Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107: Rơi xuống

Trương Thanh vẫn còn sạch sẽ.

Giang Diệu nhìn lướt qua người Trương Thanh, xác nhận mức độ ô nhiễm trên người gã không quá 100, giá trị SAN cũng nằm trong ngưỡng ổn định.

Đây chính là Trương Thanh bình thường – miệng lưỡi cay nghiệt, gương mặt khinh khỉnh.

[May mà chuyện này sắp kết thúc rồi.]

Người trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Giang Diệu chậm rãi chớp mắt.

Giữa tiếng reo hò của đám đông, cậu sóng vai cùng Trương Thanh bước lên sân khấu.

---

Buổi diễn lần này là sự hợp tác của năm thực tập sinh. Trương Thanh và Tiền Hữu Hữu là hai thực tập sinh cấp A dẫn dắt ba thực tập sinh cấp B khác. Đây là một đội hình mạnh, rất được chú ý.

Không ngoài dự đoán, nội dung biểu diễn vẫn là hát và nhảy. Vì lần này Giang Diệu đứng cùng hàng trước với Trương Thanh nên không có "bài" để chép, cậu đành phải nhớ kỹ phần trình diễn mẫu của giáo viên vũ đạo trong lúc luyện tập.

Còn [Siren] thì không cần dùng lại, hiệu ứng tác động từ lần trước vẫn chưa hết.

Nhìn chung, với Giang Diệu mà nói thì buổi công diễn này không còn gì khó khăn.

Vì vậy, cậu vừa biểu diễn vừa để ý tình hình xung quanh.

Cậu đã bước lên sân khấu công diễn nhiều lần lắm rồi. Khu vực khán giả khổng lồ có sức chứa hàng chục nghìn người, những thiết bị sân khấu công nghệ cao lộng lẫy và đa năng, dãy ghế giám khảo nổi bần bật...

Khác với lần trước, lần này phía sau ghế giám khảo còn có thêm một hàng ghế dành riêng cho truyền thông.

Điểm nhấn lớn nhất của buổi công diễn lần này chính là các đơn vị truyền thông. Nghe nói nhiều thương hiệu quốc tế cũng đang theo dõi cuộc thi, dựa vào phản hồi của truyền thông, các thực tập sinh có thể giành được cơ hội hợp tác với những thương hiệu lớn trước cả khi debut.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ.

Dĩ nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến Giang Diệu.

Cậu nhìn lướt qua những thiết bị công nghệ cao đặt trên sân khấu, lối thoát hiểm bên hông, thậm chí từng chiếc ghế khán giả cũng được cậu nhẹ nhàng quan sát.

Trong lòng Giang Diệu đã vẽ ra một bản đồ chi tiết cho nơi này.

[Nhìn qua thì có vẻ như không có cơ quan gì.]

Người trong lòng nhanh chóng kết luận.

[Hơn nữa, trong buổi công diễn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đây. Họ không cần phải ra tay công khai ngay trên sân khấu.]

Giang Diệu chậm rãi chớp mắt.

Cơ thể không cần kiểm soát, tự nhiên nhảy múa theo nhịp nhạc.

Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.

[Nếu không phải trên sân khấu...]

Giang Diệu đã thăm dò gần hết khu vực hậu trường. Manh mối duy nhất mà cậu tìm được là đoạn ký ức Nguyên Loan để lại trong phòng trang điểm của thực tập sinh cấp A trước trận chung kết năm ngoái.

Ký ức đồ vật không biết nói dối. Trước khi lên sân khấu, Nguyên Loan vẫn còn xác nhận lại lực lượng hỗ trợ của Cục Quản lý, chuẩn bị cho trận chiến lớn, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Không có lý do gì để thất bại.

Nhưng sự thật là cậu ấy đã thất bại rồi.

Thậm chí, Nguyên Loan còn không kịp gửi thông báo cuối cùng về cho Cục.

Tại sao?

