Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145

Ngày mười tháng mười một, nắng vàng dù rực rỡ đến đâu cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cái se lạnh mỏng manh vương vấn trên da thịt. Nhưng trời có lạnh đến mấy, cũng chẳng thể sánh bằng cái lạnh buốt giá từ sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng Thượng, khiến lòng người như đóng băng.

Giữa những ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ hay mừng rỡ, ngài thong dong bước đến trước mặt Tưởng Thái hậu. Với thần sắc bình thản, ngài nói hôm nay là sinh thần của Thái Hậu, ngài bỗng cảm nhận được sự dẫn dắt từ trời cao, bệnh tình nhờ đó thuyên giảm. Có lẽ trời xanh cảm niệm lòng hiếu thảo của ngài, ban cho kỳ tích, để ngài có thể đích thân đến chúc mừng sinh thần Thái Hậu.

Mọi người trong điện, mỗi người một vẻ, lặng nghe những lời ngài thốt ra, dù biết rõ đó chỉ là những lời dối trá hoa mỹ. Nhưng chẳng ai dám hé môi phản bác, ngay cả những vị Ngự sử vốn dĩ sắc bén như gió cũng câm lặng, môi mím chặt.

Tưởng Thái hậu dường như vui mừng đến ngây dại, đôi môi run rẩy hồi lâu, chỉ lặng nhìn Hoàng Thượng, không thốt nổi một lời.

Ngài cảm tạ trời cao xong, khẽ mỉm cười: "Mẫu thân thấy nhi thần đến, chắc vui đến ngẩn người rồi nhỉ?"

Không biết có phải vì bệnh lâu ngày, nụ cười của ngài mang theo một luồng khí lạnh lẽo, khiến người ta bất giác rùng mình.

Ngài đích thân đỡ Thái hậu ngồi xuống, rồi tự mình an tọa nơi ngai vàng, bên cạnh là Minh Tước, kẻ cúi đầu lặng lẽ đứng hầu. Nhiều ánh mắt hướng về Minh Tước. Trước đây, vì Hoàng Thượng đột nhiên đổ bệnh, hắn đã bị Tần Thái Hậu trách phạt bằng gậy. Vết thương chưa lành, Minh Tước vẫn đến Càn An Cung hầu hạ, tự nhận là muốn chuộc tội. Chẳng ai biết hắn hiểu bao nhiêu về bệnh tình của Hoàng Thượng.

Đã lâu ngài không ngồi trên ngai, dường như có chút không quen. Ngài khẽ gõ tay lên tay vịn, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng chuông sớm chiều, lập tức đánh thức đám người đang ngây ra. Họ vội vàng hành lễ, miệng hô "Hoàng Thượng vạn năm!"

Bao ngày qua, họ quen quỳ lạy Thái tử giám quốc, giờ đột nhiên thấy Hoàng Thượng, ai nấy đều chưa kịp định thần.

Ngài phất tay cho mọi người đứng dậy, rồi cả điện chìm trong tĩnh lặng. Ngài nhìn những gương mặt quen thuộc, đã lâu không gặp, lòng ngài như chất chứa ngàn lời, nhưng mỗi lần định mở miệng lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng, ngài mỉm cười, ánh mắt lướt qua Hoàng Hậu: "Trong những ngày trẫm bệnh, may mà nhờ Hoàng Hậu tận tâm chăm sóc."

Hoàng Hậu chẳng rõ đây là lời mỉa mai hay thật lòng. Dưới ánh mắt của bao người, nàng đứng dậy: "Đây là bổn phận của thần thiếp."

Ngài ậm ừ, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, rồi ánh mắt chuyển sang Tần Quý Phi. Nàng  từ nãy đã chăm chú nhìn ngài, quan sát từ đầu đến chân. Khi bốn mắt chạm nhau, Tần Quý Phi định nở nụ cười, nhưng chẳng hiểu sao nụ cười ấy méo mó, trông vừa gượng gạo vừa dữ tợn.

Ngài bị dáng vẻ ấy chọc cười, khóe môi nhếch lên: "Hoàng Quý Phi cũng vất vả rồi."

Tần Quý Phi vội đáp: "Trong lúc Hoàng Thượng bệnh, thần thiếp chẳng làm được gì, đâu dám nhận công."

Ngài nhàn nhạt: "Trẫm là Hoàng Thượng, lời vàng ý ngọc. Trẫm nói nàng vất vả, tức là nàng vất vả. Nếu nàng không nhận, chẳng phải không xem trẫm ra gì sao?"

