Chương 175-176 👑
Chương 175
Nghe xong lời Phương Tri Thiện, trên gương mặt Tiêu Yến Ninh khẽ thoáng qua một nét cười nhạt.
Chỉ một nét ấy thôi, tim Phương Tri Thiện liền đập loạn vài nhịp, vội cúi mắt, lặng lẽ nâng chén trà trên bàn, uống liền mấy ngụm, mới kìm được niềm hưng phấn đang trào dâng trong lòng.
Lại cùng ba người trò chuyện đôi câu, Tiêu Yến Ninh mới cho họ lui ra.
Ba người vừa bước ra khỏi đại điện, chưa đi được bao xa, sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Quay đầu nhìn lại, thấy Nghiên Hỉ tay ôm một bình trà sứ thanh, vội vã đuổi theo.
Hắn nhìn Phương Tri Thiện, cười tươi như hoa, nói: "Phương đại nhân, bệ hạ thấy ngài uống trà có vẻ ưa thích, liền sai nô tài mang ít trà Long Tỉnh Minh Tiền này tặng cho ngài."
Nói xong, Nghiên Hỉ hạ giọng, thì thầm: "Trà này năm nay chỉ được hai cân sáu lạng, các cung chia nhau, chỗ bệ hạ chẳng còn bao nhiêu..." Lời nói đến đây bỗng ngưng, Nghiên Hỉ đưa bình trà cho Phương Tri Thiện, ánh mắt đầy ý vị lướt qua mặt hắn.
Phương Tri Thiện biết trà cống quý giá đến nhường nào, vội vàng nhận lấy, lòng thấp thỏm cảm tạ ân điển.
Nghiên Hỉ vội đỡ hắn dậy.
Trên đường rời cung, Phương Tri Thiện ôm bình trà như ôm một thỏi vàng rực rỡ.
Ngụy Trản và Tề Khải bên cạnh nhìn mà thèm thuồng, chỉ hận mình lúc nãy sao không uống thêm vài ngụm trà. Trà quý hay không họ chẳng màng, nhưng hành động của hoàng đế thì họ để tâm lắm.
Hoàng đế vô cớ ban trà cống quý giá cho Phương Tri Thiện để làm gì? Rõ ràng là muốn người khác nhìn mà suy đoán, rằng hắn sắp được trọng dụng. Dù không trọng dụng, được hoàng đế ban thưởng cũng là biểu tượng của sự coi trọng.
Ra khỏi cung, Ngụy Trản nhìn Phương Tri Thiện: "Phương đại nhân, kinh thành mới mở một tửu lâu, nếu rảnh, hay là cùng đi uống một chén nhé?"
Phương Tri Thiện vốn đang phơi phới vui mừng, nghe lời này thì hơi do dự. Thái Thượng Hoàng khi còn tại vị vốn không thích các quan viên sau triều cứ tụ tập ăn uống chơi bời, trong mắt ngài, hành động ấy ít nhiều mang mùi kết bè kéo cánh.
Tân hoàng tính tình cổ quái, tâm ý khó đoán, hắn sợ hành động này khiến hoàng đế không vui.
Ngụy Trản hiểu nỗi lo của hắn, thấp giọng nói: "Bệ hạ triệu kiến ba người chúng ta, trong lòng hẳn đã có ý định. Phương đại nhân đã cam kết trước mặt bệ hạ rằng xưởng tàu có thuyền mới có thể dùng được, còn ta và Tề đại nhân cũng khoe khoang thủy sư mình bách chiến bách thắng... Kế hoạch chi tiết thế nào, chi bằng vừa uống vừa bàn."
Phương Tri Thiện: "Vậy bản quan trước tiên đem trà cống về nhà, rồi chúng ta đến tửu lâu tụ họp."
Tề Khải không hiểu hai người đang nói chuyện mờ ám gì, chuyện nhỏ như vậy mà cần gì phải lên tửu lâu bàn bạc? Hắn bèn nói: "Thái Thượng Hoàng đi thuyền xuống Giang Nam đều dùng thuyền cố định, được bảo trì kiểm tra quanh năm, chẳng có vấn đề gì. Về an toàn, thủy sư vận lương có đến hàng chục vạn, lo gì chứ?"