Một người thi hành cấp A không thể yếu đến vậy được.

Dù đối thủ là biến dị cấp S thì với thực lực của người thi hành cấp A, ít nhất cậu ấy cũng phải gửi được báo cáo mục tiêu về Cục Quản lý trước khi chết.

Nhưng thời gian dài trôi qua, sau bao nhiêu hy sinh, Cục Quản lý vẫn không biết gì về sinh vật biến dị bí ẩn này...

Không hợp lý.

Rất không hợp lý.

Xuyên suốt toàn bộ sự việc, chắc chắn có một điểm mấu chốt cực kỳ quan trọng nhưng lại bị tất cả mọi người bỏ qua.

Giang Diệu chăm chú lắng nghe.

So với việc hát nhảy, theo kịp mạch suy nghĩ của người trong lòng còn khó hơn nhiều.

May mắn thay, cậu có thể mãi mãi tin tưởng người đó.

Cậu chỉ cần nghe lời, làm theo chỉ thị anh đưa ra là được.

Người mắc chứng tự kỷ có một ưu điểm: dễ dàng bỏ qua thế giới bên ngoài, hoàn toàn đắm mình trong thế giới của riêng mình.

Nếu không, người bình thường đột nhiên phải lên sân khấu, đối mặt với hàng chục nghìn khán giả và giám khảo chuyên nghiệp thì kiểu gì cũng sẽ căng thẳng, để lộ ra sơ hở.

Giang Diệu không có nỗi lo đó.

Phần lớn thông tin bên ngoài thế giới đã bị chiếc lồng kính ngăn cách.

Cậu dễ dàng tập trung vào chính mình.

[Tóm lại, lần này chúng ta...]

Giang Diệu đang lắng nghe thì bất chợt cảm thấy gáy mình hơi ngứa, hệt như có thứ gì đó sắc nhọn cọ qua cổ cậu.

[...Nhãn quần áo sao?]

Người trong lòng nói.

Dù sao cũng là trang phục biểu diễn, thứ này ưu tiên vẻ ngoài hơn nên khi mặc vào không thoải mái cũng là chuyện bình thường.

Vị trí sau gáy của Giang Diệu chính là chỗ may nhãn quần áo.

Có lẽ do động tác quá mạnh nên cái nhãn vốn phẳng phiu giờ đã bị bung mép.

Góc nhọn của nhãn liên tục cọ vào sau gáy Giang Diệu, theo chuyển động cơ thể mà liên tục ma sát cùng một chỗ. Chẳng mấy chốc, chỗ da đó từ ngứa ngáy đã chuyển sang đau rát, chắc là bị trầy rồi.

[...Chậc.]

Người trong lòng khẽ chậc lưỡi.

Giang Diệu: "?"

[Không có gì, tiếp tục đi.]

Người đó đưa ra chỉ thị đơn giản nhất.

[Nắm tay lại, chỉ vào mình.]

Nắm tay... lại?

Giang Diệu thấy hơi khó hiểu nhưng cơ thể đã vô thức làm theo.

Đây là động tác thừa không có trong phần biên đạo, có vẻ hơi đột ngột một chút.

Nhưng lúc này ống kính đang chĩa về phía cậu – trong mắt người ngoài, cảnh tượng này cứ như Tiền Hữu Hữu đã nhận ra camera, thêm thắt một chút ngẫu hứng để tương tác với khán giả.

Rất hợp lý, không khiến người ta chú ý.

Buổi diễn tiếp tục.

Bốn thực tập sinh bên cạnh cũng dốc sức biểu diễn.

Đặc biệt là Trương Thanh.

Dù đứng cách mấy mét, cậu vẫn có thể cảm nhận được tham vọng bừng bừng tỏa ra từ người đối phương.

[Sắp rồi.]

Người trong lòng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Giang Diệu hoàn hồn lại.

Động tác tiếp theo là một động tác khá khó.

