Chương 91-92
Chương 91
Yến Xuân Lâu trước cửa tấp nập kẻ đến người đi, náo nhiệt như trẩy hội. Bên trong, tiếng người rộn ràng, xa hoa trụy lạc, không khí như ngập trong men say.
Tiếng gọi mời, tiếng cười trong trẻo của các cô nương, tiếng đùa cợt của khách làng chơi, xen lẫn giọng say rượu ồn ào, tất cả hòa quyện, tạo nên một bức tranh sống động.
Tiêu Yến Ninh, dưới sự dẫn dắt của mụ tú bà, thong dong bước vào. Dẫu mang linh hồn của kẻ thời hiện đại, nhưng hắn đã làm hoàng tử hơn hai mươi năm, lại thêm dung mạo tuấn tú, phong thái ung dung, tựa như gió thoảng mây trôi, khiến người ta nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ.
Trên lan can lầu cao, các cô nương đang cười đùa bỗng khựng lại khi ánh mắt chạm phải hắn. Tiếng ồn trong lâu bỗng dịu đi vài phần, mọi người ngẩn ngơ nhìn kẻ vừa bước vào, tự hỏi: một người thanh cao như thế, sao lại đến chốn thanh lâu tìm vui?
Quả nhiên là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được nhân phẩm.
Một cô nương gan dạ, nụ cười rạng rỡ, uyển chuyển bước xuống, níu tay mụ tú bà, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Yến Ninh:
"Tú bà, vị công tử này từ đâu đến? Thơm Thảo có may mắn được hầu hạ chăng?"
Chưa kịp để tú bà đáp, Lương Tĩnh đã bước lên chắn trước Tiêu Yến Ninh, giọng trầm thấp, lạnh lẽo:
"Chuẩn bị một gian nhã thất."
Y chỉ muốn kéo Tiêu Yến Ninh rời khỏi đây ngay tức khắc. Những ánh mắt dính chặt vào hắn, như muốn lột trần sự thanh tao trên người đối phương, thật sự là một hành động xúc phạm trắng trợn.
Tiêu Yến Ninh liếc nhìn y, khóe môi khẽ cong lên, ý cười càng sâu.
"Chà, xem ra Lương Tĩnh quen thuộc nơi này lắm, còn biết cả nhã thất cơ đấy."
Bên cạnh, Ôn Nhiễm thấy nụ cười của hắn, chẳng hiểu sao lại rùng mình.
Mụ tú bà thoát khỏi tay Thơm Thảo, điểm nhẹ lên trán cô nàng, cười nói:
"Đây là bằng hữu của Ôn công tử, không đến lượt ngươi đâu. Mời các vị công tử, lên lầu ba!"
Thơm Thảo đưa mắt từ Tiêu Yến Ninh sang Ôn Nhiễm, che miệng cười khẽ:
"Hóa ra là Ôn công tử dẫn bạn đến ủng hộ Hà Đường tỷ."
Ôn Nhiễm vội xua tay:
"Không dám, không dám!" Hắn nào dám xưng bạn với Tiêu Yến Ninh! Chỉ mong tối nay phắn khỏi đây ngay tức khắc. Đợi lát nữa An Vương muốn bẻ gãy chân hắn, Tiêu Yến Ninh mở lời cầu xin giúp đôi lời, thế là hắn đã đội ơn lắm rồi.
"Mau lên!" Lương Tĩnh cau mày, giọng đầy bực dọc. Nếu còn chậm trễ, y sợ mình không kiềm được mà động tay động chân.
Lương Tĩnh vốn tính nóng nảy, giờ đây ánh mắt sắc lạnh, gương mặt như hung thần, khiến mụ tú bà giật mình, vội vàng nói:
"Mời, mời, mời lên lầu ba, gian Trúc Ngọc Hiên!"
Lương Tĩnh lúc này mới quay lại, hộ tống Tiêu Yến Ninh lên lầu.
