Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83-84

Chương 83

Thành Thanh Châu, cảnh tượng thê lương hơn cả những gì tưởng tượng. Dân chúng nơi đây, thân hình gầy gò, xương sườn lồi ra như muốn xuyên qua da thịt mỏng manh. Họ khoác áo vá rách rưới, ánh mắt đờ đẫn, nghe tiếng vó ngựa là theo thói quen cúi đầu, cả người run rẩy.

Trên phố, xác người nằm la liệt, có dân Đại Tề, có kẻ Tây Khương, nét mặt trước khi lìa đời đều in hằn nỗi kinh hoàng cuối cùng. Một toán lính Tây Khương khi rút khỏi Thanh Châu đã tàn sát không nương tay. Có những thi thể máu còn tươi, như thể chỉ cần cứu chữa kịp thời là còn hy vọng. Nhưng quân y chỉ cần dò hơi thở là lắc đầu chán nản. Cả thành Thanh Châu ngập trong mùi máu tanh, khi nán lại lâu, tựa như chính mình cũng nhiễm thứ mùi đó, thấm vào da thịt, chẳng thể gột sạch.

An Vương ngồi trên lưng ngựa, nhìn cảnh này, môi mím chặt, thần sắc lạnh như băng . Hắn đã quen với sinh tử, nhưng đôi lúc vẫn nghĩ, nếu phá được thành sớm hơn một chút, liệu có cứu được thêm vài mạng người? Hắn biết ý nghĩ này chẳng ích gì, nhưng vẫn không ngăn được lòng mình.

Dân chúng hai bên đường dần bừng tỉnh, nhận ra người vào thành là quân Đại Tề. Thanh Châu nay đã trở về tay Đại Tề, từ đây, chẳng còn những trận roi vô cớ quất lên thân. Nỗi đau, niềm hy vọng, và cả niềm vui dần thay thế sự chết lặng trong ánh mắt họ. Chẳng biết ai bước lên trước, có lẽ muốn nhìn rõ khuôn mặt những người lính Đại Tề. Một người mở to mắt, ánh nhìn trôi nổi những cảm xúc chính họ cũng chẳng hiểu. Rồi một tiếng hét vang lên, kéo theo những tiếng hô khác.

Họ chẳng biết mình hét gì, chỉ biết trong tiếng hét ấy là sự trút bỏ, là đau đớn, là buồn thương, là bi ai.

An Vương ghìm cương dừng ngựa, chờ dân chúng trong thành lắng lại, mới cất giọng: "Bổn vương phụng mệnh hoàng thượng thu hồi Thanh Châu..." Thành đã về tay Đại Tề, người dân nơi đây từ nay không còn phải sợ hãi. Hắn trấn an mọi người, nói vài ngày tới, quân lính sẽ dọn dẹp đường phố, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Lương Tĩnh đứng trong đội ngũ, lắng nghe An Vương. Ánh mắt y chậm rãi lướt quanh, như thể mọi thứ trước mặt vừa lọt vào mắt, lại vừa không. Vài ngày nữa, những người chết sẽ được chôn cất, những con đường đẫm máu sẽ được rửa sạch, những đau khổ xưa kia sẽ tan biến. Dân chúng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, và tất cả những gì từng xảy ra sẽ bị thời gian vùi lấp.

Lương Tĩnh thu ánh mắt về, vô tình nhìn xuống đôi tay mình. Tay y thô ráp, vài vết thương vẫn mưng mủ, kẽ móng tay bẩn thỉu, lẫn lộn bụi đất và máu—máu của chính y, và cả máu của kẻ khác.

Bất chợt, y nhớ đến phụ thân mình.

Ngày nhỏ, y sùng bái phụ thân, có lần sau khi luyện thương, y đứng trước phụ thân, hùng hồn tuyên bố lớn lên sẽ trở thành đại tướng quân như ông. Phụ thân nhìn y, xoa đầu y, cười bảo: "Tốt lắm, chí lớn đấy."

Nhưng khi thu tay về, phụ thân lại khẽ nói: "Nhà chúng ta đã có ta và hai ca ca con. Lớn lên, con muốn đọc sách thì cứ đọc cho tốt, không thích thì làm một phú ông nhàn rỗi, không cần phải làm đại tướng quân."

