Chương 77-78
Chương 77
"Tam tỷ là công chúa, việc hầu hạ tổ mẫu là bổn phận trời ban, nhưng nếu bà muốn Tam tỷ cũng phải quỳ xuống hầu bà, chi bằng bà cứ đường hoàng ngồi vào ghế của tổ mẫu ta đi!" Lời của Tiêu Yến Ninh thẳng như gió cuốn, sắc như lưỡi dao, mỗi câu chọc đúng tim đen, khiến người nghe như bị đâm thủng, máu tuôn thành lỗ.
Lời nói ấy có lẽ quá chói tai, Hàn thị ngẩn người, mặt trắng bệch như tờ giấy. Tam công chúa ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ.
Các phi tần trong cung bị khí thế bừng bừng của Tiêu Yến Ninh làm cho sững sờ. Tần Quý phi chỉ hận không thể lao tới bịt miệng hắn, ngăn hắn tiếp tục buông lời cay độc.
Còn Tưởng Thái hậu, lửa giận trong mắt đã cháy bừng, không thể kìm nén. Với bà, Tiêu Yến Ninh dường như sinh ra để khắc bà. Từ khi đặt chân đến kinh thành, chỉ cần có hắn, bà chẳng có lấy một ngày yên lòng.
Hàn thị đâu phải kẻ ngốc, nghe câu này liền biết mình đã bị nắm thóp, vội vàng đứng dậy tạ tội, giọng run rẩy: "Là dân nữ ngu muội, đã mạo phạm công chúa..."
"Mạo phạm thôi sao nổi!" Tiêu Yến Ninh nào chịu để yên, hắn giờ đây như một kẻ phun châu nhả ngọc, lời lẽ cay độc như lửa, chẳng ai cản nổi. "Tam tỷ tính tình ôn hòa, nhưng chén trà do chính tay nàng dâng, ngoài phụ hoàng, Thái hậu và tổ mẫu, trong cung này có mấy ai đủ tư cách uống? Nhà các người thấy Tam tỷ hiền lành, dễ nói chuyện, liền không coi nàng là công chúa nữa sao?"
"Tam tỷ là quân, các người là dân. Dân lại muốn đè quân sao?"
Hàn thị hoảng loạn, định mở miệng phân bua, nhưng Tiêu Yến Ninh đâu cho bà ta cơ hội. Miệng hắn như súng liên thanh, bắn ra từng tràng: "Bà đi theo tổ mẫu ta lâu ngày, mắt nhiễm thói quyền quý, tự cho mình cao sang. Chắc là thấy Tam tỷ hiền lành, bà nghĩ mình có thể như tổ mẫu, đứng trước nàng mà ra vẻ trưởng bối. Theo ta, nhà họ Lưu các người đã kết thân với hoàng thất, vậy tổ tiên nhà Lưu cũng thành trưởng bối của phụ hoàng ta sao? Hay là có người còn muốn phụ hoàng đến từ đường nhà Lưu, quỳ lạy tổ tiên các người, hỏi thăm vài câu cho phải đạo?"
Hàn thị nghe xong, tim đập thình thịch, mặt trắng như sáp, mồ hôi lạnh túa ra, chân quỳ dưới đất run lẩy bẩy.
Bà ta đã gặp không ít người, tính tình Tưởng Thái hậu bà ta cũng nắm rõ, giao tiếp với các quý nhân trong cung, bà ta tự tin mình vẫn có vài phần khéo léo. Nhưng Tiêu Yến Ninh thì khác, lời hắn nói như dao, từng chữ như muốn giết người, đâm thẳng vào lòng. Hơn nữa, với thân phận của hắn, những lời ấy hắn nói được, còn bà ta thì ngay cả nhắc đến cũng không dám.
"Thái hậu, dân nữ tuyệt không có ý đó!" Hàn thị bật khóc, nước mắt tuôn như mưa, giọng khàn đặc, hướng Tưởng Thái hậu không ngừng tạ tội.
Lời Tiêu Yến Ninh vừa nói, nếu bị gán lên đầu, nhà họ Lưu còn đường sống sao? Bà ta có chết cũng không để cái tội danh này dính lên người.
Tưởng Thái hậu sắc mặt khó coi đến cùng cực, bà mơ hồ cảm thấy lời của Tiêu Yến Ninh mang chút mỉa mai, như thể ám chỉ ngôi Thái hậu của bà không chính danh. Có Tần Thái hậu đè trên đầu, bà vẫn chỉ mãi mãi là Thái hậu, chưa phải Hoàng Thái hậu, danh phận này chính là vết thương lòng của bà, một cái gai đâm sâu trong tim bà.
Bà quát lớn: "Tiêu Yến Ninh, ngươi đang lảm nhảm cái gì thế!"
