Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 210


Chương 210: Quý Lạc Thanh

Khi Quý Lạc Thanh còn rất nhỏ, từng bị kẻ xấu bắt cóc, trên đường trốn thoát, chân hắn bị trẹo.

Quý Tuyển, không, cậu bé Ôn Tri Châu bên cạnh hắn vẫn luôn cõng hắn chạy trong gió tuyết.

Quý Lạc Thanh bảo y tìm chỗ giấu mình rồi đi báo quan, nhưng Ôn Tri Châu chẳng nói lời nào, chỉ cúi đầu cắm cổ mà chạy, gió bấc rít gào bên tai, mồ hôi lạnh thấm đẫm cả áo.

Sau khi được cứu, trong lòng Quý Lạc Thanh chỉ có một ý nghĩ, đời này hắn nhất định phải che chở cho Ôn Tri Châu, che chở ân nhân cứu mạng của mình.

Năm ấy, vào đêm giao thừa, Quý Tuyển — không, Ôn Tri Châu — lén đánh cắp thư tín qua lại giữa Quý Lạc Doãn và Ôn Doãn, mong tìm cơ hội rửa oan cho nhà họ Ôn.

Khi bị truy sát, Quý Lạc Thanh đã giúp y một tay.

Lúc ấy, Quý Lạc Thanh chẳng hề hay biết giữa Ôn gia và Nghĩa Dũng Hầu phủ có mối thù sâu đậm như vậy.

Khi đưa y ra khỏi Hầu phủ, Ôn Tri Châu nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, chắp tay cúi lạy hắn một cái, rồi không hề ngoái đầu mà rời đi.

Tối ấy, khi bị Nghĩa Dũng Hầu bắt quỳ trong từ đường đánh đập, Quý Lạc Thanh nghe Hầu gia bảo, hắn sẽ hại chết cả nhà mình.

Nghĩa Dũng hầu nhìn đứa con đang quỳ thẳng lưng giữa đất, nước mắt ướt đầy mặt, giọng nghẹn lại, bảo rằng ông đã dùng khuôn phép dạy hắn trở thành quân tử ngay thẳng, lại không ngờ dưỡng nên một kẻ ngu dại.

Quý Lạc Thanh không hiểu, chỉ khàn giọng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩa Dũng Hầu sắc mặt chết lặng, không đáp.

Thực ra những năm ấy, Quý Lạc Thanh từng mơ hồ nghe nói Ôn Tri Châu có thân phận khác lạ, liên hệ đến việc đại ca từng đến Tây Cương một chuyến khi Ôn Doãn bị buộc tội phản quốc. Hắn đoán vị nghĩa huynh bên cạnh mình có liên quan đến Ôn gia.

Chuyện này tất cả mọi người đều rất ăn ý, không hề nhắc đến. Thế nên đêm giao thừa năm ấy, hắn nghĩ nát óc cũng chẳng ngờ Nghĩa Dũng Hầu phủ lại dính líu đến trận chiến phản quốc đẫm máu ở Tây Cương năm xưa.

Tội danh của phủ Nghĩa Dũng hầu là mưu phản, theo luật phải tru di cả tộc. Nhờ trong phủ có một vị phò mã, họ mới được giảm tội thành lưu đày Nam Lĩnh.

Từ kinh thành đến Nam Lĩnh, đường xa muôn dặm. Những người trong phủ vốn quen sống trong nhung lụa, nay phải chịu gió sương, dọc đường thương vong xảy ra vô số. Khi tới Nam Lĩnh, đã chẳng còn được mấy người sống sót.

Suốt chặng đường ấy, Quý Lạc Thanh rất im lặng. Một biến cố ngút trời, từ khoảnh khắc nhà tan cửa nát đã định sẵn. Khi mọi chuyện hạ màn, đại ca Quý Lạc Doãn vì hổ thẹn với người bạn tri kỷ mà rút gươm tự vẫn trong ngày phủ bị tịch thu. Phụ thân treo cổ trong thiên lao, mẫu thân khi hay tin cũng theo phụ thân mà đi.