Từ nãy đến giờ, cả năm vẫn đang nhảy riêng lẻ, chỉ cần giữ nhịp đồng đều là được.

Nhưng kể từ đoạn này trở đi, năm người họ sẽ có nhiều tương tác hơn. Tập hợp, tách ra, đổi vị trí, thậm chí đến cuối còn có cả động tác nâng người lên.

Trong các buổi tập trước, đây là phần dễ sai sót nhất.

Tuy vậy, sau nhiều ngày tập luyện, mọi người đều đã làm rất tốt. Trên cơ bản, họ có thể trình diễn hoàn hảo 100%.

Giang Diệu cảm nhận được sự căng thẳng của ba người ở hàng sau.

Còn Trương Thanh vẫn như mọi khi, tự tin ngút trời, nụ cười tỏa nắng.

Gã hoàn toàn coi thử thách này là một cơ hội để thể hiện bản thân, trong lòng không có chút sợ hãi nào mà chỉ có sự kỳ vọng.

Giang Diệu thầm đếm nhịp trong lòng. Cậu liếc mắt nhìn qua Trương Thanh, đây đã là động tác nhảy đều cuối cùng của năm người họ.

Đến rồi.

Phải đổi vị trí.

Giờ cậu cần đổi chỗ trái phải với Trương Thanh. Cậu tiến lên phía trước, Trương Thanh vòng ra sau.

Ba đồng đội đứng ở hàng sau cũng sẽ thay đổi đội hình tương ứng.

Không khó. Chỉ cần...

...?

Không hiểu sao, tâm trí Giang Diệu đột nhiên chao đảo.

Ngay sau đó là từng đợt, từng đợt chóng mặt dữ dội liên tục ập đến.

[Giang Diệu?]

Người trong lòng gọi một tiếng.

Giang Diệu mở to mắt, cố gắng giữ vững cơ thể.

Nhưng cơ thể lại trở nên nặng nề vô cùng.

Cùng lúc đó, một cảm giác buồn nôn mạnh mẽ trào lên cổ họng.

Quá quen thuộc. Cảm giác bồn chồn và đói khát.

[...]

Dường như người trong lòng đang nói gì đó.

Nhưng Giang Diệu đã không còn nghe rõ nữa rồi.

Dù cố gắng thế nào, cậu cũng không điều khiển được cơ thể.

Sức lực toàn thân như dòng nước bị rút cạn. Dạ dày co giật từng cơn, cổ họng tanh ngọt, cảm giác buồn nôn dâng trào.

...Muốn ăn gì đó.

Phải ăn gì đó... nếu không ăn gì đó thì...

Trên khán đài, hàng ngàn khán giả nam nữ lộ ra vẻ hoảng sợ.

Giang Diệu không hiểu tại sao họ lại có biểu cảm đó.

Cậu chưa phát điên, cậu vẫn đang kiểm soát tốt bản thân.

Cậu còn chưa bắt đầu ăn gì mà.

Đói quá.

Đói quá đói quá đói quá đói quá đói quá.

[Giang Diệu, nhịn một chút. Không được ăn.]

Giọng nói trong lòng dần trở nên mơ hồ, nghe như âm thanh từ nơi rất xa rất xa vọng đến.

[Nhịn thêm chút nữa.]

Đói quá. Mệt quá.

Nếu không được ăn gì...

Giang Diệu nhắm mắt.

Trọng lực thay thế, chiếm quyền điều khiển cơ thể.

Từ mép sân khấu, nghiêng về trước, nghiêng về trước.

Phá vỡ cân bằng.

Rơi xuống.

---

"Tiền Hữu Hữu!"

Trương Thanh nhận ra điều bất thường, sắc mặt gã lập tức thay đổi.

Gã lập tức đưa tay ra định kéo đối phương lại nhưng đã không kịp.

Tiền Hữu Hữu đã mất thăng bằng, ngã thẳng xuống từ mép sân khấu.

"A—"

Trên khán đài bùng nổ tiếng hét.