Hắn nào quan tâm, đáp lại: "Tổ mẫu, con nói sai sao? Con thấy bà ta ỷ vào sự sủng ái của tổ mẫu, muốn đứng trước Tam tỷ ra vẻ trưởng bối. Đã muốn làm trưởng bối, trước mặt Tam tỷ thì có gì hay, sao không đến trước mặt phụ hoàng mà ra oai đi?"
Nói xong, hắn quay sang Tam công chúa Tiêu An Nguyệt: "Nhưng Tam tỷ cũng có lỗi. Là công chúa, vậy mà bà quản gia trong phủ như người chết, ngày thường mồm miệng lanh lẹ, đến lúc then chốt lại chẳng có chút tinh mắt. Loại bà quản gia vô dụng thế này, Tam tỷ không lấy roi đuổi đi, lẽ nào định giữ lại để thờ như tổ tông à?"
Trong cung, lễ nghi nghiêm khắc, thường có một cung nhân thâm niên được cử quản lý việc trong phủ công chúa, gọi là bà quản gia.
Bà quản gia của Tam công chúa, tên Mạnh Liễu, là một nhân vật ghê gớm. Bà ta thường dùng quy củ để kìm kẹp Tiêu An Nguyệt và phò mã Lưu Kỳ Anh. Nói thẳng ra, Mạnh Liễu ỷ vào tính nhu nhược của Tam công chúa, không dám tố cáo, nên muốn nắm thóp nàng trong tay.
Công chúa bị bà quản gia kìm kẹp, sự tồn tại trong phủ chẳng khác gì không khí. Sau này, phò mã muốn gặp công chúa, e là phải nhìn sắc mặt Mạnh Liễu, thậm chí còn phải đút lót mới được gặp.
Mạnh Liễu dáng vẻ dễ nhìn, thuộc lòng quy củ, làm việc nghiêm khắc, rất được Tưởng Thái hậu yêu thích. Bà ta còn hay mách lẻo với Thái hậu, bảo công chúa tự ý triệu kiến phò mã, tuổi trẻ đã ham hưởng lạc.
Vì thế, Thái hậu từng bóng gió trách cứ Tiêu An Nguyệt vài lần, khiến nàng xấu hổ, khóc lóc che mặt, nhiều ngày không dám vào cung.
Tưởng Thái hậu tin Mạnh Liễu hơn Tam công chúa, còn Ôn Tú Dung, là một phi tần phẩm cấp thấp, nên cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ biết an ủi công chúa sau lưng.
Chuyện này dần thành vòng luẩn quẩn. Ôn Tú Dung không dám đắc tội Thái hậu, trong cung chẳng ai đứng ra bênh vực Tam công chúa. Với tính cách của nàng, chẳng phải bị người ta nắm thóp sao? Bằng không, Hàn thị đâu dám đứng trước một công chúa mà ra oai mẹ chồng.
Dù nhà họ Lưu từng góp bạc cứu nước, được Hoàng thượng ban chút thể diện, muốn nhân cơ hội vênh váo, cũng không được phép.
Nhưng chuyện lại xảy ra như thế.
Tiêu Yến Ninh từ lâu đã ngứa mắt với bà quản gia lắm mồm bên cạnh Tiêu An Nguyệt. Không vì gì khác, hắn chỉ đơn giản là ghét loại người này.
Cả đời làm nô tỳ, chưa từng được sống ngày sung sướng, hễ gặp người dễ bắt nạt thì ra sức vùi dập, như muốn nghiền người khác thành tro.
Hắn lên tiếng cũng vì Tam công chúa chủ động "dâng trà" trong dịp này. Ở chốn đông người, dâng trà chẳng khác nào công khai kêu cứu, mong được che chở.
Chỉ tiếc Ôn Tú Dung còn nhát hơn Tam công chúa, khó khăn lắm mới mở miệng, lại bị Thái hậu quát một tiếng liền im bặt.
Cách kêu cứu này quá hàm súc, các phi tần, kể cả Hoàng hậu, chẳng muốn dây vào rắc rối, tự nhiên giả vờ không thấy.
Tiêu Yến Ninh hôm nay nói ra, cũng coi như trả món nợ ân tình ngày nhỏ, khi Tam công chúa từng bên tai hắn đọc thuộc mấy tháng Tam Tự Kinh.
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Tiêu An Nguyệt.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt giao nhau, nàng cắn môi, còn hắn lảng mắt đi. Có lúc cũng không thể trách Tam tỷ, nàng ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Tứ công chúa sau khi thành thân, bà quản gia cũng từng gây chuyện. Nhưng với tính khí bộc trực của Tứ công chúa, nàng nào chịu nổi, lập tức mượn cớ đánh mắng một trận. Sau đó, Tứ công chúa khóc lóc vào cung kể với Văn Chiêu nghi, chẳng bao lâu, phủ Tứ công chúa đã đổi bà quản gi.
