Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 199-200 👑

Chương 199: Tiểu Bát

Từ khi đăng cơ đến nay, Tiêu Yến Ninh vẫn chưa lập hậu, cũng chưa thành thân, hành động ấy khơi dậy đủ thứ phản ứng vi diệu trên triều đường. 

Có quan viên thật tâm lo lắng, có kẻ ngoài mặt bình thản, trong tâm thì mừng thầm, hận không thể đốt hương khấn vái cho hắn cô độc đến bạc đầu.

Thật ra, đứng từ lập trường của nhà họ Tần mà nói, Tần Truy cùng những người thuộc nhà họ Tần đương nhiên đều mong hắn thành thân, có con nối dõi — đó là lẽ thường tình. 

Từ xưa đến nay, hoàng tộc cầu giang sơn trường tồn, thế gia mong môn hộ hưng thịnh, chẳng có gì lạ cả.

Chỉ là, so với những người khác, dù trong lòng Tần Truy cũng có ý nghĩ ấy, nhưng điều ông mong hơn cả là Tiêu Yến Ninh có con để củng cố nền tảng quốc gia, sau đó mới đến tư tâm của riêng mình.

Tiêu Yến Ninh sớm đã nghĩ đến. Chờ hắn bảy tám mươi tuổi rồi, Tần Chiêu lúc ấy cũng già lụ khụ, nhà họ Tần khi đó cũng chẳng biết do ai nắm quyền. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, hắn sẽ chọn ra một người kế thừa sáng suốt phân minh, đồng thời lo liệu đường lui cho nhà họ Tần, ít nhất không để bên này hắn vừa mất, bên kia họ đã rơi vào cảnh bị tru di tam tộc.

Sự ra đời của Tiểu Bát hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, Tiêu Yến Ninh đã từng ám chỉ với Tần Truy vài câu. Lời tuy không nói trắng ra, nhưng hắn tin với tính tình của Tần Truy, ông chắc hẳn đã hiểu thấu ý hắn.

Bá quan văn võ nay nhìn Tiêu Yến Ninh đối đãi Tiểu Bát chẳng khác nào như con ruột, lòng họ nghĩ gì chẳng ai hay, nhưng ngoài mặt ai nấy đều tươi cười hân hoan.

Chẳng còn cách nào khác, lòng người vốn thiên vị. Trước đây Tiêu Yến Ninh cũng đối xử rất tốt với những đứa cháu như Tiêu Hành, Tiêu Du, nhưng đó chỉ là sự quan tâm mang tính tự nhiên. Dù sao bọn trẻ cũng có cha mẹ dạy dỗ, hắn chỉ cần vui đùa với chúng đôi chút là đủ.

Tiểu Bát thì hoàn toàn khác, đây là đệ đệ cùng cha cùng mẹ của hắn. Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu dù sao cũng đã lớn tuổi, Tiểu Bát đành phải nhờ hắn đa phần lo liệu.

Ban đầu Tiêu Yến Ninh còn không biết phải đối xử với cậu bé thế nào, sợ thái độ của mình quá lạnh hay quá ân cần đều khiến Tần Thái hậu và Thái Thượng Hoàng không thoải mái.

Sau lại thấy Tần Thái hậu mặc hắn tùy ý, Tiêu Yến Ninh bèn hoàn toàn thả lỏng mà nuôi dạy đứa nhỏ này — có thể nói là vừa tỉ mỉ vừa tùy tiện.

"Tỉ mỉ" nằm ở chỗ Tiêu Yến Ninh luôn chăm chút từ y phục đến đồ dùng của Tiểu Bát, còn "tùy tiện" là hắn chiều theo những trò nghịch ngợm trẻ con của cậu bé. Chẳng hạn, hắn chẳng bao giờ cho rằng việc Tiểu Bát bò lê dưới đất là xấu, cũng không ngăn cậu bắt sâu bướm chơi trong tay. Tất nhiên, mọi hành động của Tiểu Bát đều nằm trong tầm mắt của cung nhân — an toàn vẫn là điều quan trọng nhất.

Thế nhưng, tục ngữ có câu: hổ dữ cũng có lúc gật gù. Năm Tiểu Bát bốn tuổi, giữa mùa đông giá lạnh, do một cung nhân sơ suất, cậu rơi xuống nước.

Khi ấy mọi dấu vết đều cho thấy đó là một tai nạn. Cung nhân bên Tiểu Bát phát hiện kịp thời, lập tức cứu được, nhưng Tiêu Yến Ninh tuyệt đối không tin đó chỉ là tai nạn.

