Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 205👑

Chương 205: Tiểu Bát

Tiểu Bát không biết Tiêu Hành có thấm thía những lời cậu nói hay không. Thế nhưng từ ngày đó, đám cựu thần của Văn Duệ Thái tử quả thực đã an phận thủ thường. Tiêu Hành vì thế mà lâm bệnh một trận. Đợi y khỏi hẳn, liền cho giải tán bớt không ít người hầu cận, hành sự của y càng thêm cẩn trọng, dè dặt hơn trước.

Tiểu Bát cũng chẳng buồn đoán xem Tiêu Hành là đang thấp điệu thật lòng hay chỉ giả vờ cho qua chuyện, miễn sao không để Tiêu Yến Ninh phải phiền lòng vì những âu lo ấy, thì sao cũng được. 

Huống chi giờ đây, mọi quân bài trong tay Tiêu Hành đều đã lật ngửa, lời cậu cũng đã nói ra rồi. Nếu Tiêu Hành vẫn muốn tiếp tục tranh đoạt với cậu, cậu cũng có sẵn cách để đối phó.

Phía bên kia, Tiêu Yến Ninh cũng nhân cơ hội quét sạch mấy người trong ngoại tộc của Văn Duệ Thái tử phi đang làm quan trong triều. Đám ấy vốn chỉ biết chiếm chỗ mà chẳng chịu làm việc cho ra hồn, làm quan hời hợt, cẩu thả, chẳng có chút trách nhiệm nào. Mà theo tính hắn, loại thần tử nửa vời như thế, hắn chẳng bao giờ cần đến.

Chỉ là, Tiêu Yến Ninh dù sao cũng không phải cỗ máy không tim không phổi. Hắn cũng là người, trái tim cũng bằng máu thịt, đôi khi chẳng tránh được chút thiên vị, không thể hoàn toàn công chính như lý tưởng.

Trước đây vì nể tình Văn Duệ Thái tử đã khuất, hắn thường mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Chỉ cần bọn họ không kết bè kéo cánh, không làm điều trái đạo hại lý, thì muốn làm quan hồ đồ hắn cũng mặc. Nhưng nay thế cân bằng đã bị phá vỡ, hắn cũng chẳng cần phải dung thứ thêm nữa.

Trong mắt bá quan văn võ, phe Doãn Quận vương bị kìm hãm, Hoàng thượng nhân cơ hội thu gom quyền lực, từng bước đi đều có tình có lí, không thể bắt bẻ nửa điều.

Ấy vậy mà Tiểu Bát lại thấy Tiêu Yến Ninh ra tay vẫn chưa đủ dứt khoát, cậu không nhịn nổi mà than vãn với Lương Tĩnh: "Hoàng huynh đúng là lòng dạ quá nhân từ. Chúng dám nảy sinh ý đồ ấy, ắt phải gánh chịu hậu quả. Dù không tru di cửu tộc, chí ít cũng nên giết gà dọa khỉ, răn đe muôn đời."

Nghe cậu nói vậy, Lương Tĩnh hồi lâu chẳng đáp lời.

Tru di cửu tộc, tru tộc nào?

Tiêu Hành ư? Thế thì chẳng khác nào tru di hoàng tộc.

Tiểu Bát cũng biết mình nói hơi quá lời, cậu hậm hực hừ một tiếng.

Đợi đến lúc chỉ còn Lương Tĩnh và Tiêu Yến Ninh, y mới nhắc đến chuyện này. Tiêu Yến Ninh nghe xong bật cười hai tiếng, lắc đầu bảo: "Những lời đó của Tiểu Bát, đâu phải nói với ngươi, rõ ràng là nhắm vào ta."

Lương Tĩnh khẽ ừ một tiếng.

Đúng như hắn nói, lời của Tiểu Bát tuy hướng về Lương Tĩnh, nhưng thực ra cậu cố tình muốn cho Tiêu Yến Ninh nghe. Nếu không, với tính Tiểu Bát, sao lại đi nói chuyện đó trước mặt một thần tử?

"Tính tình Tiểu Bát thế này, chẳng rõ là phúc hay họa nữa." Tiêu Yến Ninh nắm tay Lương Tĩnh mà đùa nghịch, chậm rãi nói.