Giờ đây, chuyện truyền ra về Tứ công chúa và phò mã chỉ toàn là vợ chồng ân ái.
Tứ công chúa có mẹ ruột thương yêu, còn Ôn Tú Dung dù là mẹ nuôi của Tam công chúa, nhưng Ôn Tú Dung vốn cũng chẳng được Hoàng thượng coi trọng. Đối mặt với bà quản gia được Thái hậu tin cậy, nàng chỉ biết bó tay. Giá như Tiêu An Nguyệt có được nửa phần mạnh mẽ của Tứ công chúa, cuộc sống thế này, còn giữ thể diện làm gì?
Mạnh Liễu chẳng ngờ ngọn lửa từ miệng Tiêu Yến Ninh lại cháy lan sang mình. Nghe những lời ấy, bà ta quỳ sụp xuống, lòng như bị đâm một nhát.
Bà ta là cung nhân thâm niên, nhờ danh tiếng tốt mới vào phủ công chúa. Giờ bị Tiêu Yến Ninh nói thế, khác gì lấy mạng bà ta? Bà ta hướng Thái hậu khóc lóc: "Thái hậu nương nương minh giám, nô tỳ luôn làm đúng quy củ..."
"Theo quy củ? Quy củ của ngươi hay của hoàng cung?" Tiêu Yến Ninh cười lạnh. "Ta thấy ngươi ở cung lâu năm, quy củ học chẳng ra gì. Trước mặt tổ mẫu, chủ tử là Tam tỷ còn chưa lên tiếng, ngươi mở miệng làm gì? Hơn nữa, tổ mẫu chưa hỏi, ngươi khóc lóc cái gì? Tổ mẫu dọa đánh ngươi à?"
Tưởng Thái hậu: "..."
Mạnh Liễu: "..."
Tưởng Thái hậu tức đến mặt xanh mét, định mở miệng thì ngoài điện, thái giám kéo dài giọng thông báo: Hoàng thượng giá lâm.
Tưởng Thái hậu lảng mắt, lòng đầy uất ức.
Hoàng thượng vào điện, trước tiên hành lễ với Tưởng Thái hậu. Ngài vốn mang nụ cười trên mặt, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy không khí trong điện khác lạ. Thái hậu như sắp khóc, Hàn thị và Mạnh Liễu quỳ dưới đất, trông thảm hại không dám nhìn.
Ngài nhìn quanh, giọng ngập ngừng: "Hôm nay chẳng phải mở tiệc thưởng bảo sao? Sao lại yên ắng thế này? Có báu vật tuyệt thế nào xuất hiện, khiến mọi người chờ mong, hay trẫm đến không đúng lúc?"
Nếu có ai gan lớn, ắt hẳn sẽ nói: "Ngài đến đúng lúc lắm!"
Con trai ngài yêu thương mà bất tài nhất, vừa bảo ngài đến từ đường nhà họ Lưu quỳ lạy tổ tiên người ta kìa.
Miệng lưỡi Tiêu Yến Ninh độc như rắn, khiến hậu cung chẳng ai chịu nổi. Tim ai nấy đập thình thịch, chỉ sợ bị hắn để mắt. Miệng hắn như tẩm độc, dính vào là lột da, đứng gần thôi cũng đủ đau.
Chẳng ai dám lên tiếng. Hoàng thượng thấy thần sắc mọi người, biết ngay có chuyện, nhìn Hàn thị và Mạnh Liễu quỳ dưới đất, đầu như muốn nứt ra.
Ngài nhìn quanh, cuối cùng dừng mắt trên người Tiêu Yến Ninh, nhíu mày: "Tiểu Thất, chuyện gì đây? Lại nghịch ngợm chọc tổ mẫu tức giận phải không?"
Tiêu Yến Ninh ra vẻ tổn thương, ấm ức đáp: "Phụ hoàng đừng oan uổng nhi thần, nhi thần đâu dám chọc tổ mẫu tức giận. Rõ ràng là hai kẻ kia khiến tổ mẫu không vui."
Hoàng thượng: "Thật sao?" Ngài bán tin bán nghi.
Trên đời này, người khiến Tưởng Thái hậu tức đến thế, ngài chỉ biết mỗi Tiêu Yến Ninh thôi.
"Tiểu Thất, nói đi, rốt cuộc là sao?" Hoàng thượng lạnh mặt. Mọi người nhìn ngài, rồi lại nhìn Tiêu Yến Ninh, muốn nói lại thôi, ánh mắt ấy rõ ràng có chuyện, nhưng chẳng ai muốn kể.
Đã vậy, ngài hỏi thẳng kẻ đầu sỏ.