Chỉ thấy thiếu niên trong bộ trang phục diễn lộng lẫy đang nghiêng ngã, chao đảo rồi rơi xuống dưới.

Rõ ràng đây là một sự sai sót, không những vậy mà còn là sai sót nghiêm trọng.

Khi đổi vị trí với đồng đội bên cạnh, đáng lẽ Tiền Hữu Hữu phải bước lên một bước nhưng không hiểu sao cậu lại mất thăng bằng, chân trái vấp chân phải, cả người ngã nhào về phía trước!

Nguy hiểm hơn nữa đó chính là sân khấu nơi cậu đứng cao tới hai mét, phía trước không có bất kỳ vật cản nào!

Nếu ngã xuống đó với tư thế này thì sợ rằng máu sẽ văng tung tóe trước mặt hàng chục nghìn khán giả.

Sự việc xảy ra quá nhanh, cánh tay robot cầm máy quay không kịp bắt cảnh.

Màn hình lớn phía sau sân khấu vẫn dừng lại ở biểu cảm hoảng loạn của các thực tập sinh.

Tiếng hét vang lên không dứt.

Nhưng tiếng hét không thể làm chậm bước chân của thời gian.

Trong khi khán giả hàng sau còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì khán giả hàng trước đã hét lên trong hoảng sợ và bất lực.

Ầm!

Cơ thể thiếu niên đập mạnh xuống đất!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên.

"A a a a ---"

"Mau gọi xe cứu thương! Mau cứu người đi!"

"Đừng di chuyển lung tung! Có thể sẽ gãy cột sống, không được tùy tiện di chuyển cậu ấy!"

---

Rất ồn ào.

Tiếng ồn hỗn loạn vây quanh lấy cậu, tụ rồi lại tan.

Trong mơ màng, Giang Diệu cảm thấy mình được đặt lên cáng, bị người ta đẩy đi đâu đó.

[Nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút đi.]

Người trong lòng nói.

Giang Diệu nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Cậu không sợ.

Cậu biết người đó sẽ chăm sóc cậu.

---

Khi Giang Diệu tỉnh lại lần nữa, cậu thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát.

Giống bệnh viện nhưng lại có gì đó hơi khác.

[Là phòng y tế.]

Tròng mắt chuyển động, Giang Diệu nhìn thấy cạnh tường có một tủ kính trong suốt, bên trong bày đầy chai lọ, băng gạc, thuốc men.

...Đây là phòng y tế của tổ chương trình.

Bình thường nếu thực tập sinh đau đầu sốt nhẹ hay bị thương nhẹ đều sẽ được đưa đến đây.

Nhưng ngã từ sân khấu xuống thì không thể coi là "bị thương nhẹ" được.

Trong phòng chỉ có mình cậu, không có bác sĩ cũng chẳng có y tá.

Ngược lại, ngoài hành lang vang lên tiếng thì thầm bàn bạc của vài người.

"Khống chế được chưa?"

"Yên tâm, vẫn chưa tỉnh."

"Ông chủ dặn phải cẩn thận. Cậu ta không phải người thường."

"Tôi biết. Nhưng dù gì khi nãy cậu ta cũng ngã từ chỗ đó xuống... thật sự không cần cho bác sĩ xem qua sao?"

"Ha, cậu bị điên à? Còn cho gặp bác sĩ? Cậu nghĩ ông chủ đưa cậu ta về để hát nhảy sao?"

"Cũng đúng. Vậy thì tốt nhất là ngã đến liệt luôn cho khỏe. Khỏi như lần trước, còn phải để chúng ta tốn sức ra tay..."

Giang Diệu chậm rãi chớp mắt. Cảnh tượng trước mắt cậu bỗng tối sầm xuống, cảm giác ngột ngạt ở ngực vẫn chưa hoàn toàn tan đi.

[Có người hạ độc.]

Người trong lòng nói, giọng điệu người ấy quả quyết mà bình tĩnh.