Có chỗ Tiểu Bát giống hắn đến kỳ lạ, nhưng có chỗ lại y hệt Thái Thượng Hoàng. Đời này chẳng ai hoàn mỹ. Hắn không sợ điều gì khác, chỉ sợ Tiểu Bát sau này đăng cơ, trong mắt chẳng chứa nổi hạt bụi nào, đến lúc ấy sẽ dễ bị tiểu nhân lợi dụng.

Lương Tĩnh thấu ý nghĩ sâu xa trong lời hắn, liền dịu dàng đáp: "Vương gia tính khí tuy có chút cố chấp, nhưng trọng chứng cứ, giữ lẽ phải, sẽ không dễ bị kẻ khác che mắt đâu." 

Nói cho cùng, Tiểu Bát đối với những kẻ cậu cho là vô can thì lạnh nhạt đến cực độ. Xét về tính tình, trong xương tủy cậu mang theo một phần quyết liệt — thuận ta thì sống, nghịch ta thì vong. May thay, cậu không phải kẻ tàn bạo, trong mọi hành xử, cậu vẫn giữ cho mình một ranh giới, một chuẩn mực rõ ràng.

Hễ không vượt qua ranh giới đó, mọi người đều có thể hòa thuận bên nhau; nhưng nếu ai lỡ vượt vạch, thủ đoạn hành sự của cậu thậm chí còn ngang ngược hơn cả Tiêu Yến Ninh.

Tiêu Yến Ninh suy nghĩ một lát, thấy Lương Tĩnh nói có lí, bỗng thấy mình lo xa quá mức. Chẳng qua làm người đứng đầu thiên hạ, gánh nặng quá lớn, khó tránh khỏi việc nghĩ ngợi nhiều. Nhưng ngẫm lại, Tiểu Bát là do chính tay hắn dạy dỗ trưởng thành, chắc không đến nỗi làm một vị đế vương tệ hại — trừ phi Tiểu Bát diễn kịch còn giỏi hơn hắn.

Lương Tĩnh lật tay nắm lấy tay hắn, thần sắc nghiêm túc: "Hiếm khi nhàn rỗi, đừng nghĩ đến chuyện triều chính nữa."

Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, nhìn y, giọng điệu lười biếng bảo: "Ngươi nói phải, ta không nghĩ nữa."

Dứt lời, hắn nâng cổ tay Lương Tĩnh, cắn khẽ một cái. Vốn định cắn mạnh để lưu dấu, nhưng khi thực sự hạ miệng, lực lại mềm đi, chỉ hơi đau chút thôi.

Lương Tĩnh cảm nhận được vết đau châm chích nơi cổ tay, lòng chợt bình lặng. 

Vết cắn đó, như nhắc về khoảnh khắc năm xưa.

Hồi ấy, Thái thượng Hoàng biết chuyện quan hệ giữa y và Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh bị ép "bệnh" một trận, suốt hai mươi ba ngày, hai người không gặp mặt nhau.

Dù Tiêu Yến Ninh lập tức đến gặp y, kể rõ tình hình, an ủi đôi phen, Lương Tĩnh vẫn không khỏi lo lắng.

Cung môn nghiêm ngặt, cắt đứt mọi hy vọng gặp mặt. Cả hai đều ở kinh thành, mà lại chẳng thể thấy nhau.

Khoảng thời gian Lương Tĩnh bị 'ép nghỉ ngơi', không khí Lương gia trở nên nặng nề, ngột ngạt vô cùng.

Lương Mục muốn nói lại thôi, Hoắc thị cũng chẳng dám hỏi han.

Lương Tĩnh không muốn họ lo, bèn kể hết cho hai người về việc Thái Thượng Hoàng phát hiện mối quan hệ giữa y và Tiêu Yến Ninh.

Kết quả, nghe xong, Hoắc thị và Lương Mục càng thêm lo âu, họ không rõ Thái Thượng Hoàng có ý định chia uyên rẽ thúy hay không, cũng không biết Tiêu Yến Ninh rốt cuộc sẽ chọn lối nào, lòng cũng dấy lên nỗi bất an rằng 'ngày ấy' cuối cùng cũng đã đến.

Ngậm ngùi mấy ngày, Hoắc thị mới nói với Lương Tĩnh: "Dù thế nào, mẫu thân cũng mong con sống tốt."

