Chương 15
Lâm Dữ Hạc thực sự không ngờ Lục Nan sẽ nói như vậy.
Bước chân của cậu bỗng ngừng lại, rơi lại phía sau nửa bước. Lúc cậu kinh ngạc nhìn sang, bán kính rơi vào gò má Lục Nan.
Nhìn từ khoảng cách gần Lâm Dữ Hạc mới nhận ra đường quai hàm của người đàn ông này cực kỳ sắc sảo, gò má anh tuấn và rắn rỏi, tướng mạo anh là kiểu mười phần chiếm hữu, lại thêm khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta khiếp sợ, càng rõ thêm vẻ khó tiếp cận.
Nhưng khi thực sự ở bên cạnh, trong đầu Lâm Dữ Hạc năm lần bảy lượt nảy ra suy nghĩ người này không phải là khó tiếp cận.
Mà là quá gần rồi nèe má.
Gần tới mức khiến cậu không thể nào bỏ qua. Chính là giống như bây giờ, nhận thấy ánh nhìn của cậu, người đàn ông cũng rũ mắt nhìn sang, hai mắt nhìn nhau, Lâm Dữ Hạc nhìn ánh mắt thản nhiên của đối phương, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó tả.
Lẽ nào lời vừa rồi của Lục tiên sinh là nghiêm túc?
Tiếng cười nói đi lại của vài vị khách cách đó không xa truyền tới mới khiến Lâm Dữ Hạc hoàn hồn, mới kịp phản ứng rằng đối phương còn đang chờ câu trả lời của mình, cậu gật đầu đáp: "Vâng ạ."
Mặc kệ có phải nghiêm túc hay không cậu đều phải trả lời như vậy.
Ánh mắt Lục Nan lại lưu lại trên mặt cậu hồi lâu mới rời đi: "Đi thôi."
Hai người lại cùng nhau đi gặp vài vị khách, chờ các quy trình thực sự kết thúc, thời điểm làm xong hết các việc cũng đã chuẩn bị tối rồi.
Lâm Dữ Hạc cởi tây trang ra đổi lại thành áo phao và hoodie như cũ, cậu vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy Phương Mộc Sâm tới đây rồi, đang báo cáo gì đó với Lục Nan.
Cho dù là trong ngày đính hôn Lục tiên sinh vẫn bề bộn công việc như vậy.
Phương Mộc Sâm nói toàn về chuyện của tập đoàn Thái Bình, Lâm Dữ Hạc đang nghĩ xem bản thân có nên tránh đi để tránh hiềm nghi hay không lại thấy ánh mắt Lục Nan chuyển qua phía cậu, dừng lại vài giây trên người cậu sau đó ra hiệu.
Lâm Dữ Hạc đi tới, chào hỏi với Phương Mộc Sâm đang ra hiệu gật đầu với cậu, cậu còn đang muốn nói chuyện với Lục Nan đã thấy người đàn ông trực tiếp đưa tay tới.
Bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng xoa xoa má cậu rồi đặt vào phía sau Lâm Dữ Hạc. Phía sau gáy truyền tới cảm giác đụng chạm, Lâm Dữ Hạc lúc này mới phản ứng được là Lục Nan đang giúp cậu chỉnh lại mũ áo.
Cậu có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn ạ."
Lục tiên sinh thật là một người tỉ mỉ. Cậu nghĩ.
Phương Mộc Sâm rất thức thời dừng lại chủ đề báo cáo, nói: "Ba căn nhà ở Hải Điền đều đã chuẩn bị xong xuôi, đêm nay liền có thể vào ở rồi."
Tim Lâm Dữ Hạc "bình bịch" một tiếng.
Vào ở? Không phải đính hôn xong cậu liền về làm dâu đâu đấy chứ, haha?
Lục Nan đang muốn nói gì đó lại thấy vẻ mặt của Lâm Dữ Hạc, bỗng nhiên đổi chủ để, hỏi: "Ninh Ninh muốn đến chỗ nào?"
Lâm Dữ Hạc hơi luống cuống, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ở bên ngoài ký túc xá chứ đừng nói chi là ở cùng Lục Nan.