Hắn lập tức sai người điều tra kỹ lưỡng, sau bảy ngoặt tám vòng, manh mối cuối cùng lại dẫn về phía Dương Thái hậu. Nói là có người nhận lệnh của nàng, cố tình để Tiểu Bát đi trên mặt đất trơn trượt, chỉ sơ ý một chút là rơi xuống hồ.

Mùa đông nước lạnh buốt, trẻ con mà ngã xuống dễ để lại bệnh tật về sau.

Dương Thái hậu nghe đến lời cung nhân ấy thì giận đến tái mặt. Người kia quả thật có chút quan hệ với nàng, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải do nàng làm.

Dẫu vậy, xét theo tình thế khi ấy, Dương Thái hậu quả thật đáng nghi. Bởi nếu Tiểu Bát xảy ra chuyện, khả năng Tiêu Hành được lập làm Thái tử lại càng lớn hơn.

Tiêu Yến Ninh đối với Tiêu Hành và những người khác, thái độ đều giống như với các đại thần trong triều — có lỗi thì phạt, tuyệt không nể nang mặt mũi ai.

Hắn không thích oan uổng người khác, nên dù manh mối tạm thời đứt đoạn, hắn cũng không bỏ cuộc, sai người tiếp tục điều tra từ mọi hướng. Hai tháng trời lục soát từ trong cung ra ngoài, cuối cùng tra ra sự thật — có kẻ lòng dạ chưa chết, mưu toan một mũi tên bắn trúng ba đích.

Tiểu Bát rơi xuống nước, có thể khiến thân thể tổn hại, lại vì thân phận đặc thù của cậu, chuyện này tất sẽ khiến Hoàng đế nổi giận. Đến khi ấy, những kẻ đó sẽ khéo léo dẫn hướng Tiêu Yến Ninh điều tra về phía Dương Thái hậu, rồi kéo cả Tiêu Hành vào. Nếu nhân cơ hội phế bỏ được Tiêu Hành thì càng tốt.

Tra đến đây, Tiêu Yến Ninh chỉ làm một việc: hắn triệu tất cả những người trong tông thất có liên quan vào cung: Thận vương, Thụy Quận vương vẫn còn đang ở cao tường Ninh Dương phản tỉnh bản thân, Tĩnh vương cùng con cháu, và dĩ nhiên còn có cả Tiêu Hành. Rồi ngay trước mặt họ, hắn sai người đánh chết toàn bộ cung nhân dính líu đến vụ việc này.

Tiêu Yến Ninh không cần biết đám tàn dư ấy là do Khang vương hay Bình vương để lại, hay chỉ là kẻ nhân lúc nước đục thả câu, khơi mào ly gián.

Hắn chỉ có một ý niệm: ai dám ra tay với một đứa trẻ vô tội, thì đừng trách hắn tàn nhẫn.

Ý nghĩ hắn rất đơn giản: Nếu Tiểu Bát mai sau không thành tài, không gánh nổi trách nhiệm hoàng đế, thì đó là do cậu vô năng. Đến lúc ấy, hắn đương nhiên sẽ chọn người khác.

Nhưng bất kể là ai, dám động thủ với trẻ nhỏ, chính là tự tìm đường chết.

Những huynh trưởng của hắn đều là những người từng lăn lộn trong giang hồ, chứng kiến cảnh ấy chẳng hề nao núng, còn đám cháu chắt của họ tuổi cũng không còn nhỏ, đều đã hiểu chuyện, nhưng tận mắt nhìn cảnh máu tanh chảy đầy sân, ai nấy mặt cũng đều trắng bệch, sau khi về phủ đều đổ bệnh nặng.

Dương Thái hậu nghe tin mà không biết nên nói gì. Tiêu Yến Ninh đã rửa sạch oan khuất cho nàng, đáng lẽ nên vui mừng, nhưng nghĩ đến Tiêu Hành vì bị ám ảnh mà mấy đêm liền gặp ác mộng, nàng lại chẳng sao cười nổi.

Chuyện Tiểu Bát rơi xuống nước, Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đều không can thiệp, toàn quyền giao cho Tiêu Yến Ninh xử lý. Hai người cũng không bình luận gì về kết quả. 

Chỉ là thời gian đó, Tiểu Bát vì sợ hãi mà khóc suốt, khiến Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đau lòng vô cùng. Trẻ nhỏ mới mấy tuổi thường rất quấn người, mà người cậu bám nhiều nhất lại là Tiêu Yến Ninh.