Lương Tĩnh khi ấy tức giận, không hiểu sao phụ thân lại không muốn y giống ông và ca ca. Y hét lên rằng nhất định sẽ như phụ thân. Phụ thân bị y làm phiền đến mức bó tay, bèn véo tai y: "Muốn làm đại tướng quân thì phải luyện võ cho đàng hoàng, tiếp tục luyện đi!"

Y tủi thân chạy đến mách mẫu thân. Hoắc thị nổi nóng, che chở cho y, mắng Lương Thiệu một trận, còn y đứng một bên cười trộm. Hai người ca ca chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

Nhớ đến cảnh ấy, ánh mắt Lương Tĩnh chợt mờ đi.

Giờ đây, y đã bước trên con đường của phụ thân mình, đứng ở nơi huynh trưởng Lương Hàm từng dùng mạng sống để bảo vệ. Y hiểu được ý phụ thân năm xưa. Nhưng giờ đã chẳng còn ai véo tai y, cười nhìn y nghịch ngợm nữa. Hình bóng phụ thân và hai vị ca ca trong đầu y đã dần mờ nhạt, bao năm nay y chẳng mơ thấy họ.

Nhưng đứng giữa Thanh Châu, hình ảnh họ bỗng rõ ràng lạ thường. Có khoảnh khắc, Lương Tĩnh chỉ muốn ngồi sụp xuống, gào khóc thật to. Nhưng y không làm thế. Y cắn môi, nén chặt tiếng khóc trong cổ họng, chỉ có đôi mắt chẳng còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

An Vương nói xong, tiếng hô "Hoàng thượng vạn năm, An Vương thiên thu" lại vang lên từ khắp nơi.

Để dọn dẹp đường phố và răn đe những kẻ muốn thừa loạn cướp bóc, An Vương dẫn quân tạm trú trong thành. Thu hồi Thanh Châu chỉ là bước đầu, còn vô số việc ngổn ngang chờ xử lý. Chưa kể, ai dám chắc Tây Khương sẽ không quay lại? Phải chuẩn bị vẹn toàn.

Tối đó, Lương Tĩnh được An Vương triệu kiến. Khi y đến, An Vương đang viết tấu chương gửi Hoàng thượng. Chữ của An Vương, nói sao nhỉ, so với dung mạo của hắn thì quả là một trời một vực. Nhưng so với Lương Tĩnh, thế đã là tốt lắm rồi—chữ của y còn tệ hơn nhiều.

Viết xong tấu chương, An Vương nhìn Lương Tĩnh vẫn đứng ngây ra: "Ngồi đi."

Lương Tĩnh ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau vài tháng chinh chiến, khí chất của y đã đổi khác, thêm vài phần trầm tĩnh và kìm nén. An Vương nhìn y, trong lòng khẽ thở dài.

Ban đầu, An Vương không sắp y ra tiền tuyến, chỉ để y hỗ trợ ở hậu phương, dù biết với thân phận của Lương Tĩnh, ở giữa đội quân sẽ tốt hơn. Lương Tĩnh từng tìm hắn, bị hắn mắng là "tiểu tử mắt cao hơn đầu, cứ ở hậu phương mà học cách đánh trận, học thêm vài năm rồi hẵng nói!" Nhưng Lương Tĩnh không chịu, chẳng nói nhiều, chỉ bám theo An Vương, buộc hắn đổi ý.

Cuối cùng, An Vương đưa y vào doanh Thiết Kỵ, đội quân do Lương Thiệu huấn luyện năm xưa. Có họ trông nom, An Vương yên tâm hơn. Nhưng chiến trận là thế, một khi đã đánh, tiền tuyến hay hậu phương chẳng còn phân biệt.

An Vương vẫn nhớ lần đầu Lương Tĩnh ra trận, áo giáp và mặt y đầy máu. Y nhìn hắn, mặt không chút biểu cảm. Người xung quanh khen ngợi, bảo y quả không hổ danh con trai Lương Thiệu. An Vương khi ấy có bao lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra: "Anh hùng xuất thiếu niên."

Đêm đó, An Vương cố ý để quân tuần tra chừa thời gian. Quả nhiên, nửa đêm, Lương Tĩnh lặng lẽ rời lều, đến chân núi, dưới ánh trăng, ngẩn ngơ nhìn đôi tay đã rửa sạch. Chẳng biết bao lâu, y cúi xuống, nôn thốc nôn tháo.

An Vương đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn. Hắn quá hiểu cảm giác lần đầu ra trận. Dù người giết là kẻ thù, lòng vẫn khó chịu. Lương Tĩnh hồi lâu mới bình tĩnh, lấy tay vốc đất, chôn đi thứ mình vừa nôn, rồi lặng lẽ trở về.

