Chương 15.1
Lời này vừa nói ra, hai người đồng thời nhìn về phía anh.
Đào Nhiên kinh ngạc, kinh ngạc với việc anh lên tiếng lúc này, nội dung còn giống như ý nghĩ của cô. Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Người ba Thẩm Chi Nhân với anh giống như là chuyện không liên quan đến mình, chỉ khi Thẩm Chi Nhân điểm đến tên, anh mới ứng phó vài câu.
Đây là một loại cảm giác bất đồng, trong lòng cô nhất thời có chút phức tạp. Rõ ràng trước đó một lúc, cô còn tìm mọi cách muốn cách người này xa một chút; giây tiếp theo, anh lại làm ra chuyện ngoài dự đoán.
Khác với Đào Nhiên, tâm tình Thẩm Chỉ Nhân có thể nói là bình thản: "Thẩm Lâm, thu lại thái độ của con." Ông đã quen với việc Thẩm Lâm luôn muốn đối nghịch cùng ông trong một số chuyện.
Thẩm Lâm lau khóe miệng, đem khăn giấy gấp lại hai lần, vuốt thẳng đặt sang một bên. Mặt mang ý cười mà nói: "Ví dụ như lần này, nếu Đào Nhiên nói với ba, ba ở nơi khác, ba có thể làm sao bây giờ?"
Thẩm Chi Nhân buông chén canh, hừ cười nói: "Chúng ta ở nơi khác nhau, đây sẽ là lý do của nó sao?"
Nói xong ông nhìn về phía Đào Nhiên, ánh mắt sắc bén như dao.
Thẩm Lâm cười: "Ba, đây là quyền tự do của Đào Nhiên, con bé có quyền báo cho ba, đương nhiên cũng có thể lựa chọn không báo cho ba."
"Nó còn chưa trưởng thành, tự do cái gì?" Thẩm Chi Nhân nghe được lời này, nghĩ về một số điều mà Thẩm Lâm đã tự làm trong những năm này. Ông nhấn mạnh: "Thẩm Lâm con từ nhỏ không ở cạnh ta, con được giáo dục kiểu khác. Ta tôn trọng hành vi và quyết định của con, nhưng không có nghĩa là ta tán đồng, hiện tại con cũng không cần cảm thấy có thể đem tư tưởng của mình vào trong nhà mà muốn làm gì thì làm."
Trái với ông đang thao thao bất tuyệt, tức giận động trời, Thẩm Lâm ngược lại nói: "Vậy nếu nói cho ba thì sao?" Anh nhìn về phía Thẩm Chi Nhân, trong mắt mang theo cười nhạo.
Thẩm Chi Nhân lựa chọn làm như không thấy, nói: "Trong nhà lại không phải là không có ai, ta sẽ là người mang nó đi bệnh viện."
"Vậy sao?" Ý cười Thẩm Lâm càng sâu.
Thẩm Chi Nhân nói với Đào Nhiên: "Cháu nói đi?"
Tự nhiên bị kêu tên lên, nghe xong cuộc đối thoại gay gắt, cô chỉ muốn lựa chọn ẩn thân. Cô trầm mặc một lúc, hai người đều nhìn về phía cô. Đào Nhiên trộm liếc mắt nhìn Thẩm Lâm một cái.
Thẩm Chi Nhân đạp mạnh xuống bàn, quát: "Ta hỏi cháu, cháu nhìn chú làm cái gì."
Đào Nhiên vội vàng vùi đầu, hận không thể chui cả người xuống dưới bàn.
"Nói chuyện, cháu là người câm sao?" Trong không khí lại lần nữa vang lên thanh âm nghiêm khắc của Thẩm Chi Nhân.
Đào Nhiên gật đầu, trả lời bằng một âm tiết: "Vâng."
Không nghĩ tới Thẩm Chi Nhân ngược lại càng tức giận: "Ta bảo cháu trả lời, cháu nói "vâng" là có ý tứ gì? Đào Nhiên ta ngày thường giáo dục cháu thế nào?"
Cũng không giáo dục như thế nào, Đào Nhiên yên lặng không tiếng động trả lời.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, đây là biểu tình ngoan ngoãn sau mỗi lần bị phê bình: " Trước đó cháu không nên không hỏi ý kiến ông, đây là cháu sai."
Thẩm Chi Nhân rất vừa lòng với câu trả lời này, ông đắc ý nhìn về phía Thẩm Lâm. Người sau lại nhìn về phái Đào Nhiên, cuối cùng quay đầu cười nói: "Ba, anh hai biến thái không phải không có nguyên nhân."
Trong câu nói mang theo thâm ý, Thẩm Chi Nhân không kịp chậm rãi hiểu rõ, chỉ nói: "Thẩm Lâm, con còn không mau trả lời lại."
"Ba, không cần tức giận, đối với thân thể không tốt." Thẩm Lâm thong thả ung dung.
"Cũng không nhìn xem ai mới đang tức giận." Thẩm Chi Nhân quay đầu nhìn về hướng phòng khách.
Thẩm Lâm cười cười: "Con trước tiên xin lỗi ba."