Thế nên, Tiêu Yến Ninh trực tiếp mang cậu về Càn An Cung nuôi dưỡng. Chẳng biết là thuốc ngự y hiệu nghiệm, hay cậu ở bên Tiêu Yến Ninh thấy an lòng, một thời gian sau, Tiểu Bát dần thôi khóc. Dù vậy hắn vẫn giữ cậu bên mình, chỉ lúc dự triều mới đưa về chỗ Tần Thái hậu.

Hắn luôn lo Tiểu Bát mai sau bị người ta dụ dỗ đến hư hỏng, hay bị ảnh hưởng xấu mà không nên người.

Vì thế, Tiêu Yến Ninh hầu như lúc nào cũng mang cậu bé theo bên mình để đích thân dạy dỗ, nào ngờ về sau lại nuôi ra một "sát thần cuồng huynh" chính hiệu.

Nhưng đó là chuyện về sau, tạm thời không bàn.

Sau đó, Tiêu Yến Ninh lại gặp Tiêu Hành khi y vào cung thỉnh an Thái Thượng Hoàng và Dương Thái hậu. Lúc ấy, trông y gầy guộc như gió thoảng cũng lay.

Tiêu Yến Ninh bảo Tiêu Hành đứng dậy, nhìn y, chau mày hỏi: "Sao gầy thế này? Đã mời ngự y xem chưa?"

Tiêu Hành chủ yếu bị cảnh máu me hôm ấy dọa sợ, cộng thêm y tính tình đa nghi nhạy cảm, luôn lo Tiêu Yến Ninh vì Tiểu Bát xảy ra chuyện mà nghi ngờ y. Cũng chẳng thể trách Tiêu Hành được. Ai nhìn vào cũng thấy y là kẻ đáng nghi nhất. Nỗi sợ ấy cứ như thanh kiếm treo trên đầu, khiến y ăn không ngon ngủ không yên, chẳng mấy chốc mà hốc hác đi.

Tiêu Hành cung kính đáp đã mời ngự y xem qua, chỉ là không có khẩu vị, đang uống thuốc điều dưỡng.

Tuy nhiên, tâm bệnh thì cần tâm dược chữa. Tiêu Hành bèn cắn răng hỏi: "Bệ hạ, việc Bát hoàng thúc ngã xuống nước..."

"Trẫm chẳng phải đã sai người tra rõ đầu đuôi rồi sao?" Tiêu Yến Ninh ngắt lời. "Chuyện đã qua rồi, không liên quan đến ngươi."

Tiêu Hành nghe vậy mới ngơ ngác đứng dậy. Tiêu Yến Ninh nói thêm vài câu với y rồi rời đi.

Tiêu Hành nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt phức tạp.

Nhưng từ hôm ấy trở đi, kẻ sợ Tiểu Bát xảy ra chuyện nhất chính là Tiêu Hành.

---

Lần thứ hai Tiêu Yến Ninh vì Tiểu Bát mà nổi cơn lôi đình trong cung là năm cậu năm tuổi, lúc ấy Lương Tĩnh đã bình định Nam Cương, được hắn triệu về kinh.

Lương Tĩnh vừa về kinh, vì người thương lâu ngày không gặp, Tiêu Yến Ninh thường xuất cung đến Tống trạch để bù đắp quãng thời gian xa cách. Mấy hôm ấy, mọi sự chú ý của hắn đều dồn vào Lương Tĩnh, hai người hận không thể cả ngày quấn quýt trên giường ở Tống trạch, vô tình bỏ quên Tiểu Bát trong cung.

Tiểu Bát vì thế mà giận dỗi, mãi đến khi Tiêu Yến Ninh mang cậu ra ngoài, để cho Lương Tĩnh dắt cậu đi chơi, cậu mới vui vẻ trở lại.

Rồi chẳng bao lâu, Dương Thái hậu băng hà.

Những năm qua, Dương Thái hậu lòng luôn vương vấn Văn Duệ thái tử, như tảng đá nặng treo tim, ngày ngày chống chọi sống qua tháng.

Cuối cùng, nàng không gắng gượng nổi nữa.

Thời gian ấy, người vào cung tế bái Dương Thái hậu rất đông.

Tiêu Yến Ninh tinh tế nhận ra Tiểu Bát dạo này có gì đó không ổn — nhìn cậu luôn buồn bực, tâm trạng ủ ê.

