Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thẳng? Không thẳng!

Tác giả: Ngô Quan

Khi Trương Hải Khách và Tiểu Trương Ca đến, tôi và Muộn Du Bình mới vừa xong việc, nằm ở trên giường ôn tồn nói chuyện phiếm.

Chúng tôi đang nói về việc Trương Hải Khách cố gắng yêu cầu tôi phê duyệt giấy tờ, Muộn Du Bình khẽ nhéo tay tôi ra hiệu tôi im lặng, đắp chăn lên người tôi, bao vây tôi kín mít, sau đó hắn ngồi dậy nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Quả nhiên, một lúc sau, có tiếng gõ cửa sổ ba lần, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên.

Trương Hải Khách nói: “Tộc trưởng, tôi và Trương Hải Lâu đến đây…… Ngài yên tâm, chúng tôi lặng lẽ đến, trong phòng chó con Ngô Tà kia im ắng chắc chắn đã ngủ như chết rồi, chúng tôi vào trong nhé!”

“Chó con” tôi đang âm thầm quan sát bọn họ.

Sau đó, sau một tiếng cạy cửa sổ, hai người liền trèo qua cửa sổ vào.

Trương Hải Khách bước vào thấy Muộn Du Bình cởi trần nửa thân trên thì hơi sửng sốt trong giây lát, tôi nhớ rằng trên vai Muộn Du Bình còn có một dấu răng tôi vừa mới cắn, trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, người khác có lẽ không thể nhìn ra được, nhưng người Trương gia có năng lực siêu quần, nhất định có thể nhìn thấy.

Quả nhiên, Trương Hải Khách vô thức quay đầu lại liếc về phía tôi, bởi vì tôi nằm thẳng hơn nữa Muộn Du Bình lại che chắn tôi đến kín không kẽ hở nên Trương Hải Khách hoàn toàn không nhìn ra đây là ai.

Trương Hải Khách chưa kịp nói gì thì Tiểu Trương Ca cười đáng khinh “hắc hắc”, nói: “Ô kìa, tộc trưởng, trên giường có người.”

Muộn Du Bình không nói chuyện.

Dù sao thì Trương Hải Khách cũng lớn tuổi hơn, cảm thấy có một ít ý vị không bình thường nên anh ta vẫn luôn im lặng.

Chỉ có Tiểu Trương Ca là vui đùa, hoàn toàn không để ý đến gương mặt lạnh lùng của tộc trưởng, cười xấu xa, nói: “Rất cuồng nhiệt, dấu răng cắn này……”

Sau khi tôi và Muộn Du Bình ở bên nhau, tuy không cố ý giấu giếm nhưng cũng không ai muốn thông báo cho đám ngốc nghếch Hồng Kông đó.

Tôi đột nhiên muốn trêu chọc bọn họ, ngay lúc vừa định ra tay lại nghe thấy Trương Hải Khách nói: “Tộc trưởng, cậu nên cùng chúng tôi trở lại Hồng Kông đi, cẩu Ngô Tà còn nói cái gì mà muốn gặp cậu phải phê duyệt giấy tờ, vậy thì hắn cũng phải phê duyệt chứ! Đưa giấy cả trăm lần thì hắn hận không thể một lần cũng không đồng ý, tộc trưởng Trương gia lại bị Ngô Tà giam giữ hay sao.”

Tôi cười nhạo, là tôi giam giữ hắn sao? Tộc trưởng của bọn họ không muốn quay về thì có liên quan gì với tôi, chính tộc trưởng của bọn họ đã chọn vợ giữa gia tộc và vợ, tôi có thể làm gì đây?

“Rất cuồng nhiệt” “Chó con” —— tôi, đột nhiên ngồi dậy, mắng: “Cút mẹ đi!”

Bây giờ chúng tôi đang ngồi trong phòng khách, tôi, Muộn Du Bình, Bàn Tử, Trương Hải Khách, Tiểu Trương Ca giằng co nhìn nhau không nói gì.

Trương Hải Khách và Tiểu Trương Ca còn đắm chìm trong bàng hoàng và sợ hãi, trên mặt viết “Trương gia tiêu rồi”, Bàn Tử ngáp, tôi dựa vào ngực Muộn Du Bình.

Vừa rồi sau khi bọn họ nhìn rõ “người trên giường tộc trưởng” là ai, bọn họ liền hét lớn lên, phòng của Bàn Tử ở bên cạnh phòng chúng tôi, thanh âm lớn như vậy dù hắn ngủ say như chết cũng không có khả năng không nghe thấy, hắn hùng hùng hổ hổ đứng ngoài gõ cửa phòng chúng tôi, nói Muộn Du Bình kiềm chế một chút, đừng lăn lộn tôi đến chết.