Giọng ngài bình thản như thường, nhưng vì đã lâu không nghe thấy, mọi người đều cảm nhận trong lời nói ấy ẩn chứa ý tứ sâu xa, nhất là câu "không xem trẫm ra gì".

Tần Quý Phi lặng lẽ, lòng đầy hoang mang, đành ngồi xuống.

Ngài lại nhìn các phi tần khác: "Nghe nói trong lúc trẫm bệnh, các nàng đã chép kinh cầu phúc cho trẫm. Trẫm hôm nay hồi phục, cũng có công lao của các nàng. Tất cả đều được thưởng."

Các phi tần nén những suy nghĩ rối bời, đồng thanh tạ ơn.

Cuối cùng, ánh mắt ngài dừng lại trên các hoàng tử và bá quan. Ánh nhìn ấy như lưỡi dao băng lạnh, lướt qua ai cũng khiến người đó nổi da gà.

Trong đám quan viên, Tần Truy hiên ngang đứng thẳng, thần sắc điềm tĩnh, rõ là kẻ chẳng làm điều gì trái lương tâm, mắt chẳng rối, lòng chẳng loạn. Nhưng cũng có những kẻ chưa kịp bị ngài chú ý, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, tay lén lau bằng khăn.

Trong số các hoàng tử, Thái tử và Tiêu Yến Ninh vắng mặt. Khang Vương như thường lệ, lặng lẽ ngồi đó, chẳng nói lời nào. Thụy Vương và Tĩnh Vương mang vẻ mặt nặng nề, còn Thận Vương thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Ngài nhìn một lượt, rồi cất giọng với các bá quan: "Trong những ngày trẫm bệnh, nghe nói triều đình náo nhiệt lắm."

Bá quan vội quỳ xuống tạ tội, nói rằng đã làm phiền lòng Hoàng thượng bệnh nặng, là lỗi của kẻ bề tôi vô năng.

Ngài lạnh lùng: "Vô năng? Trẫm thấy các ngươi năng lực lớn lắm, chẳng xem trẫm ra gì. Có phải nghĩ rằng trẫm cả đời chỉ nằm trên giường bệnh, nên các ngươi muốn làm gì thì làm?"

Tội danh ấy, ai dám gánh? Tất cả đều quỳ xin tha thứ.

Tần Truy cúi đầu, lòng thoáng dao động. Hoàng Thượng đột nhiên bệnh nặng, rồi lại bất ngờ xuất hiện, rõ ràng là cố ý. Chắc hẳn thời điểm đó, triều đình xảy ra quá nhiều chuyện: An Vương dính vào vụ mưu phản, việc Thái tử mất tích ở Nam Cương bị khơi lại, Thái tử bị Ngự sử đàn hặc vì phong lưu, Nghĩa Dũng Hầu phủ vu oan cho trung lương, rồi vụ gian lận khoa cử, đê sông Giang Nam vỡ... Từng việc, từng việc, có kẻ muốn chặt đứt cánh chim của Thái tử, nhưng trong đó cũng có không ít đòn phản công của y.

Thái tử không chỉ bị liên lụy, mà quan trọng hơn, trong khoảng thời gian ấy, cách hành xử của y thiếu đi sự cẩn trọng và bình tĩnh, đôi khi quá khích, mất đi phong thái của một trữ quân. Để ngăn Hoàng Hậu và Thái tử lộng quyền, Tần Quý Phi vốn bị giam trong vụ án yểm bùa đã được Hoàng Thượng thả ra.

Lúc bấy giờ, quan hệ Tứ, Ngũ, Lục hoàng tử và Thái tử căng như dây đàn. Hoàng Thượng ngày càng lớn tuổi, trong khi Thái tử tráng kiện, được nhiều triều thần ủng hộ. Ngài ít nhiều thất vọng với cách hành xử của Thái tử, muốn thử lòng người, nên mới dàn dựng một màn kịch này.

Nói thật, Tần Truy cũng không ngờ Hoàng Thượng lại giả bệnh. Hắn thầm cảm thấy may mắn vì Tiêu Yến Ninh, khi ấy lấy cớ bệnh mà đóng cửa ở vương phủ, ngay cả người nhà họ Tần cũng không gặp.

Nếu Tiêu Yến Ninh mượn cớ bị bệnh mà lại gặp riêng hắn, trong thời điểm nhạy cảm này, ai biết Hoàng Thượng sẽ nghĩ gì?