Tiêu Yến Ninh hỏi Tiểu Bát rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu chỉ mím môi không chịu hé lời. Khi hỏi gắt thì cậu lại rơi nước mắt. Tiêu Yến Ninh thấy cậu như thế, đầu đau như búa bổ.

Cuối cùng, hắn nhẫn nại dỗ cậu chơi đùa một hồi, rồi đối với Tiểu Bát đang hứng thú bừng bừng mà dò hỏi, rốt cuộc moi ra nguyên nhân khiến cậu buồn. 

Hóa ra gần đây, Tiểu Bát vô ý nghe người ta kể lại Thái Thượng Hoàng năm xưa thiên vị, yêu thương Tiêu Yến Ninh như thế nào. Nếu so ra thì Thái Thượng Hoàng hiện tại đối xử với cậu lại hết sức bình thường.

Tiểu Bát còn nghe có người thì thầm, bảo Tiêu Yến Ninh khi còn nhỏ đáng yêu dễ mến biết bao, còn cậu thì khác xa.

Tiểu Bát vừa kể lể vừa tủi thân, ôm đùi Tiêu Yến Ninh mà rơi nước mắt: "Hoàng huynh ơi, đệ cũng muốn được yêu quý như huynh."

Tiêu Yến Ninh bèn bế Tiểu Bát vào lòng, ném cậu lên không trung rồi đón lấy. Mấy lượt như thế khiến Tiểu Bát bật cười khanh khách. Hắn ôn tồn nói: "Đệ đáng yêu hơn hoàng huynh nhiều." 

Lời ấy không phải giả dối. Nếu so sánh tình thương của cha mẹ, kiếp trước chẳng ai yêu thương hắn, kiếp này cũng nhờ ký ức một đời mà mới có được tình thân mình hằng mơ ước.

Tiểu Bát thì khác, cậu là đứa trẻ thơ chân chính.

Đương nhiên xứng đáng được mọi người yêu thương.

Tiểu Bát tin Tiêu Yến Ninh nhất, nghe vậy liền cười toe.

Tiêu Yến Ninh nói: "Chờ hai hôm nữa hoàng huynh dẫn đệ xuất cung chơi nhé."

Tiểu Bát gật đầu lia lịa, lúc này vui đến phát cuồng.

Tiêu Yến Ninh dỗ cậu xong, hỏi cậu nghe được những lời ấy ở đâu.

Tiểu Bát thật thà đáp rằng lúc cậu theo người ta vào cung giữ tang cho Dương Thái hậu thì nghe thấy. 

Tiêu Yến Ninh liền bảo Minh Tước tự mình đi điều tra. Minh Tước giờ là Thái giám Chấp bút của Tư Lễ Giám, chuyên phụ trách phê duyệt tấu chương do Nội các trình lên.

Sau khi dỗ Tiểu Bát ngủ, hắn hạ lệnh đánh phạt tất cả cung nhân hầu cận bên Tiểu Bát, rồi đổi người toàn bộ.

Trẻ con lòng dạ thuần khiết, sạch sẽ như tờ giấy trắng, tô vẽ màu gì là thấm màu đó.

Những lời ấy chẳng khác gì lời khích bác ly gián. May mà Tiểu Bát thông minh, biết mách lẻo, bằng không thời gian lâu dài, ắt sẽ bị ảnh hưởng. 

Sức mạnh của lời nói đáng sợ vô cùng — nếu trong lòng đứa nhỏ nảy sinh ý nghĩ rằng Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu chỉ thương Tiêu Yến Ninh mà không thương cậu, hoặc rằng cậu ít được yêu mến hơn, thì sau này muốn thay đổi suy nghĩ ấy sẽ khó như lên trời.

Bảy ngày sau khi Dương Thái hậu tạ thế, Minh Tước điều tra rõ ràng mọi việc. Tiêu Yến Ninh lập tức hạ chỉ quở trách các vương công đại thần trong triều, chỉ đích danh những kẻ cố tình gieo lời gièm pha trong cung, đồng thời nhân cơ hội đổi một loạt quan viên.

Những kẻ bị thay đều lòng đầy ấm ức, họ lúc ấy bàn tán vu vơ cũng đã cố tránh đi tai mắt, nào ngờ vẫn lọt vào tai hoàng đế.

Theo bọn họ, hoàng đế căn bản chướng mắt họ, chỉ cố tình mượn chuyện nhỏ này mà hạ bệ họ mà thôi.


Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau là góc nhìn của Tiểu Bát~


. . .