Trên đường lưu đày, mỗi đêm đều có tiếng khóc nghẹn ngào vang lên trong bóng tối, run rẩy, tuyệt vọng.

Lúc đầu, khi có người bệnh chết, ai nấy đều kinh hoàng, thương tâm. Nhưng càng đi, người chết càng nhiều, nước mắt cũng khô dần, chỉ còn oán hận nặng trĩu.

Đến một ngày, cơn phẫn uất ấy dồn hết lên người Quý Lạc Thanh.

Nếu năm ấy không phải Quý Lạc Thanh thả Ôn Tri Châu đi, họ sao lại đến nông nỗi này.

"Quý Lạc Thanh, ngươi vì một kẻ ngoài mà hại chết cha mẹ huynh trưởng, hại cả Quý gia chúng ta, ngươi không bằng tên súc sinh."

"Kẻ mưu hại mạng sống hàng vạn người Tây Cương là cha mẹ ngươi, còn chúng ta thì có tội gì? Vì sao chúng ta lại phải chịu chết cùng với bọn ngươi chứ? Trả mạng cha mẹ ta đây!"

"Đồ súc sinh, sao ngươi không chết đi..."

Oán hận dồn nén bấy lâu, muôn vàn lời nguyền rủa phun về Quý Lạc Thanh. Những người này vốn là thư sinh, ngày xưa ngâm thơ vịnh nguyệt, nay chửi bới chẳng khác phường chợ búa.

Cũng phải, mạng sống treo trên sợi chỉ, còn cần mặt nạ nho nhã làm chi.

Nhưng những tiếng chửi ấy chẳng kéo dài, nhanh chóng bị đám quan sai áp giải ngăn lại, chúng vung roi quất xuống đất, từng đợt roi vang lên tiếng trầm đục, bụi bay mù mịt. 

Tên quan sai mắt lóe lên tia hung tợn, dữ tợn quát: "La lối gì, còn tưởng mình là chủ nhân Hầu phủ chắc? Giờ là phạm nhân cả rồi, ngoan ngoãn mà nghe lời đi, kẻ nào dám càn rỡ, ta đánh chết ngay tại chỗ!"

Quan sai nổi giận, mọi người lập tức im bặt, chẳng dám hé răng, chỉ co ro nép vào nhau, như thể thế là có được chút an toàn hư ảo.

Họ không còn chửi Quý Lạc Thanh nữa, nhưng những ánh mắt ném về hắn luôn đầy vẻ phẫn uất độc địa.

Quý Lạc Thanh vẫn im lặng, hắn đã lâu chẳng nói lời nào.

Trên đường lưu đày, có nhiều chuyện còn dơ bẩn hơn. Những nữ quyến trong đoàn thường bị đám quan sai nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dâm tà, như thể họ là món hàng trong tay.

Đều là kẻ phạm tử tội, đời này chẳng có cơ hội lật mình, còn vị phò mã ở kinh thành, vì chuyện này mà bị hoàng đế ghét bỏ, sau này cũng coi như phế. Nên đám quan sai dù có làm nhục họ cũng chẳng sợ báo thù.

Quý Lạc Thanh bèn lôi hết bạc vụn trên người ra. Tên quan sai cầm bạc cân nhắc, mắt lộ vẻ khinh miệt.

Công tử nhà quyền quý cao cao tại thượng, một khi sa cơ, dù sao vẫn phải quỳ gối, nhìn sắc mặt chúng mà sống.

Cũng chẳng biết vì chút bạc ấy có tác dụng, hay vì lý do gì khác, cuối cùng đám quan sai cũng không ra tay.

Đến Nam Lĩnh, trời đã lạnh. Trong cả dòng họ, mười người còn chưa giữ được ba.

Mà nếu có sống sót được, họ cũng đã thành những kẻ tàn phế, chai sạn cả tâm hồn.

Những kẻ tội nặng như họ đều phải chịu khổ dịch — mà "khổ dịch", tự trong tên gọi đã đầy cực khổ.