Ngụy Trản liếc hắn, trong lòng tự hỏi không biết Tề Khải làm cách nào mà ngồi được ghế Hữu quân Đô đốc.
Nhưng hắn chỉ lặng lẽ hít sâu một hơi, hạ giọng: "Nếu bệ hạ chỉ lo vấn đề Thái Thượng Hoàng xuất hành, cần gì triệu kiến ngươi và ta?"
Quan trọng nhất là thủy sư. Tả quân Đô đốc phủ quản thủy sư Phúc Kiến, Hữu quân Đô đốc cũng có thủy sư Quảng Đông.
Hoàng đế hỏi cặn kẽ như vậy, ý là muốn dò xét sức mạnh và phạm vi hoạt động của hải quân.
Tề Khải cũng không thật sự ngu ngốc, được Ngụy Trản điểm tỉnh, hắn kinh ngạc: "Bệ hạ định dồn tâm tư ra biển khơi sao?"
Ngụy Trản thở phào, may mà đối phương không phải đồ ngốc thật.
Phân chia lợi ích là chuyện tương lai, giờ đây họ cần đồng lòng định đoạt việc này. Phương Tri Thiện đồng ý đi tửu lâu cũng vì lẽ đó.
Trong lục bộ, Công bộ là mờ nhạt nhất. Nếu hoàng đế thật lòng muốn phát triển việc biển, Phương Trị Thiện - một Công bộ Thượng thư - biết đâu còn tiến xa hơn nữa.
Nghiên Hỉ trở về, Tiêu Yến Ninh đang xem tấu sớ, đầu không ngẩng lên: "Trà đưa rồi?"
Nghiên Hỉ cười: "Đưa rồi. Phương đại nhân rất xúc động, Ngụy đại nhân và Tề đại nhân thì thèm thuồng lắm."
Tiêu Yến Ninh đặt bút xuống: "Thèm thuồng là đúng." Nếu không, trà này chẳng phải uổng phí sao?
Làm hoàng đế là thế, một hành động nhỏ cũng khiến người ta đoán già đoán non, và trong những suy đoán ấy, luôn có một hai điểm trúng đích.
Vài ngày sau, tấu sớ của Lương Tĩnh từ Vân Châu gửi đến, nói rằng số bạc bị chìm sông đã được tộc nhân họ Văn - những người lặn ngọc - liều mạng trục vớt được vài trăm lạng, bằng chứng đã nắm trong tay. Trời lạnh giá, Lương Tĩnh ra lệnh ngừng trục vớt, tránh để người bị đông cóng.
Dòng sông chảy xiết, bạc chìm sâu hàng chục mét dưới đáy, ngay cả thợ lặn cũng suýt bỏ mạng. Để tránh kẻ sinh lòng tham, Lương Tĩnh còn phái binh lính canh gác, chờ sang năm trời ấm, triều đình sẽ cử người tiếp tục trục vớt.
Ngoài ra, Lương Tĩnh còn tra ra bằng chứng một số quan viên biết chuyện tham ô, phạm nhiều tội, y lập tức xử trảm tại chỗ.
Tiêu Yến Ninh trong cung xem tấu sớ, không khỏi khen Lương Tĩnh chu đáo.
Nghiên Hỉ thầm nghĩ, triều đình người chu đáo hơn Lương Tĩnh nhiều vô kể, sao chẳng thấy bệ hạ vui đến thế. Chỉ có thể nói, trong mắt người tình hóa Tây Thi.
Giữ bí mật này, Nghiên Hỉ ngày nào cũng vừa lo vừa mừng. Mừng vì được Tiêu Yến Ninh tin cậy, bí mật lớn thế mà không giấu hắn. Lo vì Tiêu Yến Ninh là hoàng đế, hậu cung hiện trống không.
Hắn mới đăng cơ, Thái Thượng Hoàng, Tần Quý phi và bá quan tạm thời chưa nhắc đến chuyện này. Nhưng thời gian dài, trước triều hay hậu cung, ắt sẽ bàn đến.