Biết Lương Tĩnh quan tâm Tiêu Yến Ninh, hôm sau, An Vương gọi y đến, nói sắp gửi quân tình báo về kinh, hỏi y có muốn viết thư báo bình an cho Tiêu Yến Ninh và Hoắc thị không. Mắt Lương Tĩnh sáng lên, nhưng ngoài dự đoán của An Vương, y im lặng hồi lâu, rồi từ chối.

Y nói: "Công chưa lập, thư chưa thể viết."

An Vương thấy trong mắt y là lo lắng và sợ hãi, nhưng có những chuyện hắn không thể đưa ra lời an ủi, chỉ nói Tiêu Yến Ninh và Hoắc thị sẽ lo cho y. Lương Tĩnh cúi đầu, đáp rằng y biết.

Chiến trường biến đổi khôn lường, Lương Tĩnh cũng từng bị thương. May mà không nguy hiểm, nghỉ ngơi vài ngày là lành. Trên chiến trường, lòng không đủ tàn nhẫn thì dễ bị thương, chẳng ai tránh được. Có lúc, phải để bản thân trở nên tê dại.

Sau này, chứng kiến hành vi của Tây Khương, nhiều người chẳng còn thời gian để sợ hãi hay buồn bã. Căm hận đã thay thế tất cả.

Nay Lương Tĩnh lập đại công, An Vương lại hỏi: "Có muốn viết thư cho Thất đệ không?"

Lần này, y gật đầu. Y có bao điều muốn nói, nhưng cầm bút lên lại chẳng biết viết gì. An Vương không giục, mãi sau, y chỉ viết bốn chữ: "Mọi sự bình an."

Nhìn chữ của y, An Vương nhướng mày.

Thật lòng mà nói, chữ hơi xấu.

---

Khi Tiêu Yến Ninh nhận được thư của Lương Tĩnh từ tay Hoàng thượng, năm ấy đã gần trôi qua. Thông thường, hoàng tử không nên qua lại thư từ quá nhiều với tướng sĩ biên cương, dễ gây nghi ngờ. An Vương do dự mãi, cuối cùng quyết định để Hoàng thượng chuyển giao. Quan hệ giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh vốn quang minh chính đại, nếu để người khác chuyển, e lại sinh nghi.

Thư Lương Tĩnh gửi không niêm phong, ngài có xem hay không, chẳng ai biết. Dù sao, thư được gửi đến rất đường hoàng.

Tiêu Yến Ninh đợi hơn nửa năm mới nhận được tin của y. Hắn tưởng y sẽ viết thật dài, vài trang giấy cũng không đủ. Ai ngờ mở ra, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Mọi sự bình an."

Bình an, gửi được thư, ắt là bình an. Nhưng chẳng còn lời nào nữa sao? Trên chiến trường có sợ không? Sao lại liều mình leo tường thành? Có bị thương không? Sao lại chẳng viết gì cả?

Tiêu Yến Ninh không tin, lật qua lật lại lá thư, thậm chí đem nướng lửa, soi nắng, xem có ẩn tin gì không. Kết quả, chẳng có gì. Hắn còn định nhúng nước, nhưng sợ làm nhòe cả bốn chữ, đành thôi.

Thư mỏng thế, hắn còn tưởng Lương Tĩnh viết chữ nhỏ.

Hắn hơi giận. Ban đầu nghe tin Lương Tĩnh liều mạng lập công, hắn vừa giận vừa lo, lo nhiều hơn. Giờ thì chỉ còn giận.

Hắn biết mình không nên giận, nhưng chẳng thể kiềm được. Hắn thậm chí rất trẻ con mà nghĩ, Lương Tĩnh không muốn viết thì thôi, hắn chả quan tâm!

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cẩn thận mở hộp báu, đặt lá thư vào, bên cạnh những vàng ngọc châu báu khác.

---

Chiến tranh không vì lấy lại một thành mà dừng. Tây Khương không cam lòng, Đại Tề càng không. Đại Tề muốn nhân cơ hội bẻ gãy xương sống Tây Khương, khiến chúng từ nay không dám hoành hành nữa.

Trong kinh thành, Đông cung gần đây sóng gió không ngừng. Lý Tuyền Thị có thai, đến thỉnh an Thái Tử phi, uống một chén trà, về phòng chẳng bao lâu thì đau bụng, máu chảy, thai mất.