Chương 200: Tiểu Bát

Tiểu Bát, tức là Tiêu Yến Tri, từ nhỏ đã được cha mẹ và người anh trai hoàng đế hết mực yêu thương, nuông chiều mà lớn lên.

Cậu hoàn toàn không nhớ chuyện mình từng rơi xuống hồ khi bốn tuổi, chỉ là trong tiềm thức vẫn sợ nước, nên từ đó đến giờ luôn tránh xa ao hồ. Từ khi bắt đầu biết nhận thức, bên cạnh cậu đã luôn có Tiêu Yến Ninh, vì vậy mà cậu rất quấn quýt hắn, đến nỗi ngay cả ở bên Tần Thái hậu, mỗi ngày cậu vẫn ngóng trông hoàng huynh ghé thăm mình mới chịu yên.

Tiểu Bát ngoài quấn lấy Tiêu Yến Ninh, còn thích quấn An vương.

Mỗi khi An vương từ Thông Châu về kinh, Tiểu Bát đặc biệt vui, cậu thấy mùi trên người An vương rất dễ chịu, cậu rất thích.

Thái Thượng Hoàng từng thì thầm riêng với Tần Thái hậu rằng, thói quen nhìn mặt mà chọn người của Tiểu Bát từ nhỏ y hệt Tiêu Yến Ninh.

Tần Thái hậu nhìn ngài chau mày lo âu mà im thin thít, nàng nghĩ nếu bảo hai đứa trẻ này có tật nhìn mặt chọn người, thì nguồn cội chính từ Thái Thượng Hoàng mà ra - người coi trọng sắc đẹp bậc nhất.

Mỗi lần An vương rời kinh, Tiểu Bát khi tìm không thấy hắn đều buồn bực giận dỗi, may mà Tiêu Yến Ninh luôn biết cách dỗ dành cậu. Tiểu Bát cũng rất thích mùi hương trên người hoàng huynh, nên khi được hắn bế trong lòng là lại khúc khích cười không ngớt.

Tiểu Bát cũng là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, từ khi biết nhớ, cậu nhanh chóng nhận ra sự khác biệt của bản thân. Cậu tuổi còn bé, nhưng bối phận lại cao vời vợi. Những vị huynh trưởng kia tuổi tác đều lớn hơn cậu nhiều, vậy mà Tiêu Hành cùng những người lớn tuổi hơn cậu đều phải gọi cậu là tiểu hoàng thúc.

Tuy nhiên, Tiểu Bát cũng không phải từ đầu đã hiểu được chuyện này. Thậm chí vì hạn chế của tuổi tác và thế giới quan non nớt, khi mới bi bô tập nói, hễ gặp người lớn hơn mình, bất kể là ai, cậu cũng chỉ líu lo gọi "ca ca" với chất giọng ngọng nghịu, ngay cả với Tiêu Hành cũng vậy. 

Có lẽ trong suy nghĩ thơ bé của cậu, ai cao hơn lớn hơn đều đáng gọi là ca ca. Dù mỗi lần Tiểu Bát mở miệng, Tiêu Hành và đám người kia đều kính cẩn gọi cậu là tiểu hoàng thúc.

Thái thượng hoàng và Thái hậu Tần cũng đã nhiều lần tìm cách sửa, không cho Tiểu Bát gọi thế nữa. Nhưng nói thế nào cậu cũng không hiểu, cấm không cho gọi nữa thì cậu liền khóc ầm lên, nước mắt rơi lã chã như hạt đậu vàng.

Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu cũng bất lực, mắng thì không nỡ, đánh lại càng không được. Chưa kể giờ có đánh mắng cũng chẳng giải quyết được gì. Cuối cùng, Tiêu Yến Ninh lên tiếng: "Không cần ép, đợi đệ ấy lớn thêm chút nữa, tự khắc sẽ hiểu."

Thế nên khoảng thời gian ấy, Tiêu Hành cùng những người kia hiếm khi dám vào cung.

Bởi nếu vào cung là họ lại rơi vào vòng lặp vừa buồn cười vừa quái đản: họ run rẩy cung kính xưng hô "tiểu hoàng thúc", trong khi vị tiểu hoàng thúc của họ lại vui vẻ gọi họ là "ca ca".

Đến khi Tiểu Bát lớn thêm vài tuổi, nhận thức về sự vật rõ ràng hơn, bắt đầu quan sát người vật xung quanh. Lúc ấy, cậu thường thấy cảnh Tiêu Yến Ninh và Tiêu Hành cùng những người kia nói chuyện. 

