Tiệc đầy tháng của cháu trai
Tác giả: 瓶仄相邪
Phụ thân nói với hắn: “Tam Tỉnh, hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai, sẽ có rất nhiều khách đến, mày phải chiêu đãi họ thật tốt.”
Ngô Tam Tỉnh: “Cha yên tâm, con nhất định sẽ không làm Ngô gia mất mặt.”
Vị khách thứ nhất là một thanh niên gầy nhưng rắn chắc, hắn bước lại đây: “Ông chủ Ngô!”
Ngô Tam Tỉnh không nghĩ tới người này khách khí như vậy nên vội vàng đưa tay ra chào nhưng người thanh niên lại đi qua hắn, đi đến trước mặt ôm Ngô Lão Cẩu đang bế đứa bé.
“Ông chủ!” Hắn nhìn đứa bé trong lòng Ngô Lão Cẩu, quay đầu nói với Ngô Tam Tỉnh, “Cháu trai của ngài là ông chủ tốt nhất trong nghề của chúng ta! Ba năm không khai trương……”
Ngô Lão Cẩu nói tiếp: “Khai trương ăn ba năm!”
“Ông chủ……” Thanh niên cung kính nói với đứa bé, “Nhớ trả tiền lương cho tôi nhé!”
Ngô Lão Cẩu nhìn thanh niên ngồi vào chỗ, Ngô Tam Tỉnh vội vàng đi tới, lắp bắp nói: “Cha, hắn…… Người kia, hắn hắn, hắn vừa gọi cháu trai là gì? Ông chủ?!”
Ngô Lão Cẩu tát Ngô Tam Tỉnh một cái: “Nói nhảm gì vậy, cháu trai mày là một đứa bé đáng yêu, căn bản không phải là ông chủ!”
“Nhưng, nhưng còn nghe rõ ràng……” Hắn còn muốn cãi cọ hai câu lại nghe Ngô Lão Cẩu không kiên nhẫn nói, “Được rồi, hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai, ngày đại hỉ, mày phải chiêu đãi khách thật tốt.”
Vị khách thứ hai, là một vị dáng người đầy đặn mập mạp.
“Thiên Chân!” Hắn xách theo một hộp Đạo Hương Thôn, bước đi như bay đến bên cạnh Ngô Lão Cẩu, nhìn chằm chằm đứa bé một lúc, nói với Ngô Tam Tỉnh: “Cháu trai ngài là huynh đệ tốt nhất của tôi. Nhớ năm đó, chúng tôi ở Hải Nam đảo đấu, con mẹ nó, suýt chút nữa chết ở trong biển không thể quay lại được……”
“Chờ một chút!” Ngô Tam Tỉnh vội vàng ngắt lời hắn, “Anh nói cháu trai của tôi cùng đi đảo đấu với anh?”
Mập mạp gật đầu, sờ sờ đầu đứa bé: “Thiên Chân, có cơ hội lại cùng nhau ăn nồi cá.”
Ngô Tam Tỉnh trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn ngồi vào chỗ, nói với Ngô Lão Cẩu: “Cha, hắn vừa rồi nói cháu trai của con, cháu trai, cháu trai cùng hắn hạ đấu?”
Ngô Lão Cẩu trừng mắt nhìn hắn: “Đừng nói nhảm, cháu trai là ông chủ nhỏ giữ khuôn phép tuân thủ luật pháp, sao có thể đi đảo đấu!”
“Ông chủ nhỏ? Thằng bé rõ ràng là một……” Còn chưa nói xong, vị khách thứ ba lại tới nữa. Nó lập tức đi đến bên cạnh Ngô Lão Cẩu, nhìn đứa bé trong lòng ngực, nói: “Cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc ha ha ha……”
Ngô Lão Cẩu gật gật đầu: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Ngô Tam Tỉnh nhìn khuôn mặt tiều tụy khô héo không chút huyết sắc của Bánh Chưng, hỏi Ngô Lão Cẩu: “Đây lại là cái gì?!”
Ngô Lão Cẩu nói: “Hắn nói, cháu trai là vị khách tốt nhất trong đấu của bọn họ, mỗi lần thằng bé đi là chúng nó có thể được thả ra hít thở không khí.”