Họ có thể không làm gì được Tiêu Yến Ninh, nhưng Nghiên Hỉ sợ mình sẽ thành kẽ hở để họ công kích. Biết làm sao được, ai bảo hắn từ nhỏ đã theo hầu Tiêu Yến Ninh chứ.
Ngày Lương Tĩnh xử lý xong việc ở Vân Châu, mang thu thuế lên thuyền về kinh, Thái Thượng Hoàng triệu Tiêu Yến Ninh đến.
Tiêu Yến Ninh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, vốn tưởng khi tin Lương Tĩnh xử trảm Dương Trường Ca truyền đến kinh thành, Thái Thượng Hoàng sẽ lên tiếng, ai ngờ chờ đến tận bây giờ.
Dù Tưởng Thái hậu vì chuyện Thái tử mà thất vọng với nhà họ Dương, nhưng với Tiêu Hành mà nói, nhà họ Dương vẫn là chỗ dựa không thể thiếu.
Ở kinh thành, người lớn sống đã chẳng dễ, huống chi là một đứa trẻ, một trận phong hàn thôi cũng có thể mất mạng.
Thái Thượng Hoàng gặp Tiêu Yến Ninh, nhìn hắn từ đầu đến chân, thẳng thắn mở lời: "Ngươi biết ngoài kia người ta nói gì về ngươi không?"
Tiêu Yến Ninh: "Chẳng qua là nói nhi thần cố ý chèn ép thân tộc của Văn Duệ Thái tử, cũng như chặt đứt đôi cánh của Tiêu Hành."
Thái Thượng Hoàng: "Biết vậy mà vẫn mạnh tay thế sao?"
Tiêu Yến Ninh: "Họ làm sai, phải nghĩ đến hậu quả. Dù hôm nay là biểu huynh của Văn Duệ Thái tử, hay kể cả biểu huynh của nhi thần, nhi thần cũng sẽ làm vậy. Dĩ nhiên, biểu huynh của nhi thần chẳng ngu ngốc đến thế." Tần Chiêu từ nhỏ đã lanh lợi như lươn, ngay cả tiếng "Tần Chiêu ca ca" cũng không để hắn gọi, làm sao dễ dàng để người nắm thóp.
Dương Trường Ca nếu thật lòng vì Tiêu Hành, đáng lẽ nên khiến nhà họ Dương kẹp đuôi mà sống. Dương Trường Ca tưởng đã nắm rõ tính tình Thái Thượng Hoàng, cho rằng Tiêu Yến Ninh cũng sẽ làm như vậy. Đáng tiếc não là thứ tốt, thế nhưng hắn ta lại không có.
Thái Thượng Hoàng xoa trán: "Người khác không biết, trẫm còn không rõ sao? Ngươi rõ ràng là đang dọn dẹp đống lộn xộn kia cho Lương Tĩnh chứ gì."
Nếu Lương Tĩnh theo lẽ thường mà đưa người về kinh, làm gì lắm lời đồn đại như thế.
Tiêu Yến Ninh: "Phụ hoàng sao chỉ nhìn bề ngoài, chuyện này liên quan gì đến Lương Tĩnh? Là nhi thần không dung nổi kẻ vừa ngu vừa độc."
Thái Thượng Hoàng: "..." Được rồi, lời này chẳng thể phản bác, Dương Trường Ca đúng là vừa ngu vừa độc.
Hôm nay Thái Thượng Hoàng không chủ yếu tìm hắn vì chuyện này, việc đã rồi, ngài chỉ nhắc nhở đôi câu. Vậy nên, ngài đổi đề tài: "Chẳng mấy nữa là đến Tết, trong cung lạnh lẽo quá, mẫu hậu ngươi mấy ngày nay cũng buồn bã. Nàng muốn mời vài thiếu nữ tài sắc vẹn toàn vào cung. Đến lúc đó, ngươi cũng đến gặp một lần đi."
