Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Đón tội

Chân lý thế gian, bạn chẳng thể lý lẽ với một alpha trong kỳ mẫn cảm, bởi khi phát điên, họ cắn cả chính mình.

Lộ Kiêu dồn hết lý trí để lao ra khỏi phòng chiếu, giờ đã kiệt sức. Tịch Triệu kéo hắn vào kho tạp vật, lại chế trụ cằm, không cho hắn lao lên cắn người. Trong ánh mắt đối diện, đôi ngươi hổ phách đỏ au càng thêm hung tợn.

Alpha giãy giụa vô ích, chỉ có thể nghiến răng ken két, cổ họng gầm gừ như dã thú trước khi tấn công.

Thu lại tin tức tố để tránh đụng độ với hương tequila, Tịch Triệu "chậc" một tiếng, mắt đen lóe tia khó hiểu: "Tôi nên tiện đường mua cho cậu cái rọ mõm."

Loại chuyên trị chó điên cỡ lớn.

Nói rồi "cạch" một tiếng, anh tháo khớp hàm Lộ Kiêu.

Ngón tay thon dài rút miếng gạc sạch, lau qua răng nanh. Trong kỳ mẫn cảm, chỗ này nhạy cảm cực độ. Lộ Kiêu run bắn, rên ư ử, không khép được miệng. Nước mắt sinh lý trào ra, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, giãy giụa cũng yếu đi.

Nhưng Tịch Triệu biết, đây chỉ là giả tạo—mưu mẹo của dã thú trước nguy hiểm. Hễ anh buông tay, tên này sẽ lại lao lên cắn, "thù mới hận cũ" tính sổ luôn.

Lạnh lùng bỏ qua giọt nước mắt, anh nhét gạc sâu vào miệng, làm hai má alpha phồng lên, muốn khóc cũng không được.

Thoát khớp là trật khớp xương, để lâu sẽ gây hại cơ thể. Xác nhận Lộ Kiêu không điên đến mức "cắn lưỡi tự vẫn", Tịch Triệu thuần thục nối lại hàm, rồi dùng khăn trói ngược tay hắn ra sau.

Không phải không thể đánh ngất, chỉ là kẻ bị anh đánh ngất thường chẳng có kết cục đẹp.

Như Tần Văn Châu, bị một chai nước khoáng dội tỉnh, mở mắt đã ôm cổ nôn khan, mặt kinh hoàng như vừa chết đi sống lại.

"Tần Văn Châu, lúc mày lừa tao làm mấy chuyện đó, có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"

Tần Văn Châu mặt trắng bệch, run rẩy nhìn qua. Nhưng không hổ danh con nhà chính trị, biểu cảm thay đổi nhanh chóng, còn cố giữ chút thể diện: "Tịch, Tịch Triệu, giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm. Có phải Lộ Kiêu nói gì kỳ lạ với cậu không? Chỉ cần hỏi quanh là biết hắn chẳng phải người tốt lành. Cậu quên rồi à, chính tôi chủ động hỏi cậu có muốn—"

"Tao nhớ hết," khóe môi cong nhẹ, như xem đủ trò cười, Tịch Triệu nhàn nhạt cắt lời, "Từ ngày đầu mày tiếp cận tao, cho đến từng đồng tao giúp mày trả. À, cả mấy câu mày nói với người khác—'thằng ngu lớp G', 'thằng họ Tịch chỉ là đồ đần'—tao cũng nhớ rõ. Trước đây mày hỏi, tao bảo tao không nghe thấy—"

Tịch Triệu nụ cười không đổi: "Đều là lừa mày cả đấy."

Tần Văn Châu tái nhợt hoàn toàn.

"Trước đây đầu óc tao không tỉnh táo, chẳng nghĩ được nhiều, cứ để mày lừa. Nhưng cũng nhờ mày lợi dụng tao bỏ thuốc, bị thuốc đó kích thích, tao mới thật sự tỉnh lại. Nên tao còn phải cảm ơn mày," từng chữ chậm rãi, Tịch Triệu thốt ra cái danh xưng mỉa mai, "bạn của tao."

Thật là một người "bạn" nực cười.

---

Kết bạn với một "thằng đần", Tần Văn Châu ngoài mặt lịch sự, sau lưng không tránh khỏi mỉa mai. Gã phát huy "giả tạo" đến cực điểm: vừa lợi dụng tiện ích từ nguyên chủ, vừa khinh bỉ, thậm chí ghen ghét—một "thằng đần" sao xứng giàu có, học cùng lớp "tinh anh" như họ ở Lịch Tư Khắc Lâm.

Có lần nói xấu bị nguyên chủ nghe thấy, Tần Văn Châu ban đầu hoảng loạn, nhưng thấy nguyên chủ không phản ứng—nghĩ rằng cậu ta không hiểu—gã càng lộng hành.

Nguyên chủ thật sự không hiểu ư? Chỉ là tự lừa mình không hiểu.