...Độc?

Giang Diệu nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn tay mình.

Tay phải cậu nhấc lên, đưa ra sau gáy, chạm vào một thứ gì đó.

Xoẹt một tiếng.

Cái nhãn trên áo bị cậu giật mạnh xuống.

Đây là thuốc độc sao?

Giang Diệu nghi hoặc nhìn vào bên trong nhãn, trong cái kẽ hở nho nhỏ đó có chứa một chất bột.

Loại bột này rất mịn, đã tan hơn nửa.

Chắc là để khi cậu biểu diễn trên sân khấu, mồ hôi sẽ hòa tan thuốc bột, thấm qua da sau gáy. Vì vận động mạnh nên độc tố nhanh chóng lan khắp cơ thể qua máu, phát tác ngay tại chỗ.

[Nhưng em không ngất vì độc.]

[Em ngất vì tiêu hao quá nhiều năng lượng.]

Thể chất của Giang Diệu rất đặc biệt. Dù là loại thuốc nào đi chăng nữa thì khi vào cơ thể cậu cũng sẽ bị phân giải cực nhanh, trước khi kịp phát huy tác dụng đã bị phân giải thành các phân tử cơ bản nhất, mất đi hiệu quả.

Đây cũng là lý do vì sao trước đây khi cậu mất kiểm soát, Cục Quản lý tiêm cho cậu liều thuốc an thần đủ làm tê liệt một con voi nhưng vẫn không thể khống chế cậu hoàn toàn.

Thực ra Giang Diệu cũng cảm nhận được.

Vừa rồi khi đứng trên sân khấu, kể cả cảm giác ngột ngạt muốn nôn lúc nãy, so với trúng độc, nó giống như là...

Đói quá độ thì đúng hơn.

Giang Diệu vô thức liếm môi.

Cậu đã tiêu hao quá nhiều năng lượng mà không được bổ sung thêm, chẳng trách lại thành ra thế này.

Giống như hạ đường huyết vậy.

[May mà ngoài kia có sẵn.]

Người trong lòng cười lạnh.

[Cuối cùng cũng dụ được chúng ra.]

Giang Diệu cũng cảm nhận được, mấy kẻ canh gác ngoài kia không phải "người".

Dù không dùng thiết bị di động đo đạc, cậu vẫn cảm nhận được nồng độ ô nhiễm dày đặc trên người chúng.

Đó là sinh vật biến dị.

Mà đã là sinh vật biến dị thì ---

Có thể ăn được!

Mắt Giang Diệu sáng rực lên.

Cậu chống người ngồi dậy, chạm tay vào bức tường bên cạnh, đột nhiên giật mình một cái.

[Giang Diệu?]

Người trong lòng hơi bất ngờ.

Nhưng Giang Diệu lại nhíu mày, giơ tay áp lên tường.

Cảm giác lạnh buốt ùa tới cùng với vô vàn ký ức.

Trong hình ảnh cậu nhìn thấy, có một người đàn ông cũng nằm trong phòng y tế hệt như cậu.

Người đó cũng mặc trang phục biểu diễn lộng lẫy, sắc mặt trắng bệch, mí mắt liên tục chuyển động như đang cố gắng tỉnh lại.

Nhưng đối phương không thể tỉnh.

Sau đó có người bước vào. Vài người đàn ông lạ mặt mặc đồng phục đỏ đen, thô bạo chuyển cậu ấy lên xe lăn.

Để cố định, họ còn dùng còng tay còng chân, khóa chặt cậu ấy lại.

Người đàn ông đang hôn mê ngả đầu sang một bên.

Giữa tiếng bước chân ầm ập và đều đặn, cậu ấy bị khóa trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, không chút phản kháng bị người ta mang đi.

---

[Hồi tưởng].

Là ký ức của đồ vật.

"Nguyên Loan..."

