Chương 13: Dấu vết ban đầu
Thật ra, Lộ Kiêu chưa từng nghĩ mình sợ đau. Xưa nay, va vấp trầy xước với hắn – một alpha – là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng Tịch Triệu lại sở hữu một thứ quyền kiểm soát đáng sợ. Trên sân tập, anh biết rõ kiểu đau nào khiến đối thủ nhanh chóng mất ý chí phản kháng. Còn giờ đây, anh nắm chắc giới hạn chịu đựng của vết thương – thêm một chút là sụp đổ, bớt một chút lại chẳng đủ để "dạy dỗ". Anh thong dong, tự tại, như thể mọi thứ chỉ là trò chơi.
Dù là đau đớn hay thở dốc, tất cả đều không do Lộ Kiêu kiểm soát.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve hè kêu điên cuồng. Mồ hôi nóng rịn trán, khoảnh khắc tim siết chặt, Lộ Kiêu thậm chí nghe được dòng máu cuồn cuộn trong mạch.
Một nỗi hoang mang kéo lấy linh hồn hắn, chậm rãi lôi nó đến mép vực thẳm, chao đảo, mơ hồ, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
...
...
"Xong rồi, để khô chút, đợi thuốc ngấm mới mặc áo vào."
Thấy Lộ Kiêu run bần bật lúc bôi thuốc, Tịch Triệu tốt bụng để hắn tựa vào bàn. Khi anh rửa sạch thuốc trên tay trở ra, Lộ Kiêu vẫn câm như hến, gục mặt xuống bàn, cổ lấm tấm mồ hôi, đầu chôn chặt vào cánh tay, chẳng thấy rõ biểu cảm.
Tịch Triệu: "Vết sưng cục bộ do va đập mạnh làm cản trở tuần hoàn máu. Thuốc cậu mang đến phải xoa kỹ mới phát huy tối đa, nếu không sáng mai dậy sẽ đau hơn."
Thấy Lộ Kiêu không phản ứng, nhìn tấm lưng thê thảm của hắn, Tịch Triệu không khỏi liên tưởng đến một chú cún tai cụp đuôi rũ, cuộn mình trong góc rên ư ử.
Tịch Triệu thấy mà buồn cười, nhưng chẳng mảy may động lòng.
Sau khi học y, Tịch Triệu đã thẳng tay loại bỏ Nhi khoa khỏi kế hoạch nghề nghiệp. Anh biết mình không đủ kiên nhẫn dỗ dành trẻ con. Như giờ đây, dù bạn học nào đó đang yếu đuối, Tịch Triệu vẫn vô tình chạm vào vết thương nóng rực, sưng vù ấy.
"Áu!"
Lộ Kiêu lập tức bật dậy vì đau, mắt hổ phách long lanh nước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy oán trách.
Đôi mắt đen lướt qua hàng mi khẽ run, thiếu niên trước mặt vẫn mang chút ngỗ ngược, nhưng chẳng dám bùng nổ, phối với mái tóc xoăn ướt mèm dính trán, trông đúng là có vài phần đáng thương.
Vừa hung dữ vừa hèn nhát.
Tịch Triệu rút tay về, giọng lạnh tanh: "Đừng nằm trên bàn tôi khóc."
"Tao có khóc đâu..." Lộ Kiêu không nhịn được phản bác. Không phải cứng miệng, dù giọng đúng là có khàn đi đôi chút, nhưng khóc vì chuyện này thì mất mặt bỏ mẹ.
"Ờ," Tịch Triệu đáp bâng quơ, bắt đầu thu dọn đống bài kiểm tra trên bàn, "Giờ thuốc bôi xong rồi, bạn học Lộ, cậu có nên rời khỏi ghế tôi, trở về phòng cậu không?"
Hắn vốn định đứng dậy, nhưng nghe thế lại ngồi phịch xuống, hậm hực, kiểu "hứ, tao không dậy đấy mày đuổi nổi tao à".
Tịch Triệu vẫn bình thản, thậm chí nghĩ đến lưng hắn giờ chắc vừa đau vừa ngứa, cơn đau ắt hẳn đang nhảy disco ở đầu dây thần kinh, anh còn thấy chút "xót xa" cho hành động báo thù trẻ con này.
"Thích cái ghế này thì mang về đi." Dù sao anh có thừa.
Lộ Kiêu: ...
Bộ nhà tao thiếu ghế à?!!!
Khiêu khích bị gạt qua dễ dàng, Lộ Kiêu sờ mũi. Sau khi bình tĩnh lại từ cơn đau đớn, hắn cũng thấy mình hơi trẻ con, ánh mắt rơi lên đống bài kiểm tra, bèn đổi đề tài để che giấu: "Mày chuẩn bị thi phân lớp à?"