Con người dường như không thích kẻ ích kỷ hay tính toán, nên nguyên chủ vô tư, cống hiến, đè nén mọi mặt tối khỏi tâm trí, nghĩ rằng như vậy sẽ tìm được cứu rỗi từ biển cô đơn, nhận được thứ gọi là "tình bạn".

Nhưng hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là hư ảo, vĩnh viễn không thể thành chân lý.

Ký ức quay về ngày Tần Văn Châu hỏi anh có chụp được video hay ảnh không. Tịch Triệu nói điện thoại hỏng, nhưng thật ra nguyên chủ có chụp—từ lúc phun thuốc trong kho dụng cụ, đến khi Lộ Kiêu mở cửa gần như mất kiểm soát, nguyên chủ ghi lại toàn bộ "tội chứng" của mình.

Đầu óc vốn luôn mụ mị từ năm năm tuổi ấy, hiếm hoi lóe lên ý nghĩ rõ ràng, biết mình đã bị "bạn" bỏ rơi, có lẽ còn đang làm điều xấu xa.

Vì vậy, dù có cơ hội chạy khỏi kho dụng cụ, nguyên chủ vẫn ở lại.

"Cậu ta" muốn ở lại chuộc tội.

Cùng lúc, mọi tiếng ồn, hỗn loạn, đau đớn trong lòng biến mất. "Cậu ta" cụp mắt im lặng, nghĩ, tôi không cần "bạn" nữa—

Lộ Kiêu mất kiểm soát lao tới.

—Tịch Triệu mở mắt.

Để nghênh đón "tội" của mình.

---

Nhìn Tần Văn Châu đầy sợ hãi, khoảng trống không thuộc về anh trong lòng biến mất. Tịch Triệu không phí lời nữa: "Thuốc giải đâu?"

Tần Văn Châu như vừa để ý Lộ Kiêu đang rơi vào kỳ mẫn cảm bên cạnh. Gã nhìn, bất ngờ lấy lại chút bình tĩnh, thậm chí khoái chí: "Không có thuốc giải. Mày cứ để hắn chịu đựng ở đây, hoặc báo cảnh sát đưa đi bệnh viện. Hừ... alpha rơi vào kỳ mẫn cảm nơi công cộng, tao không tin lần này hắn có thể trốn thoát trách nhiệm dễ dàng!"

Tịch Triệu khi trói người đã tránh những chỗ dễ tổn thương, nhưng cổ tay Lộ Kiêu vẫn bị khăn cọ ra vết máu, cả người điên cuồng tột độ.

Lần này Tần Văn Châu rõ ràng tăng liều thuốc. Chịu đựng thế này, Lộ Kiêu gần như mất nửa cái mạng. Nhưng như gã nói, "alpha rơi vào mẫn cảm nơi công cộng" là sự cố an ninh nghiêm trọng. Với Lộ Kiêu là alpha đỉnh cấp, rất có thể bị Lịch Tư Khắc Lâm đuổi học hoặc lưu vết đen trong học bạ.

Tần Văn Châu muốn kết quả này, nghĩ đến đây, gã thả lỏng: "Biết tao bỏ thuốc thì sao? Báo Cục Kiểm Tra bắt tao thì sao? Kéo được thiếu gia Lộ chôn cùng, cái gì cũng đáng giá."

Nhìn dáng vẻ "hy sinh trừ ác" thỏa mãn của gã, Tịch Triệu thừa nhận, lâu rồi anh chưa bị ghê tởm thế này. Anh lấy một lọ thuốc, cắt ngang màn "tự cảm động" của Tần Văn Châu.

"Biết sao tao chọn kho này không?"

Nhận ra đó là "chất xúc tác mẫn cảm" giấu trên người, Tần Văn Châu biến sắc, linh cảm chẳng lành.

"Mày... mày định làm gì?"

Tịch Triệu không đáp, dưới ánh mắt kinh ngạc, anh đến ống thông gió, dễ dàng tháo tấm chắn: "Loại thuốc này bay hơi thành khí mới phát huy tối đa. Ống thông gió này nối toàn hệ thống trung tâm." Mắt đen cong cong, "Mày nói xem, nếu tao đổ vào thì sao?"

"Mày điên rồi?!" Tần Văn Châu gào lên, muốn lao tới, nhưng bị dây trói chặt, chẳng còn chút điềm tĩnh, "Tịch Triệu, bình tĩnh!! Haha, tao biết rồi, mày cố ý dọa tao, đúng không? Tao không mắc lừa, tao không quan tâm đâu, sẽ không bị mắc lừa..."

Tịch Triệu không để ý, tiếp tục tưởng tượng, giọng nhẹ như đánh giá bữa trưa: "Cuối tuần trung tâm đông, alpha ít nhưng cũng phải chục người. Khi họ đều rơi vào kỳ mẫn cảm, sẽ gây bao nhiêu thương vong? Bạn học Tần, mày mua thuốc này, hẳn rõ nhất, đúng không?"

Tần Văn Châu run rẩy, lắc đầu kinh hoàng. Lý trí bảo đây là dương mưu của Tịch Triệu, ép hắn khai thuốc giải. Nhưng đầu óc không tránh khỏi hình dung hậu quả nếu thuốc lan qua ống thông gió.

