Chương 8
Sinh nhật của Thẩm Nhất Hoàn đúng hạn mà tới, sau khi Hoàng Cảnh Du tan làm liền đến trường đại học đón Hứa Ngụy Châu về nhà thay quần áo.
Phong cách bình thường của Hứa Ngụy Châu là thoải mái rộng rãi dễ vận động, nhưng lần này dù sao cũng là tham gia tiệc sinh nhật của người khác, cho nên cậu chủ động chọn một bộ âu phục trong tủ quần áo của Hoàng Cảnh Du.
Hứa Ngụy Châu cùng Hoàng Cảnh Du mặc dù chiều cao không quá khác biệt, nhưng khung xương nhỏ hơn Hoàng Cảnh Du rất nhiều, bộ tây trang này mặc trên người cậu liền thõng hai bên vai xuống, rất giống bạn nhỏ trộm mặc quần áo của cha mình.
Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu trong gương, cười đến mặt mày cong cong.
"Quá rộng, làm sao bây giờ?" Hứa Ngụy Châu buồn rầu, "Thế nhưng dường như cũng không có bộ nào vừa người hơn."
Hoàng Cảnh Du dường như đã sớm dự liệu được kết quả này, không chút hoang mang lấy ra một hộp quà từ ngăn tủ khác, mở ra sau đó đặt vào tay Hứa Ngụy Châu, trong hộp là một bộ âu phục màu nâu đỏ được gấp lại phẳng phiu.
"Woa, anh chuẩn bị lúc nào vậy?" Hứa Ngụy Châu hai mắt tỏa sáng.
"Thử một chút đi, nhất định vừa người." Hoàng Cảnh Du đã tính trước mới nói.
"Em còn chưa thử, làm sao anh biết vừa người?" Hứa Ngụy Châu lục lại trí nhớ một phen, tây trang này không phải đều là may đo riêng sao, cậu không hề nhớ Hoàng Cảnh Du đã từng dẫn mình đi đo kích thước a...
Hoàng Cảnh Du cười đến xán lạn, "Đã chạm qua nhiều lần như vậy, mỗi một nơi trên người em anh đã sớm nhớ kỹ trong lòng."
"Cái gì? Còn có thể như vậy sao?"
Một câu này khiến Hứa Ngụy Châu đỏ mặt đến sắp cùng màu với âu phục.
"Được rồi, không đùa em nữa, đi thay đồ để anh nhìn xem." Hoàng Cảnh Du nói, cưng chiều bóp khuôn mặt Hứa Ngụy Châu một chút.
Liên quan tới dáng người của Hứa Ngụy Châu, rất khó tìm được từ phù hợp để miêu tả khen ngợi, chỉ có thể nói thân hình này là do trời ban. Chân dài, eo nhỏ, mông vểnh, da trắng, chính là móc áo di động, là tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng mà Nữ Oa tạo ra. Cậu mới chỉ mặc âu phục vừa người đã có thể khiến cho người ta mơ màng muốn phạm tội, còn nếu cởi sạch đứng trước mặt thì... Chậc chậc chậc, người anh em, niềm vui của Hoàng Cảnh Du cả đời này đều không tưởng tượng nổi.
Quả nhiên, thời điểm Hứa Ngụy Châu vừa thay xong quần áo đi ra, Hoàng Cảnh Du trợn cả mắt lên.
Muốn đè ra ch*ch. (*)
Lập tức, trong đầu Hoàng Cảnh Du chỉ có hai chữ này.
(*) Câu này nguyên gốc tác giả viết là 想日. Mình tra được thì bên Trung hay dùng câu lóng này với nghĩa muốn have sex với ai đó.
"Thế mà thật đúng là rất vừa..." Hứa Ngụy Châu nhỏ giọng lẩm bẩm, có chút thẹn thùng, trong lòng yên lặng cảm thán tay của Hoàng Cảnh Du cũng quá lợi hại đi...
"Đẹp lắm." Tha thứ cho ngôn từ nghèo nàn của Hoàng Cảnh Du, phía dưới rung động rồi, đầu óc thật sự rất khó vận động...
"Kỳ thật... Em cũng có quà cho anh..." Nói rồi Hứa Ngụy Châu từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cái cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên tay Hoàng Cảnh Du.
"Cho anh sao?" Hoàng Cảnh Du thoáng chốc liền sáng mắt lên.
"Ừm." Hứa Ngụy Châu gật đầu.
Tâm tình kích động, bàn tay run rẩy... Hoàng Cảnh Du cẩn thận từng li từng tí mở dải lụa quấn quanh bên ngoài, lại nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, một chiếc cà vạt màu xanh đậm cứ như vậy đập vào mắt.
"Đây là em mua sao?" Hoàng Cảnh Du có chút không dám tin tưởng.
"Em chọn, nhưng quẹt thẻ của anh..." Hứa Ngụy Châu đỏ bừng mặt.
(Ui trời dễ thương zậy, tấm lòng là chính, ko quan trọng quẹt thẻ của ai nha :))) )
"Cảm ơn em, anh rất thích." Hoàng Cảnh Du không kịp đợi liền giật cà vạt trên cổ mình xuống, lấy cái mới ra liền muốn bắt đầu thắt.
"Đợi đã." Hứa Ngụy Châu cản anh, "Em mấy ngày nay học được cách thắt cà vạt trên mạng, hay là, để em thử một chút?"
Hoàng Cảnh Du nói cũng không nói nên lời, vui vẻ đến điên cuồng gật đầu.