Tịch Triệu không đáp trực tiếp: "Học sinh Lịch Tư Khắc Lâm ai chả chuẩn bị."
Sắc mặt trầm xuống, Lộ Kiêu cau mày: "Mày cũng muốn vào lớp A?"
"Không được à?"
"Chậc," thiếu niên tóc nâu trợn trắng mắt, "Lớp A có gì hay, toàn một lũ..."
Nửa câu sau lẩm bẩm quá nhỏ, Tịch Triệu không nghe rõ, nhưng từ việc Lộ Kiêu thà rằng nửa đêm tìm "thủ phạm" đánh mình te tua, cũng không thèm tìm các A cùng lớp, cũng đủ thấy hắn chẳng ưa gì lớp đó.
Đây là chi tiết mà 'Phần Tâm Truy Ái' không đề cập. Nguyên tác chỉ xoay quanh việc đám học sinh này yêu đương rối rắm, từ tam giác tình tay ba đến tứ giác, ngũ giác. Học hành ư? Nhân vật chính trong drama học đường máu chó mà cũng phải học nghiêm túc sao? Một ngày 24 tiếng không phải dành hết để "trong biển khổ lật sóng yêu hận" à?
Tịch Triệu chẳng muốn dính vào drama. Thế giới ABO có quá nhiều thứ anh chưa từng tiếp xúc, chỉ có thể dành thời gian học và bù đắp. Dù vẫn ôm hy vọng trở về thế giới cũ, anh cũng phải chuẩn bị cho khả năng mắc kẹt nơi đây mãi mãi. Dù ở đâu, "kiến thức và năng lực" luôn là chỗ dựa để tồn tại. Vì vậy, anh không định tiếp tục ở lại lớp G.
Lịch Tư Khắc Lâm theo đuổi "giáo dục tinh anh", kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị đào thải. Tịch Triệu không có ý thách thức luật chơi, cũng chẳng có lý do gì để không nhắm đến lớp A – nơi tập trung nguồn lực tốt nhất.
Nhưng ánh mắt lướt qua Lộ Kiêu đang bực dọc bên cạnh, anh khó tránh nhớ đến câu nói của Tần Văn Châu trong lớp.
—"Về tiền bạc, dĩ nhiên tôi không so được với Lộ thiếu gia, vì nhà tôi chưa hào phóng đến mức dựa vào quyên tiền mà nhét tôi vào lớp A."
Vài ý nghĩ thoáng qua đầu, nhưng Tịch Triệu không đào sâu. Dọn xong bài kiểm tra định đuổi người lần hai. Nhưng vừa quay lại, anh đã đối diện với đôi mắt hổ phách sáng rực, đầy phấn khích.
"Khụ khụ," Lộ Kiêu kìm giọng đắc ý, "Này, nếu mày có bài nào không hiểu thì cứ hỏi tao." Dù gì bảng tên hắn cũng khắc chữ "A", dạy một học sinh lớp G chắc không khó.
"Tôi có thể," giọng Tịch Triệu phức tạp, "hỏi cậu?"
Lộ Kiêu tự hào ưỡn ngực.
Mắt đen híp lại, Tịch - mười sáu tuổi vào lớp đặc biệt của Đại học G, hai mươi mốt tuổi cầm bằng tốt nghiệp chuẩn bị thạc sĩ khiến đám thiên tài đồng lứa đập đầu khóc thét - Triệu, khoảnh khắc này, lần đầu cảm thấy bị khiêu khích.
Được lắm, để anh hỏi.
Cười "nhẹ nhàng", Tịch Triệu rút một cuốn bài tập từ giá sách, lật đến trang có đánh dấu, chỉ vào một câu hỏi sinh học: "Vừa hay đề này tôi không rõ lắm, bạn học Lộ giảng cho tôi đi~"
Lộ Kiêu mặt đầy tự tin, nhìn kỹ đề bài—
Trong phân hóa ABO, tin tức tố tăng vọt, enzyme khử HDG-COA (HG enzyme) liên quan mật thiết đến quá trình tổng hợp nằm ở màng lưới nội chất. Các nhà nghiên cứu đã biểu hiện miền cấu trúc xuyên màng được hợp nhất trong tế bào CHO... Hình bên phải (Hình 3) là kết quả kiểm tra biểu hiện bằng phương pháp miễn dịch in dấu, phát biểu nào sau đây đúng (chọn nhiều đáp án):
Lộ Kiêu: ...
Không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Lộ Kiêu dụi mắt, bắt đầu nghi ngờ khả năng hiểu ngôn ngữ của mình. Đây là tiếng người à?
"Sinh học... là thi mấy cái này sao..." Hắn run rẩy, giọng yếu ớt.