Từ nhỏ, ngài đã coi trọng Thái tử, sớm lập y làm trữ quân để tránh tranh giành quyền lực. Nhưng khi Thái tử trưởng thành, ngài cần cân bằng triều đình, củng cố quyền uy của mình, nên mới có chuyến đi cứu trợ Giang Nam của Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương thân thiết với Thụy Vương, Thận Vương, lại có Tưởng Thái hậu chống lưng. Dù ngài không hứa hẹn gì với Tĩnh Vương, nhưng ở một mức độ nào đó, Tĩnh Vương và những người khác là lực lượng kiềm chế Thái tử. 

Tất nhiên, ngài chưa từng nghĩ đến việc phế Thái tử, chỉ muốn y hiểu rõ vị trí của mình: trữ quân, dù sao cũng chỉ là trữ quân, không phải là vua chân chính.

Ban đầu, mọi thứ dường như nằm trong tầm kiểm soát của ngài. Tĩnh Vương dù giỏi giang cũng không thể vượt qua Thái tử. Bị Tĩnh Vương và những người khác theo dõi, Thái tử chỉ có thể càng thêm thận trọng.

Ngài chỉ muốn có người kiềm chế Thái tử, để triều đình không nghiêng hẳn về phía y, chứ không muốn ai vượt qua y. Nhưng sau đó, khi việc Thái tử ở Nam Cương bị phanh phui, mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát. 

Những sự kiện tiếp theo, có lẽ ngay cả ngài cũng không lường trước.

Trong thời gian ngài bệnh nặng, Thái tử giám quốc làm những việc, xét trên lập trường của một vị vua, không hẳn là quá đáng, chí ít cũng có lý có cứ. Nhưng cách làm của y quá vội vàng, tất cả đều dựa trên tiền đề rằng ngài bệnh nặng không thể đứng dậy.

Giờ đây, ngài bình an vô sự, nhìn lại những hành động của Thái tử, khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa.

Suy cho cùng, cách làm của y, ngay cả Tần Truy cũng khó lòng chịu nổi.

Tần Truy từng nằm mơ thấy, sau khi Thái tử đàn áp các hoàng tử khác, sẽ quay sang đối phó Tiêu Yến Ninh, rồi đến nhà họ Tần.

Vì vậy, khi Tiêu Yến Ninh không gặp bất kỳ ai, Tần Truy cũng đành bất lực. Hắn thầm nghĩ, không biết Thái tử đã cho Tiêu Yến Ninh uống bùa mê gì, khiến hắn một lòng một dạ đứng về phía Thái Tử như vậy, bao năm qua chẳng hề có tâm tư khác. 

Giờ nghĩ lại, Tần Truy cảm thấy, có lẽ kẻ ngốc lại có phúc của kẻ ngốc.

Những việc Thái Tử làm những ngày qua, trong lòng Hoàng thượng sao có thể không có chút bất mãn?

Vẫn là Tiêu Yến Ninh một lòng một dạ tốt hơn nhiều.

Vốn là tiệc mừng thọ của Tưởng Thái Hậu, đáng lẽ phải vui vẻ hòa thuận, nhưng giờ đây, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Ngài cất giọng: "Trẫm nghe nói, hôm nay phủ Thụy Vương, Thận Vương, Tĩnh Vương, thậm chí cả Khang Vương đều có động tĩnh từ phủ binh. Là vì sao?"

Các vương gia bị điểm danh lập tức quỳ xuống.

Khang Vương giờ đây hối hận khôn nguôi, chỉ vì nghe lời không nên nghe, mà bị kéo lên thuyền giặc. Phủ binh của hắn có động tĩnh, là để phòng ngừa vệ suất của Đông cung cưỡng chế đoạt quyền.

Nếu phủ binh của vài vương phủ hợp lại, Thái tử cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Huống chi sau lưng họ còn có thế lực của mẫu thân và vương phi chống đỡ.

Nếu Hoàng Thượng không có chuyện gì, dù Thái tử có hành động, họ cũng chẳng dám manh động. Nhưng giờ phủ binh đã động, có những chuyện khó lòng giải thích. Nếu không tìm được lý do hợp lý, việc phủ binh tự ý xuất động sẽ bị nghi ngờ là có ý đồ bức cung.

Khang Vương đỏ mặt tía tai, nghĩ mãi không ra lời biện giải. Lúc này, Thận Vương lên tiếng, giọng đầy uất ức: "Phụ hoàng, nhi thần suýt nữa không được gặp người!" 

Nói rồi, hắn dập đầu thật mạnh trước ngài, nước mắt lưng tròng: "Phụ hoàng, gần đây Thái tử điện hạ hành xử quá đáng. Y không chỉ cài người vào cấm quân, mà các huynh đệ chúng con còn phát hiện vệ suất của Đông cung liên tục có động tĩnh. Vì thế, chúng con mới chuẩn bị sẵn sàng... Phụ hoàng đâu hay biết, trong thời gian người bệnh, những lời nói việc làm của Thái tử đều nhắm vào việc đẩy huynh đệ chúng con và Bình Vương thúc vào chỗ chết..."