Ở Nam Lĩnh có mỏ sắt. Đàn ông bị bắt đi khai khoáng, phụ nữ bị đày làm nô tỳ.

May sao, những nữ quyến trong phủ còn biết khâu vá, giã gạo, nên không bị bán cho người ta làm nô.

Quý Lạc Thanh ở mỏ sắt khai thác quặng.

Công việc trong mỏ nặng nề vô cùng, bữa ăn lại chẳng bao giờ được no. Chỉ cần chậm tay một chút là bị roi quất tới tấp.

Quý Lạc Thanh chưa từng làm những việc nặng này, cũng từng chịu nhiều đòn roi, nhưng hắn luôn cắn răng chịu đựng.

Sau một tháng ở mỏ, Quý Lạc Thanh đã không còn mang chút dáng dấp của công tử quý tộc kinh thành nữa.

Những người họ hàng còn sống sót cùng hắn, vì chịu không nổi cực khổ mà xung đột với đám cai mỏ, suýt nữa bị đánh đến tàn phế.

Đôi khi Quý Lạc Thanh nghe lời nguyền rủa của người khác, họ bảo, sao hắn không chết quách đi.

Có lần Quý Lạc Thanh rửa mặt, nhìn dung nhan mình trong nước, hắn cũng tự hỏi bản thân, vì sao mình không chết đi.

Dường như chẳng có lý do để sống, cũng chẳng có lý do để chết.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Quý Lạc Thanh được viên thuế sứ giám mỏ tên Đường Thiện để mắt, cho hắn làm sổ sách.

Công việc sổ sách nhẹ nhàng hơn khai mỏ nhiều.

Lại qua một thời gian, Quý Lạc Thanh bị Đường Thiện điều khỏi mỏ, để hắn đến thư viện giúp việc.

Xét cho cùng, Quý Lạc Thanh là trọng phạm triều đình, không thể giải trừ thân phận nô lệ, càng không được nhập hộ tịch địa phương hay làm thầy dạy chữ. Nhưng Đường Thiện trọng người hiền tài, lại biết Quý Lạc Thanh từng là một trong những tài tử nổi danh nhất kinh thành. 

Thêm nữa, vùng ấy dân trí thấp kém, ông ta muốn giáo hóa dân làng, bèn mạo hiểm làm trái phép tắc.

Quý Lạc Thanh không từ chối, lặng lẽ nhận lấy lòng tốt của Đường Thiện, ngày tháng cứ nhạt nhẽo trôi qua.

Thời gian lững lờ trôi, trong khoảng thời gian ấy, Quý Lạc Thanh nghe nhiều tin tức từ phương Bắc: Thái tử băng hà, Thất Hoàng tử trở thành Thái tử, lại qua vài ngày, hoàng đế thoái vị, Lương Tĩnh phò tá Thất hoàng tử đăng cơ, trở thành tân hoàng... 

Quý Lạc Thanh cũng không ngờ người đi đến cuối cùng là Tiêu Yến Ninh, nhưng những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến hắn nữa.

Chân tướng cái chết thực sự của Nghĩa Dũng Hầu cũng được tìm ra trong cuộc tranh đấu ấy, có kẻ muốn Nghĩa Dũng Hầu ngậm miệng, nên ông chọn cách tự vẫn.

Nhưng dù sao đi nữa, cũng không thay đổi được gì.

Thời gian ngày ngày trôi qua, bất chợt có một ngày, Quý Lạc Thanh nghe thấy cái tên Ôn Tri Châu.

Ôn Tri Châu theo bên Lương Tĩnh, cùng y chinh phạt thổ tộc, tiêu diệt giặc cướp.

Ban đầu chỉ nghe được tin lẻ tẻ, sau đó Ôn Tri Châu ngày càng nổi danh, y giỏi đánh trận, dám liều mình, học vấn lại cao, đi đâu cũng có người bàn tán.

Vì Lương Tĩnh là sủng thần bên cạnh hoàng đế, nên khi biết đám cai mỏ đối đãi với thợ mỏ không như người, Lương Tĩnh liền tấu lên hoàng đế, hoàng đế mau chóng hạ chỉ thay toàn bộ quan viên mỏ từ trên xuống dưới.