Thẩm Chi Nhân hừ một tiếng: "Đừng có xin lỗi, lần sau đừng ngoan cố với ta là được."
Thẩm Lâm đứng dậy, chỉnh lại quần áo, đem nếp uốn vuốt thẳng. Nghe được lời này, anh suy nghĩ một lát, lộ ra biểu tình khó xử, nói: "Vậy cũng cần ba phối hợp mới được."
"Thằng hỗn trướng." Thẩm Chi Nhân nắm đồ vật trên tay, cũng mặc kệ là cái gì, cầm được liền ném.
Thẩm Lâm yên lặng tránh đi, ngược lại nhìn Đào Nhiên đang ngơ ngác, nhàn nhạt mà nói: "Cùng tôi lên tầng."
Đào Nhiên liền đứng dậy.
Thẩm Chi Nhân: "Tao nói mày có thể đi rồi sao?"
Đào Nhiên cắn môi, liền phải ngồi lại chỗ cũ. Chỉ là còn chưa làm ra động tác tương ứng, Thẩm Lâm đã bắt lấy cổ tay cô.
Ánh mắt nghiêm túc, trong mắt mỉm cười, anh nhẹ giọng nói: "Lên tầng."
Đào Nhiên kinh ngạc nhìn về phía anh, biểu tình lại chuyển biến, có sợ hãi, cũng có chút dũng cảm. Thẩm Lâm nhìn thấu cô, lực đạo mạnh lên một chút, nói: "Lên tầng, không cần lo người khác nói gì, hiện tại, xoay người, lên tầng."
Đào Nhiên dựa theo lời anh nói, từng bước một đi tới hướng cầu thang.
Phía sau truyền đến thanh âm Thẩm Chi Nhân tức muốn hộc máu: "Thẩm Lâm, mày không cần quá phận."
Lúc sau lại là giọng nói của Thẩm Lâm, bất quá Đào Nhiên không nghe rõ. Cô ngồi ở phòng khách tầng hai, cửa sổ sát đất đối diện hồ nước nguyên sinh, mặt hồ bình yên không chút gợn sóng, phản chiếu cảnh vật xung quanh. Ngay cả khi mùa đông sắp đến, Giang Thành vẫn như cũ ngập sắc xanh.
Qua hai mươi phút, Thẩm Lâm lên lầu, cô cẩn thận phân biệt bước chân Thẩm Lâm, đi đến hướng cầu thang.
Thẩm Lâm đang muốn đẩy cửa thư phòng, Đào Nhiên từ một bên đi tới.
Đối với việc cô đột nhiên xuất hiện, Thẩm Lâm như sớm đã dự đoán được, anh một bên đẩy cửa thư phòng, một bên nói: "Vào đi."
Đào Nhiên theo anh đi vào, khép cửa lại.
Thẩm Lâm đi đến bàn làm việc, cầm lấy một xấp văn kiện, lật vài tờ rồi khép lại, vươn tay, nói: "Đặt nó vào ô số 3 trong cột B."
Đào Nhiên đi tới tiếp nhận.
Kệ sách thư phòng chật kín. Thoạt nhìn, không thể biết có những gì trên kệ này. Trước đó, Thẩm Thừa Hàng phân loại giá sách theo các tập tin. Sau khi Thẩm lâm trở về, anh đã phân chia phân loại lại kệ sách của Thẩm Thừa Hàng. Đào Nhiên tìm một hồi lâu mới tìm được vị trí Thẩm Lâm nhắc tới.
Cô đặt đúng vị trí, lại lần nữa đứng trước mặt Thẩm Lâm. Lần này Thẩm Lâm đã mở ra máy tính, động tác tay linh hoạt, khuôn mặt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Biểu tình và ánh mắt thực nghiêm túc.
Đào Nhiên lẳng lặng chờ anh làm việc, không lên tiếng.
Thẩm Lâm lại mở miệng, cũng không nhìn cô, chỉ nói: "Còn có chuyện gì?"
Đào Nhiên mím môi đến gắt gao, hay tay trước người nắm chặt. Thẩm Lâm làm xong việc, khép lại notebook, mở một thư mục khác.
"Không có việc gì thì đi ra ngoài." Thẩm Lâm nhìn văn kiện, lấy bút viết vài chữ, trong quá trình này không một lần nhìn Đào Nhiên.
Đào Nhiên rốt cuộc còn trẻ, không hiểu rõ tính nết Thẩm Lâm, cũng không biết hành động mấy ngày qua của anh có ý gì. Trước mắt nghe được câu nói xa cách này của anh, cô trả lời, "Vâng ạ." Rồi xoay người hướng ra cửa.
Chỉ là còn chưa sờ đến then cửa, phía sau truyền đến giọng nói Thẩm Lâm, "Chủ nhật tuần sau, đừng quên."
"Vâng." Nghe vậy, trong lòng Đào Nhiên đang có cảm xúc bất an hay những loại cảm xúc không tên khác, đều bị những lời này hạ xuống.
Trên đường trở lại phòng cô, cô thỉnh thoảng hỏi chính mình, rõ ràng muốn trốn tránh Thẩm Lâm, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com