Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Ngâm nga

Giang Diệu lần theo tiếng ngâm nga, tìm ra con quái vật.

Lúc hai bên chạm mặt, thân hình của nó đã về với dáng vẻ gầy gò của con người.

Nhưng đầu của nó lại bị chẻ đôi.

Giống như một quả lựu bị người ta bẻ ra bằng tay không, phần thịt quả đỏ rực và mọng nước đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lớp vỏ rỗng tuếch bên ngoài. Hai con mắt của nó lủng lẳng ở hai bên, bị dây thần kinh thị giác dài ngoằng giữ lại. Có lẽ giờ nó chỉ còn có thể nhìn được một khoảng rất nhỏ ở dưới chân.

Nó loạng choạng bước về phía Giang Diệu.

Giang Diệu thử lên tiếng: "Tôn Giai Ngọc?"

Không có câu trả lời.

Tiếng ngâm nga khẽ khàng vẫn vang lên. Đôi môi của sinh vật biến dị không hề động đậy song âm thanh ấy vẫn vang vọng rõ ràng trong tâm trí.

Đó là một giai điệu nhẹ nhàng, nghe có chút quen thuộc, hình như là nhạc nền của một bộ phim nào đó nhiều năm về trước.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sinh vật biến dị trước mặt chính là Tôn Giai Ngọc.

Hôm nay Giang Diệu không mang theo thiết bị di động, thiết bị này có khả năng ghi lại thông số ô nhiễm của môi trường xung quanh và gửi thẳng về Tổng bộ. Đồng thời nó cũng sẽ định vị chính xác vị trí của người sử dụng, để lộ hành tung của Giang Diệu.

Do đó, Giang Diệu không thể đo được chính xác mức độ ô nhiễm của Tôn Giai Ngọc ngay lúc này mà chỉ có thể phán đoán dựa vào cảm giác, chắc là tầm khoảng 500.

Thấp hơn khi trước.

[Do não bị thoái hóa hay là...]

Rất kỳ lạ.

Tất cả những khối thịt màu đỏ sẫm trên cơ thể Tôn Giai Ngọc đều đã mất nước, co rút lại như những miếng nấm tuyết khô. Chúng rải rác trên khắp cơ thể cô, chẳng còn dính chặt như trước. Mỗi lần Tôn Giai Ngọc bước đi, những mảnh ấy lại rơi rụng từng chút một.

Não thoái hóa là vì thiếu đường.

Thuốc "ổn định đường" được thêm vào đồ ngọt đã điều chỉnh lượng đường trong máu của Tôn Giai Ngọc.

Các mô não không còn được cung cấp đủ đường để duy trì hoạt động nên đã nhanh chóng teo đi, kéo theo mức độ ô nhiễm tụt mạnh xuống, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Nhưng mà...

Não của Tôn Giai Ngọc đâu rồi?

Phần não nguyên bản thuộc về cô ấy.

Ai là người đã đập nứt đầu của cô?

---

Vài tiếng trước.

Dựa vào khả năng phân tích tình báo xuất sắc của người trong lòng, Giang Diệu đã khoanh vùng được vài địa điểm có khả năng Tôn Giai Ngọc sẽ xuất hiện vào tối nay.

[Ổn định đường] là một dược phẩm hoàn toàn vô hại với con người, kể cả khi tiêu thụ quá mức cũng sẽ không gây nên hậu quả tiêu cực gì cho cơ thể. Ngược lại, ô nhiễm trên cơ thể của sinh vật biến dị lại có khả năng tàn phá nạn nhân.

Ví dụ như nhân viên bán hàng bị cắn mất cả mười ngón tay trước đó, năm nay cậu ấy chỉ mới có 18 tuổi mà thôi. Ở độ tuổi mà bạn đồng trang lứa đang đi học đại học, cậu ấy đã phải rời quê lên thành phố Nghi Giang kiếm việc ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba vì gia cảnh nghèo khó.

Tiệm bánh ngọt là nơi đầu tiên cậu theo làm. Theo kế hoạch, chỉ còn một tháng nữa là cậu sẽ hết thời gian thử việc và thăng lên làm nhân viên chính thức.

Nhưng giờ đây, cậu ấy không còn làm bánh ngọt được nữa rồi.

Ngoài cậu ấy ra còn rất nhiều nạn nhân khác nữa.