Thận Vương vừa khóc vừa kể lại những chuyện gần đây, thêm cả những suy đoán rối rắm.

Cuối cùng, hắn lau nước mắt, kết luận: "Trong cung có Hoàng Hậu nương nương, không ai được phép đến gần phụ hoàng. Huynh đệ chúng con chỉ nghĩ, nếu Thái tử dám động đến phụ hoàng, dù có phải liều mạng, chúng con cũng phải bảo vệ người bình an."

Hoàng hậu và Thái tử phi đồng loạt đứng dậy, cùng hét lên: "Nói bậy!"

Thái tử phi nhìn các vương gia: "Phụ hoàng, Thái tử đối với người một lòng hiếu kính, sao có thể để các ngươi tùy tiện gán ghép tội đại nghịch bất đạo ấy lên đầu y?"

"Nếu đã vậy, sao vệ suất của Đông cung gần đây liên tục có động tĩnh?" Thận Vương không phục, cãi lại.

Thái tử phi không thèm để ý hắn, quay sang Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, tuy nhi thần không hiểu việc triều chính, nhưng cũng từng nghe Thái tử nhắc đôi lời. Gần đây kinh thành không yên, đến cả vương gia cũng dám bị ám sát. Phụ hoàng không có mặt, Thái tử không có quyền cũng không dám tự ý điều động cấm vệ trong cung, nên chỉ có thể lệnh cho vệ suất tại Đông cung tùy cơ ứng biến. Thái tử vốn một lòng tốt, sao đến miệng Ngũ đệ lại trở nên tệ hại như thế?" Đến câu cuối, Thái tử phi gần như gào lên chất vấn Thận Vương và những người khác.

Dù Thụy Vương thông minh, cũng bị sự xuất hiện của Hoàng Thượng làm rối loạn tâm trí và kế hoạch. Nếu ngài không có mặt, chỉ cần Thái tử dám động vào họ, hoặc có chút bất thường, thì sống chết do trời, thành bại luận anh hùng. Kẻ nào đứng vững, kẻ ấy lên tiếng.

Nhưng giờ ngài xuất hiện, mọi thứ trở nên khó khăn. Nếu trước mặt ngài mà không gột sạch được nghi ngờ, thì lỗi lầm sẽ thuộc về họ.

Thụy Vương cắn chặt lưỡi, cơn đau khiến đầu óc hắn tỉnh táo. Hắn liếc Thận Vương, rồi Tĩnh Vương, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Thái tử phi: "Thái tử điện hạ hành động như vậy, Thái tử phi chẳng lẽ không biết lý do?"

Hắn quay sang Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, Thái Tử sở dĩ gấp gáp như vậy, là vì y nghiện thuốc phiện! Không có thuốc, chứng đau đầu của y càng ngày càng nặng, y không thể kiểm soát bản thân, tính tình cũng càng lúc càng hung bạo. Y sợ phụ hoàng phát hiện, nên mới nhân lúc người bệnh nặng mà liều lĩnh hành động. Đến lúc bí mật của y bị lộ, huynh đệ chúng con e rằng đã chết cả. Khi ấy, thiên hạ là của y, y còn sợ gì nữa? Nếu phụ hoàng không tin, chỉ cần giữ Thái tử trong cung một đêm để quan sát, sẽ rõ mọi chuyện."

Nghe lời này, Thái tử phi biến sắc. Đúng lúc Thụy Vương nhìn sang, ánh mắt sắc như dao khiến nàng bất giác lùi một bước.

Bước lùi ấy, là biểu hiện của sự chột dạ và bất an.

Thận Vương gật đầu theo lời Thụy Vương, nhưng rồi khựng lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Chẳng phải Thái tử sắp chết đến nơi sao? Sao giờ lại thành nghiện thuốc?

Tĩnh Vương giật mình, da đầu tê dại, kinh ngạc nhìn Thụy Vương. Chuyện này hắn không hề hay biết, Thụy Vương điều tra từ bao giờ?

Thụy Vương tiếp tục: "Huynh đệ chúng con chết không đáng tiếc, chỉ sợ phụ hoàng bị che mắt lừa gạt. Mong phụ hoàng sáng suốt minh xét."

Khang Vương lộ vẻ kinh ngạc, chuyện này khác với những gì đã bàn bạc!