Vì liên quan đến con nối dòng của Thái Tử, Hoàng Hậu nghe tin liền nổi giận, lập tức sai người điều tra. Mọi chứng cứ đều chỉ về Thái Tử phi. Nhưng Thái Tử đứng ra bảo vệ nàng, yêu cầu Hoàng Hậu tra kỹ. Quả nhiên, chẳng bao lâu, sự việc được làm rõ, không phải do Thái Tử phi.

Lý Tuyền Thị, vốn được Thái tử sủng ái, dần mất tăm tích.

Chuyện nội viện Đông cung vốn là việc riêng của Thái Tử, nhưng y là trữ quân, mọi hành động đều bị soi xét. Nội viện liên tục xảy ra chuyện, trong mắt một số triều thần, Thái Tử không quản nổi hậu viện. Chuyện lan ra ngoài, bị người đem làm trò cười, tổn hại uy nghiêm của y.

Có triều thần nhân cơ hội dâng tấu, chê Thái Tử tính tình nhu nhược, thiếu quyết đoán. Ngài xem tấu, gọi Thái Tử đến, bảo y tự kiểm điểm lại, đừng để chuyện hậu viện làm ồn lên triều đình.

Tiêu Yến Ninh nghe chuyện, nhíu mày. Đông cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng ai rõ. Chỉ có việc Lý Tuyền Thị đang được sủng mà đột nhiên mất tích khiến hắn để tâm. Có phải nàng ta đã làm gì không?

Còn đám triều thần kia, giờ dâng tấu chê Thái Tử nhu nhược, mai mốt liệu có nói y không đủ tư cách gánh vác đại nhiệm? Rồi sau nữa, có ai đó dâng tấu bảo y phẩm hạnh có vấn đề không? Cứ thế, thanh danh của Thái Tử chẳng phải sẽ sụp đổ sao?

Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh cảm thấy bất lực. Có phải vì Hoàng thượng ngày càng lớn tuổi, yêu ma quỷ quái gì cũng muốn lộ diện?

Chẳng bao lâu, Tĩnh Vương bị Hoàng thượng mắng một trận. Nghe nói triều thần dâng tấu chê Thái Tử có liên hệ với ngoại thích của Tĩnh Vương phi.

Tiêu Yến Ninh câm nín. Các huynh đệ của hắn đều đã vào triều, đều đã thành thân, nhờ quan hệ thông gia mà có thế lực riêng. Lục ca của hắn gần đây được Tưởng Thái Hậu sủng ái nhờ thân phận của Khương Thục phi, nhưng Lục ca đâu phải kẻ ngu, nếu muốn làm gì Thái Tử, sao lại để Vương phi ra mặt được? Chuyện này tra là rõ, rõ ràng là tự chuốc lấy phiền phức, bị ngài phát hiện, chẳng phải tự làm mình bực bội sao?

Nhưng lỡ đâu, lỡ Lục ca cố tình tỏ ra ngu ngốc, đóng vai heo chờ ăn hổ thì sao? Hay là Thái Tử biết Tĩnh Vương gần đây không an phận, cố ý mượn cớ dạy dỗ hắn?

Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh thầm kêu: Xong đời!

Tâm trí hắn bị thời đại này làm hỏng rồi! Gặp chuyện chẳng thể tin vào phán đoán của mình, lại đi nghi ngờ, phân tích. Cứ đà này, hắn chắc chắn sẽ càng ngày càng giống phụ hoàng—động tí là sinh bệnh đa nghi.

   
.

. .

Chương 84

Lần đầu tiên, Tiêu Yến Ninh nhận ra thời gian và hoàn cảnh có thể âm thầm thay đổi một con người. Trong tâm hồn hắn là linh hồn của một người trưởng thành, ký ức không thể quên luôn nhắc nhở hắn về thời đại mình từng sống. Nhưng mười sáu năm ở Đại Tề, hắn vẫn bị thời đại này ảnh hưởng.

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy sợ hãi, hoang mang. Hắn không sợ gì khác, chỉ sợ một ngày mình cũng vì quyền lực mà xem mạng người như cỏ rác. Ở đây, một ý niệm, một quyết định của kẻ trên cao, chẳng biết sẽ kéo theo bao nhiêu sinh mạng.