Theo kết quả điều tra của Bộ Thi hành, có vẻ như Tôn Giai Ngọc đã biến dị ra được thiên phú [Phát thanh não bộ].

[Phát thanh não bộ] cho phép bản thể phát tán suy nghĩ của mình ra xung quanh, từ đó ảnh hưởng đến tư duy của người khác.

Tuy nhiên, tác dụng phụ của nó cực kỳ khủng khiếp. Ngay cả khi "phát thanh" kết thúc, những người bị ảnh hưởng vẫn không thể khôi phục khả năng suy nghĩ độc lập.

Họ sẽ biến thành những kẻ ngớ ngẩn, vô tri.

Vì thế, Bộ Thi hành đã nâng cấp bậc của hạng mục này từ cấp D lên cấp C.

Cục Quản lý đã huy động thêm nhiều nguồn lực để truy lùng Tôn Giai Ngọc. Song, nhờ có thiên phú [Dự báo], cô luôn có thể trốn thoát khỏi vòng vây.

Bộ Thi hành cũng rất khó xử.

Dù gì Tôn Giai Ngọc cũng chỉ là một biến dị cấp F, nhưng thiên phú [Dự báo] của cô lại chẳng khác gì một trò gian lận.

Thử hỏi, ai có thể bắt được cô ta đây?

... Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ cần một hộp nhỏ [Ổn định đường] đã là đủ để khống chế Tôn Giai Ngọc.

Tôn Giai Ngọc loạng choạng tiến lại gần, tiếng ngâm nga của cô cứ mãi văng vẳng trong đầu Giang Diệu, không cách nào xua đi.

Là [Phát thanh não bộ].

Nhưng không phải là dạng phát thanh mang tính ra lệnh...

"Đài phát thanh âm nhạc."

Giang Diệu nhìn chằm chằm vào Tôn Giai Ngọc.

Đúng vậy, lúc này đây, trông Tôn Giai Ngọc chẳng khác gì một chiếc đài phát thanh di động.

Không những vậy mà còn là kiểu phát thanh dùng trong trường học.

Tiếng ngâm nga dịu dàng thanh thoát trôi lững lờ trong tim Giang Diệu.

[...]

Người trong lòng thở dài một tiếng.

[Hãy giải thoát cho cô ấy đi.]

Giang Diệu nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi dài như lông quạ hơi rung.

Cậu đưa tay về phía Tôn Giai Ngọc.

Dường như Tôn Giai Ngọc cũng đã nhận ra chuyện gì đó, cô dừng bước, ngẩng đầu lên đối diện với Giang Diệu.

Từ sống mũi trở lên, hộp sọ của cô đã hoàn toàn nứt toác.

Nhìn thoáng qua, cảnh tượng này trông cực kỳ đáng sợ. Song trong tiếng ngâm nga bình lặng và yên ả ấy, cảnh tượng kinh hoàng này lại mang đến một cảm giác thánh khiết và bình yên.

Giang Diệu nhẹ nhàng cầm lấy hai tròng mắt của cô, nhét chúng trở lại hốc mắt.

Sau đó, cậu dùng hai tay đỡ hộp sọ đã nứt của cô, khép chúng vào nhau.

Trông cô đẹp hơn nhiều rồi.

"..."

Môi Tôn Giai Ngọc hơi mấp máy.

Ánh mắt trống rỗng không thể truyền tải bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng mức độ ô nhiễm trên cơ thể cô đang nhanh chóng tiêu biến.

Dòng vật chất ô nhiễm màu đen như cát lỏng bùn lầy ào ạt chảy về phía Giang Diệu.

Chúng đi theo cánh tay cậu, thấm qua da, luồn sâu vào mạch máu.

Mùi hương ngọt ngào đến mức buồn nôn trong không khí cũng dần nhạt đi.

Tiếng ngâm nga vang vọng trong trái tim cũng ngày càng nhỏ dần.

Cơ thể Tôn Giai Ngọc mất đi sự nâng đỡ, mềm nhũn đổ xuống.

Vừa vặn rơi vào vòng tay của Giang Diệu.

Thân thể cô nhanh chóng khô quắt lại, hóa thành những hạt cát mịn, trượt qua kẽ tay.

Chưa kịp chạm đất, chúng đã hoàn toàn tan biến.

Trong tay Giang Diệu giờ chỉ còn làn khí đen như rắn độc cuộn quanh.