Các phòng trên lầu ba được đặt tên theo mai, lan, trúc, cúc, trong phòng bày biện bút mực nghiên mài, tường treo thơ họa, lư hương trên bàn khói nghi ngút, vừa bước vào, tiếng ồn dưới lầu như bị cách tuyệt, tựa như lạc vào chốn tao nhân mặc khách tụ hội, thanh tịnh mà tao nhã.
Chỉ là, ngoài Tiêu Yến Ninh ung dung tận hưởng sự thanh tao này, những người còn lại đều mang vẻ mặt nặng nề, tâm tư rối bời.
Tiêu Yến Ninh ngồi xuống trước, nụ cười rạng rỡ, vẫy tay gọi Lương Tĩnh và mọi người:
"Đứng đó làm gì, ngồi xuống cả đi!"
Lương Tĩnh lại trừng Ôn Nhiễm một cái, rồi mới ngồi xuống cạnh Tiêu Yến Ninh.
Nghiên Hỉ thì lườm tất cả một lượt, rồi ngang nhiên ngồi bên kia Tiêu Yến Ninh, bất chấp lễ nghi. Hắn nghĩ thầm, lát nữa nếu có ai dám lao vào Vương gia, hắn dù liều mạng cũng phải ngăn cản.
Dù chưa chắc thành công, nhưng nếu không làm thế, về kinh thành e rằng hắn chẳng còn mạng mà sống.
Tiêu Yến Ninh từ nhỏ ngoan ngoãn, lớn lên chỉ ham ăn ham chơi, nào đã từng đến chốn này bao giờ?
Nghiên Hỉ không dám nghĩ tới, nếu tin này truyền về kinh, gương mặt của Hoàng Thượng và Tần Hoàng Quý phi sẽ đen kịt đến mức nào.
Bước vào chốn này, nửa cái mạng của hắn coi như đã bay trước rồi.
Mụ tú bà lão luyện, mắt tinh đời, nhìn tình cảnh liền biết hôm nay Ôn Nhiễm chẳng có quyền quyết định. Bà ta nhìn Tiêu Yến Ninh, cười hỏi: "Công tử lần đầu đến đây, không biết đã chọn được cô nương nào hợp ý chưa?"
Tiêu Yến Ninh ngẩng mắt, cắt lời:
"Chưa có ai hợp ý. Gọi hết những cô nương biết ca, biết múa, biết làm thơ, viết văn, và uống rượu đến đây."
Mụ tú bà thoáng khó xử. Gọi nhiều người thế, liệu có kham nổi không?
Tiêu Yến Ninh phe phẩy quạt, dáng vẻ công tử ăn chơi chính gốc: "Chuyện bạc không cần lo."
Nghiên Hỉ lặng lẽ đặt một thỏi bạc lên bàn.
Thấy món lợi lớn, sắc mặt mụ tú bà lập tức tươi tỉnh.
Sau khi mụ tú bà rời đi, Tiêu Yến Ninh nhìn Ôn Nhiễm, cười ôn hòa: "Nơi này Ôn công tử quen thuộc, có rượu ngon món quý nào đáng thử không?"
Ôn Nhiễm lắp bắp: "...Đều, đều, đều bình thường cả thôi."
"Vậy cứ gọi món đặc trưng nhất đi." Tiêu Yến Ninh trầm ngâm, "Đi nửa ngày trời, cũng đói rồi."
Nghiên Hỉ nghe vậy chỉ muốn sai thị vệ ngoài kia đi kiểm tra từng món, nhỡ ăn phải thứ gì độc hại thì biết làm sao.
Lương Tĩnh nhìn hắn, muốn nói lại thôi, nhưng Tiêu Yến Ninh chẳng buồn nhìn y.
Chẳng bao lâu, mụ tú bà dẫn theo một đoàn người gõ cửa bước vào.
Các cô nương rực rỡ như hoa, nối đuôi nhau mà vào. Người thì biết đàn, kẻ biết hát, có nàng múa lượn, cũng có nàng làm thơ.
Vài cô nương đến gần, định châm rượu hầu hạ Tiêu Yến Ninh và mọi người.
Lương Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng ngăn: "Ta không cần."
