Lời nói dối là viên đạn bọc đường
Tác giả: 随舟野鹤
“Lời nói dối là viên đạn bọc đường” vốn chỉ là tục ngữ, đến khi trên thế giới xuất hiện một chứng bệnh mới, những lời nói dối của người bệnh sẽ biến thành kẹo.
Hy vọng mang đến một chút ngọt ngào cho sinh hoạt của mọi người.
————————
Khi Ngô Tà buột miệng thốt ra câu “Tôi không hút thuốc”, một viên kẹo dùng để cai thuốc lá không biết ở đâu xuất hiện ở trước mắt mọi người, toàn bộ không gian đều đông cứng lại.
“Đây là ai làm?” Ngô Tà kinh ngạc sau đó vội vàng nắm lấy cơ hội dời đi lực chú ý của mọi người, nhưng ở thời điểm Trương Khởi Linh cau mày nhặt lên khối kẹo kia quan sát, Giải Vũ Thần đang đứng ngoài xem diễn chợt nói:
“Xem ra mọi người đều không xem tin tức, mấy ngày trước có một chứng bệnh kỳ quái lên hot search, khi người bệnh nói dối, những lời nói dối đó sẽ biến thành các chủng loại kẹo bất đồng, loại bệnh này phát tác hoàn toàn không có quy luật, nhưng trừ cái này ra thì không có bệnh trạng khác, bởi vậy còn nhấc lên nhiều lĩnh vực thảo luận.”
Ngô Tà cười gượng, “Nào có bệnh như vậy, còn có tuân thủ định luật bảo toàn năng lượng không.”
Giải Vũ Thần mỉm cười với hắn, sau đó rất có hứng thú nói: “Kỳ thật tôi cũng chưa thấy qua người bị bệnh này, hay cậu nói dối thử xem?”
Ngô Tà nhìn khối kẹp trong tay Trương Khởi Linh, chẳng sợ nửa đời của hắn đều giao tiếp với một ít dị vật kỳ quái, nhưng trong xương cốt hắn vẫn tin tưởng khoa học, vì thế hắn mở miệng nói một câu: “Tiểu Hoa là nữ.”
Viên kẹo thứ hai cũng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn họ, mẹ nó, còn dùng giấy gói kẹo hồng nhạt.
“Wow.” Hắc Hạt Tử vẫn luôn an tĩnh xem diễn vỗ tay.
“Vãi chưởng, lợi hại.” Bàn Tử đi theo vỗ tay.
Ngô Tà đã hoàn toàn ngốc rồi, hắn nhìn về phía Trương Khởi Linh, đôi mắt đen kịt của đối phương nhìn hắn, da đầu Ngô Tà tê rần.
Kỳ thật nếu bắt được hắn hút thuốc thì Muộn Du Bình cũng không đánh hắn, cùng lắm là lục soát ra thuốc mà hắn giấu rồi ném, nhưng —— xuất phát từ tôn trọng nhất ca giới trộm mộ, hắn luôn không nghĩ để Muộn Du Bình phát hiện, Ngô Tà vì tự giải vây, tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn nhìn ánh mắt của Muộn Du Bình mà cầm lòng không đậu hoảng sợ.
Trương Khởi Linh vươn tay về phía hắn, Ngô Tà nuốt nước miếng, trong tiếng cười nhạo của Bàn Tử, đưa ra hai điếu thuốc lén dùng giấy vệ sinh bọc lại giấu trong túi.
Giải Vũ Thần thấy hành vi của Ngô Tà thì ghét bỏ chép miệng.
Trương Khởi Linh lạnh lùng vô tình ném hai điếu thuốc vào thùng rác, quả thực giống sát thủ mặt lạnh, Ngô Tà mắt trông mong mà nhìn thuốc lá hắn vất vả lắm mới giấu được rời xa hắn.
“Bệnh này có thể chữa không?” Thuốc lá đã không có, Ngô Tà quan tâm tới vấn đề trị liệu, nếu bệnh này đi theo hắn một ngày, hắn một ngày cũng không chạm được vào thuốc lá, ngay cả nói dối cũng không được.
“Không biết.” Giải Vũ Thần lắc đầu, “Đại khái có người đang nghiên cứu, nhưng đã có người bệnh không thuốc mà khỏi, có lẽ là qua thời gian ba ngày.”
“Này.” Hắc Hạt Tử đột nhiên chen vào, Ngô Tà vừa thấy Hắc Hạt Tử cười thì theo bản năng muốn chạy, “Bệnh này hiếm lạ như vậy, không bằng đồ đệ hy sinh một chút, cho chúng tôi nghiên cứu, bảo lưu lại bệnh trạng, về sau trong nhà không cần mua kẹo.”