Và một bước sóng đặc thù của thiên phú.

[Danh sách thiên phú 188 – Phát thanh não bộ].

"Cô ấy chết rồi."

Giang Diệu mông lung nhìn xuống bàn tay mình.

[Cô ấy được giải thoát rồi.]

Người trong lòng sửa lại lời cậu.

---

Sau khi xác nhận Giang Diệu đã rời đi, một bóng người cao gầy bước ra từ góc khuất của con hẻm.

"Giang Diệu đã lấy đi [Phát thanh não bộ]."

Cô gái nhỏ giọng nói: "Quả nhiên cậu ấy đang lén lút cắn nuốt sinh vật biến dị, nhưng mà..."

Giọng điệu bình tĩnh của một người đàn ông vang lên từ thiết bị liên lạc: "Nhưng sao?"

Cô gái cúi đầu nhìn những vệt ô nhiễm còn sót lại trên đất rồi lại nhìn về hướng Giang Diệu rời đi.

Hình ảnh Giang Diệu nhẹ nhàng khép hộp sọ nứt toác của sinh vật biến dị cùng tiếng ngâm nga dịu dàng, thánh khiết và bình yên vẫn cứ vương vấn trong tâm trí cô, không sao xua đi được.

"... Không, không có gì. Chỉ là chút cảm xúc cá nhân của tôi thôi." Cô gái im lặng một lúc rồi nói: "Tôi sẽ ghi lại chi tiết tình hình cụ thể trong báo cáo."

"Ừ."

Cô đang định cúp máy thì giọng nói phía bên kia lại cất lên: "Độ ô nhiễm của cậu ta vẫn là 0 à?"

Cô gái: "Vẫn vậy, giá trị SAN cũng ổn định ở mức 98, không có biến động."

Đối phương: "Được, tiếp tục theo dõi."

Ngừng một lát, người kia lại hỏi: "Giang Trầm Nguyệt, cô có biết tại sao tôi lại cử cô đi theo dõi Giang Diệu không?"

Giang Trầm Nguyệt đảo mắt: "Vì... tôi chạy nhanh."

"Ừm." Giọng điệu của đối phương vẫn không hề dao động, lạnh nhạt như một cái giếng khô phủ đầy lá úa: "Nhớ kỹ, cô chỉ là một điều tra viên, đừng xen vào những việc nằm ngoài trách nhiệm của mình. Hiểu rồi chứ?"

Giang Trầm Nguyệt: "..."

Cô mất vài giây mới kịp hiểu ẩn ý trong câu nói ấy.

... Anh đúng là chẳng biết cách nói chuyện với người khác chút nào, đội trưởng Tần.

"Hiểu rồi." Giang Trầm Nguyệt nén cười.

Bảo sao Tần Vô Vị chẳng có lấy một người bạn thân, lời lẽ quan tâm mà qua miệng anh lại vô cùng khô khan và cứng nhắc.

Cái gì mà "đừng xen vào những việc nằm ngoài trách nhiệm của mình"...

Thực ra, ý anh ta là cô không được tự ý mạo hiểm, gặp nguy hiểm phải rút lui ngay lập tức!

Miệng cứng lòng mềm, cái tính cách này đúng là tai hại mà.

Giang Trầm Nguyệt mỉm cười lắc đầu, nhấn nút cúp cuộc gọi.

---

Hôm sau.

Trên mạng có rất nhiều người đang bàn luận đêm qua chợt nghe thấy tiếng ngâm nga bài hát chủ đề của [Vùng đất linh hồn].

Bản nhạc đó tên là [Always with me].

Khoảnh khắc vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng, mọi người đều đang say giấc, tiếng ngâm nga ấy lại bất chợt vang lên.

Nhưng nó lại không khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ là vì bài hát này đã quá quen thuộc, hơn nữa bản thân giai điệu lại mang một phong cách ấm áp, dịu dàng nên không khiến ai cảm thấy bất an.

Rất nhiều người đã thức dậy trong đêm, bật máy tính, xem lại bộ phim này thêm lần nữa.

Xem xong, họ chia sẻ cảm xúc bồi hồi với bạn bè trên mạng rồi ngạc nhiên nhận ra những người khác cũng gặp phải chuyện tương tự.

Chẳng mấy chốc, sự kiện [Giọng nữ ngâm nga] đã trở thành một câu chuyện kỳ bí gây sốt ở thành phố Nghi Giang.