Ngô Tam Tỉnh bắt đầu hoài nghi chính mình: “Đây, đây căn bản không khoa học! Cháu trai……” Hắn chỉ vào đứa bé, “Cháu trai còn nhỏ như vậy, căn bản chưa nói được lời nào!”
Vị khách nhìn đứa bé: “Ha ha ha……”
Ngô Tam Tỉnh: “Nó lại nói gì đó?!”
Ngô Lão Cẩu: “Đảo đấu tất khởi thi, Bánh Chưng mừng cực kỳ.”
Ngô Tam Tỉnh còn chưa kịp sụp đổ, vị khách thứ tư lại tới nữa.
Vị khách thứ tư xách theo một vali, có vẻ như vừa mới xuống máy bay. Ngô Tam Tỉnh chỉ vào hắn hỏi: “Ngươi lại là ai?!”
Hắn phớt lờ câu hỏi của Ngô Tam Tỉnh, đi đến bênh cạnh Ngô Lão Cẩu, nhìn thoáng qua đứa bé, cảm thán bằng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn: “Toàn (toàn) trục (tộc) ký (tự) cung (cung), cỡ nào khủng bố a!” Hắn ngửa mặt lên trời hô to, “Yêu phi nắm quyền, tộc không thành tộc a!! Họa tộc yêu phi!!”
Ngô Tam Tỉnh cúi đầu nhìn cháu trai, lại nhìn Ngô Lão Cẩu: “Không phải, yêu, yêu phi là sao?”
Ngô Lão Cẩu lại tát hắn một cái: “Đánh rắm! Cháu trai mày chính là một trộm mộ tặc giữ khuôn phép, làm sao có thể là yêu phi!”
Ngô Tam Tỉnh che mặt: “Con, con…… Không phải, người kia hắn vừa rồi……”
“Được rồi.” Ngô Lão Cẩu ngắt lời hắn, “Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai, sẽ có rất nhiều khách đến, mày phải chiêu đãi thật tốt.”
Khi nói chuyện, vị khách thứ năm lại tới nữa. Ngô Tam Tỉnh vừa nhìn thì thấy một cánh cửa Thanh Đồng khổng lồ chậm rãi đi đến. Nó bước tới bên cạnh Ngô Lão Cẩu, nhìn đứa bé rồi nói với Ngô Tam Tỉnh: “Cháu trai của ngươi, là đối thủ đáng kính nhất của ta. Cậu ấy đã từng vì một người đàn ông mà đấu tranh với ta mười năm thời gian……”
Ngô Tam Tỉnh ngơ ngác nhìn cháu trai: “Vì một người…… đàn ông?”
Thanh Đồng môn gật gật đầu, tiếp tục cồng kềnh đi về phía trước.
Ngô Tam Tỉnh vội quay đầu nói với Ngô Lão Cẩu: “Ba, ba có nghe thấy không, cháu trai của con, cháu trai của con là đồng tính luyến!”
Ngô Lão Cẩu lại tát hắn một cái: “Cháu trai của mày chính là một yêu phi giữ khuôn phép, làm sao có thể là đồng tính luyến!”
Ngô Tam Tỉnh còn muốn nói cái gì nhưng vị khách thứ sáu lại tới nữa.
Sau khi gặp đủ các loại khách kỳ kỳ quái quái, Ngô Tam Tỉnh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người thanh niên này mặc áo khoác có mũ, mặt không biểu tình: Ít nhất không phải cửa lớn hay bánh chưng nào đó.
Người thanh niên kia phớt lờ Ngô Tam Tỉnh, đi đến bên cạnh Ngô Lão Cẩu, nhìn đứa bé nằm trong lòng ngực. Y nhìn thật lâu, một câu cũng chưa nói, Ngô Tam Tỉnh sợ y lại nói ra lời nói kinh thế hãi tục gì, lập tức nói: “Đây là cháu trai của tôi, không phải ông chủ, không phải trộm mộ tặc……”
Y vẫn nhìn chằm chằm đứa bé trong tã lót, nói: “Tôi biết, cậu ấy là Ngô Tà.”
Ngô Tam Tỉnh rốt cuộc yên tâm, thầm nghĩ: Cuối cùng gặp được một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com