Ngô Tà lạnh nhạt cự tuyệt, tên sư phụ tiện nghi này mỗi ngày chỉ nghĩ hố mình.
Vốn là một lần tụ hội nhỏ nhưng tự nhiên xảy ra tình huống bất ngờ nên chơi không nổi nữa, đều muốn lấy Ngô Tà làm trò vui hiếm lạ.
“Vậy thì” Bàn Tử ra chủ ý xấu, “Cậu thử nói dối nhiều một chút, cho chúng tôi nhìn xem sẽ ra những loại kẹo nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ.”
Ngô Tà thầm nói có cái gì mà thí nghiệm, có nhàm chán không, một đám đàn ông còn tò mò mấy viên kẹo, nhưng hắn nhìn người chung quanh, phát hiện bọn họ đối rất có hứng thú với đề nghị này, ngay cả Muộn Du Bình cũng nhìn hắn, hắn tức khắc hiểu mình không có cơ hội cự tuyệt.
“Được rồi.” Ngô Tà bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được muốn nói lời nói dối gì.
“Chừng nào thì cậu trả nợ cho tôi.” Giải Vũ Thần đột nhiên mở miệng.
“Hiện tại tôi cũng không có tiền.” Ngô Tà vô thức nói, sau đó thấy trước mắt xuất hiện một đồng vàng chocolate.
Giải Vũ Thần nhặt lên khối chocolate cười như không cười mà nhìn hắn, Ngô Tà chỉ có thể cười ha ha.
Tròng mắt Bàn Tử đảo quanh vài vòng, “Thiên Chân à, mấy ngày trước tôi phát hiện bồn hoa ở phòng khách không tốt lắm, cậu lén đổ thuốc không uống hết vào đó phải không?”
“Tôi không có!” Ngô Tà lập tức biện giải, sau đó một viên kẹo vỏ quýt bán đứng hắn.
Trương Khởi Linh yên lặng nhặt lên viên kẹo kia, Ngô Tà nhìn mặt mày trầm tĩnh của y, nghĩ đến đối phương mỗi ngày vì hắn đúng giờ nấu thuốc, trong lòng sắp bị cảm xúc chột dạ và áy náy lấp đầy.
“Thuốc kia thật sự là quá đắng.” Ngô Tà giãy giụa, “Tôi chỉ đổ một ngụm nhỏ……” Lại một viên kẹo vỏ quýt. “Được rồi, hơn một nửa.”
Bàn Tử cười gian, Ngô Tà tức giận trừng mắt.
“Tôi không nói.” Ngô Tà tuyên bố, “Các người chỉ muốn lừa gạt tôi nói.”
“Được được được.” Bàn Tử xua tay, “Không phải là tôi cho cậu mở rộng ý nghĩ sao, vậy cậu tự nghĩ đi.”
Ngô Tà nghĩ, “Mặt trời mọc phía tây lặn phía đông.”
Một viên kẹo cứng vị quả quýt.
“Ừ…… Bàn Tử là nữ.” Lại một viên kẹo có giấy gói phấn hồng, theo Tiểu Hoa gọi, là một viên kẹo cứng vị dâu tây.
Ngô Tà vắt hết óc suy nghĩ vài câu nói dối, trên bàn đã bày một đống kẹo màu sắc rực rỡ, hơn nữa được ra kết luận, lời nói dối theo quy luật khách quan đều là kẹo cứng.
Nhưng vẫn luôn nghĩ khoa học định lý cũng rất nhàm chán, Hắc Hạt Tử lại bắt đầu đề nghị, “Không bằng vẫn là theo phương thức đã nói lúc trước đi, dù sao nơi này vài người ai còn không biết cậu đang tính toán gì.”
Ngô Tà vừa muốn kháng nghị thì thấy Giải Vũ Thần giống như vô tình mà quơ quơ cái đồng vàng chocolate trên tay.
Ngô Tà khuất phục.
Nhưng hắn cũng biết, những vấn đề hắn thật sự không nghĩ trả lời thì bọn họ sẽ không hỏi.
“Tôi có quyền lực giữ im lặng.” Ngô Tà giãy giụa nói.
“Tôi đề nghị tôi bắt đầu trước!” Hắc Hạt Tử cười lộ ra hàm răng trắng, “Đồ đệ cậu độc thân lâu như vậy, có nghĩ tới tìm người yêu không?”