Trương Hải Khách và Tiểu Trương Ca nghe thấy vậy thì vẻ mặt như vỡ mộng, hận không thể lao tới bóp chết tôi. Sau đó Muộn Du Bình lên tiếng, chúng tôi chuyển sang phòng khách.

Tôi ngáp một cái, đang định phá vỡ sự im lặng thì Trương Hải Khách vô cùng đau đớn nhìn tôi rồi hỏi.

“Cậu, sao cậu có thể ra tay làm điều đó được?!"

“Sao lại là tôi ra tay?! Tôi còn tuổi nhỏ đấy! Sao tộc trưởng của các anh lại ra tay làm điều đó được?!” Tôi tức giận nói.

Thật là không phân phải trái, sao trước đây tôi chưa từng thấy bọn họ yêu thương tộc trưởng nhà mình như vậy.

Trương Hải Khách ở đối diện trên sô pha không nói nên lời, tôi cảm thấy không vui nên ngả người ra sau cọ vào ngực Muộn Du Bình để kích thích anh ta. Muộn Du Bình thấy tôi như vậy liền vòng tay ôm lấy tôi, Trương Hải Khách bị kích thích đến mức không nói nên lời, hai tay che mặt không nhìn chúng tôi.

Tiểu Trương Ca thấy Trương Hải Khách không có động tác thì nhảy ra quấy rối: “Tộc trưởng, thật ra lần này chúng tôi đến đây để giới thiệu đối tượng cho anh……” Anh ta lại chỉ vào tôi, tiếp tục nói: “Ngài cũng không cần phải tạm chấp nhận như vậy, để bản thân mình thiệt thòi.”

Tôi giận tím mặt, Muộn Du Bình nghe vậy ngước mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tiểu Trương Ca, lạnh lùng nói: “Không tạm chấp nhận, tôi yêu Ngô Tà.”

Lúc này Trương Hải Khách và Tiểu Trương Ca mới nhận ra rằng chuyện giữa chúng tôi là do Muộn Du Bình ra tay trước. Kỳ thực, bọn họ hẳn là đã nhận ra từ lâu, chỉ là bọn họ không muốn thừa nhận mà thôi.

Cuối cùng họ ngừng nhảy nhót.

Bàn Tử ngồi gần Trương Hải Khách, đặt tay lên vai Trương Hải Khách, nghiêm túc khuyên nhủ: “Đây đã là thời đại nào rồi, đừng kỳ thị chuyện này. Hơn nữa Tiểu Ngô tốt như vậy, có ngoại hình đẹp, có khí chất. Hơn nữa, tộc trưởng nhà các cậu thích. Dù các cậu không đồng ý, vậy các cậu có đánh thắng được Tiểu Ca không? Thực lực không cho phép, đúng không.”

Tôi ngắt lời Bàn Tử, không cần nói nhiều lời, từ trước tới nay tôi cũng không thèm để ý thái độ của người khác.

Trương Hải Khách thở dài, hỏi đêm nay bọn họ có thể ở lại không, xem như đã chấp nhận rồi.

Sáng hôm sau, là Tiểu Trương Ca nấu ăn. Điều kiện chúng tôi giữ họ lại tối qua là họ sẽ lo hết việc nhà cho ngày hôm sau.

Hai người bọn họ trông có vẻ không thoải mái khi nhìn thấy tôi. Khi tôi và Muộn Du Bình đi đến bàn ăn ngồi xuống, Tiểu Trương Ca đang dọn bát đũa.

Anh ta thấy chúng tôi tới, rút một chiếc đũa trong tay ra và thở dài: "Ồ, đôi đũa này thẳng quá, sao lại thẳng thế!"

Lời nói này, ám chỉ rõ ràng, kẹp dao giấu kiếm.

Tôi cũng học bộ dáng của anh ta, thở dài, nói: “Ồ, thẳng thì thế nào, dù thẳng đến mấy thì đủ hai chiếc đũa mới có thể dùng? Chẳng lẽ anh dùng một chiếc đũa ăn cơm?”

Tiểu Trương Ca không nghĩ ra lời gì để phản bác tôi nên tức giận đặt mạnh đũa xuống bàn. Dù sao Muộn Du Bình cũng xuất thân từ gia tộc phong kiến, chú trọng nhất những quy tắc trên bàn ăn. Hắn cau mày nói: “Nghiêm túc xếp."

Tiếng đũa va vào bàn lập tức biến mất mà thay vào đó là  nhẹ nhàng chậm rãi đặt lên bàn.