Nếu ở bên Tiêu Yến Ninh mà sống tốt, thì cứ ở bên Tiêu Yến Ninh vậy.

Lương Mục chỉ vỗ vai y: "Ta là Nhị ca của đệ, nếu Thái Thượng Hoàng thật sự trách tội, huynh đệ ta cùng gánh là xong."

Thái độ của Hoắc thị và Lương Mục khiến lòng y đang rối bời dần lắng dịu.

May thay, chẳng bao lâu, Tiêu Yến Ninh sai người đưa thư đến cho y. Hắn bảo, ban đầu Thái Thượng Hoàng ngày ngày kiếm cớ, hắn cũng không tiện viết thư đưa ra cung, kẻo khơi mào thêm mâu thuẫn. 

Khoảng thời gian ấy, thư từ Tiêu Yến Ninh gửi cho y rất thường xuyên, khi thì kể hôm nay trong cung hắn làm gì, khi thì lại tả món cơm ngon miệng, hoặc món nào ngự thiện phòng làm hỏng, vị chẳng bằng xưa... Thư viết toàn chuyện vụn vặt, Lương Tĩnh vậy mà đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Từ những dòng chữ ấy, Lương Tĩnh thậm chí có thể hình dung dáng vẻ Tiêu Yến Ninh lúc bấy giờ, khi thì cau mày, khi thì rạng rỡ cười...

Lương Tĩnh vốn đã chuẩn bị tâm lý, đợi qua Nguyên tiêu, hết Tết, đến lúc khai ấn thiết triều mới gặp lại Tiêu Yến Ninh. Thậm chí, nếu sang năm mới, Thái Thượng Hoàng vẫn chưa hài lòng, lại ép y "bệnh" thêm một trận, thì nửa tháng nữa cũng chưa được gặp.

Nào ngờ đêm giao thừa năm ấy, Phúc Lục đột ngột gõ cửa Lương gia, hóa ra Tiêu Yến Ninh vừa kết thúc yến tiệc gia đình trong cung, liền nhân lúc rảnh rỗi lẻn ra tìm y.

Lúc ấy, tim Lương Tĩnh đập thình thịch như muốn vỡ tung, y chào mẫu thân và Nhị ca một tiếng rồi lao ra cửa với tốc độ nhanh nhất. Khi nhìn thấy cỗ xe quen thuộc, y còn hơi không tin vào mắt mình.

Mãi đến khi vén rèm xe, trông thấy người ngồi bên trong, tim Lương Tĩnh mới rơi phịch về chỗ cũ, y suýt nữa không kìm được, rèm xe vừa buông xuống, y đã nhào vào lòng Tiêu Yến Ninh, hung hăng cắn lấy môi hắn.

Đêm ấy, Lương Tĩnh không về Lương gia.

Từ giao thừa đến mùng Một Tết, y và Tiêu Yến Ninh quấn quýt không rời.

Lương Tĩnh căn bản không cho Tiêu Yến Ninh rời đi, hai người chỉ lắng nghe nhịp tim nhau mà trò chuyện, rồi vào khoảnh khắc nào đó bốn mắt chạm nhau, liền điên cuồng lao vào.

Nếu không phải mùng Một phải tế trời bái tổ, Tiêu Yến Ninh tuyệt đối không muốn rời khỏi người Lương Tĩnh.

Dĩ nhiên, lúc hắn về cung thỉnh an Thái Thượng Hoàng, đổi lấy chỉ là ánh mắt nhẫn nhịn đến cực đại của ngài.

Tiêu Yến Ninh thậm chí nghĩ, nếu hôm ấy không phải mùng Một, thấy máu mang điềm xấu, thì chén trà bên tay Thái Thượng Hoàng hẳn đã bay thẳng vào đầu hắn rồi.

Qua chuyện này, Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu từ thái độ của Tiêu Yến Ninh mà hiểu ra một điều: hai người họ không thể tách rời.

Họ cũng sợ Tiêu Yến Ninh làm chuyện dại dột hơn, nên đành ngầm thừa nhận sự tồn tại của Lương Tĩnh.

Chỉ là hai mươi mấy ngày xa cách ấy khiến lòng Lương Tĩnh trống rỗng khôn xiết, mỗi khi được ở riêng tư với Tiêu Yến Ninh, y luôn muốn xác nhận lại, liệu đây có phải sự thật hay không.