Hắn tự thấy mình quá đạo đức giả. Hắn hiểu rõ hoàn cảnh của mình, biết rằng dù giờ đây trông vô hại, nhưng nếu có ngày ai đó đe dọa tính mạng hắn, hắn sẽ chẳng do dự ra tay.

Nghĩ những chuyện rối ren, tối đó Tiêu Yến Ninh ăn chẳng được bao nhiêu, miễn cưỡng vài miếng rồi buông đũa. Việc này làm Tần Quý phi hoảng hốt, tưởng hắn không khỏe.

Do kiếp trước bị bệnh dạ dày hành hạ, kiếp này Tiêu Yến Ninh rất coi trọng sức khỏe. Khi không có chuyện gì đáng lo, hắn cố gắng ngủ sớm dậy sớm, ba bữa không thiếu, mỗi bữa ăn tám phần no. Dù ốm, hắn cũng cố uống cháo, chẳng bao giờ để bụng đói.

Vậy nên, khi hắn mất hứng với đồ ăn, Tần Quý phi lập tức lo lắng, định gọi ngự y. Tiêu Yến Ninh vội ngăn nàng, nói đây chỉ là tâm bệnh do nghĩ ngợi lung tung, gọi ngự y cũng chỉ kê thuốc giải uất, lại còn đắng ngắt, chẳng ích gì.

Hắn ghét nhất là uống thuốc, bèn thề thốt với Tần Quý phi rằng mình không sao, sẽ sớm ổn thôi. Hắn còn lôi An Vương và Lương Tĩnh ra, bảo rằng nhớ họ nên mới mất hứng ăn, mới khiến nàng tạm bỏ ý định gọi ngự y.

Tần Quý phi thấy hắn nặng tình như vậy, thở dài, bảo chờ họ về thì tụ họp, nghĩ nhiều cũng vô ích. Tiêu Yến Ninh gật đầu lia lịa, chuyện này coi như qua.

May mà hắn tự hóa giải được, sau một đêm trằn trọc, ngày hôm sau, mọi bất an đều bị hắn ném ra sau đầu. Nước chảy đến đâu, cầu tự khắc sẽ hiện. Lo nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.

Khi nhận được lá thư thứ hai của Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh vừa được phong làm Phúc Vương. Ngài đích thân viết ba chữ "Phúc Vương phủ", sai người mang đến Ngự Dụng giám khắc, thể hiện ân sủng lớn lao.

Đây quả là ân sủng hiếm có. Các vương phủ khác, ngài chỉ ban tên, còn chữ do Hàn Lâm viện viết, Văn Tư viện khắc. Nhưng chỉ cần dính đến hai chữ "Ngự Dụng", dù chỉ là một trong hai mươi tư giám, với hoàng tử đã là vinh dự tột bậc.

Tiêu Yến Ninh là hoàng tử nhỏ nhất hậu cung, vốn được ngài yêu thích, nay có thể nói là người đứng thứ hai sau Thái Tử. Trước đây, ngài thiên vị hắn chỉ ở chuyện ăn uống, vui chơi. Nay đích thân ban chữ, khó tránh khiến người ta suy nghĩ.

Một số triều thần nghe chuyện, trong lòng không khỏi xì xào, nhìn Tần Quý phi bằng ánh mắt khác lạ. Tần Quý phi thản nhiên, ân sủng là ngài ban, nhìn nàng thì được gì? Có giỏi thì dâng tấu xin ngài sửa lại đi!

Nhưng lời ngài nói khi ban chữ đã dập tắt mọi suy đoán. Ngài bảo: "Tiểu Thất từ nhỏ đã trắng trẻo mũm mĩm, nhìn là biết có phúc. Nay An Vương thu hồi Thanh Châu, Tiểu Thất lại sắp xuất cung lập phủ, là duyên, là phúc. Trẫm phong hắn làm Phúc Vương." Ý tứ rõ ràng, Thanh Châu được thu hồi, ngài vui, đúng lúc Thất hoàng tử xuất cung, ngài càng vui, thấy Tiêu Yến Ninh thuận mắt mọi bề, nên Phúc Vương phủ được nâng cao một bậc.

Dẫu vậy, Phúc Vương phủ cao thế nào cũng không qua nổi Đông cung.

Người bên ngài tất nhiên khen ngài anh minh, chỉ có Tiêu Yến Ninh, khi nghe mình được phong Phúc Vương, trong lòng sửng sốt. Hắn thấy danh hiệu này chẳng giống phong cách của ngài. Các huynh đệ là An Vương, Tĩnh Vương, Thụy Vương, sao đến hắn lại thành Phúc Vương?