Hừ, muốn bắt nạt tôi, còn non lắm, trước tiên hãy hỏi đối tượng của tôi có vui hay không.

Tiểu Trương Ca vẫn không chịu bỏ cuộc, vừa ăn vừa gắp một miếng cần tây trên đĩa, đưa đến trước mắt, nhìn đi nhìn lại kỹ càng rồi lẩm bẩm: “Tôi chưa bao giờ ăn cần tây thẳng như vậy. "

Trương Hải Khách chưa nghe thấy cuộc trò chuyện "chiếc đũa" của chúng tôi trước đây, anh ta kỳ quái nhìn Tiểu Trương Ca đang giơ cần tây, nói: “Cậu có bệnh à! Cậu chưa bao giờ ăn cần tây sao? Sao tôi lại đưa cậu theo, thật là mẹ nó làm Trương gia mất mặt.”

Tiểu Trương Ca không chịu nhượng bộ khi nghe điều này, anh ta và Trương Hải Khách dẫm chân nhau dưới gầm bàn.

Động tác của họ ban đầu tương đối nhỏ, nhưng sau đó ai cũng không phục ai, càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng còn chạm vào làm cái bàn chấn động một chút.

Lão Trương dùng đũa gõ nhẹ lên bàn hai lần, thanh âm không lớn, nhưng uy nghiêm đã được thể hiện trọn vẹn.

Hai người bọn họ lập tức dừng tay.

Chậc, không hổ là người đàn ông của tôi, đẹp trai quá! Tôi và cơm vào miệng, vui vẻ nghĩ.

Cơm nước xong, tôi muốn đuổi hai người bọn họ đi, dù sao thì tôi cũng không vui khi có hai tên ngốc trong nhà.

Trương Hải Khách rất biết nhìn ánh mắt người khác và hiểu có ý gì, khi thấy tôi có vẻ muốn tiễn khách, anh ta lập tức cầm chổi bắt đầu quét sân, làm việc rất chăm chỉ.

Hôm nay theo lý thuyết là đến lượt tôi làm việc, nếu anh ta ân cần như vậy, tôi mừng rỡ vì được nhàn rỗi, cũng không đuổi người.

Vào phòng, Tiểu Trương Ca giống như đại gia nằm xoài trên trên sô pha, không thức thời như cùng tộc Trương Hải Khách.

Thấy tôi đi vào, anh ta lại bắt đầu cằn nhằn, cái gì mà sô pha thẳng ghế dựa thẳng thậm chí Bàn Tử cũng thẳng. Tôi phớt lờ, Muộn Du Bình càng duy trì hình ảnh “ngầu” thường ngày, cũng không nói gì.

Tiểu Trương Ca thấy chúng tôi không ai để ý đến mình, chợt nảy ra sáng kiến, nói: “Tộc trưởng, năm đó tân nương Bách Nhạc Kinh…… Anh còn nhớ không? Chính là người biết xăm mình của anh……” Vừa nói vừa không có ý tốt nhìn tôi.

Tôi đã bước vào ảo ảnh đó và biết toàn bộ quá trình. Tất nhiên tôi hiểu rằng Tiểu Trương Ca cố tình nói mơ mơ hồ hồ làm người khác hiểu lầm. Trên thực tế tân nương kia và Muộn Du Bình không có quan hệ gì, nhưng Muộn Du Bình từng mất trí nhớ, Tiểu Trương Ca lại nói bừa một nửa đúng một nửa.

Tôi cũng muốn nhìn Muộn Du Bình sẽ phản ứng như thế nào, vì thế tôi làm bộ không dám tin tưởng nhìn hắn.

Muộn Du Bình đứng phắt dậy, túm gáy Tiểu Trương Ca kéo đi về phía cửa. Tôi vội vàng theo ra ngoài.

Khi Muộn Du Bình đi ngang qua Trương Hải Khách đang ra sức quét sân, cũng nhấc anh ta lên. Trương Hải Khách ngơ ngác không hiểu, chổi trong tay rơi xuống trên mặt đất.

Cả hai đều bị lão Trương ném ra khỏi cửa, sau đó cổng bị đóng chặt, còn cắm khóa.

Tôi nghe thấy Muộn Du Bình nói với bọn họ trước khi đóng cửa lại……

“Các ngươi vẫn nên về quê đi thôi.”

---END---

Trương Hải Khách: Tôi vô tội tôi bị hại! Lần sau tôi còn dẫn Trương Hải Diêm theo, tôi sẽ cùng họ với Ngô Tà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com