Nói đến đây, Thái Thượng Hoàng cũng cạn lời. Đường đường là hoàng đế mà bên cạnh Tiêu Yến Ninh vẫn sạch sẽ như tờ. Từ nhỏ đến lớn, ngoài Tần Khê và mấy nhũ mẫu hầu hạ, e là hắn chưa từng nắm tay nữ nhân nào.
Thái Thượng Hoàng không muốn nghĩ lệch lạc, nhưng ngài thật sự lo lắng, liệu cơ thể Tiêu Yến Ninh có vấn đề gì không? Nhưng ngự y đã bắt mạch vô số lần, chẳng tìm ra bệnh.
Trước đây ngự y nói Tiêu Yến Ninh tính tình thuần phác, về chuyện này hơi chậm chạp, cần thời gian khai thông. Giờ đã hơn hai mươi, chậm chạp đến mức đá cũng phải nứt ra rồi, vậy mà vẫn không có gì.
Thái Thượng Hoàng miễn cưỡng nghĩ, năm xưa khi Tiêu Yến Ninh ra cung lập phủ, ngài và Tần Khê từng ban hai cung nữ đến dạy hắn chuyện nhân sự, liệu có phải lúc đó dọa hắn sợ, để lại bóng ma tâm lý?
Tiêu Yến Ninh nghe lời này đã thấy đau đầu, hắn nói: "Phụ hoàng, nhi thần hiện giờ bận lắm, không rảnh đâu."
Thái Thượng Hoàng: "..."
Ngài vốn còn áy náy, giờ thì nổi giận. Một hoàng đế đường hoàng lại nói mình bận, không rảnh, đây là qua quýt với ai? Ngài vốn nghĩ năm nay Tiêu Yến Ninh thuận lợi lập hậu, sang năm ngài xuống Giang Nam cũng yên tâm. Giờ xem ra, ngài mơ đẹp quá rồi.
Thái Thượng Hoàng trầm mặt: "Hậu cung ngươi không một bóng người, lại chẳng có con cái. Đến lúc trước triều hậu cung lòng người bất ổn, quốc bản dao động, dễ sinh tai họa. Tiểu Thất, ngươi giờ đã là hoàng đế, không thể tùy hứng nữa."
Tiêu Yến Ninh: "Lập hậu nạp phi thì đã sao? Lỡ sinh không được con trai, chỉ toàn con gái thì thế nào? Nếu nhi thần muốn lập Hoàng Thái nữ, có ai đồng ý không?"
Thái Thượng Hoàng trợn mắt, ý tưởng kinh thiên động địa gì đây?
Tiêu Yến Ninh lại nói: "Dù có sinh được vài đứa con trai, nếu chúng không nên thân, chẳng phải tức chết người sao? Dù chúng nên thân, cuối cùng chẳng phải nhìn chúng vì ngai vàng mà đấu đá sống chết hay sao? Đến lúc đó, nhi thần cũng chỉ như phụ hoàng, chẳng phải đành xuống tay với chúng sao?"
Thái Thượng Hoàng nhìn gương mặt Tiêu Yến Ninh đầy vẻ chán chường, lòng như bị dao ghim một nhát, ngài khẽ nói: "Tiểu Thất, sao ngươi lại nghĩ thế?"
Tiêu Yến Ninh nhướn mi: "Nhi thần thấy chính là thế. Thái tử ca ca thiên tư thông minh, được phụ hoàng coi trọng, chẳng phải cũng bị huynh đệ tính kế sao?"
Thái Thượng Hoàng im lặng. Ngài chưa từng nghĩ, Tiêu Yến Ninh bình thường trông như chẳng để tâm đến thế sự, lòng lại tinh tế đến vậy. Chuyện Văn Duệ Thái tử khiến hắn bị đả kích lớn, trở nên bi quan cực độ trong chuyện nối dõi, hễ nhắc đến là cả người ủ rũ.
Tiêu Yến Ninh vẫn lẩm bẩm: "Lập hậu nạp phi chẳng qua vì con cái, nhưng trong mắt nhi thần, có con hay không cũng chẳng khác gì. Nhi thần giờ mới ngoài hai mươi, biết đâu sống đến tám chín mươi. Đến lúc đó, đám cháu chắt chưa chắc còn ai sống, giờ lo gì chứ?"