Nghe hai chữ "Phúc Vương", hắn bất giác tưởng tượng ra một gã trung niên bụng phệ, mặt mũm mĩm nở nụ cười hiền từ như râu mép, thỉnh thoảng vuốt râu, khiến hắn sốc đến chẳng nói nên lời. Hắn chẳng hiểu sao mình lại nghĩ thế, chỉ thấy Phúc Vương như chẳng cùng thời với các huynh trưởng.

Do dự một lúc, Tiêu Yến Ninh quyết định tìm phụ hoàng dò ý, xem có đổi được danh hiệu không. Nhưng đi được nửa đường, hắn dừng bước. Ngài đã mở miệng vàng, cả triều đình đều biết, giờ hắn nói không thích, e là không hay. Dù được ngài yêu chiều bao nhiêu, cũng đâu thể cái gì cũng theo ý mình.

Phúc Vương thì Phúc Vương vậy.

Trên đường về, hắn chạm mặt Thái Tử đang đến gặp Hoàng thượng. Thái Tử vẫn giữ vẻ ôn hòa, khí chất nho nhã, dáng người gầy gò, nhưng có lẽ vì sóng gió trong hậu viện đã được dập tắt, sắc mặt y tốt hơn nhiều.

Thấy thần sắc Tiêu Yến Ninh khác lạ, Thái Tử cười hỏi: "Thất đệ sao thế? Bị phụ hoàng mắng à?"

Ngài yêu chiều Tiêu Yến Ninh, ai cũng thấy, nhưng mắng hắn thì cả lục cung đều biết. Cứ vài ngày, ngài lại gọi hắn đến mắng một trận, bảo hắn ngu dốt, bảo hắn cút xéo, đã là những lời nhẹ nhàng nhất. Có lần Thái Tử còn tưởng ngài sắp tự tay đánh hắn.

Các hoàng tử khác thấy vậy, vừa câm nín vừa phức tạp, không hiểu Tiêu Yến Ninh sao lại để mọi chuyện rối thế. Được sủng thì cứ hưởng sủng đi, nhưng hắn không chịu, cứ phải khác người. Vừa được yêu chiều, quay đầu đã bị ngài nổi trận lôi đình.

Các hoàng tử từng nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với mình, chắc sẽ tức đến chết. Nhưng Tiêu Yến Ninh thì không, hắn da mặt dày, tâm thái tốt, chẳng để tâm chút nào đến cơn giận của ngài tí nào.

Nghe Thái Tử hỏi, Tiêu Yến Ninh ho khan hai tiếng, thật thà đáp: "Thái Tử ca, đệ vốn định xin phụ hoàng đổi danh hiệu."

Thái Tử nhíu mày, danh hiệu đã ban, sao có thể nói đổi là đổi?

"Sao lại muốn đổi?" Y khó hiểu, ngài vì danh hiệu này đã tốn không ít tâm tư, nếu hắn chẳng đưa ra được lý do, e bị người ta tấu là ỷ sủng sinh kiêu.

Tiêu Yến Ninh cười gượng: "Chỉ là thấy không hợp với hình tượng của đệ. Nhưng trên đường đệ nghĩ lại, danh hiệu đã ban, Ngự Dụng giám cũng đang khắc bảng, nếu đệ tìm phụ hoàng nói chuyện này, sợ là bị người ghét, nên thôi."

Nghiên Hỉ đứng sau nghe thế chỉ muốn che mặt. Nói thẳng thế trước mặt Thái Tử, hình như không ổn lắm đâu.

Thái Tử đã quen tính hắn, cười bảo: "May mà đệ nghĩ thông, nếu không thì không hay đâu. Sắp xuất cung rồi, là người lớn rồi, sau này không được tùy hứng thế nữa."

Tiêu Yến Ninh sợ nhất là nghe Thái Tử dạy dỗ, toàn dẫn kinh trích điển, lý lẽ đầy mình, nên vội gật đầu. Thái Tử thấy hắn như muốn chạy trốn, cong mắt cười: "Cô gia phải đi gặp phụ hoàng, hôm khác sẽ nói chuyện này với Thất đệ kỹ hơn."

"Thái Tử ca, huynh đi nhanh đi!" Tiêu Yến Ninh chỉ mong y đi ngay, sao dám giữ lại.