Chỉ riêng Đường Thiện vì hành xử không tàn độc, nên mới được giữ lại.

Nghe những chuyện này, Quý Lạc Thanh vẫn rất bình thản.

Cách thư viện không xa có một ngôi chùa. Quý Lạc Thanh đôi khi ngồi trong chùa nửa ngày, nghe kinh văn, lòng chợt yên bình.

Thỉnh thoảng vài võ sĩ cũng đến chùa cầu bùa bình an. Ở chùa, bọn họ cũng nói chuyện về doanh trại, ai lập công, ai bị thương, ai được lòng người, ai được trọng dụng...

Rồi chiến tranh với Nam Chiếu bùng nổ.

Trận chiến ấy kéo dài hai năm, Quý Lạc Thanh nghe Ôn Tri Châu bị thương, có vài lần suýt mất mạng trên chiến trường.

Mỗi lần hay tin, Quý Lạc Thanh thầm nghĩ, bùa bình an trong chùa e là vô dụng.

Kể từ biến cố năm ấy, Quý Lạc Thanh vẫn mất ngủ triền miên.

Thực ra hắn luôn biết, năm ấy trên đường lưu đày, Ôn Tri Châu luôn lặng lẽ theo sau họ.

Nên đám quan sai mới không dám động đến nữ quyến Quý gia, trên đường lưu đày, bọn họ vô lực, nhưng Ôn Tri Châu thì khác, y là hậu nhân duy nhất của Ôn gia, được hoàng đế coi trọng, chẳng ai dám đụng đến y.

Đến Nam Lĩnh, nữ quyến Quý gia không bị ép làm nô, Quý Lạc Thanh có thể mau chóng rời khỏi việc khai mỏ, cũng là nhờ Ôn Tri Châu lén lút chi tiền xuất lực.

Bằng không, bọn họ đã chẳng có con đường sống.

Đường Thiện biết rõ thân phận Quý Lạc Thanh, cớ sao phải mạo hiểm lớn như vậy mà an bài cho hắn?

Những điều này, Quý Lạc Thanh đều hiểu rõ. Nhưng giống như những lời hắn nói với Quý Lạc Hà trước khi rời kinh: Vì lỗi của phụ thân hắn, mà Tây Cương chết chóc hàng vạn người, máu chảy thành sông. Nghĩa Dũng Hầu phủ hại Ôn gia nhà tan cửa nát, năm ấy Ôn gia hứng chịu biết bao oán hận, tổ mộ bị đào ra, thi cốt bị phơi nắng, bị đánh đập.

Đối mặt những điều ấy, Ôn Tri Châu làm sao có thể không hận?

Y muốn rửa oan cho Ôn gia, muốn Nghĩa Dũng Hầu phủ trả giá.

Về phần này, Quý Lạc Thanh chẳng có lời nào để nói.

Giữa hắn và Ôn Tri Châu, đã cách muôn vàn máu tanh, cách muôn vàn ân oán.

Cùng ở Nam Cương, nhưng cả đời này, hai người cũng không còn gặp lại.

Họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, chút ăn ý ấy vẫn còn.

Nên dù Quý Lạc Thanh biết Ôn Tri Châu ở ngay dưới chân núi của chùa, vẫn vờ như chẳng hay.

Dù Ôn Tri Châu biết hắn ở thư viện, cũng sẽ không bao giờ bước vào gặp mặt.

Đời này số phận trêu ngươi, lòng vương ngàn nút thắt.

Nếu thật sự có luân hồi, Quý Lạc Thanh chỉ mong — kiếp sau cha mẹ đôi bên đều trong sạch, không còn thù hận, đến khi gặp lại, chẳng còn máu và nước mắt, quên đi ký ức kiếp trước...

Thì có lẽ, bọn họ lại một lần nữa được quen biết nhau.

. . . 





Editor's note: Trời ơi, tác giả đối xử tàn nhẫn với hai bạn này quá 😭Đọc mà bứt rứt quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com