Nói đến đây, hắn đổi giọng: "Nếu phụ hoàng và mẫu hậu sinh thêm một đứa, nhi thần trái lại có thể nuôi dưỡng bên cạnh..." Chỉ là điều kiện y học thời này với Tần Quý phi ở tuổi này không mấy khả quan, nên có những việc chẳng thể cưỡng cầu.
Tiêu Yến Ninh từ trong xương cốt chẳng kỳ vọng nhiều vào nhân tâm. Như hắn nói, giờ hắn mới ngoài hai mươi, còn sống vài chục năm nữa. Mấy chục năm sau, quen hay lạ gì cũng chỉ còn là một nắm đất vàng, nghĩ nhiều làm gì.
Thái Thượng Hoàng: "..."
Ngài chỉ tay ra cửa, chẳng nói một lời.
Tiêu Yến Ninh hiểu ý, là bảo hắn cút. Thế là hắn ngoan ngoãn rời đi, để lại Thái Thượng Hoàng ngồi đó trầm tư.
Nửa tháng sau, Lương Tĩnh đến kinh thành.
Nghe tin này, Tiêu Yến Ninh có chút vui mừng.
Cuối cùng, người hoàn toàn thuộc về hắn đã trở lại.
. . .
Chương 176
Đến địa giới kinh thành, Lương Tĩnh chỉ hận không thể một bước đặt chân vào hoàng thành. Lòng người lạ lùng thế đấy, càng gần kinh thành càng nôn nóng. Khi còn xa, dù nhớ nhung, y cũng chỉ để mình nghĩ về người ấy trong phút chốc, rồi nhanh chóng đè nén cảm xúc. Giờ đây, mắt thấy sắp được gặp, trong lòng chẳng hiểu sao lại trở nên gấp gáp.
Bá quan đều biết hôm nay tâm trạng Tiêu Yến Ninh không tệ. Cũng phải, Lương Tĩnh đi một vòng, không chỉ bình an trở về mà còn tiện tay xử vài tên tham quan. Nếu là họ, họ cũng vui. Bá quan hiểu mình chẳng phải nhân vật chính hôm nay, nên rất ăn ý không tâu chuyện gì quan trọng.
Cho đến khi nội giám đến báo Lương Tĩnh đang ở ngoài điện cầu kiến, cả đại điện lập tức lặng như tờ.
Tiêu Yến Ninh: "Tuyên."
Trong tai người khác, giọng hoàng đế rất bình tĩnh, như thường ngày. Chỉ mình hắn biết, khoảnh khắc mở miệng, cổ họng khô khốc. Nếu không đang ngồi trên triều đường, hắn chỉ muốn sai Nghiên Hỉ rót ly nước thông họng.
Tiêu Yến Ninh thầm lắc đầu, tâm trạng mình thế này chẳng khác gì một tên thiếu niên chưa từng yêu.
Lương Tĩnh cho người hầu về phủ báo bình an, còn y thì lập tức vào cung. Vào điện, y cung kính hành lễ: "Thần Lương Tĩnh, khấu kiến bệ hạ."
Tiêu Yến Ninh: "Lương khanh vất vả rồi, bình thân."
Nói xong, hắn nghiêng người dặn Nghiên Hỉ: "Lương khanh suốt đường thủy, vừa xuống thuyền e là chưa quen, mang ghế cho Lương khanh ngồi nghỉ."
Nghiên Hỉ vội vã tuân lệnh, đặt một ghế gỗ tròn dưới ngự giai, bên trái, cách hoàng đế ba bước.
Lương Tĩnh lòng khẽ rúng động, có chút vui mừng, nhưng vẫn cúi người từ chối: "Thần tạ ơn bệ hạ, chỉ là công mọn, không dám vượt lễ, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."
Tiêu Yến Ninh mỉm cười: "Lương khanh chớ từ chối, trẫm biết chuyến đi này không dễ, ngồi xuống trả lời là được."