Thái Tử quay người, hắn vội chuồn mất. Thái Tử ở phía sau khẽ cười hai tiếng.

Khi Thái Tử đi xa, Tiêu Yến Ninh dừng chân, ngoảnh lại nhìn bóng lưng y, thầm nghĩ, nếu Thái Tử cứ thế này mãi thì tốt. Đè được các đệ đệ, trấn được triều thần, thật sự rất ổn.

Như các hoàng tử khác, Tiêu Yến Ninh ra cung cũng muộn. Đáng lẽ muộn hai tháng, nhưng lúc ấy trời đã lạnh, ngài bèn để Khâm Thiên giám chọn ngày lành, nên mãi đến mười chín tháng hai năm sau, hắn mới dọn vào Phúc Vương phủ.

Nhìn tấm bảng trên cổng, nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, Tiêu Yến Ninh cảm thán, không hổ là Hoàng thượng, chữ viết đẹp tuyệt trần.

Phúc Vương phủ đã được chuẩn bị sẵn sàng, từ tranh chữ đến đồ vật đều do nội phủ tinh tuyển, toàn những thứ hiếm có, nhìn là biết Tiêu Yến Ninh được sủng ái thế nào. Hắn chưa lấy thê tử, thứ quý giá nhất là mấy chục chiếc hộp báu. Nghiên Hỉ, giờ đã thành tổng quản nội vụ vương phủ, sai vệ binh sắp xếp đâu vào đấy.

Tiêu Yến Ninh còn đang nghĩ xem khi nào mời các huynh đến tân gia, dù gì cũng là nhà mới, Hoàng thượng và Tần Quý phi không tiện đến, phải mời vài người cho náo nhiệt chứ.

Nhưng chưa kịp quyết, tối đó hắn đã giật mình. Nói là giật mình cũng không hẳn, chỉ là ai đẩy cửa phòng định đi ngủ, thấy trong phòng có người áo quần xộc xệch, lại không chỉ một người, ai mà không hoảng?

Huống chi Tiêu Yến Ninh là người hiện đại chính gốc, cảnh này hắn chưa thấy, cũng chẳng muốn thấy.

Hai cung nữ e lệ lao tới định cởi áo cho hắn, Tiêu Yến Ninh quát lớn: "Đứng lại!"

Đúng thế, thông thường hoàng tử trước khi cưới vài tháng sẽ có tư nghi dạy chuyện phòng the, nhưng Tiêu Yến Ninh chưa cưới, nên chẳng nghĩ đến chuyện này. Ai ngờ vừa ra cung đã gặp phải cảnh tượng này.

Hai cung nữ hoảng sợ đứng im. Tiêu Yến Ninh vừa giận vừa gấp, quay người bỏ đi: "Ra ngoài hết!"

Hắn muốn tống họ về cung ngay, nhưng giờ đã là vương gia, đêm hôm gõ cửa cung là không ổn.

Khi hắn bước ra, Nghiên Hỉ thấy sắc mặt hắn u ám, lập tức quỳ sụp xuống. Tiêu Yến Ninh nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi biết chuyện này?"

"Là ý của Hoàng thượng và Tần Hoàng Quý phi, nói là muốn cho vương gia một bất ngờ..." Nghiên Hỉ run rẩy đáp.

"Nếu ngươi đã nghe lời phụ hoàng và mẫu phi đến thế, thì về cung hầu mẫu phi đi." Tiêu Yến Ninh lạnh lùng nói.

Nghiên Hỉ dập đầu xin lỗi: "Nô tài không dám."

Tiêu Yến Ninh không nhìn hắn, quay lại phòng, trong phòng đã chẳng còn ai.

Hắn chậm rãi ngồi xuống giường, cảm giác lúng túng và câm nín dần trỗi dậy. Làm sao nói với Hoàng thượng và Tần Quý phi rằng hắn không muốn gần gũi ai? Không phải vì tuổi tác, cũng chẳng phải hắn không được. Hắn chỉ đơn giản là không muốn, không sẵn lòng.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng, Tiêu Yến Ninh bước ra khỏi phòng. Nghiên Hỉ vẫn quỳ đó. Tháng hai trời còn lạnh, Nghiên Hỉ quỳ cả nửa đêm, mặt trắng bệch, người run lẩy bẩy.

Tiêu Yến Ninh đến bên cạnh, buông bốn chữ: "Lần sau chớ tái phạm."

Nghiễn Hỉ: "Nô tài tạ ơn vương gia."