Tiêu Yến Ninh chẳng có ý bao che, chỉ thẳng Hàn thị và Mạnh Liễu, thuật lại mọi chuyện.
Lông mày Hoàng thượng càng nghe càng nhíu chặt. Đến đoạn Tiêu Yến Ninh nói ngài đến từ đường nhà Lưu quỳ lạy, mặt ngài đã đen như đáy nồi.
Ngài giận dữ, đập bàn quát: "Đồ hỗn trướng!"
Thấy Hoàng thượng nổi giận, dưới sự dẫn dắt của Hoàng hậu, mọi người quỳ xuống xin ngài bớt giận.
Tiêu Yến Ninh cũng quỳ, nhưng hắn thấy mình chẳng nói sai điều gì, cứng cổ không nói lời nào.
Chuyện của Tam công chúa, Hoàng thượng chẳng có chút trách nhiệm sao?
Ngài chỉ tay vào Tiêu Yến Ninh, nhìn Tần Quý phi: "Nàng xem hắn giờ ra thể thống gì? Sách không chịu đọc, lời không biết nói. Là hoàng tử mà ngày ngày chỉ biết ba hoa, hành xử bừa bãi, cất lời chẳng suy nghĩ sao?"
Tần Quý phi cũng cảm thấy oan ức, thầm nghĩ: Lần trước chẳng phải ngài bảo tính tiểu Thất thế này tốt, ít nhất không chịu thiệt sao? Mới vài ngày, đã thành không biết suy nghĩ?
Hoàng thượng nói xong Tần Quý phi, lại nhìn Hoàng hậu. Nàng giật mình, lòng thắt lại.
Hoàng hậu là chủ nhân lục cung, danh nghĩa là mẹ của các hoàng tử, công chúa, có việc lẽ ra nàng phải quản, phải xử. Nhưng vì tránh xung đột với Tưởng Thái hậu, nàng nhường nhịn hết lần này đến lần khác.
Nhìn ánh mắt Hoàng thượng, rõ là có chút bất mãn với nàng.
. . .
Chương 78
Nhìn thần sắc Hoàng thượng, Tiêu Yến Ninh biết ngay ngài đang nghĩ gì. Chuyện Tam công chúa bị hắn khuấy lên thế này, Hoàng thượng chẳng thể đi chất vấn Tưởng Thái hậu.
Tưởng Thái hậu là mẹ ruột ngài, vì đưa bà từ Thông Châu vào cung, ngài từng bất chấp thiên hạ, xử tử vài đại thần. Vậy nên, trừ phi Thái hậu phạm sai lầm lớn, ngài thường mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hoàng thượng cũng không tiện so đo với một đứa trẻ như hắn, chỉ còn cách đổ ánh mắt lên Hoàng hậu – chủ nhân lục cung – ngầm trách nàng chưa làm tròn trách nhiệm.
Thật ra Hoàng hậu thì làm được gì? Ôn Tú Dung còn chẳng dám lên tiếng cầu cứu cho Tam công chúa, nàng lẽ nào vì một công chúa không được sủng ái mà đối đầu với Thái hậu?
Huống chi, chuyện xảy ra trong phủ công chúa, ai biết bên trong có ẩn tình gì.
Thái hậu là người thích được tâng bốc, ngày thường đã chẳng đủ vừa lòng, hai năm nay lại càng thiên vị Khương Thục phi và Lục hoàng tử.
Hoàng hậu một lòng lo cho Thái tử, đương nhiên cũng không muốn cứng đối cứng.
Trong cung này, ai cũng có nỗi khổ riêng, ai cũng muốn làm mọi chuyện hoàn hảo, chẳng ai muốn dễ dàng đắc tội người khác, rồi ai cũng mang những nỗi niềm không nói ra được.
Nhìn vị phụ hoàng này, Tiêu Yến Ninh nghĩ, làm hoàng đế, cưới nhiều phi tử, sinh lắm con cái, cũng mệt mỏi thay.
Phi tử nhiều, ắt có người được sủng, kẻ bị ghẻ lạnh.
Con cái đông, ắt có đứa được chú ý, đứa bị lãng quên.
Người không được sủng, không được để tâm, ngày tháng trôi qua chẳng dễ dàng, dù là con của hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Là hoàng đế, đôi khi vì lợi ích, phải dùng hậu cung để cân bằng triều đình. Phẩm vị, con cái, hôn sự, vào những lúc đặc biệt, đều trở thành con cờ giao dịch.
Nội đình, ngoại đình, lợi ích là trên hết.
Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh chợt rùng mình. Hắn bỗng nhớ ra, chỉ hai ba năm nữa, hắn cũng phải rời cung, xây phủ riêng.
Hoàng tử Đại Tề thường mười sáu tuổi phải rời cung, trừ phi có sự kiện đặc biệt, thời gian mới kéo dài.