Gã biết thuốc đó kinh khủng thế nào. Lúc thử, chỉ hít chút xíu đã suýt mất kiểm soát. Nếu mọi alpha trong trung tâm bạo động...

Máu tươi, tiếng thét, hỗn loạn... thậm chí...

Chết chóc.

Đồng tử giãn ra, Tần Văn Châu run lẩy bẩy.

"Không, không, mày không thể làm thế..."

Tịch Triệu cười khẩy: "Sao lại không thể? Chẳng phải mày bảo không có thuốc giải sao? Tần Văn Châu, mọi đau đớn này đều tính lên đầu mày—"

"Mày mới là kẻ tội lớn nhất."

Ầm—

Nắp lọ mở, chất lỏng trong suốt đổ hết vào ống thông gió. Lọ rơi xuống, tiếng vỡ giòn tan. Ánh đèn qua kính phản chiếu như cầu vồng lộng lẫy. Trên mảnh vỡ, hiện lên gương mặt tuyệt vọng tột cùng.

"Tủ ngoài phòng chiếu!!! Thuốc giải ở đó! Còn kịp! Tịch Triệu, lấy nó đi!! Còn kịp!!!"

Nước mắt nước mũi giàn giụa, Tần Văn Châu gào thét, hoảng loạn, sợ hãi, giận dữ... đủ cảm xúc lẫn lộn trong ngực, gân trán nổi lên, nước mắt lem cả mặt.

Cách vài bước, Tịch Triệu lạnh lùng nhìn cái bóng méo mó thảm hại trên sàn, như thần linh trên mây, thờ ơ ngó lũ quỷ khóc trong địa ngục. Cổ tay khẽ động, lộ ra lọ thuốc nguyên vẹn.

Thứ vừa vỡ chỉ là lọ xịt thơm anh lấy từ nhà vệ sinh.

Bóng dáng thon dài rời đi, Tần Văn Châu sắc mặt xám ngoét, quỵ xuống như con rối mất hồn.

Điên...

Gã trống rỗng nghĩ.

Điên rồi.

---

Tịch Triệu gặp nhiều người như Tần Văn Châu—tự cao tự đại, cực kỳ tự luyến. Gã đè nén ghen ghét với Lộ Kiêu, bùn đen trong lòng hòa máu thịt thành nồi cháo thối, nhưng vẫn tự cho mình là "thượng lưu". "Làm ác" còn tự mỹ hóa thành "hy sinh".

Hắn nghĩ "lấy thân làm mồi" trừ "phản diện" là việc cao cả, nhưng khi sự việc vượt quá tưởng tượng, chính gã dễ dàng sụp đổ trước áp lực tâm lý.

Gọi là "kẻ ác" còn xúc phạm từ này, đây vốn chỉ là một tên tiểu nhân lố bịch.

---

Lấy thuốc giải cho Lộ Kiêu uống, trạng thái thiếu niên tóc nâu rõ ràng ổn hơn. Xác nhận hắn không tự làm đau mình, Tịch Triệu tháo khăn, xử lý vết thương ở cổ tay.

Tần Văn Châu ngồi bệt góc tường, bỗng lên tiếng: "Mày giúp hắn thế, nghĩ hắn là người tốt à?"

Tịch Triệu không đổi sắc: "Tao thật sự tò mò, người như mày dựa vào điều gì để đánh giá 'tốt xấu'? Làm việc có lợi cho mày là 'người tốt', gây bất lợi là 'người xấu' sao? Nếu thế, với tao, hắn là người tốt."

Ít nhất, trước khi cốt truyện nguyên tác xảy ra, Lộ Kiêu chưa làm gì gây hại đến lợi ích Tịch Triệu. Hai người tạm xem là đồng minh.

Tần Văn Châu chỉ cười, điên cuồng và oán độc: "Hắn đã hủy hoại đời tao!"

Ồ, Tịch Triệu lòng chẳng gợn sóng. Màn hé lộ "nỗi khổ" kinh điển của kịch bản, đến lúc "lên sàn" rồi.

Đúng là rất đậm chất "tiểu thuyết".

Tiện tay vỗ mặt Lộ Kiêu, Tịch Triệu bình thản: "Này, tỉnh lại đi, đứng lên nghe hắn vì sao nhắm vào cậu kìa."

Tần Văn Châu đang chuẩn bị "tâm sự": ...

Lộ Kiêu vừa tỉnh, đầu óc còn quay cuồng: ...

Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, xoa thái dương đau nhức, nhìn Tịch Triệu với ánh mắt phức tạp, như lần đầu biết có người "dị ứng cảm xúc" đến mức này.

Vượt qua vai Tịch Triệu, đối diện ánh mắt oán hận của Tần Văn Châu, đôi mắt hổ phách lóe hung tợn.

"Kỳ thi dự bị trường Quân sự Một, đúng không?" Lộ Kiêu nhíu mày, "Tao đã nhớ từng gặp mày ở đâu rồi."

. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com