Dần dà, Tiểu Bát băn khoăn, cậu không hiểu sao cùng là ca ca mà cách xưng hô lại khác nhau, thế là cậu quấn lấy Tiêu Yến Ninh như vật treo chân, tò mò hỏi: "Hoàng huynh, sao ca ca không gọi ca ca?"

Lời cậu chẳng đầu chẳng đuôi, nếu người thường nghe chỉ cảm thấy khó hiểu. Tiêu Yến Ninh cũng không sửa cậu, vừa xem tấu chương vừa để cậu ôm chân mình quậy phá: "Vì huynh cũng như đệ, là hoàng thúc của bọn họ, nên phải gọi tên bọn họ."

Tiểu Bát tràn đầy nghi hoặc, cậu ngồi dưới đất nhíu mày, suy tư hồi lâu, cuối cùng ngẩng phắt đầu, hứng khởi reo lên: "Đệ, là tiểu hoàng thúc, cũng gọi tên người khác, giống ca ca!" 

Quan trọng nhất là câu sau, cậu muốn giống Tiêu Yến Ninh!

Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Đệ vốn rất giống huynh mà."

Tiểu Bát vui mừng khôn xiết, từ đó về sau hoàn toàn sửa miệng, đổi cách xưng hô. 

Trẻ con hễ hứng thú với việc gì, sẽ làm hoài không chán trong một khoảng thời gian dài, Tiểu Bát cũng vậy.

Thế nên lại có quãng dài, cậu đặc biệt thích Tiêu Hành và đám người kia vào cung, rồi khi họ gọi cậu là tiểu hoàng thúc, cậu lại bắt chước dáng vẻ người lớn, dùng giọng giòn tan mà nghiêm nghị gọi thẳng tên họ.

Cậu coi đó như trò chơi, ngày ngày say sưa không ngớt, Tiêu Hành cùng những người kia cũng không biết phải làm sao, huống chi đó lại là sự thật, nên chỉ đành chiều theo cậu.

Thế là, dưới sự dưỡng dục của Tiêu Yến Ninh, tính tình Tiểu Bát trong vô thức dần dà nhiễm bản chất lạnh lùng đến tận xương tủy của hắn. Tuy nhiên, so với Tiêu Yến Ninh, cậu còn thêm chút kiêu ngạo do nuông chiều mà sinh ra.

Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đôi khi cũng bảo Tiêu Yến Ninh nuông chiều Tiểu Bát quá mức, nhưng Tiêu Yến Ninh không thấy vậy.

Theo hắn, Tiểu Bát tuy sinh ra trong phú quý, nhưng bản tính cậu không xấu, cộng với việc có hắn bên cạnh trông chừng, cậu cũng không phát triển lệch lạc. 

Hơn nữa, sinh ra trong cung cấm, hễ không vượt giới hạn mà xem mạng người như cỏ rác, thì giữ được vài phần tự do, vài phần ngông nghênh cũng là chuyện tốt.

Thế nên, có thể nói, dưới hoàng đế Đại Tề, Tiểu Bát là kẻ ngang ngược nhất.

Dù là vậy, Tiểu Bát ngang ngược thì ngang ngược, nhưng cậu vẫn sợ Tiêu Yến Ninh, là sợ từ tận đáy lòng.

Tiêu Yến Ninh đối tốt với cậu, nhưng hắn cũng nghiêm khắc với cậu, Tiêu Yến Ninh rất cưng chiều cậu, nhưng chẳng hề dung túng cậu.

Việc đọc sách thì khỏi bàn, không muốn đọc sách là chuyện không thể.

Tiểu Bát đôi khi sẽ giãy nảy, nhất quyết không chịu đọc sách.

Tiêu Yến Ninh sao có thể chiều cậu? Thế là hắn bảo tiên sinh dạy cậu muốn đánh đòn thế nào thì tùy ý.

Tiểu Bát sau đó bị đánh hai roi, nhanh chóng biết thân biết phận. Cậu lập tức chạy đi mách Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu, tiếc rằng hai người chẳng ai bênh cậu hết.

Đặc biệt Thái Thượng Hoàng, ngài nghĩ, nhà họ Tiêu cho ra một Tiêu Yến Ninh viết chữ như chó bò, từ nhỏ đến lớn chỉ thuộc được mỗi Tam Tự Kinh, cuối cùng vẫn làm được hoàng đế – một kẻ kỳ quặc như vậy là đủ rồi, nếu lại ra thêm một tên nữa, vài năm sau ngài xuống dưới kia, e là chẳng còn mặt mũi gặp tổ tông.