Lương Tĩnh mới chịu ánh mắt bao người, chậm rãi ngồi xuống. Lúc này, y mới khẽ ngẩng đầu nhìn người trên ngự tọa. Đến giờ phút này, y mới có cảm giác thực sự đã về kinh.
Triều đường vì việc Tiêu Yến Ninh ban ghế mà càng tĩnh lặng. Từ thời Thái Thượng Hoàng đến nay, thần tử được ban ghế trên triều hiếm hoi vô cùng. Lương Tĩnh chỉ đi Vân Châu một chuyến mà được ân sủng thế này, lòng sủng ái của đế vương quả thật chói mắt.
Nhưng lòng vua khó dò. Sự sủng tín này, là thật lòng trọng dụng Lương Tĩnh, hay ẩn chứa ý khác? Xưa nay, hoàng đế muốn chặt cánh một người, thường nâng người ấy lên trước. Muốn triệt để trừ bỏ, sẽ nâng lên đỉnh cao không ai sánh nổi. Càng nâng cao, ngã càng đau.
Hay là tân hoàng mượn sự sủng tín này để răn đe bá quan: học theo Dương Trường Ca, xử trảm tại chỗ; học Lương Tĩnh vì vua mà giải ưu, sẽ được trọng dụng.
Bá quan suy nghĩ lòng vòng, chẳng biết trong đầu đã tưởng tượng bao nhiêu chuyện.
Tiêu Yến Ninh biết rõ, với tư cách hoàng đế, mỗi hành động đều khiến bá quan đoán mò. Nhưng hắn chẳng bận tâm, huống chi, hắn thật sự xót Lương Tĩnh. Nhìn sắc mặt y, rõ là mấy ngày nay chưa ngủ ngon, dưới mắt xanh xao.
Dù không thể công khai quan hệ giữa hắn và Lương Tĩnh, hắn vẫn muốn cho mọi người biết, hắn thiên vị người này. Nay thiên vị, mai vẫn sẽ thiên vị.
Về điểm này, Tiêu Yến Ninh có chút tùy hứng. Hắn đã làm hoàng đế, nếu chút tùy hứng này cũng không thỏa mãn được, nếu ngay cả việc đối tốt hơn với Lương Tĩnh trong khả năng của mình mà cũng không làm được, thì ngôi vị hoàng đế này có ý nghĩa gì?
Lương Tĩnh ngồi đó, kể lại mọi việc ở Vân Châu. Dù đã biết trước sau qua tấu sớ, nghe người trong cuộc kể, vẫn có cảm giác khác lạ. Tiêu Yến Ninh vừa nghe chuyện chính, vừa ngắm người lâu ngày không gặp, trên mặt không tự chủ nở nụ cười nhạt.
Chỉ là trước mặt có rèm ngọc che, trừ Lương Tĩnh hiểu rõ tâm trạng hắn, chẳng mấy ai nhận ra niềm vui trên mặt đế vương. Dù có kẻ tinh tế nhận ra, cũng chỉ nghĩ hoàng đế vui vì Lương Tĩnh làm việc tốt, chẳng ai nghĩ nhiều.
Thu thuế vào kinh, tiếp theo là giao nhận với Hộ bộ. Tiêu Yến Ninh nhìn Đỗ Kiểm, nửa nghiêm túc nửa đùa: "Đỗ khanh, thu thuế này khó khăn mới có, Hộ bộ phải kiểm tra kỹ, đừng để xảy ra sai sót."
Lời này rất bình thường, Đỗ Kiểm vội cam đoan không để sai lầm. Chẳng biết có phải quá căng thẳng hay không, ông ho khan vài tiếng.
Tiêu Yến Ninh theo tinh thần nhân đạo, nói: "Đỗ khanh nếu không khỏe, cứ dưỡng bệnh trước, việc Hộ bộ giao cho Trương khanh vậy."
Đỗ Kiểm: "..."
Ông vốn định nếu hoàng đế hỏi bệnh, ông sẽ nhân cơ hội tâu chuyện tuổi tác, nhưng nghe giọng Tiêu Yến Ninh, ông bỗng không dám mở miệng.