Tiêu Yến Ninh thấy Lương Tĩnh hơi lơ đãng, bèn cách lớp y phục cắn thêm hai ngụm vào ngực y, hai ngụm này lực đạo khá mạnh, Lương Tĩnh hít một hơi mà tỉnh táo trở lại.

Rồi Tiêu Yến Ninh kéo y ngã xuống giường, tay hắn vừa vuốt ve trên người Lương Tĩnh, vừa trò chuyện với y.

Lương Tĩnh vừa đáp lời vừa làm việc khác, khi y trả lời sai hoặc không kịp đưa ra đáp án, lập tức bị hắn trừng phạt.

Đến khi căn phòng yên tĩnh lại, Tiêu Yến Ninh nói về tương lai, thản nhiên nhắc đến cả cái chết.

Lương Tĩnh vùi đầu vào ngực hắn, giọng khàn khàn: "Huynh ở đâu, ta ở đó."

Tiêu Yến Ninh rất muốn nói, thân là tướng quân, nghĩ vậy là sai.

Nhưng lời đến bên miệng, hắn chỉ cười bảo: "Nếu ta đi muộn hơn ngươi, ngươi nhớ chờ ta trên cầu Nại Hà nhé."

Lương Tĩnh ừ một tiếng, y vốn chẳng thích bàn chuyện sinh tử. Không phải vì sợ hãi, mà là sợ một khi nhắm mắt rồi, sẽ vĩnh viễn không gặp lại người ấy.

---

Một vị hoàng đế mãi không chịu lập hậu, thiên hạ đồn đại đủ điều. Người thì nói hoàng đế mang tâm bệnh, người lại bảo hoàng đế thân thể có khiếm khuyết.

Tiểu Bát chưa từng thấy việc Tiêu Yến Ninh chưa thành thân thì có gì lạ. Hằng ngày cậu đều bận rộn đến nghẹt thở, chẳng còn tâm tư nghĩ đến chuyện đời tư của Tiêu Yến Ninh. Hơn nữa, cậu cho rằng Tiêu Yến Ninh làm gì cũng hợp tình hợp lý, nên việc thành thân hay không thành thân vốn chẳng phải chuyện lớn. 

Theo năm tháng trôi qua, kinh nghiệm các bề thêm phần chín chắn, rồi vào một ngày không biết vì sao, Tiểu Bát đột ngột nhớ về cảnh tượng tuổi thơ. 

Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt tỉnh ngộ về quan hệ giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh.

Hiểu ra rồi, cả người ngẩn ngơ như phỗng. Ký ức đã quên sạch sẽ bỗng ùa về trong đầu. 

Thảo nào hồi ấy sắc mặt Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu lại khó coi đến thế.

Thảo nào Tiêu Yến Ninh đối với Lương Tĩnh đặc biệt đến vậy, ngoài tình bạn lớn lên bên nhau từ thuở bé, còn có thêm tình riêng sâu kín.

Cậu thầm nghĩ, mình đúng là ngu ngốc! Chuyện rõ rành rành thế mà chính mình lại hoàn toàn mù tịt.

Nghĩ đến vô số lần mình cứ khăng khăng đòi theo hoàng huynh ra cung, mà hoàng huynh không thể từ chối cậu được, đành mang cậu theo với vẻ mặt bất đắc dĩ, Tiểu Bát chỉ thấy khắp người nổi da gà, tóc tai như muốn bay khỏi da đầu, hận không tìm được cái hố mà chui xuống cho xong.

Khoảng thời gian ấy, cậu theo bản năng tránh mặt cả hoàng huynh và Lương Tĩnh.

Nhưng chút tâm tư ấy làm giấu sao nổi Hoàng huynh. 

Vào một ngày đẹp trời, ánh nắng rực rỡ nọ, Tiêu Yến Ninh gọi cậu đến, thẳng thắn hỏi: "Biết rồi à?"

Cậu cúi đầu, chân phải cọ cọ mặt đất, ú ớ 'ừ' một tiếng.

Tiêu Yến Ninh: "Không chấp nhận được sao?"

Tiểu Bát ngẩng phắt đầu, cuống quýt: "Không phải! Hoàng huynh làm gì, thần đệ cũng ủng hộ hết."

