Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67.

Chương 67 Giấu đầu lòi đuôi......

Không thể không nói, cảm giác chân mình bị người ta niết ở trong tay ...... Thật sự giống như bị người ta nắm được nhược điểm trí mạng, khiến cho y có cảm giác trốn không thoát.

Tạ Dao dùng sức rút chân ra, nhưng lại không tránh thoát được sự kiềm chế của Lý Tử An, đành phải yếu thế trước.

"Chẳng phải hiệu quả khi ta tự mình tới tương đối chấn động sao, như vậy sẽ không ai cho rằng ta chính là nhược điểm của Thái tử."

Lý Dục Hi kinh ngạc, ngay sau đó càng đau lòng hơn, đồng thời cũng nổi lên xúc động muốn cho y biết thân phận của mình ngay lập tức!

Nhưng hắn vẫn gắt gao nhịn xuống.

Hắn sợ Tạ Dao không chịu nổi chân tướng này.

Hơn nữa, hiện tại rất rõ ràng Tạ Dao coi hắn là bạn bè bình thường, coi Thái tử...... Là đối tượng hợp tác.

Cần phải khiến cho Tạ Dao để ý tới hắn, không thể buông bỏ hắn mới được.

Đầu ngón chân mượt mà trắng nõn đáng yêu như vậy, khiến chỗ sưng đỏ trên mắt cá chân vô cùng chướng mắt. Đầu tiên Lý Dục Hi ấn vài cái, sau khi xác nhận không bị thương đến xương cốt, mới tự mình đeo lại giày vớ cho y.

Động tác nhẹ nhàng cùng trân trọng như vậy, khiến cho Tạ Dao có chút nóng mặt.

Đây...... Không khỏi cũng quá mức gợi cảm rồi .

Chú ý tới một màn này đôi mắt Lý Dục Hi nheo lại, trong lòng rất nhanh đã có chủ ý.

Chỉ là, hắn cũng không lập tức hành động, hắn biết Tạ Dao còn có chuyện vô cùng quan trọng phải làm.

"Đừng xoa, để ta đi lấy chút thảo dược."

Khuôn mặt Tạ Dao lập tức suy sụp, "Lần này không cần uống thuốc nhỉ?"

Hiện tại y nhìn thấy thuốc cũng có bóng ma tâm lý!

Lý Dục Hi cười nói: "Không cần."

Cùng ngày, Tạ Dao cùng Lý Dục Hi ngồi ở trong xe ngựa, nghênh ngang tiến vào thành.

Bá tánh thành Quân An cũng không biết Thái Tử Phi muốn tới, nhưng là ngày đó Tạ Dao chơi quá lớn, vì thế tin tức Thái Tử Phi tới thành Quân An liền một truyền mười mười truyền trăm, nháy mắt nhà nhà đều biết.

Chỉ là...... Thanh danh này có chút không tốt lắm.

Bởi vì Thái Tử Phi này vô cùng bạo lực, lại còn phá hỏng cả cửa thành, khiến cho bọn họ thiếu đi một tầng bảo hộ. Hơn nữa bọn họ còn nghe nói, Thái Tử Phi muốn thu lưu dân chạy nạn ở ngoài thành! Đây rõ ràng chính là muốn bóc lột dân chúng bọn họ tại chỗ!

Muốn vùng lên phản kháng, nhưng lại e sợ thanh danh bạo lực của Thái Tử Phi nên vẫn không dám hành động.

Nhưng...... Một người thì sức mạnh yếu, nhưng mười người thì sao? Một trăm người thì thế nào? Ngàn vạn người tụ tập lại với nhau, sức mạnh còn yếu sao?

Dưới sự xúi giục của một số người, các bá tnahs sợ bị áp bức, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tất cả chuyện này, Tạ Dao tạm thời vẫn chưa biết.

Bởi vì hiện tại vấn đề mà Tạ Dao muốn giải quyết chính là chỗ ở.