Tiêu Yến Ninh đưa hai cung nữ về Vĩnh Chỉ Cung. Tần Quý phi nhìn là biết chuyện không thành, nàng do dự, định gọi ngự y.

Tiêu Yến Ninh nói: "Mẫu phi, hài nhi không thích."

Tần Quý phi không hiểu, Tiêu Yến Ninh nghiêm túc nói: "Hài nhi sẽ tìm người mình thích để thành thân, nếu không tìm được, hài nhi cả đời không cưới." Hắn sợ nói mình không hứng thú với chuyện phòng the sẽ làm Tần Quý phi hoảng, nên chọn cách nói dễ chấp nhận hơn.

Tần Quý phi cau mày: "Con nói bậy bạ gì thế."

Tiêu Yến Ninh không vui: "Hài nhi nói thật, mẫu phi đừng làm thế nữa, nếu không hài nhi sẽ xuống Giang Nam tìm biểu ca Tần Chiêu, mãi mãi không về kinh."

"Được rồi, được rồi, sao lại cáu thế." Tần Quý phi bực bội: "Mẫu phi đợi con tìm người mình thích, được chưa?"

Nàng nói vậy, nhưng trong lòng không tin. Sẽ không cưới nếu không tìm được người mình thích? Lời này sao nàng có thể tin nổi.

Nhưng nàng không muốn cãi vã với Tiêu Yến Ninh, nên thuận theo ý hắn. Thấy Tần Quý phi tạm gác ý định kỳ quặc này, Tiêu Yến Ninh thở phào. Khi rời cung, hắn mang theo ngự y Trương Thiện. Nghiên Hỉ quỳ lâu như thế, nếu không chữa trị, e đôi chân sẽ tàn phế.

Chuyện này vốn chẳng có gì, ai ngờ sau đó lại đồn thành Tiêu Yến Ninh bị cung nữ hầu ngủ dọa sợ, sáng hôm sau khóc lóc đưa họ về cung.

Tiêu Yến Ninh nghe mà câm nín, con người đúng là trời sinh thích buôn chuyện.

Vài ngày sau, các hoàng tử trong kinh lần lượt gửi thiếp đến Phúc Vương phủ, nói muốn đến chúc mừng hắn ra cung lập phủ.

Tiêu Yến Ninh nhìn thiếp mà muốn trừng ra lỗ, thầm nghĩ, mấy người này rảnh rỗi quá đúng không? Chúc mừng là giả, đến xem trò cười của hắn mới là thật.

Nghĩ đến việc bị người ta dò xét chỗ kín đáo xem hắn "được" hay không, Tiêu Yến Ninh nổi da gà khắp người.

---

Thời gian trôi qua, năm Tiêu Yến Ninh mười chín tuổi, từ Tây Cương truyền về tấu chương tố cáo Lương Tĩnh, nói y vượt cấp giết một tướng lĩnh Đại Tề.

Sau đó, tấu chương của An Vương đến trước ngài, nói tướng lĩnh kia thông đồng với địch, bị Lương Tĩnh phát hiện, nên mới bị chém.

Triều đình vì chuyện này tranh cãi không ngớt. Có triều thần bảo, nhà có gia quy, nước có quốc pháp, dù thế nào, Lương Tĩnh không nên tự ý giết người. Tội phản quốc cần tra xét kỹ mới được hành hình. Huống chi người Lương Tĩnh giết là cấp trên, hai người vốn không hòa thuận, liệu có phải công báo tư thù?

Cũng có triều thần nói, trước đại địch, phản quốc là tội chết, huống chi là tướng lĩnh, nếu không chém ngay, e rằng sẽ gây loạn. Hành động của Lương Tĩnh tuy nóng vội, nhưng không hẳn sai, chỉ cần răn dạy là đủ.

Bá quan triều đình tranh luận, ai cũng có lý, chẳng ai thuyết phục được ai.

Mấy năm nay Lương Tĩnh lập nhiều đại công ở biên cương, không thể tùy tiện xử lý. An Vương cũng dâng tấu, ý rằng chuyện này cần Hoàng thượng phái người điều tra.

Nghe tin, Tiêu Yến Ninh vội vàng từ Phúc Vương phủ vào cung cầu kiến ngài.

. . .
   

Editor's note: Tới giờ mới chợt nhớ ra bộ này là đam mỹ =)))) Sắp tới phân đoạn tình cảm 2 bạn rẽ sang hướng khác rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com