Hứa Ngụy Châu cứ như vậy cẩn thận từng li từng tí, động tác hơi vụng về, phi thường cố gắng giúp Hoàng Cảnh Du thắt chiếc cà vạt tràn ngập yêu thương.
Hoàng Cảnh Du không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Ngụy Châu, miệng hơi cười, ánh mắt kia tựa như đang nói, mình thật sự cưới đúng người rồi, vợ yêu như thế này sao có thể không thích được?
"Cảm ơn em, Châu Châu." Hoàng Cảnh Du khó kìm lòng nổi hôn một cái lên trán cậu.
"Khách khí cái gì, chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao..." Nét ửng đỏ trên khuôn mặt Hứa Ngụy Châu không hề thuyên giảm. Gần đây cậu thật sự đỏ mặt quá thường xuyên!!!
Phu phu hai người cứ như đang chìm trong hũ mật song song xuất hiện tại tiệc sinh nhật của Thẩm Nhất Hoàn.
"Ai ôi Hoàng tổng, nỡ lòng đem bảo bối nhà cậu ra ngoài rồi?" Thẩm Nhất Hoàn trêu chọc, vươn tay nói với Hứa Ngụy Châu, "Chị dâu, cậu hẳn còn nhớ tôi a, chúng ta trước đây từng gặp một lần."
Hứa Ngụy Châu vừa muốn vươn tay, Hoàng Cảnh Du một đường đẩy tay Thẩm Nhất Hoàn ra, "Biến, bớt thừa cơ chiếm tiện nghi của vợ tôi đi."
Mấy người đang đùa nhau, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm sâu kín ——
"Tiểu Châu?"
Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu đồng thời quay đầu, đã nhìn thấy Trương Mặc Đình giơ ly rượu đứng phía sau bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Một giây sau khi Hoàng Cảnh Du trông thấy tên mặt ngựa kia, mặt liền đen đến mức mắt trần có thể thấy.
Thẩm Nhất Hoàn bên này ngu ngơ còn chưa biết gì, vui tươi hớn hở kéo Trương Mặc Đình đến bên cạnh mình nói, "Giới thiệu một chút a, đây là Hoàng Cảnh Du huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên của tôi, vị bên cạnh là lão bà của cậu ấy. Cảnh Du, chị dâu, vị này là bạn nhậu gần đây tôi quen, Trương Mặc Đình, thế nào, có đẹp trai hay không?"
Đẹp trai cái đầu cậu ấy! Cmn!!! Hoàng Cảnh Du nén giận.
Tiệc sinh nhật hôm đó tuyệt nhiên không hề vui vẻ, Hứa Ngụy Châu một mực bị Hoàng Cảnh Du giam trong tầm mắt, chính anh về sau cũng không có tâm tình hưởng thụ mỹ thực gì cả, tóm lại, rất không thoải mái.
Về sau, Hoàng Cảnh Du bí mật cùng Thẩm Nhất Hoàn giảng giải về chuyện này.
"Cái gì? Cậu nói Trương Mặc Đình là người cũ của Châu Châu nhà cậu!?" Thẩm Nhất Hoàn kinh ngạc.
"Không chỉ là bạn trai cũ, còn là mối tình đầu!" Aizz, nỗi khổ trong lòng Hoàng Cảnh Du, ai có thể thấu?
"Cmn, thế giới làm sao lại nhỏ như vậy?" Thẩm Nhất Hoàn đứng nói chuyện không đau không ngứa, cảm thán nói.
"Con mẹ nó cậu làm thế nào mà quen hắn?"
"Ở hộp đêm a, chính là lúc gặp nhau liền cảm giác tiểu tử này rất đẹp trai, biết uống lại biết tạo bầu không khí, rất thích hợp để chơi cùng." Thẩm Nhất Hoàn không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
"Cậu xem đi, quả nhiên là thứ tra nam cặn bã, ngày ngày đều đến hộp đêm." Hoàng Cảnh Du biểu lộ mười phần ghét bỏ.
"Ài ài ài, cậu nói chuyện cho rõ ràng, đừng giáng một gậy chết tất cả mọi người, ra ngoài chơi là chuyện xã giao bình thường của nam nhân, làm sao lại thành tra nam cặn bã? Lại nói, trước kia không phải cậu cũng chơi đến vui vẻ sao?" Thẩm Nhất Hoàn bĩu môi đầy miệng.
"Đấy là trước khi kết hôn tôi không hiểu chuyện bị cậu dạy hư, cậu xem sau khi kết hôn tôi có từng ra ngoài chơi không? Còn có a, không phải mỗi lần chính là cậu uống say bắt tôi làm tài xế miễn phí cho cậu sao, hiện tại còn đặt điều nói nhảm!?" Hoàng Cảnh Du đem tất cả bất mãn đối với Trương Mặc Đình phát tiết lên Thẩm Nhất Hoàn.
"A, cũng phải." Thẩm Nhất Hoàn nghĩ nghĩ, "Không đúng, cậu phát cáu với tôi làm gì, tôi cũng không phải bạn trai mối tình đầu của Hứa Ngụy Châu..."
Hoàng Cảnh Du nghe thấy mấy chữ 'bạn trai mối tình đầu' liền càng tức giận phát điên, không kiên nhẫn nói một câu với Thẩm Nhất Hoàn, "Cút! Biến ra ngoài!"
"Có bệnh." Thẩm Nhất Hoàn hùng hùng hổ hổ ra khỏi văn phòng Hoàng tổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com