Tuy nhiên, kể từ đó về sau, không còn ai nghe thấy tiếng ngâm nga tương tự nữa.

Đó tựa như một giấc mơ nhẹ nhàng mà tất cả đều cùng mơ thấy vào cùng một thời điểm.

Không lâu sau, những tin tức giải trí mới mẻ, ly kỳ lại chiếm lĩnh sự chú ý của công chúng, thay thế cho câu chuyện kỳ bí này.

[Giọng nữ ngâm nga] dần chìm vào quên lãng.

Về phía Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt, [Giọng nữ ngâm nga] cùng với [Cuồng đồ ngọt] khi trước đều đã được niêm phong vào hồ sơ hạng mục 982.

Mọi dấu vết liên quan đến ô nhiễm đều đã bị dọn dẹp, ký ức liên quan cũng đã bị xóa mờ.

Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, thành phố vẫn duy trì được sự yên bình mong manh như cánh ve.

---

Vụ việc đã khép lại, song tâm trạng của Giang Diệu vẫn không khá hơn.

Lại kết thúc một ngày làm việc ở Bộ Điều tra, Giang Diệu quay về nhà, bước lên lầu.

Tắm rửa xong, cậu bò lên giường, cẩn thận đặt con gấu bông 1m8 vào đúng vị trí rồi nhào vào lòng nó.

Tựa như một nghi thức nào đó.

Sau khi cha mẹ cậu qua đời, cả căn nhà bỗng trở nên trống vắng.

Đặc biệt là vào buổi tối, phòng khách ở tầng một không một bóng người, phòng ngủ chính ở tầng hai cũng chẳng có ai, Giang Diệu ngủ trên tầng ba như đang sống trong một tòa lâu đài hoang vu và lạnh lẽo.

Chú gấu bông mới đến này chẳng khác gì một hiệp sĩ trung thành thề sẽ bảo vệ chủ nhân.

Mỗi đêm, Giang Diệu giao phó bản thân cho nó, nằm yên trong vòng tay dày ấm và mềm mại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ.

Giang Diệu nhắm mắt lại, vùi sâu đầu mình vào lồng ngực chú gấu lớn.

Bộ lông mềm mại thoang thoảng mùi hương ấm áp, sạch sẽ như vừa được phơi dưới nắng mặt trời.

Không đúng, không giống.

Vành mắt Giang Diệu nóng lên, cậu cọ cọ lên ngực chú gấu.

Đột nhiên, một cảm giác trống rỗng mãnh liệt bỗng trào dâng trong lòng.

Giống như một xoáy nước trống vắng và im lìm nằm sâu dưới đáy biển, vốn dĩ chẳng ai để ý đến nó.

Nhưng rồi có một ngày, sự cân bằng dưới đáy biển bỗng sụp đổ. Một ít nước biển ùa vào, cố gắng lấp đầy khoảng trống đó nhưng chợt phát hiện ra không đủ.

Vẫn không đủ.

Bên dưới xoáy nước là vực sâu thăm thẳm, một chút nước biển sao có thể thỏa mãn được nó?

Thứ nó khao khát là một đại dương, là những con sóng lớn, là sự cuồng nộ của bão tố đủ sức lật tung cả con thuyền khổng lồ.

Giang Diệu siết chặt tay chú gấu nhồi bông, bộ lông mềm mại của nó bị những ngón tay của cậu bóp mạnh đến mức lõm xuống.

Không đúng.

[Không đúng chỗ nào?]

Người trong lòng cảm nhận được cảm xúc của cậu đang dao động, giọng hỏi cũng mang theo chút bất an.

Giang Diệu không thể trả lời được.

Đầu óc trống rỗng như một trái lựu bị móc sạch hết những hạt đỏ mọng bên trong, chỉ còn lại lớp vỏ ngoài rỗng tuếch.

Phần quan trọng nhất đã bị ai đó lấy đi rồi.

Quên còn đau hơn nhớ.

Giang Diệu chợt nhớ đến câu nói của người đó.

Cậu vùi đầu sâu vào ngực chú gấu nhồi bông, cọ đi cọ lại một cách mơ hồ và bất lực.

Mãi cho đến một ngày, cậu vô tình bước vào một cửa hàng âu phục, ngón tay lướt qua lớp vải mềm mịn và bóng loáng của bộ tây trang.

--- Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình đã quên đi điều gì.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com