"Em ạ? Ngày mai em còn có tiết. . ."
Lục Nan vừa mới được khen là tỉ mỉ lúc này lại giống như là không hiểu ám chỉ của Lâm Dữ Hạc: "Ba căn nhà ấy đều gần trường em."
Anh còn nói: "Có một căn chỉ cách Đại học Yến của em 2 km, đi mười phút là có thể. . ."
Đang nói, đột nhiên Lục Nan ngừng lại, anh cau mày, đưa tay nhéo nhẹ cằm của Lâm Dữ Hạc: "Đừng cắn."
"Dạ?" Hai cánh môi Lâm Dữ Hạc khẽ mở, bị nắm đến có chút mờ mịt, tận đến khi Lục Nan nhận lấy khăn ướt vừa được bóc ra từ tay của Phương Mộc Sâm, dùng khăn ướt lau nhẹ trên môi cậu vài cái lúc này Lâm Dữ Hạc mới phản ứng kịp, môi của cậu đang chảy máu.
Bận rộn cả ngày đến nỗi không kịp uống nước, vừa rồi Lâm Dữ Hạc rối rắm lại không tự chủ được mà mím môi, liền lại khiến cho môi bị rách ra.
Sắc mặt Lục Nan khó coi nhưng động tác lau môi cậu lại rất nhẹ nhàng chậm rãi. Giúp Lâm Dữ Hạc lau vết máu trên môi xong, anh cũng không nói đến vấn đề vừa rồi nữa, nói thẳng: "Đưa Ninh Ninh về trường trước, buổi tối tới Phượng Tê Loan."
Phương Mộc Sâm ho nhẹ một tiếng, gật đầu đáp ứng.
Lâm Dữ Hạc có chút nghi ngờ, tiếng ho của anh ta thật giống như đang nhịn cười.
Phương Mộc Sâm rời đi trước, còn lại hai người, ăn qua bữa tối rồi mới đi. Lâm Dữ Hạc bị nhìn chằm chằm uống hết một tô canh lớn, nhưng lại khiến cậu ấm lên không ít.
Ăn xong hai người cùng nhau rời đi. Lúc ô tô lái ra khỏi khách sạn sắc trời đã dần dần tối xuống, chưa đi được bao xa đèn bên đường liền sáng lên.
Ánh đèn nhấp nháy lập lòe, dòng xe cộ chậm rãi đan xen. Lâm Dữ Hạc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe một lúc mới thu tầm nhìn lại.
Cậu quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện người đàn ông vẫn luôn trầm mặc lại đang nhìn cậu.
Lục tiên sinh sao lại nhìn cậu chằm chằm như vậy? Lâm Dữ Hạc nghi hoặc, là cái mũ của cậu bị lệch sao?
Lâm Dữ Hạc đang muốn chỉnh lại mũ, người nọ bị cậu phát hiện mới thản nhiên thu lại ánh nhìn, bình tĩnh mở miệng nói: "Người bị thương ở mắt cá chân sáng hôm nay, tên là Phương Tử Thư."
Lực chú ý của Lâm Dữ Hạc bị người nọ hấp dẫn.
Cậu không ngờ tới anh sẽ chủ động nhắc tới Phương Tử Thư.
"Ba cô ấy là Phương Cường là người quản lý của Quỹ Dacheng. Phương Cường trước kia muốn thu mua công ty đầu tư trong tay tôi, bởi vì ông ta và tôi có tiếp xúc, bên ngoài liền truyền ra một ít tin tức nói là chúng tôi có ý muốn liên hôn."
Lâm Dữ Hạc đã nghe qua Thẩm Hồi Khê nói về chuyện này, gật đầu: "Vâng."
Lục Nan nói: "Nhưng tôi không có ý muốn bán công ty, cuộc hợp tác này cuối cùng cũng không thành. Giữa chúng tôi chỉ có đàm phán kinh doanh, không còn quan hệ nào khác, thậm chí tôi còn chưa tiếp xúc qua với Phương Tử Thư."
Lâm Dữ Hạc nghe tới đây mới phản ứng được đối phương vậy mà lại đang giải thích với mình.