Xung quanh vang lên tiếng xì xào của triều thần, ai nấy đều thắc mắc chuyện nghiện thuốc là thế nào. Có kẻ thì thầm, bảo chẳng trách Thái tử đôi khi hành xử kỳ lạ, chắc hẳn bị thuốc khống chế.

Ngự sử Hồ Du nói: "Lời vương gia không thỏa đáng. Dù lời ngài nói là thật, vẫn còn Phúc Vương..."

Thụy Vương cười lạnh: "Thuốc ấy là ai chuẩn bị cho Thái tử? Biết đâu chính là Phúc Vương..."

Tần Truy đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm giọng: "Ai cũng có miệng, muốn nói gì thì cứ nói. Nhưng không có chứng cứ, sao vương gia dám tùy tiện vu oan người khác? Có Hoàng thượng ở đây, nếu có ẩn tình, ngài tự sẽ tra rõ. Vương gia nói năng, tốt nhất nên có bằng chứng."

Lúc này, một tiểu thái giám từ ngoài điện vội vã bước vào, bước chân hấp tấp, giọng nói và sắc mặt đều lộ vẻ hoảng sợ, bẩm rằng Phúc Vương đã đến.

Hoàng Thượng không ngờ Thái tử lại liên quan đến chuyện nghiện thuốc, nhất thời thất thần. Ngài chỉ giả bệnh nằm giường vài ngày, sao thiên hạ đã điên đảo thế này?

Nghe tiếng nội giám, ngài chậm rãi hoàn hồn, cho phép Tiêu Yến Ninh vào.

Tiêu Yến Ninh vốn đã đến muộn, giờ lại xuất hiện đúng lúc chẳng lành, bước vào điện trong ánh mắt chăm chú của muôn người. Tần Truy thấy hắn, kinh ngạc thốt lên: "Vương gia, sao lại thế này? Trên người sao lại có máu?"

Vạt áo và tay áo của Tiêu Yến Ninh loang lổ vết máu, đôi mắt hắn đỏ hoe, như vừa khóc. Hắn lặng lẽ bước đến giữa điện, thấy Hoàng Thượng, ngẩn ra, rồi quỳ sụp xuống, khẽ nói một câu.

Nhiều người không nghe rõ, kể cả Hoàng Thượng. Ngài hỏi: "Tiểu Thất, ngươi nói gì?"

Những kẻ nghe được, sắc mặt đại biến.

Tiêu Yến Ninh quỳ dưới đất, thưa rằng: "Phụ hoàng, Thái tử ca ca... y đã qua đời."

"Không thể nào!" Thụy Vương bật thốt, mắt mở to, tim đập thình thịch. Hôm qua Thái tử còn khỏe mạnh, còn mỉa mai Bình Vương không đến chúc thọ Thái Hậu, sao hôm nay đã mất?

Đùa quá trớn rồi!

Cùng lúc, trong đầu Thụy Vương lóe lên một ý: Bị lừa rồi, tất cả họ đều đã bị lừa!

Những ngày qua, Thái tử dù đàn áp hay gây sức ép với họ, thậm chí mượn dịp sinh thần Thái hậu để chèn ép Bình Vương, tất cả đều nằm trong tính toán của y. Y không muốn tự tay giết họ, mà muốn đẩy họ vào nghi ngờ, khiến họ ngày ngày sống trong lo sợ, ép họ phản kháng.

Nếu họ không có tật giật mình, không manh động, nếu Bình Vương theo lời mời của Thái Tử mà vào kinh, thì mọi thứ chỉ là màn độc diễn của y.

Nhưng thực tế, họ không muốn bị một mẻ hốt gọn, âm thầm tìm mọi cách chống lại, Bình Vương cũng không vào kinh như dự định.

Và giờ, Thái tử đã mất.

Mọi cáo buộc của họ hóa thành hư không. Phủ binh của các vương phủ đồng loạt xuất động, sẽ bị Ngự sử điên cuồng đàn hặc.

Thái tử dùng cái chết của mình biến họ thành trò cười, đồng thời dọn đường cho Tiêu Hành.

Y dám làm thế sao?

Trừ phi... trừ phi y biết Hoàng Thượng không bệnh, tất cả chỉ là màn kịch để thử y.

Nhưng làm sao Thái tử biết được, ngay cả Hoàng Hậu cũng không hay?

Giờ khắc này, Thụy Vương và những người khác hoàn toàn hoảng loạn.

Và lời của Tiêu Yến Ninh, như ngàn chiếc búa, đập vào đầu mọi người, khiến lòng họ ong ong chấn động.

. . . 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com