Tần Thái hậu tuy có phần xót xa khi Tiểu Bát tuổi còn bé tí đã phải đọc sách học hành, nhưng nay đã khác xưa, nàng đối với cậu ở mặt này chẳng hề khoan dung như với Tiêu Yến Ninh. Trong lòng nàng rất rõ, tình cảnh Tiêu Yến Ninh và Tiểu Bát hoàn toàn khác biệt. 

Năm ấy Tiêu Yến Ninh có thể tùy hứng, có thể không muốn đọc sách, nhưng Tiểu Bát thì tuyệt đối không được!

Quan trọng nhất, Tần Thái hậu nghĩ, năm xưa nàng trẻ trung, vẫn còn tràn đầy sức sống, Tiêu Yến Ninh dù sách vở chẳng đọc được mấy quyển, nhưng dưới lời dạy thân truyền của nàng, chí ít cũng sẽ không bao giờ trở nên hư hỏng. 

Nay nàng tuổi cao, sức lực chẳng theo kịp, nhiều lúc không thể tự tay dạy dỗ Tiểu Bát được, Tiêu Yến Ninh lại là hoàng đế, ngày ngày chuyện triều chính lớn bé không dứt, muốn Tiểu Bát không phát triển lệch đường, vẫn phải dựa vào việc đọc sách để hiểu được đạo lý thôi.

Thế là, trong sự ăn ý ngầm của cả nhà, Tiểu Bát nhanh chóng nhận rõ hiện thực, khóc một trận rồi lủi thủi về thư phòng tiếp tục đọc sách.

Sau này Tiểu Bát vô tình nghe được chuyện hồi nhỏ của Tiêu Yến Ninh, biết hắn là vị hoàng tử ghét đọc sách nhất thiên hạ, cậu có phần giận dữ.

Cậu xông xáo đi tìm Tiêu Yến Ninh, rất tủi thân mà chất vấn, sao hắn không thích đọc sách mà lại ép cậu đọc? Cậu cũng đâu thích đọc sách đâu.

Tiêu Yến Ninh nhìn cậu nói: "Đọc sách giúp ta thấu hiểu đạo lý. Ta không thích đọc vì ta trời sinh thông minh sẵn rồi. Còn đệ mà không đọc, sau này sẽ vừa ngốc vừa dễ bị lừa."

Để khoe mình thông minh, Tiêu Yến Ninh liền đọc vanh vách mấy đoạn khó nhằn trong Tứ Thư Ngũ Kinh.

Thực ra là do kiếp trước bị giáo viên bắt học thuộc quá nhiều, nên giờ hắn chẳng thể quên nổi.

Sau khi đọc hết một tràng, hắn nhìn Tiểu Bát, đĩnh đạc hỏi: "Thấy chưa? Ta làm được, đệ thì sao?" Chẳng biết khi nãy hắn đọc có đúng hay không, dù sao thì cũng đã dọa Tiểu Bát ngẩn ngơ.

Tiểu Bát thút thít thừa nhận mình không làm nổi.

Tiêu Yến Ninh nghiêm trang khuyên nhủ: "Không làm nổi thì đi học cho tử tế đi, học xong là được. Đệ là đệ đệ ta, đệ nhất định sẽ giỏi hơn ta nhiều."

Đối với lời ấy, Tiểu Bát vừa rơi lệ vừa hậm hực bảo, cậu rộng lượng tha thứ cho Tiêu Yến Ninh vì đã để người đánh đòn cậu, từ nay cậu sẽ chăm chỉ đọc sách.

Còn Tiêu Yến Ninh thì nghĩ thầm: cũng khá thức thời đấy, nếu không thì lại ăn đòn tiếp.

Nghe chuyện này, Thái Thượng Hoàng ngửa mặt nhìn trời, rồi thở dài với trăng, chỉ cần Tiểu Bát đọc thêm vài cuốn sách, thì đã chẳng bị Tiêu Yến Ninh lừa thảm đến thế này.

Tiểu Bát không hiểu gì hết, nhưng Tiểu Bát rất siêng năng.

Tiểu Bát còn thích theo Tiêu Yến Ninh xuất cung.

Ngoài cung náo nhiệt hơn trong cung nhiều, đồ chơi cũng nhiều.