Bọn họ tới nhiều người như vậy, chỉ có thể ở lại thôn trang, nhưng hiện tại đi tìm thôn trang cũng đã muộn, chỉ có thể tiêu tiền...... Để ở trọ.

Nghĩ đến số bạc trắng bóng sắp bay ra khỏi tay, đáy lòng Tạ Dao đang nhỏ máu.

May mắn là sau khi tiêu diệt đám thổ phỉ, y đã cho người trực tiếp mang hết tiền về, bằng không, y thật sự sẽ khóc đến chết mất.

Bởi vì nghèo.

Ngày thứ hai, sợ phải ở lại nhiều thêm một ngày Tạ Dao rất sớm đã bắt đầu công việc —— Tìm một thôn trang có thể chứa rất nhiều người.

Thế nhưng...... Một tình huống kỳ lạ đã xảy ra.

Thôn trang không phải không có, nhưng mà, không thuê, không bán, không mượn.

Tạ Dao tức giận đến mức thiếu chút nữa tóm người lại đây hỏi cho ra nhẽ!

Tạ Dao vẫn nhịn xuống, xuất hiện tình huống như vậy, nếu nói không có người bày mưu đặt kế, Tạ Dao là người đầu tiên không tin!

Dùng gà dọa khỉ, y lại phải hao tâm tổn trí.

Tuy nói thành Quân An là địa bàn của Thái tử, y thân là Thái Tử Phi cũng coi như là một vị chủ nhân khác. Nhưng núi cao hoàng đế xa, thành chủ, quan viên nơi này, đã sớm bắt đầu nảy sinh ý muốn trở thành vua một cõi, đột nhiên chủ nhân trên danh nghĩa muốn tới tiếp quản bọn họ, lấy mất lợi ích của bọn họ, sao bọn họ có thể cam tâm?

Trước khi tới thành Quân An, Tạ Dao đã sớm nghĩ tới tình huống sẽ không thuận lợi.

Tạ Dao hỏi Lý Tử An, "Ngươi cảm thấy ta lấy bạo lực khống chế bạo lực thế nào?"

Lý Dục Hi nói: "Dưới tình huống ngươi không có bất luận quyền thế nào, đúng là có thể dùng vũ lực để nói chuyện. Nhưng mà......"

Tạ Dao nói tiếp, "Điều kiện tiên quyết là, vũ lực của ta cũng phải đủ để nghiền áp bọn họ."

Không có thế, vậy thì tự mình tạo! Không có quyền, hoàng quyền chính là quyền!

Y tới đây để kiếm tiền, không phải tới đây làm Tán Tài Đồng Tử! Danh tiếng kém một chút? A, danh tiếng của y còn có thể kém hơn được nữa sao? Y ngay cả hoàng đế cũng dám oán giận đó!

Nói làm là làm, Tạ Dao dùng gà dọa khỉ, ngay lập tức có mục tiêu.

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn người đi tới phủ Thành chủ, chỉ thấy một nhà thành chủ đã sớm bỏ chạy, còn lại thành chủ, cũng tự mình thắt cổ, không còn một ai.

Tạ Dao trợn mắt há hốc mồm, "Ta còn chưa có động thủ đâu."

"Điện hạ, cái này gọi là sợ tội tự sát!" Triệu Thành nói.

Lý Dục Hi nhìn thoáng qua thi thể đung đưa trên sợi dây thừng, nói: "Không cần tìm thôn trang nữa, phủ Thành chủ chính là một nơi có sẵn."

"Người ta vừa mới chết......" Tạ Dao theo bản năng cảm thấy không tốt.

"Phủ Thành chủ vốn dĩ chính là chỗ ở của chủ nhân thành Quân An, Thái Tử Phi vào ở, đó là điều hiển nhiên."

Tạ Dao cuối cùng vẫn gật đầu, "Được rồi"

Tạ Dao cho người kéo thi thể khiếp sợ kia xuống, làm hậu sự, đến cả người nhà thành chủ ...... Y chưa từng thấy qua, cùng bọn họ không oán không thù, cũng không đuổi tận giết tuyệt.