Cậu đối với Tiêu Yến Ninh mang theo sự sùng bái và tin tưởng mù quáng. Mọi quyết định của hoàng huynh, cậu đều cho là đúng đắn.

Dù là chuyện này, Tiểu Bát cũng thấy Tiêu Yến Ninh chẳng sai.

Cậu vừa nghĩ đến có kẻ sau lưng xì xào chuyện Tiêu Yến Ninh chưa thành thân, đoán mò đủ điều, lòng cậu đã bực bội khôn cùng.

Tiêu Yến Ninh đã làm trọn những gì một hoàng đế nên làm. Cần mẫn chăm lo chính sự, tận tâm vì giang sơn xã tắc. Đám người ấy dựa vào đâu mà chỉ trỏ, phán xét, suy diễn lung tung?

Chính cảm xúc ấy, về sau trực tiếp hình thành nên một thái độ hết sức rõ ràng khi Tiểu Bát đăng cơ làm hoàng đế: Trên triều đường, quốc sự chính vụ muốn bàn thế nào cũng được, dù các đại thần có tranh luận kịch liệt đến đỏ mặt tía tai, cậu cũng không tức giận.Nhưng nếu có kẻ dám đem chuyện riêng tư của cậu ra bàn luận, bất kể thân phận hay địa vị, cậu đều nghiêm khắc bác bỏ, tuyệt đối không nể mặt kẻ nào.

Chuyện này nói sao nhỉ? Có thể xem như là trò giỏi hơn thầy đi.

Tiêu Yến Ninh nhìn cậu, mỉm cười: "Nếu vậy, sau này đối xử với người của hoàng huynh tốt một chút."

Tiểu Bát: "..."

Cậu chớp mắt, mình đối với Lương Tĩnh chưa đủ tốt sao?

Tiểu Bát lập tức nghiêm túc suy xét lại bản thân. Ừm thì, xét về lễ nghi quân thần, thái độ cậu với Lương Tĩnh luôn đúng mực, thậm chí vì những lời chỉ dạy của Lương Tĩnh, cậu còn thêm phần kính trọng.

Song nếu nhảy ra ngoài khuôn khổ quân thần, từ góc nhìn của một vị huynh trưởng, cậu quả thực chưa làm trọn vẹn. Xưa nay cậu chỉ coi Lương Tĩnh là người bạn tri giao của Tiêu Yến Ninh, nay biết thêm lớp quan hệ đặc biệt này, cậu nghĩ thái độ của mình với Lương Tĩnh cần phải ôn hòa hơn, kính trọng hơn, thân thiết hơn nữa.

Dù sao Tiêu Yến Ninh cũng đã nói rồi, Lương Tĩnh là người của hắn.

Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu đón lấy ánh mắt Tiêu Yến Ninh, thề thốt cam đoan: "Hoàng huynh, huynh yên tâm, thần đệ đã hiểu."

Tiêu Yến Ninh nghe vậy nhướng mày, hắn chỉ buột miệng một câu thôi, không ngờ cậu lại tự suy diễn đủ điều.

Song thế này cũng hay, thái độ nghiêm túc của cậu lúc này khiến lòng hắn dâng trào chút ấm áp và vui vẻ.

Hắn chưa bao giờ muốn Lương Tĩnh vì mình mà chịu thiệt thòi — dù thiệt thòi đó đến từ ai, kết quả vẫn giống nhau.

Hắn cho rằng mình có thể dung hòa được mối quan hệ giữa đệ đệ và người mình yêu, có thể hóa giải mọi hiềm khích nếu chẳng may nảy sinh giữa hai người. Nhưng nếu ngay từ đầu, giữa họ vốn đã không có vấn đề gì, thì lại càng tốt hơn.

Tiểu Bát nhìn thần sắc bình thản của hoàng huynh, khóe môi cậu bất giác nở nụ cười nhạt. Cậu khẽ rũ mắt, rồi lặng lẽ dời đi ánh nhìn.

Tiêu Yến Ninh là hoàng huynh của cậu, là người cậu kính trọng nhất. Cậu chỉ mong Tiêu Yến Ninh có thể sống vui vẻ, hạnh phúc trọn đời. 

Nếu niềm viên mãn ấy là do Lương Tĩnh mang đến, vậy thì cậu sẽ chấp nhận sự tồn tại của y.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com