Giang Diệu mở to mắt, ý thức chưa kịp rút khỏi cảnh tượng hồi tưởng vừa rồi, cậu lẩm bẩm tự nói.

Hóa ra Nguyên Loan cũng từng ở đây...

Vì trúng độc nên cậu ấy mới không thể phản kháng, bị người ta đưa đi...

Rốt cuộc Nguyên Loan đã bị đưa đi đâu...?

[Ăn chút gì đó trước đã.]

Lời của người kia cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Diệu.

[Em sử dụng quá nhiều năng lượng rồi, cứ thế này thì em sẽ...]

Giang Diệu ngoan ngoãn đứng dậy. Cậu định bước xuống giường nhưng hai chân đột nhiên mềm nhũn.

"...!"

Cơ thể lại mất kiểm soát. Giang Diệu ngã nhào về phía trước, cảnh tượng giống hệt như khi cậu rơi từ mép sân khấu.

Ầm!

Tiếng ngã nặng nề vang vọng đã thu hút sự chú ý của đám lính gác ngoài cửa.

Nhưng chúng không vào xem, chỉ thì thầm gì đó.

Không nghe rõ...

Tại sao lại không nghe rõ?

Giang Diệu cảm thấy trời đất như đang quay cuồng.

Đầu óc như bị ném vào máy giặt, xoay điên cuồng trong tiếng ầm ầm.

Cậu không đứng dậy nổi, chỉ có thể chống tay xuống sàn nhưng không có sức để nâng người lên.

Như có một con quái vật vô hình nào đó đang liên tục ngấu nghiến nuốt sạch sức lực của cậu lại như một hố đen không thể lấp đầy.

Trống rỗng.

Cơ thể, đầu óc, dạ dày.

Trống rỗng.

Muốn ăn gì đó.

Cổ họng Giang Diệu khô khốc. Trước mắt bao phủ từng mảng sương đen dày đặc, cậu không thể phân biệt được rốt cuộc mình có đang mở mắt hay không.

Đói quá, khó chịu quá.

Muốn... ăn gì đó.

Có phải vì sử dụng [Hồi tưởng] hai lần nên cơ thể mới bị rút kiệt không?

Nhưng tại sao... chỉ một thoáng ngắn ngủi thế thôi...

Chỉ là một đoạn [Hồi tưởng] nhỏ nhoi như thế nhưng sao cơ thể lại không chịu nổi...

Chẳng lẽ... là vì độc...?

Giang Diệu mơ mơ màng màng, quay đầu nhìn nhãn quần áo bị xé rách trên sàn vẫn còn dính chút bột mịn.

[...]

Dường như người trong lòng đang nói gì đó.

Nhưng âm thanh người ấy đã trở nên xa xôi.

Xa xôi và mơ hồ đến mức Giang Diệu không nghe rõ.

Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân.

Chính xác hơn, đó không phải nghe mà là cảm nhận qua rung động trên sàn.

Tiếng ù tai dữ dội khiến Giang Diệu mất thính giác.

Các giác quan khác cũng trở nên hỗn loạn và mơ hồ.

Trong cơn mơ màng, cậu bị ai đó kéo dậy. Bị túm tóc, bị kéo gần, bị quan sát kỹ lưỡng.

Giang Diệu cố mở to mắt nhưng đồng tử tan rã không thể bắt được hình ảnh hoàn chỉnh.

Cậu chỉ thấy một chiếc kính một mắt.

Dưới kính là sợi dây vàng mảnh, khẽ đung đưa theo nhịp thở của đối phương.

Kêu leng keng vụn vặt.

"Chất chống ô nhiễm không phải độc đâu nhé."

Tiếng cười trầm thấp của đối phương mang theo ý giễu cợt, như lưỡi kiếm xuyên qua màng nhĩ, khuấy động não bộ.

Tàn nhẫn xoáy sâu vào cơ quan yếu ớt nhất của cậu.

Giang Diệu run lên.

Sau đó, cậu không còn biết gì nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com