“Không có.” Ngô Tà không chút nghĩ ngợi trả lời, không có kẹo xuất hiện.
Hắc Hạt Tử " chậc chậc", liếc mắt nhìn Trương Khởi Linh, đối phương hơi cúi đầu, thấy không rõ biểu cảm.
“Tiếp theo tới tôi.” Bàn Tử vội vàng tiếp, “Tại sao không nghĩ tìm?”
Ngô Tà buồn bực nhìn Bàn Tử, “Mọi người nhận tiền của chú Hai à? Tôi đã đến tuổi này, không cần phải đi chậm trễ con gái nhà người ta.”
Không có kẹo.
Giải Vũ Thần híp mắt, hỏi: “Cậu tính toán cả đời này ở thôn Vũ?”
“Đúng vậy.” Ngô Tà thản nhiên trả lời.
Không có đường.
Đến phiên Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, do dự hai giây. Không có người ra tiếng, Ngô Tà không biết vì sao có chút đứng ngồi không yên, hắn nghi vấn nhìn Trương Khởi Linh.
“Lần trước mang trái cây về, cậu thích loại nào.” Y nhẹ nhàng hỏi.
Hắc Hạt Tử chậc lưỡi rất lớn, Bàn Tử phát ra tiếng thở dài, Giải Vũ Thần trực tiếp cầm lấy di động che mặt.
“Tôi thích quả tím đen, rất ngọt.” Ngô Tà cảm nhận được đối phương săn sóc, nhìn Trương Khởi Linh cười mị mắt. Cứ việc hắn trốn tránh cai thuốc lá, không tích cực uống thuốc, nhưng Muộn Du Bình vẫn hướng về hắn.
Lại đến phiên Hắc Hạt Tử, tựa hồ chưa từ bỏ ý định thăm dò cảm tình sinh hoạt của Ngô Tà, lần này thay đổi cách hỏi: “Vậy cậu có thích người nào không?”
Ngô Tà nhướng mày, nói giỡn nói: “Tôi thích Tiểu Ca.”
Hắn vốn tưởng rằng sẽ xuất hiện một viên kẹo, nhưng không có. Mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn, trong đó ánh mắt Trương Khởi Linh khiến cho hắn co rúm lại.
“A…… Có thể là phạm vi thích này hơi lớn.” Ngô Tà cười gượng, vội vàng nói: “Tôi thích Bàn Tử.”
Một viên chocolate nhân rượu.
“Tôi thích Tiểu Hoa!”
Lại một viên.
“Tôi thích Hạt Tử!”
Lại một viên.
Hắc Hạt Tử cười đến cảm thấy mỹ mãn, Ngô Tà không dám nhìn Trương Khởi Linh, phí công đưa tay đi nhặt mấy viên chocolate kia.
Hắn cho rằng…… Hắn cho rằng hắn đã quên mất những cảm tình lỗi thời đó, từ khi đón Muộn Du Bình trở về, không phải hắn cũng đã không còn mong muốn gì sao? Đó chỉ là chấp niệm, là tâm ma trong miệng Vương Minh, tóm lại không phải thích, không phải…… yêu.
Hắn không nghĩ tới một viên kẹo là có thể làm cho trong tiềm thức của hắn, hắn cho rằng những mong muốn đó đã biến mất hầu như không còn, bại lộ ra ngoài, hắn nắm kẹo ở trong tay, lòng bàn tay lạnh băng làm những viên chocolate không có một chút dấu hiệu hòa tan.
Một bàn tay bẻ ra ngón tay hắn, nhặt những viên chocolate để về trên bàn.
Ngô Tà ngẩng đầu, thấy Trương Khởi Linh nâng tay hắn, gần như thành kính mà ở trên vết sẹo trên cổ tay in lại một nụ hôn.
“Cảm ơn.” Y nói, “Cảm ơn cậu, Ngô Tà.”
“Không có gì?” Trong đầu Ngô Tà như một cuộn chỉ rối, hắn không rõ tại sao Trương Khởi Linh sẽ làm như vậy, tại sao muốn nói cảm ơn? Là muốn phát thẻ người tốt sao, cảm ơn cậu thích nhưng chúng ta không thích hợp?
Bàn Tử ở một bên vỗ bàn: “Hôn cậu ấy!”