Cô nương định tiến tới bị sát khí từ y làm cho giật mình, do dự một lát, toan bước sang phía Tiêu Yến Ninh.
Lương Tĩnh cao giọng, bực bội: "Thất ca..."
Tiêu Yến Ninh giơ tay ngăn nàng lại, nhàn nhạt nói: "Ta không uống rượu, chỉ thích nghe khúc. Ai biết uống thì sang hầu Ôn công tử đi."
Ôn Nhiễm: "..."
Mấy cô nương liếc nhìn nhau, rồi cùng tiến về phía Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm vốn yêu thích mỹ nhân, cũng sẵn lòng để mỹ nhân hầu hạ, nhưng giờ bị mấy nàng vây quanh, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ.
Tiếng tơ trúc vang lên, Tiêu Yến Ninh nâng chén rượu ngắm vũ điệu. Mỹ nhân lướt múa, luôn là cảnh khiến lòng người say đắm.
Trong cung, mỗi năm đều có yến tiệc, Tiêu Yến Ninh đã xem không biết bao nhiêu điệu múa cung đình, nghe không biết bao nhiêu khúc nhạc do nhạc sư tấu lên.
Nhưng vũ điệu ở Yến Xuân Lâu lại mang nét quyến rũ, lời ca thẳng thắn, không chút úp mở.
Lương Tĩnh luôn để ý biểu cảm của Tiêu Yến Ninh. Hắn lớn lên trong cung, nơi luật lệ nghiêm ngặt, hoàng tử nào có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Tiêu Yến Ninh đang tuổi trẻ khí thịnh, Lương Tĩnh không khỏi lo lắng.
Lúc này, y hối hận vô cùng.
Lẽ ra vừa nãy, y nên kéo hắn rời khỏi đây ngay lập tức.
Dù Tiêu Yến Ninh có thân phận gì, có vui hay không, cứ lôi người đi mới là đúng đắn nhất.
Lương Tĩnh nhắm mắt, tiếng đàn sáo ồn ào làm lòng thêm rối rắm, nhưng y không đoán được tâm tư của Tiêu Yến Ninh lúc này.
Một khúc chưa tàn, Ôn Nhiễm đã bị chuốc mấy chén rượu.
Lương Tĩnh nghiêng người, thấp giọng bên tai Tiêu Yến Ninh: "Thất ca, chúng ta về thôi."
Tiêu Yến Ninh mắt không rời, nhàn nhạt đáp:
"Xem hết đã."
Lương Tĩnh cắn môi, không biết bao lâu sau, khúc nhạc ngừng, y đứng dậy, chưa kịp nói gì, Tiêu Yến Ninh liếc nhìn, thấy môi y bị cắn đến rướm máu, hắn khựng lại:
"Đi thôi."
Lương Tĩnh vốn định nếu Tiêu Yến Ninh không chịu, y sẽ cưỡng chế lôi người đi. Không ngờ hắn đồng ý nhanh thế, y ngẩn ra.
Tiêu Yến Ninh nhìn Ôn Nhiễm, lúc này đã gần say, hỏi: "Ôn công tử ở lại, hay đi cùng chúng ta?"
Ôn Nhiễm đỏ mặt, gạt tay cô nương đang chuốc rượu: "Cùng đi, cùng đi!"
Nghiên Hỉ, người nãy giờ lo lắng xem mọi người như hổ báo, lập tức đứng dậy: "Giờ không còn sớm, nên về rồi!"
Trời xanh phù hộ!
Các cô nương trong phòng nhìn nhau, chưa từng gặp khách thế này.
Một cô nàng có dung mạo thanh tú đang đàn định lên tiếng, Nghiên Hỉ giơ tay, không để nàng ta mở miệng, vội đặt vài thỏi bạc lên bàn.
Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh đứng dậy rời đi, Ôn Nhiễm lảo đảo theo sau.
Xuống lầu, nghe tiếng ai đó trong đại sảnh gào lên:
"Ai bao hết người rồi? Kêu hắn xuống đây, để tiểu gia xem kẻ nào to gan dám động vào người của ta!"