Như Khang vương năm xưa, vì Thái tử mất tích, Hoàng thượng một lòng lo cho y, quên mất chuyện phong tước cho Khang vương, khiến hắn và Lễ bộ chờ dài cổ. Hoàng thượng mở tiền lệ với Khang vương, mấy hoàng tử sau cũng vì đủ thứ lý do mà chậm trễ việc rời cung.
Điều này ngầm cho thấy, trong lòng Hoàng thượng, địa vị các hoàng tử trưởng thành đều như nhau.
Rời cung xây phủ nghĩa là trưởng thành, trở thành Vương gia, thường kèm theo hôn sự. Dù chưa cưới ngay, mẹ của hoàng tử cũng sẽ sớm tìm người thích hợp.
Tiêu Yến Ninh không dám nghĩ đến viễn cảnh ấy. Mười bảy, mười tám tuổi, cưới một cô gái xa lạ, rồi sinh vài đứa con.
Nếu Vương phi sinh con không khiến Hoàng thượng và Tần Quý phi hài lòng, họ còn sắp xếp thêm trắc phi cho hắn.
Tiêu Yến Ninh chưa từng nghĩ đến chuyện lập gia đình. Chỉ tưởng tượng mình cũng như Hoàng thượng, dùng vợ con để cân bằng hậu viện, hắn đã thấy kinh hãi.
Ảnh hưởng từ kiếp trước khiến hắn không nghĩ mình đủ sức gánh vác trách nhiệm của một người cha.
Cũng vì mang ký ức kiếp trước, từ nhỏ hắn đã được nhũ mẫu, cung nữ chăm sóc.
Những hình ảnh ngượng ngùng thời thơ ấu đột nhiên ùa về, những ký ức xấu hổ đến mức muốn đào ba tầng biệt thự bằng chân, vốn đã chìm sâu trong biển nhớ, giờ như sóng trào dâng lên.
Với ký ức được cung nữ chăm sóc từ đầu đến chân, hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình cưới một cô gái.
Quá ngượng!
Trời ơi, là Mạnh bà hại hắn!!
Chén canh Mạnh bà có thể giúp người ta quên đời quên kiếp, sao lại không cho hắn uống vài bát??
Nghĩ đến những chuyện lộn xộn này, Tiêu Yến Ninh hoảng loạn, kinh hãi, chỉ muốn cưỡi gió phắn khỏi Trái đất.
Hoàng thượng tâm trạng vốn không tốt, vô tình thấy Tiêu Yến Ninh mặt trắng bệch, ngồi không yên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ngài giật mình: "Tiểu Thất, ngươi sao vậy?"
Sau lần bị kinh hãi ở săn trường Mộc An, viện thủ Thái y viện từng nói Thất hoàng tử còn nhỏ, chịu kích động quá lớn, dễ sinh tâm bệnh, sau này phải cẩn thận.
Mấy năm nay, Hoàng thượng không thấy Tiêu Yến Ninh có dấu hiệu tâm bệnh, nhưng tính tình hắn thay đổi lớn, chắc chắn đã chịu ảnh hưởng từ tâm bệnh.
Nghĩ đến Tiêu Yến Ninh lúc nhỏ, trắng trẻo, mũm mĩm, mềm mại, đáng yêu vô cùng, rồi nhìn kẻ trước mặt chẳng biết trời cao đất dày, Hoàng thượng cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Ngài cảm giác mình sắp vì Tiêu Yến Ninh mà cũng mắc tâm bệnh theo.
Đều tại buổi săn bắn quỷ quái ấy, Hoàng thượng hung hăng nghĩ, săn mất Thất hoàng tử mềm mại đáng yêu của ngài, để lại một tên nhóc hỗn láo chẳng khiến người ta yên tâm. May mà, dù hỗn láo, lòng trung thành với ngài – vị phụ hoàng này – vẫn không đổi.
Hai năm trước, Bình vương vì công trạng vào kinh. Trong tiệc gia đình, Tưởng Thái hậu hết lời khen ngợi Bình vương, rõ ràng muốn xin công cho hắn. Hoàng thượng mỉm cười ứng đối, Tiêu Lãng sợ ngài hiểu lầm, hoảng hốt từ chối công lao.
Thấy Tưởng Thái hậu nổi giận, Tiêu Yến Ninh đứng dậy, nói Tưởng Thái hậu thiên vị. Hắn bảo Hoàng thượng ngày đêm lo việc nước, vì chiến sự mà đổ bệnh, nhưng vẫn cố gắng xử lý triều chính, sao Thái hậu không khen ngài, rõ ràng ngài mới là người giỏi nhất.