Tịch Triệu tao nhã giơ bìa cuốn sách – Sách bổ trợ (Sinh học THPT), ra vẻ "ngạc nhiên": "Đây là nội dung chương hai mà, bạn học Lộ, bạn không làm được à? Còn bài này nữa, xác định nhiễm sắc thể tương đồng của tế bào omega; hay bài tiếp theo, đơn giản hơn, một omega nam mắc chứng mù màu đỏ-xanh cưới alpha nữ bình thường, sinh đôi dị hợp tử gồm một bé trai beta và một bé gái omega..."
—Hừ, trong bối cảnh sáu giới tính, anh sớm nhận ra chương trình Sinh học phổ thông ở đây khó ngang đề thi Olympic Sinh học ngày trước.
Bạn học Lộ – kẻ chưa bao giờ để tâm đến điểm số – mắt đờ đẫn, lẩm bẩm từ đáy lòng: "Các nhà sinh học của chúng ta vĩ đại thật..."
Nghe thế, Tịch Triệu vẻ mặt rất "buồn bã": "Cậu không dạy tôi nữa sao?"
Lộ Kiêu chỉ muốn chạy trốn cuộc trò chuyện kinh hoàng này QAQ.
...
Cười khẩy, Tịch Triệu đặt sách về kệ, bỗng nghiêm túc nhìn Lộ Kiêu: "À, còn một việc."
"Gì?" Bị không khí nghiêm túc lây nhiễm, Lộ Kiêu cũng dẹp ý đùa, chăm chú nghe.
Hai người đối mắt, không khí vô hình căng thẳng. Tịch Triệu hít nhẹ, giọng nặng nề:
"Bạn học, mặc áo vào đi. Dù cùng là alpha, nhưng cũng không hay ho gì đâu."
Lộ Kiêu: ..................
Hắn mới nhận ra mình đã để trần cả buổi.
Mặt đỏ rần từ tai lan xuống cổ, thiếu niên tóc hơi xoăn luống cuống mặc áo phông vào, trừng Tịch Triệu một cái, mặt đỏ bừng chạy biến!
Tịch Triệu chưa kịp ngồi xuống, người vừa chạy ra ngoài lại hùng hổ quay về, trừng anh lần nữa, rồi thật sự bê ghế ngồi và hộp thuốc đi luôn.
Cho mày tức chết!
Tịch Triệu: ...
Nhìn góc phòng trống không, nghe tiếng đóng sầm cửa bên cạnh, anh muốn nói với "hành động trả thù mạnh mẽ" này một câu—
Ồ yeah, giỏi lắm~
...
...
Đóng cửa, sự ồn ào Lộ Kiêu mang đến tan biến. Tịch Triệu kéo ghế mới ra bàn, bóng đêm đen kịt như thủy triều tràn vào từ bốn phía.
Một tay chống bàn, gương mặt anh không còn chút biểu cảm.
Đồ đạc trong phòng đổ bóng ngay ngắn, đối xứng, lạnh lùng và sắc bén.
Chậm rãi, anh giơ tay, đầu ngón tay khẽ xoa xoa.
Dầu thuốc Lộ Kiêu mang theo không có mùi gì lạ, giờ chỉ còn hương cỏ cây nhàn nhạt, và...
Đôi mắt đen ánh lên tia u ám.
— Thứ nhiệt độ khác thường ấy, cùng với nhịp tim dồn dập.
Nếu chỉ đau thuần túy, phản ứng không thể mãnh liệt đến thế.
Từ ban công có tiếng gì đó rơi nhẹ, đến gần xem, quả nhiên lại là cục giấy gói kẹo sô-cô-la rượu. Lần này, trên giấy là dãy số điện thoại, ở góc có hình nhân vật chibi tóc xoăn đang khoanh tay, kiêu ngạo hất cằm, bong bóng thoại trên đầu ghi "Nhớ thêm tao", bốn chữ lớn còn được kẻ viền in đậm.
Gió đêm lay động tiếng cười khẽ, Tịch Triệu đặt "Lộ Kiêu kiêu ngạo" và "Lộ Kiêu nổi giận" cạnh nhau, còn dãy số liên lạc trên đó...
Anh chẳng thèm nhìn đến.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi được cải biên từ đề thi Olympic sinh học.
Khụ khụ, nhớ lại lần đầu tiếp xúc với thể loại ABO, tui thực sự tò mò về môn Sinh học ở thế giới này sẽ ma mị như thế nào với sáu giới tính...
Bị biên tập nhắc nhở không dùng được cái tên Thuần hóa con chó điên A, nên đổi thành thế này. Tui đúng là phế vật trong việc đặt tên mà orz...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com