Cậu nói: "Em hiểu rồi, ngài không cần giải thích những. . ."
Lục Nan lại nói: "Không, tôi cần."
Anh nhìn Lâm Dữ Hạc, ánh mắt và giọng nói đều rất nghiêm túc: "Tôi biết em không ngại những loại chuyện này, nhưng tôi vẫn phải giải thích."
Anh nói: "Đây là nghĩa vụ của tôi."
Lâm Dữ Hạc mở miệng, lại không nói ra được bất cứ điều gì.
Thái độ Lục tiên sinh trịnh trọng như vậy, cậu quả thực hoài nghi có camera trong xe.
Thật sự trước đó Lâm Dữ Hạc đã phát hiện ra rồi, Lục tiên sinh là một người đàn ông rất có trách nhiệm, cũng không lạnh lùng vô cảm như lời đồn. Nếu như người anh thích và anh ở bên nhau, đại khái sẽ rất hạnh phúc.
Cậu nghĩ như vậy, lại hoàn toàn không tự ý thức được người kết hôn với anh là cậu.
Lục Nan hỏi: "Buổi sáng em với cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Dữ Hạc kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh, không giấu diếm.
Cậu kể lại rất chi tiết, dù sao bây giờ Phương tổng còn nắm không ít cổ phần của tập đoàn Thái Bình, Lâm Dữ Hạc không muốn vì chuyện của mình mà gây thêm nhiều phiền phức cho Lục tiên sinh.
Nhưng cậu thật không ngờ sau khi Lục Nan nghe xong, câu nói đầu tiên lại là: "Cô ta add Wechat em?"
Sao cậu lại cảm thấy như trọng điểm của Lục tiên sinh đang đặt sai chỗ nhỉ? Lâm Dữ Hạc nghĩ, gật đầu: "Cô ấy xin 'in tư' của em."
Vẻ mặt người đàn ông có chút lạ, anh hỏi: "Vậy em add cô ta rồi sao?"
Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu là anh có muốn cậu add cô ấy hay là không, vẫn thật thà đáp: "Em còn chưa kịp xem điện thoại, lúc về em sẽ xem sau."
Lục Nan: ". . . À."
Anh không nói gì nữa, biểu tình lại trở nên có chút sâu thâm khó nói.
Không lâu sau ô tô liền tới Đại học Yến. Số hiệu xe khách chỉ có hiệu lực một lần, ô tô liền dừng ở cổng trường.
Vừa nãy mới ở trên đường mà Lục Nan đã tiếp hai cuộc điện thoại, trước khi xuống xe, chuông điện thoại của anh lại vang lên. Lâm Dữ Hạc biết rõ anh có nhiều việc, kiên quyết không cần anh đưa cậu vào trong.
Lục Nan không nói gì, chỉ đưa áo dạ của anh cho cậu.
Áo dạ của anh dài tới bắp chân cậu, vừa đúng có thể bọc kín Lâm Dữ Hạc. Mùi nước hoa trầm hương thoang thoảng đó lưu lại khắp thân thể cậu, rất dễ chịu.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy nước hoa hương mộc này không thơm cho lắm, có điều Lâm Dữ Hạc rất thích.
Mùi hương này khiến cho cậu rất an tâm.
Lục Nan nhìn cậu trai ngoan ngoãn để áo mình bao bọc, nhịn không được có chút ngứa tay. Có điều cuối cùng anh vẫn kiềm chế xuống, chỉ giơ tay lên giúp cậu chỉnh sửa lại áo một chút.
"Về tới ký túc xá thì nhắn tin cho tôi."
Một trong những lời dặn của các bậc phụ huynh.
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Dạ."
Gió đêm rất lạnh, nhưng ký túc xá cũng cách cổng trường không xa, lại có một chiếc áo dạ che chở, lúc Lâm Dữ Hạc về tới ký túc xá thân thể vẫn còn đang ở trạng thái ấm áp.
Mấy người của ký túc xá đều ở trong phòng, đang ríu rít cùng nhau thảo luận về kết quả thi. Lâm Dữ Hạc hàn huyên với mọi người vài câu rồi ngồi trên ghế gửi cho Lục Nan một tin nhắn ngắn.