Thái hậu bị hỏi đến á khẩu, Hoàng thượng ngồi bên, nhìn Thất hoàng tử bênh vực mình, nghĩ thầm, hoàng đế cần được khen sao?
Hoàng đế chẳng cần, vì đã là hoàng đế rồi.
Nhưng Thái hậu cũng là mẹ ngài, sao không khen ngài?
Công lao của ngài không lớn sao?
Hoàng thượng nhẹ nhàng trách Tiêu Yến Ninh vô phép, nhưng trong lòng nghĩ, trong mắt hắn, ngài là đại anh hùng.
Thất hoàng tử tính tình không ra gì, nhưng có một trái tim son trẻ.
Với Hoàng thượng là thế, với Thái tử cũng kính trọng, với các huynh đệ khác lại đối xử công bằng.
Vậy nên, hỗn láo thì hỗn láo đi. Nhà họ nghiệp lớn, đủ sức nuôi một tên hỗn láo.
Tiêu Yến Ninh thật ra chẳng có gì, chỉ bị suy nghĩ vừa nãy làm cho hoảng hồn. Nghe Hoàng thượng hỏi, hắn cúi mắt: "Nhi thần không sao, chỉ hơi tê chân."
Hắn vừa mở miệng, chút cảm khái trong lòng Hoàng thượng tan biến. Ngài liếc hắn: "Bỏ cái thói ẻo lả kia đi, quỳ cho đàng hoàng." Nhìn các đại thần triều đình đi, có người tóc đã bạc trắng, vì tranh luận với ngài mà phải quỳ vài canh giờ kìa.
Tiêu Yến Ninh: "..." Chẳng phải nên cho hắn đứng lên sao? Tình phụ tử gì mà mong manh quá!
Tưởng Thái hậu nghe giọng Hoàng thượng, biết chuyện hôm nay sẽ bị lấp liếm cho qua.
Bà càng thêm tức giận, uất ức.
Nếu là hoàng tử khác, chỉ một câu bảo Hoàng thượng đến từ đường nhà Lưu quỳ lạy đã đủ bị trị tội thật nặng.
Tiêu Yến Ninh nói lời quá đáng thế, Hoàng thượng lại chẳng truy cứu, ngoài sủng ái, còn vì sau lưng hắn có nhà họ Tần.
Nhà họ Tần như ngọn núi lớn, bá quan triều đình vượt không nổi, nàng – mẹ ruột Hoàng thượng – cũng chẳng vượt qua.
Ý nghĩ của Tưởng Thái hậu, Tiêu Yến Ninh sao không nhìn thấu? Hắn thầm nghĩ, có gì mà ghen tị? Đặc ân này của hắn, chẳng phải hắn đã liều mạng đổi lấy sao?
Ngoài hắn, ai từng công khai nói đỡ cho Hoàng thượng? Vì chút vinh sủng ấy, hắn trả giá bằng tất cả, kể cả tính cách của mình.
Nếu chỉ biết dựa vào nhà họ Tần, Hoàng thượng phòng bị còn chẳng kịp, sủng ái cái nỗi gì.
Tưởng Thái hậu hừ lạnh, ánh mắt Hoàng thượng từ Tiêu Yến Ninh chuyển sang Hàn thị và Mạnh Liễu.
Ngài uy nghiêm, mắt như kiếm, Mạnh Liễu ngày thường dám lớn tiếng trước Tam công chúa, trước mặt ngài lại chẳng dám hé môi.
Hàn thị chỉ có một ý nghĩ: ngàn vạn lần đừng vì chuyện hôm nay mà liên lụy cả gia tộc.
Hoàng thượng liếc hai người, rồi nhìn Tam công chúa, giọng nhàn nhạt: "An Nguyệt, chuyện này con muốn xử sao?"
Ngài vượt qua Tưởng Thái hậu và Hoàng hậu, trực tiếp hỏi Tiêu An Nguyệt.
Dưới bao ánh mắt, Tiêu An Nguyệt mặt đỏ bừng, chậm rãi quỳ xuống. Tứ công chúa Tiêu An Oánh lảng mắt, nghĩ thầm, chuyện đã đến nước này, việc đắc tội người là do Tiêu Yến Ninh làm, còn gì mà không dám nói?
Tiêu An Nguyệt chưa từng được Hoàng thượng chú ý thế này, lòng rối bời, suy nghĩ hoảng loạn. Nàng biết cơ hội được ngài để mắt và làm chủ chẳng nhiều, nếu không nắm lấy, lần sau chẳng biết có nữa không.
Trước khi mở miệng, trong đầu nàng lướt qua vô số gương mặt: Tưởng Thái hậu, Hoàng hậu, Tần Quý phi, Ôn Tú Dung...