Hắc Hạt Tử xem náo nhiệt không chê việc lớn huýt sáo, Giải Vũ Thần vừa che mặt vừa nhắm ngay điện thoại cameras vào bọn họ, Ngô Tà ở giữa một đám hỗn loạn cảm giác đau đầu, hắn hơi tức giận, hắn không biết tâm tư của chính mình khi nào bị bạn bè biết đến, nhưng hắn sắp bị phát thẻ người tốt trước mặt bọn họ, bọn họ lại còn ở nơi đó ồn ào. Bọn họ có thể là muốn giúp hắn, nhưng rất có thể sau lần này Trương Khởi Linh sẽ đi theo Trương Hải Khách trở về Trương gia, nếu không về thì về sau nhất định hai ngưòi họ cũng sẽ rất xấu hổ.
Không, đều là hắn sai, Ngô Tà nghĩ, nếu hắn không có tâm tư không nên có, nếu vừa rồi giữ im lặng với vấn đề của Hắc Hạt Tử, như vậy tất cả vẫn còn chuyển động bình thường.
Sau đó hắn thấy Trương Khởi Linh nhích lại gần, do dự mà ghé sát mặt vào, hắn dường có thể cảm giác được hô hấp lâu dài kia.
Có lẽ là biểu cảm của Ngô Tà thật sự không đẹp lắm, Trương Khởi Linh lại lui về một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, chần chờ nói: “Ngô Tà, nếu cậu không muốn……”
Ngô Tà nghĩ hóa ra còn có một ngày hắn có thể từ trên mặt Muộn Du Bình nhìn ra cẩn thận và sợ hãi, vừa hoài nghi ánh mắt của mình, vừa hoài nghi có lẽ mình vốn không ở hiện thực, nhưng hắn lỗ mãng ôm cái ót Trương Khởi Linh, hung ác hôn lên, giống như dã thú muốn cắn xé đối phương.
Mặc kệ như thế nào, kết cục đã không thể tệ hơn, vậy thì ít nhất hắn muốn bắt lấy một cái hôn của Muộn Du Bình, cũng coi như là một chiến tích ghê gớm, ngoại trừ hắn thì còn có ai dám phát điên cưỡng hôn Trương Khởi Linh.
Nghĩ đến đây, thậm chí hắn có chút lâng lâng, thậm chí ý đồ dùng này đó để che giấu bất an trong lòng mình, đến khi đầu lưỡi của Muộn Du Bình cạy ra bờ môi của hắn, trúc trắc mà kiên định xâm nhập khoang miệng hắn.
Bọn họ hôn môi đại khái mười giây, Ngô Tà cảm thấy đây có lẽ là mười giây dài dòng nhất trong đời của hắn, bọn họ buông nhau ra
“Không cần để ý chúng tôi.” Hắc Hạt Tử huýt sáo, “Cần chúng tôi đi ra ngoài cho các cậu lưu lại không gian sao? Mấy giờ, Câm Điếc?”
“Lăn sang một bên đi!” Ngô Tà mắng to, nhưng mặt hắn đỏ ửng, hoàn toàn không có khí thế.
“Không cần.” Trương Khởi Linh nói, sau đó, cực kỳ đột ngột, ở trước mặt y xuất hiện một viên kẹo, một viên kẹo màu vàng chanh.
“Tôi không nghe nói……” Giải Vũ Thần nhướng mày, “Hóa ra loại bệnh này có thể lây bệnh thông qua hôn môi.”
“Chậc chậc chậc chậc.” Hắc Hạt Tử cười quái dị, “Đây là báo ứng khi cậu qua cầu rút ván, Câm Điếc.”
“Đi thôi đi thôi!” Bàn Tử trợ giúp hai huynh đệ tốt cuối cùng đã thành người yêu, “Cẩn thận trong chốc lát Tiểu Ca đại phát thần uy, bẻ gãy cổ của mấy người.”
Ngô Tà nhìn bóng dáng bọn họ chen chúc đi ra ngoài và săn sóc đóng lại cửa phòng, có chút hiểu rõ, hắn nhìn Muộn Du Bình, đối phương nhấp môi, hiển nhiên là ngơ ngác khi bị lây nhiễm bệnh lạ.
“Cho nên,” Ngô Tà hỏi, “Hôm nay bọn họ hỏi tôi những vấn đề cảm tình, thật ra là giúp anh đến thử tôi?”
Trương Khởi Linh tránh mà không đáp, y có ý đồ hôn miệng Ngô Tà, nhưng Ngô Tà tự tin dùng bàn tay ngăn cách.
“Không phải.” Trương Khởi Linh rũ mắt trả lời, một viên kẹo sữa xuất hiện ở giữa bọn họ.
Ngô Tà cười, đây đúng là lời nói dối ngọt ngào nhất mà hắn từng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com