Mụ tú bà vội vàng khuyên nhủ: "Lưu công tử, Khinh Miên đang đàn trên lầu, tối nay để Liễu Nhứ hầu ngài được không?"
"Tốt cái gì!" Lưu công tử đẩy mụ tú bà, ngạo mạn: "Ai chẳng biết Khinh Miên ở Yến Xuân Lâu đàn hay nhất, ngươi dám bảo ta đổi người? Ta thấy Yến Xuân Lâu này không muốn mở nữa rồi!"
Vừa thấy Tiêu Yến Ninh bước xuống, gã ta hằm hằm tiến tới, nhìn hắn từ đầu đến chân:
"Ngươi, tên tiểu bạch này, dám động vào người của ta? Ngươi biết ta là ai không? Biết ai làm chủ Thanh Châu này không?"
"Thanh Châu ai làm chủ ta không biết, nhưng chắc chắn không phải ngươi." Tiêu Yến Ninh liếc gã, thong thả bước đi.
Lưu công tử định chặn đường, sai đám tay chân: "Ngăn lại..."
Lời chưa dứt, Lương Tĩnh đã tung một cước, đá bay gã ra xa.
Cả đại sảnh im phăng phắc, chỉ còn tiếng kêu la của Lưu công tử.
Tiêu Yến Ninh phủi lớp bụi tưởng tượng trên áo, nhàn nhạt bảo: "Đừng chấp nhặt với phế vật, đi thôi."
Lương Tĩnh lập tức theo sau.
Ôn Nhiễm nhìn kẻ trên sàn, lòng thầm thương: Chọc ai không chọc, lại chọc phải sát tinh, thảm rồi!
---
Về đến nơi, Tiêu Yến Ninh lập tức đi tắm.
Mới qua năm mới, Tây Cương vẫn lạnh buốt. Dù trong phòng có lò sưởi, lúc tắm xong, da hắn vẫn nổi gai vì lạnh.
Nhưng mùi son phấn bám trên người khiến hắn khó chịu, không tắm không được, nếu không sẽ mất ngủ cả đêm.
Tắm rửa xong, Tiêu Yến Ninh sai thị vệ mang một chiếc trường kỷ đặt cạnh giường, rồi tựa đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn đang chờ Lương Tĩnh đến giải bày. Hắn hiểu y quá rõ, nếu đêm nay không nói rõ, Lương Tĩnh sẽ không ngủ nổi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên:
"Yến Ninh ca ca, huynh ngủ chưa?"
Tiêu Yến Ninh nhìn ngọn nến trên bàn:
"Chưa, vào đi."
Lương Tĩnh vừa tắm xong, tóc còn ướt, mang theo hơi lạnh bước vào.
Thấy y như thế, Tiêu Yến Ninh thoáng bực bội: "Sao, định cùng ta đàm đạo thâu đêm à?"
"Không, không, không, ta chỉ muốn nói vài lời với huynh." Lương Tĩnh luống cuống.
Tiêu Yến Ninh chỉ vào trường kỷ cạnh giường: "Nằm xuống, không thì để mai nói."
Trời lạnh thế này, hắn điên mới để Lương Tĩnh bị cảm.
Lương Tĩnh chỉ muốn nói chuyện, giờ mới thấy trường kỷ cạnh giường. Y mím môi, do dự hồi lâu, không nhúc nhích.
Tiêu Yến Ninh nhìn y, nhướng mày: "Hồi nhỏ, ta với ngươi thường nằm chung một giường trò chuyện. Sao, giờ không muốn nằm trường kỷ?"
"Không phải!" Lương Tĩnh nghe vậy, nhanh như chớp nhảy lên trường kỷ, đắp chăn kín mít, cơ thể lạnh lẽo dần ấm lên.
"Tốt, ta cũng có lời muốn nói với ngươi." Tiêu Yến Ninh nhìn y đã quấn mình như kén tằm, thẳng thắn hỏi, "Ở Yến Xuân Lâu, ngươi có để ý cô nương nào không?"