Nàng hít sâu, cố gắng bình tĩnh, giọng run rẩy, nhưng nhẹ nhàng: "Hôm nay có phụ hoàng làm chủ, trong cung có nhiều cung nữ thâm niên, phẩm hạnh tốt. Nếu Mạnh quản gia đã thất trách, xin thay người. Con là công chúa, sau này sẽ giữ uy nghi và trách nhiệm của mình. Con sẽ thường trú ở phủ công chúa, tự mình xử lý việc trong phủ."
Lời Tam công chúa hàm súc nhưng rõ ý. Hoàng thượng đã làm chủ, Mạnh Liễu vô phẩm, phải thay thế ngay. Còn nàng, là công chúa, trước đây chưa nhận thức rõ, giờ đã có ngài chống lưng, nàng sẽ thay đổi.
Nàng và nhà họ Lưu thân phận khác biệt, nàng ở phủ công chúa, nhà họ Lưu ở Lưu trạch, ngày thường chẳng việc gì thì đừng qua lại nhiều. Nàng với nhà họ Lưu chỉ liên hệ qua phò mã, Hàn thị muốn dùng thân phận mẹ chồng kìm kẹp nàng, tuyệt đối không được.
Tiêu Yến Ninh cúi mắt, người ta thường nói, ăn của người thì miệng mềm, cầm của người thì tay ngắn.
Nhà họ Lưu nhân lúc gió nổi, cống hiến nửa gia sản, được Hoàng thượng khen ngợi, đổi từ thương hộ thành dân hộ.
Họ lại thường dâng báu vật cho Tưởng Thái hậu, đó là hoàng thất nhận của họ.
Nếu Tam công chúa nhân lời Hoàng thượng mà đè chết Hàn thị ngay, trong dịp này không thích hợp.
Hơn nữa, giữa nàng và Hàn thị còn có phò mã.
Cách tiến thoái này, trước tiên đuổi bà quản gia kìm kẹp mình. Sau này, phò mã có lòng thì đến phủ công chúa ở tạm, nếu không thì nàng sẽ ở một mình. Đã được Hoàng thượng đồng ý, nhà họ Lưu nếu ỷ thế mà không biết tiến thoái, là họ sai.
Đến lúc đó, dù từng góp bạc cứu nước, cũng chẳng được lợi lộc gì.
Hàn thị sau này muốn vào cung gặp Tưởng Thái hậu kéo quan hệ, e là không được nữa.
Trước đây nhà họ Lưu nhờ hiến bạc mà được chút hư tước, lại có quan hệ với Tam công chúa, bái kiến Thái hậu cũng dễ. Giờ với tính tình nhỏ nhen của Hoàng thượng, con đường này chắc chắn đã bị chặn.
Hoàng thượng nhìn Tam công chúa. Trong ấn tượng của ngài, nàng luôn cúi đầu đứng ở góc, rụt rè, khó khiến người chú ý.
Hôm nay nàng hiếm hoi lên tiếng, ngài nhìn Hoàng hậu: "Hoàng hậu, việc đổi người, nàng chú ý thêm. Công chúa là cành vàng lá ngọc, khó tránh khỏi kiêu quý. Bà quản gia phải chọn người hào phóng, biết tiến thoái, luôn một lòng với công chúa."
Hoàng hậu đáp: "Vâng."
Mạnh Liễu biết mình bị bỏ rơi, quỳ lạy khóc lóc: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, nô tỳ đối với công chúa quá nghiêm khắc, nô tỳ biết sai, sau này sẽ sửa..." Bà ta không dám nói khắc nghiệt, muốn biện minh, dùng từ "quá nghiêm khắc".
"Lôi xuống!" Hoàng thượng lạnh lùng. "Trước mặt trẫm còn vô phép như thế, trong phủ công chúa chẳng phải muốn lật trời à?"
Lập tức có cung nhân tiến lên, bịt miệng Mạnh Liễu, lôi bà ta đi. Hàn thị thấy cảnh hoàng thất trở mặt vô tình, mồ hôi túa ra.
"Mẫu thân, hôm nay tiệc thưởng bảo yến vì đám nô tài ngu xuẩn mà không được như ý. Sau này tổ chức lại, quy mô lớn hơn một chút." Hoàng thượng nhìn Tưởng Thái hậu, cười: "Đến lúc đó, trẫm cũng góp một món, mọi người cùng thưởng thức."
Hoàng thượng mở lời, lời vàng ý ngọc, ý bảo rằng tiệc thưởng bảo yến thất bại là lỗi của Mạnh Liễu và Hàn thị. Thái hậu không thể nói là do Tiêu Yến Ninh phá hỏng, chỉ đành nén giận, cười đáp: "Đều nghe Hoàng thượng."
Mẹ con hòa thuận, phi tần mỉm cười, một cảnh gia đình êm ấm.
Tam công chúa quỳ dưới đất, lặng lẽ thở phào.