Việc Hộ bộ tạm giao Trương Tiếu thì được, nhưng bệnh lành rồi, Hộ bộ còn chỗ cho ông không? Hơn nữa, hoàng đế giao quyền nhẹ nhàng thế sao? Hay thật ra đang chờ ông mở miệng từ quan?
Trương Tiếu và ông quan hệ bình thường, không phải môn sinh của ông. Nếu để Trương Tiếu làm Hộ bộ Thượng thư, nhà ông chẳng còn lợi lộc gì. Không nghĩ thì thôi, nghĩ là tự dọa mình hoảng hồn.
Đỗ Kiểm cân nhắc, miệng nói: "Tạ bệ hạ quan tâm, lão thần mấy hôm nay hơi bốc hỏa, không phải bệnh lớn, xử lý xong việc thu thuế sẽ nghỉ dưỡng."
Tiêu Yến Ninh thấy ông ta bệnh không nặng, mà còn muốn gượng, bèn gật đầu: "Cũng được."
---
Tan triều, Lương Tĩnh đi chậm chạp. Hành vi này còn thu hút vài triều thần chú ý, ngay cả Tần Truy cũng hỏi y có phải vừa xuống thuyền chưa quen, cần gọi ngự y không.
Dù sao cũng là cữu cữu của Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh vội nói không phải, chỉ là đi chậm thôi. Thấy y căng thẳng, Tần Truy thầm thở dài, còn trẻ quá, không phải người thường xuyên ở trên thuyền, lần này lênh đênh nhiều ngày, cơ thể chắc chắn không chịu nổi. Nhưng người trẻ tuổi sĩ diện, dù không khỏe cũng chẳng nói.
Tần Truy giả vờ không biết, nói vài câu quan tâm rồi rời đi.
Sau khi hắn đi, Lương Tĩnh mới đỏ tai. Y tưởng sẽ được Nghiên Hỉ gọi vào cung, nhưng chậm chạp ra đến cửa cung, cũng chẳng thấy bóng Nghiên Hỉ. Nhìn cửa cung gần trong gang tấc, Lương Tĩnh ngơ ngẩn chớp mắt. Tục ngữ nói "xa cách ngắn ngày hơn cả tân hôn", ngoài chuyện triều chính, Tiêu Yến Ninh chẳng muốn gặp riêng y nói vài câu sao?
Rồi y tự nhủ, Tiêu Yến Ninh là hoàng đế, hẳn bận nhiều việc triều chính. Hôm nay đã gặp trên triều, không gặp riêng cũng chẳng sao, sau này còn nhiều thời gian. Tự an ủi mình, tâm trạng Lương Tĩnh lập tức sáng sủa.
Về Lương phủ, y đến thỉnh an Hoắc thị. Hoắc thị nhìn y, nói một câu: "Gầy đi rồi."
Lương Tĩnh chẳng thấy mình gầy chỗ nào, y ăn được ngủ được, còn thấy mình rắn chắc hơn. Nhưng lòng cha mẹ thương con, dù y có mập thêm mười cân, trong mắt mẫu thân, xa cách nhiều ngày vẫn là gầy.
Hoắc thị nhìn Lương Tĩnh, vốn nghĩ y sẽ được Tiêu Yến Ninh giữ lại trong cung, ai ngờ tan triều y đã về. Trong lòng bà có cảm giác khó tả.
Tiêu Yến Ninh phái Lương Tĩnh đi Vân Châu, chứng tỏ hắn không muốn trói y như chim trong lồng, hắn cho y lòng tin và quyền lực. Hoắc thị từng nghĩ, Lương Tĩnh bị kìm kẹp một chỗ, kiến thức hạn hẹp, ra ngoài thấy trời đất rộng lớn, biết đâu sẽ đổi ý.
Giờ thấy thái độ Tiêu Yến Ninh, Hoắc thị lại thấy nghẹn lòng. Tục ngữ nói đế vương bạc tình, mới vài ngày đã hết tình nghĩa sao?
Bà muốn hỏi, lại không thể hỏi thẳng, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện con ở Vân Châu ta cũng nghe rồi. Tục ngữ nói ba người thành hổ, con không ở kinh, lời đồn chẳng biết thành ra thế nào. Sau này không được hành sự lỗ mãng như thế."