Mỗi lần ra cung, Tiêu Yến Ninh thấy Lương Tĩnh là bèn nhấc Tiểu Bát đặt vào lòng y.

Tiểu Bát ban đầu cũng hơi ngại ngùng, cậu với Lương Tĩnh chẳng thân quen, đương nhiên không muốn ở bên y. 

Lương Tĩnh kỳ thực cũng không biết dỗ trẻ con thế nào. Y từ nhỏ được huynh trưởng dỗ, vào cung làm bạn đọc thì được Tiêu Yến Ninh dỗ, lần đầu tiên nhìn Tiểu Bát, Lương Tĩnh sợ hãi khôn cùng. Tiểu Bát quá nhỏ, quá mong manh, y sợ dùng chút sức là bẻ gãy tay cậu.

Tiêu Yến Ninh thấy y luống cuống mà dở khóc dở cười, hắn bảo y: "Đệ ấy là người, không dễ vỡ đến thế đâu."

Dưới sự khích lệ hết lần này đến lần khác của Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh mới dám buông tay buông chân tiếp xúc với Tiểu Bát.

Trẻ con quả thật rất dễ bị những thứ mới mẻ cuốn hút, đặc biệt là khi Tiêu Yến Ninh luôn ở bên.

Lương Tĩnh biết múa thương, còn có thể để Tiểu Bát đứng trên tay, nâng cậu lên cao. Y còn dùng cỏ làm châu chấu nhỏ, làm xong là nó nhảy tưng một cái, nhà y còn có đủ loại xe gỗ nhỏ, cưỡi lên chạy vèo vèo, những thứ ấy trong cung không có, Tiểu Bát dần dần bị cuốn theo, cũng từ từ quen thuộc với Lương Tĩnh.

Đến khi Lương Tĩnh mấy lần cõng cậu trên cổ xem các màn biểu diễn trên phố như múa đao lớn, nằm ngửa đập đá to, Tiểu Bát cảm thấy Lương Tĩnh cũng là một người tốt lắm lắm.

Dù không sánh bằng Tiêu Yến Ninh, nhưng Tiểu Bát rất sẵn lòng chơi cùng y.

Thực ra, Tiêu Yến Ninh có phần cố ý vun đắp tình cảm giữa Tiểu Bát và Lương Tĩnh. Hắn không phải muốn hai người thân thiết để sau này Tiểu Bát có thể rộng lượng hơn với Lương Tĩnh hay nhà họ Lương, mà chỉ đơn thuần nghĩ rằng — nếu mọi chuyện thuận lợi, tương lai Tiểu Bát sẽ là người ngồi lên ngôi báu.

Đến lúc ấy, hắn đã không còn, có nhiều việc chẳng thể kiểm soát được nữa.

Từ khi đặt chân đến thế giới này, Tiêu Yến Ninh luôn biết chăm sóc bản thân, giờ cũng vậy. Chỉ cần triều chính yên ổn, hắn liền ăn uống đúng giờ, cố gắng ngủ sớm dậy sớm, có bệnh là lập tức truyền thái y. Với Lương Tĩnh, hắn cũng dặn dò y hệt như thế — hắn mong cả hai có thể cùng đi đến cuối đời, tốt nhất là cùng sinh cùng tử.

Chỉ tiếc, chuyện tương lai, nào ai đoán được.

Nếu Lương Tĩnh mất trước hắn thì còn dễ, hắn là hoàng đế, dù có làm vài việc điên rồ cũng chẳng ai dám ngăn.

Nhưng nếu Lương Tĩnh sống lâu hơn hắn, Tiêu Yến Ninh lại lo tân hoàng trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, nhỡ đâu không dung nạp nổi Lương Tĩnh thì phải làm sao?

Người chết rồi, đèn tắt, thánh chỉ bảo vệ Lương Tĩnh để lại cũng chẳng còn tác dụng gì.

Bởi vậy, chẳng có gì vững chắc hơn tình cảm chân thành.

Tiêu Yến Ninh nghĩ rất chu toàn, hành động cũng rất đẹp đẽ — Tiểu Bát quả nhiên vừa kính vừa yêu Lương Tĩnh.

Chỉ là hắn vạn lần không ngờ, cũng chính Tiểu Bát, vô tình trước mặt Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu vạch trần quan hệ giữa hắn và Lương Tĩnh.

Đó là mối quan hệ mà hắn từ trước đến nay đã vất vả giấu giếm, chưa từng bị ai phát giác.

Kết quả bị một đứa trẻ vô tình chọc thủng.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com