Nàng liếc Tiêu Yến Ninh, lòng đầy cảm kích.
Hắn không cần nàng cảm ơn. Xét cho cùng, nàng đã tự chọn con đường này.
Nếu lúc Hoàng thượng hỏi, nàng vẫn chọn nhẫn nhịn, thì sau này nàng sống thế nào, chịu uất ức ra sao, chẳng liên quan đến ai.
Tiệc thưởng bảo yến kết thúc, mọi người giải tán.
Trong cung Tưởng Thái hậu, bức tượng Phật bạch ngọc rơi xuống đất, vỡ tan. Thái hậu bảo, tiệc thưởng bảo yến chẳng tìm được báu vật thật sự, Phật bạch ngọc không giữ được, cũng là ý trời.
Nhà họ Lưu chẳng ngờ vào cung một chuyến lại chuốc lấy họa như vậy.
Hàn thị về nhà liền đổ bệnh.
Sau đó, phò mã Lưu Kỳ Anh mang lễ đến phủ công chúa tạ tội. Còn Tam công chúa tha thứ thật hay giả, đó là chuyện nhà nàng.
---
Hôm ấy, Tiêu Yến Ninh ngoài cung gặp Dương Thiện.
Dương Thiện là biểu đệ của Thái tử. Nhiều năm trước, hắn từng bị Ngự sử dâng sớ chỉ trích vì dám phóng ngựa giữa kinh thành. Với Tần Truy dẫn đầu, kẻ bị các đại thần dâng sớ xin Hoàng thượng nghiêm trị chính là hắn.
Hoàng thượng vì nể mặt Hoàng hậu mà không xử Dương Thiện, nhưng nhờ đó, Tần Quý phi được quyền đồng quản lý lục cung.
Những năm qua, thế lực nhà họ Dương dần từ Thông Châu chuyển vào kinh thành, có hai người trẻ nhà họ Dương thi khoa cử đạt thành tích tốt, một người vào Hàn Lâm viện.
Dương Thiện, biểu đệ của Thái tử, cũng xuất hiện trong vài yến tiệc hoàng gia.
Nên Tiêu Yến Ninh biết hắn.
So với người nhà họ Dương, Dương Thiện chẳng kín đáo, hành xử dễ bị tìm ra sơ hở. Nhiều năm bị Thái tử giữ ở Thông Châu, gần đây nghe nói tính tình trầm tĩnh hơn, mới được về kinh.
Chẳng biết làm gì, Dương Thiện mặt đầy ý cười, đắc ý vô cùng.
Bên cạnh, đám người vây quanh dường như đang tâng bốc hắn. Dương Thiện phe phẩy quạt, cười lớn. Cả đám rầm rộ rời đi, như đi vui chơi.
Thấy cảnh này, Tiêu Yến Ninh nhíu mày. Nghe nói nhà họ Dương luôn tìm danh y cho Thái tử, lẽ nào có tin tức, bằng không Dương Thiện cười gì nổi?
Gần một năm nay, trong cung đồn Thái tử mắc bệnh đau đầu, di chứng từ lần bị truy sát ở Nam Cương, ngã xuống vực.
Bí mật này giấu bao năm, gần đây mới lộ ra.
Chủ yếu vì bệnh đau đầu của Thái tử ngày càng nặng.
Hai tháng trước, Thái tử đau đầu đến ngất đi.
Hoàng thượng nổi giận, thái y bó tay, chỉ biết dùng châm cứu giảm đau.
Dù ngài ra lệnh cấm Đông cung loan tin, nhưng chỉ cần có kẻ muốn tìm hiểu, làm sao có thể giấu nổi?
Gần đây cung đình xáo động cũng vì chuyện này. Nếu bệnh Thái tử không khỏi, tuổi thọ ngắn đi...
Trước kia, có Thái tử đè ở trên, các hoàng tử hòa thuận.
Giờ Thái tử bệnh nặng, không chữa được, lòng người bắt đầu dao động.
Trừ Tiêu Yến Ninh, các hoàng tử khác đều đã trưởng thành, từ sau lưng bước ra sân khấu. Dù muốn hay không, trưởng thành, cưới vợ, hôn sự kéo theo thế lực mới. Có thế lực mới, ắt có kẻ muốn thay thế thế lực cũ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh cúi mắt. Hắn hy vọng Dương Thiện thật sự tìm được danh y, chữa khỏi bệnh cho Thái tử.
"Yến Ninh ca ca, huynh nhìn gì thế?" Lương Tĩnh huých khuỷu tay hỏi. Y nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng chẳng thấy gì.
Tiêu Yến Ninh hoàn hồn, đáp: "Không có gì."
Trong cung gió nổi mây trôi, ngoài cung sóng lặng gió êm.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com