"Hạc Hạc " Thẩm Hồi Khê gọi cậu, "Tháng sau có một liên hội thể thao mạo hiểm tổ chức ở Bắc Kinh, cậu có muốn đi xem không?"
Cuối tuần Chúc Bác phải livestream, Chân Lăng lại sợ độ cao, cho những sự kiện này bình thường Thẩm Hồi Khê chỉ hỏi Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc vừa nghe thấy mắt liền sáng mắt lên: "Có chứ!"
Tuy rằng cậu bị hen suyễn nên thân thể có hạn chế rất lớn nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn luôn rất hứng thú với môn thể thao mạo hiểm, hồi trước còn đi xem người khác leo núi nhân tạo và trượt ván.
Thẩm Hồi Khê đi tới: "Vậy cậu follow một tài khoản công khai, tớ có một đứa bạn đầu tư vào cuộc thi này, tớ bảo bọn họ ở hậu trường cấp cho cậu vé điện tử."
Lâm Dữ Hạc theo lời hắn mở wechat, cậu vừa định tìm cái tên mà Thẩm Hồi Khê nói thì trên màn hình đột nhiên nhảy ra ngoài một thông báo nhắc nhở.
Là một yêu cầu kết bạn.
Thẩm Hồi Khê đứng bên cạnh cậu tùy ý liếc mắt nhìn qua thông báo "Ai thế? Phương Tử Thư?"
"Ừ, hôm nay cô ấy nói muốn add tớ." Lâm Dữ Hạc nói, mở mục "bạn mới" ra cũng sửng sốt một chút, "Ủa? Sao lại có hai cái yêu cầu kết bạn nhỉ?"
Đến khi cậu nhìn rõ yêu cầu kết bạn còn lại, liền đơ toàn tập luôn rồi.
Chỉ thấy trên màn hình đang biểu thị——
(Bạn mới: Tôi là Lục Nan)
Thẩm Hồi Khê: ". . . ?"
Lâm Dữ Hạc: ". . . ? ? ?"
Lục tiên sinh? ! Lời mời kết bạn từ khi nào vậy chàiii ? !
Thẩm Hồi Khê hiếu kỳ: "Ấy, này là sao, cậu chưa add wechat của Lục tổng?"
"Không phải. . ."
Suy nghĩ của Lâm Dữ Hạc đang bị rối loạn, giọng nói cũng biến thành yếu ớt.
Cậu nhớ ra rồi, cái thông báo này thực chất đã nhảy ra không dưới một lần, nhưng mỗi lần Lâm Dữ Hạc đều cho rằng đây là thông báo đẩy từ danh bạ lên nên liền lơ đi.
Lâm Dữ Hạc khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được bắt đầu hoảng hốt.
Mấy lần nhảy thông báo trong mấy ngày nay, không phải đều là. . . Lục tiên sinh chủ động add cậu đâu nhỉ?
Cậu càng nghĩ càng kinh hãi, rốt cuộc cậu đã bỏ lơ cái yêu cầu kết bạn này bao lâu rồi vậyyyy?
Lâm Dữ Hạc nghẹn lời, rơi vào trong mắt Thẩm Hồi Khê lại biến thành loại hàm ý khác.
Sau khi chứng kiến thái độ của Lục Nan đối với Lâm Dữ Hạc tại tiệc đính hôn Thẩm Hồi Khê sớm đã thay đổi suy nghĩ của mình. Cậu ta ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Khụ. . . Có phải hai người cãi nhau, sau đó cậu hủy kết bạn ngài ấy?"
Vẻ mặt của cậu ta có chút kỳ quặc, như là đang nhịn cười: "Tớ thấy Lục tổng rất nghiêm túc, không nghĩ rằng ngài ấy cũng sẽ bị ai đó block, còn phải chủ động add lại người ta."
Lâm Dữ Hạc: ". . ."
Không, không phải như vậy đâu, cậu nghe tớ giải thích đã. . .
——————
Lục đá đì: Chính là như vậy. Vợ không chấp nhận kết bạn lại còn add người khác, không.hề.vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com