thực ra hắn đã trao đổi vấn đề này với Phó Minh Sâm, đối phương đề nghị hắn nên đi khám bác sĩ tâm lý.

Đây là một loại ý muốn khống chế bệnh hoạn, không bình thường.

Lâm Sơ Ngôn là người bằng xương bằng thịt, không thể bị hắn kiểm soát hoàn toàn.

Tuy nhiên, nhắc đến nếu đổi lại là Nguyễn Kiều, Phó Minh Sâm lại im lặng. Hai người đàn ông lẳng lặng hút một điếu thuốc, lúc ra về hắn đưa cho Chu Các Chi một đề nghị khác:

Hoặc là không làm, còn nếu thực sự không yên tâm thì hãy lắp đặt cả camera giám sát trong nhà.

Chu Các Chi lúc đó đã từ chối, nhưng ý niệm này gần đây càng lúc càng mãnh liệt.

Lý Hoài bị hắn hỏi đến hơi khựng lại. Hắn nhớ lúc tan họp, phu nhân vẫn còn ở lại một mình trong văn phòng ông chủ để đọc sách.

Sau đó anh vội vàng mở cuộc họp, liền không rảnh để kiểm tra động thái của Lâm Sơ Ngôn, lẽ ra anh nên sắp xếp một người nào đó đứng ngoài văn phòng canh chừng.

"Ông chủ, tôi hiện tại đi lên..."

Trong lòng Chu Các Chi mơ hồ lóe qua mấy phần nóng nảy, hắn đè nén khóe môi: "Không cần."

Thang máy tiếp tục đi xuống. Hắn trầm ngâm một lát, lấy điện thoại di động ra mở phần mềm định vị. Tốc độ mạng hơi chậm, hắn mặt trầm xuống làm mới mấy lần mà không có phản ứng.

Lý Hoài nhìn thấy sắc mặt ông chủ mình càng ngày càng tệ, nghĩ bụng vẫn là nên lên lầu xem phu nhân một chút.

Cuối cùng, chấm đỏ nhỏ trên màn hình bật ra. Ánh mắt Chu Các Chi lóe lên, định vị hiển thị tiểu câm lúc này không có ở trong văn phòng.

Nhưng vị trí rất gần... Cách Thiên Thịnh khoảng hơn 200 mét, bản đồ đánh dấu là một quán cà phê.

Tiểu câm xưa nay không thích uống cà phê, uống nhiều sẽ dễ bị hoảng hốt, vậy bây giờ cậu đang đi cùng ai?

Đuôi lông mày Chu Các Chi khẽ nhíu lại, đôi mắt đen như Hắc Hải lộ ra một tia ác liệt, cảm giác áp bức quanh thân lặng lẽ lan tràn ra.

Khí tràng đột nhiên thay đổi của hắn khiến các nhân viên vốn đang thong dong, không hẹn mà cùng đứng thẳng người, lặng lẽ trao đổi xem ai lại chọc giận ông chủ của mình rồi.

"Đi xuống lầu một." Giọng Chu Các Chi rất lạnh, như thể được tôi luyện qua một tầng băng.

Lý Hoài quen thuộc phục tùng vô điều kiện, không hỏi nhiều liền lập tức nhấn nút lầu một. Những người khác lặng lẽ liếc nhau, nín thở không dám nói lời nào.

Xuống đến đại sảnh lầu một, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Nước mưa không có dấu hiệu báo trước từ trong tầng mây trút xuống, không khí ẩm thấp và nóng bức đến cực điểm. Cả thành phố trong khoảnh khắc bị bao phủ trong màn mưa bụi mịt mùng.

Bước chân Chu Các Chi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, sắc mặt càng thêm đáng sợ.

...

Dư Tiểu Dương nhìn chằm chằm biểu tượng bán trong suốt kia, nó lóe lên khoảng nửa phút rồi biến mất. Nó được thiết kế rất bí ẩn, dưới điều kiện mở các phần mềm khác, người bình thường đều không mấy chú ý.

Lâm Sơ Ngôn bị vẻ mặt của anh làm cho vội vàng lo lắng, không nhịn được ghé sát vài phần, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Sao vậy?"

Dư Tiểu Dương lần đầu tiên nghe thấy cậu nói chuyện. Anh đã nghe nói phu nhân rất đẹp, nhưng lại là người câm, cái gì đáng tiếc nhất chính là mỹ nhân có tỳ vết.

Lúc đó anh nghe xong thì thầm khịt mũi trong lòng, phu nhân không nói lời nào rõ ràng cũng đã rất hoàn mỹ rồi.

Lâm Sơ Ngôn thấy anh đang ngây người, vội vàng khoát tay trước mắt anh. Dư Tiểu Dương hồi phục tinh thần lại, tai không hiểu sao có chút hồng.

"Chiếc điện thoại di động này hẳn là bị cài đặt một phần mềm định vị. Vừa nãy nó lóe lên một cái, bây giờ đã biến mất rồi."

Hóa ra thật sự có phần mềm định vị? Lâm Sơ Ngôn chớp mắt, lòng bàn tay lạnh toát cầm lại chiếc điện thoại di động.

Ngón tay cậu tùy tiện lướt qua màn hình vài lần, nhưng biểu tượng mà Dư Tiểu Dương nói không xuất hiện lại nữa. Trong lòng cậu đang giãy giụa sắp chết... Có khi nào là nhìn lầm không?

Dư Tiểu Dương suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Chỉ khi đối phương kiểm tra vị trí của cậu, biểu tượng đó mới xuất hiện. Gần đây cậu có nhấp vào đường link kỳ lạ nào không?"

Lâm Sơ Ngôn khẽ lắc đầu, lồng ngực cậu chua xót và căng cứng, có chút khó thở. Huhu, Chu Các Chi thật sự không tin tưởng cậu...

Dư Tiểu Dương cau mày không nói gì, anh không dám nghĩ là ai đã cài phần mềm, và điều đó ám chỉ điều gì.

"Cậu đừng vội, tôi sẽ về điều tra kỹ lại, có thể là tôi nhầm cũng không chừng."

Tâm trí Lâm Sơ Ngôn hỗn loạn, không nhịn được thở dài. Tiếng mưa rơi ngày càng lớn, rất ồn ào.

Bỗng nhiên có một điều gì đó lóe lên trong đầu cậu

Dư Tiểu Dương nói biểu tượng lóe lên là có người đang kiểm tra vị trí, vậy có phải điều đó có nghĩa là đại phản diện vừa rồi đã xem cậu đang ở đâu rồi không?

Lâm Sơ Ngôn: "!!!"

Như cảm ứng được điều gì đó, cậu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong màn mưa che trời lấp đất, Chu Các Chi với vóc dáng cực cao được đám người vây quanh. Hắn câm một chiếc ô cán dài màu đen, mặt trầm như nước đối diện với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com