Y cũng không sợ có người ghi hận trong lòng, cửa lớn phủ Thành chủ vẫn luôn mở, người bên ngoài nhìn một cái là có thể thấy bọn họ đang làm cái gì ở bên trong.

Tạ Dao không để bụng nhưng không có nghĩa những người khác cũng không để bụng, dưới sự an bài của người nào đó, thủ vệ phủ Thành chủ nhìn như tản mạn, nhưng thực tế lại rất nghiêm ngặt.

Cũng đã bắt được vài "Con chuột".

Đương nhiên, tất cả chuyện này Tạ Dao đều không biết.

Chỉ là, cảnh tượng Tạ Dao dẫn người vọt vào phủ Thành chủ, vẫn bị rất nhiều bá tánh nhìn thấy, dù sao bản thân Tạ Dao cũng chính là một nhân vật trong các đề tài bàn tán. Mà khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Tạ Dao cái gì cũng chưa làm, thành chủ đã thắt cổ tự tử, bá tánh ban đầu còn muốn tạo phản, liền yên lặng buông vũ khí xuống.

Nếu không phải thành chủ phạm sai lầm lừa trên gạt dưới sợ tội tự sát, thì cũng là do thế lực của Thái Tử Phi quá mức lợi hại.

Quan còn không phải đối thủ của Thái Tử Phi, thì dân chúng như bọn họ không quyền không thế, còn có thể lành lặn thoát khỏi tay Thái Tử Phi được sao? Đây chẳng phải là đang vội vàng tự dâng đầu mình lên cho người ta làm phân bón à?

Vì thế, dân chúng nhát gan sợ phiền phức liền thành thật.

Nhờ vào trí tưởng tượng phong phú, ấn tượng của bọn họ với Thái Tử Phi, chỉ còn lại có kính sợ.

Phủ Thành chủ thay đổi diện mạo mới, nhìn rực rỡ hẳn lên khiến Tạ Dao vô cùng vừa lòng, y cuối cùng cũng có được một gian phòng hoàn toàn thuộc về mình, một không gian tuyệt đối riêng tư, làm cho y hưng phấn không thôi.

Quan trọng nhất chính là, cuối cùng y cũng không cần phải tiêu tiền ở trọ nữa!

Đêm khuya tĩnh lặng, cơn gió hè mang theo hơi nóng nhẹ nhàng lướt qua, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ếch kêu, Tạ Dao thò đầu ra ngoài, ngó trái ngó phải...... Ừm! Không có ai!

Sẽ không có người tới làm phiền y!

Bang một tiếng đóng cửa lại, cởi bỏ ba lớp áo dài quần dài trên người, chỉ còn lại có một cái trung y mỏng dính.

Nhưng Tạ Dao vẫn như cũ không hài lòng.

Quá nóng!

Tạ Dao tìm một cây kéo, không chút đau lòng cắt đi tay áo của chiếc áo lót được làm từ nguyên liệu tốt nhất, biến nó thành một chiếc áo lót không tay, chiếc quần dài cũng bị biến thành quần đùi ngắn đến mức gần như chỉ tới bắp đùi!

Mới vừa mặc vào, hơi nóng đột nhiên vơi đi không ít!

Đang chuẩn bị cứ như vậy đi ngủ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Tạ Dao cả kinh, con ngươi đen láy trừng to, cùng người mở cửa bốn mắt nhìn nhau!

Lý Dục Hi không nghĩ tới vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tứ chi trắng nõn thon dài phơi bày ra bên ngoài, kiểu quần áo kỳ lạ, tròng lên người Tạ Dao một cách lung tung loạn xạ, áo lót không có tay áo to rộng, dường như còn có thể loáng thoáng nhìn thấy "nhóc con" ở bên trong ......

Vừa không che hết, vừa không lộ hết......

Giấu đầu lòi đuôi......

Dường như trên người y toát ra một cỗ hơi thở...... Tên là quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com