Lương Tĩnh biết Hoắc thị lo gì, y nói: "Mẫu thân, người yên tâm, bệ hạ tin con."
Hoắc thị trừng y: "Lời này là bệ hạ triệu kiến riêng con nói sao?"
Lương Tĩnh vốn định tiếp tục khen Tiêu Yến Ninh anh minh, lời đến miệng, y chợt nhớ Hoắc thị biết chuyện giữa y và Tiêu Yến Ninh. Sợ nói nhiều khiến mẫu thân không vui, y ngượng ngùng: "Cũng không phải. Bệ hạ bận lắm, hôm nay con chưa gặp riêng bệ hạ."
Hoắc thị: "..."
Không thử thì nghẹn, thử xong càng nghẹn hơn. Hoắc thị lập tức ủ rũ, Lương Tĩnh tưởng bà không khỏe, hỏi có cần mời đại phu không.
Hoắc thị: "Ta không sao, con đi đường vất vả, về nghỉ đi."
Thấy bà sắc mặt hồng hào, không giống bệnh, Lương Tĩnh mới trở về viện mình. Sau khi y đi, Hoắc thị thở dài thườn thượt.
Chẳng bao lâu, người gác cổng đến báo, đưa lên một tấm thiệp, nói là bạn thân mời y đi uống rượu.
Thiệp rất tinh xảo, Lương Tĩnh lập tức mở ra, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng, rất đẹp, đáng tiếc không phải nét chữ nguệch ngoạc của Tiêu Yến Ninh.
Lòng hơi thất vọng, Lương Tĩnh: "Người đưa thiệp có nói chủ nhân là ai không?"
Người gửi thiệp cho y thì nhiều, nhưng tự xưng là bạn thân thì chẳng có, không biết ai dám mở miệng thế.
Người gác cổng: "Người đưa thiệp nói hắn tên Phúc Lục, từng gặp đại nhân vài lần, đại nhân thấy là biết."
Lương Tĩnh: "..." Phúc Lục, Phúc Lục.
Lương Tĩnh cầm tấm thiệp, vung tay áo rời đi: "Sau này chuyện quan trọng thế phải nói sớm!"
Người gác cổng: "..." Thiệp này không quan trọng sao?
Lương Tĩnh vội vã rời đi, Hoắc thị biết chuyện, nghe là nhà họ Phúc mời, bà thầm nghĩ, không biết là bạn hữu gặp trên đường hay là ai, cũng không rõ phẩm tính ra sao.
Ra khỏi cửa, Lương Tĩnh thấy ngay gương mặt Phúc Lục bình thường đến mức lẫn vào đám đông cũng chẳng tìm ra. Phúc Lục cười với y: "Lương đại nhân, mời."
Ngồi xe ngựa cùng Phúc Lục, đến một ngôi nhà thanh tịnh. Trên cổng đề hai chữ "Tống trạch", nét chữ giống hệt trên thiệp. Lương Tĩnh chẳng để tâm, vào sân, Phúc Lục đóng cổng lại.
Lương Tĩnh vội vàng qua tiền sảnh, đến hậu viện, thấy Tiêu Yến Ninh mặc áo trắng nguyệt sắc, thắt lưng đeo ngọc bội lấp lánh, lười biếng tựa vào cột hành lang, mỉm cười nhìn y.
Lương Tĩnh bước nhanh tới, bốn bề không người, y trực tiếp lao vào lòng Tiêu Yến Ninh, ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh hỏi: "Bệ hạ, có nhớ thần không?"
Tiêu Yến Ninh: "Nhớ." Sao không nhớ? Nếu không nhớ, đã chẳng sớm đặt mua nhà ngoài cung, chẳng tan triều là đến đây chờ y.
Hai người ôm nhau bước vào phòng. Mấy ngày không gặp, nghe nhịp tim nhau, nỗi nhớ như nước bao bọc cả hai. Y phục rơi lả tả, màn trướng khẽ lay, tất cả đều kể về lòng nhau.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau viết về Nhị ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com