"Không có!" Lương Tĩnh thò đầu ra, mắt mở to, vội nói:
"Huynh tin ta, ta chỉ đến đó một lần, sau đó không bao giờ quay lại nữa. Lần đó, ta còn chẳng biết đó là thanh lâu!"
Tiêu Yến Ninh nhìn ngọn nến lay động, nhẹ giọng:
"Ta tin ngươi. Yến Xuân Lâu hay bất kỳ nơi nào tương tự, đều là chốn đầy rẫy cám dỗ. Ngươi có chí hướng, lý tưởng của riêng mình, sau này đừng để những thứ này làm mờ mắt."
"Chúng ta cùng lớn lên, ta luôn mong ngươi toại nguyện. Hôm nay ngươi thấy ta đến Yến Xuân Lâu, tâm trạng ra sao, chính là tâm trạng của ta khi biết ngươi từng đến đó. Lương Tĩnh, nếu ngươi thích ai, thì hãy cưới về, đối xử tốt với người ta, đừng phụ lòng mình."
Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh trưởng thành, khi biết y đến nơi như thế, lửa giận trong lòng suýt không kìm nổi.
Tâm tư Lương Tĩnh quá dễ đoán, bộ dạng như sợ hắn biết Yến Xuân Lâu là gì, khiến hắn chỉ muốn đánh bay Ôn Nhiễm ra ngoài.
Hắn kìm nén cơn giận, nghĩ rằng Lương Tĩnh thuần khiết, ngoan ngoãn ngày nào, sao giờ lại bị kẻ khác dẫn vào con đường hư hỏng?
Cơn giận ấy âm ỉ trong lòng mấy chục ngày, rồi hắn tìm đúng thời điểm để bộc phát.
Ở Yến Xuân Lâu, thấy Lương Tĩnh bồn chồn, cơn giận trong hắn mới nguôi đi đôi chút.
Hắn biết Lương Tĩnh chẳng để tâm đến các cô nương ở đó, nên mới quyết định tự mình đến xem.
Hắn muốn Lương Tĩnh nếm trải tâm trạng của hắn khi ấy, để y khắc cốt ghi tâm, sau này muốn làm gì vượt rào sẽ nhớ đến ngày hôm nay.
Mỹ nhân như nấm mồ chôn vùi anh hùng, từ cổ chí kim, hào kiệt khó qua ải mỹ nhân.
Tiêu Yến Ninh sợ Lương Tĩnh đi lầm đường.
Nói xong, hồi lâu không thấy Lương Tĩnh lên tiếng. Hắn cau mày nhìn sang trường kỷ, thấy y nhắm chặt mắt, khóe mắt còn ngân ngấn nước.
Tiêu Yến Ninh hoảng hốt, hắn làm Lương Tĩnh khóc rồi.
"Lương Tĩnh!" Hắn vội ngồi dậy, "Ta, ta không phải không tin ngươi, ý ta là..."
"Yến Ninh ca ca, ta hiểu ý huynh." Lương Tĩnh mở mắt, nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Ta hiểu hết. Yến Ninh ca ca, cảm ơn huynh đã tin ta."
Tiêu Yến Ninh: "..." Vậy là khóc vì cảm động sao?
Nhưng nhìn biểu cảm của đối phương, lại thấy không hẳn thế, ánh mắt còn thoáng vẻ buồn bã kia là sao?
Chẳng lẽ hắn nói gì sai, đã làm Lương Tĩnh đau lòng rồi?
"Yến Ninh ca ca, tối nay ta ngủ đây được không?" Lương Tĩnh mắt long lanh vì ngấn nước, hỏi.
Tiêu Yến Ninh: "Được chứ. Trường kỷ không thoải mái đâu, hay lên giường ngủ đi."
"Không, không hợp lễ." Lương Tĩnh cúi mắt, cười khẽ.
Tiêu Yến Ninh "ồ" một tiếng.
Lương Tĩnh thả lỏng, nằm đó kể chuyện Yến Xuân Lâu.
Đó là chuyện hai năm trước, khi họ đại thắng, Tây Khương tạm thời không dám giao tranh. Sau hơn hai năm chinh chiến, cuối cùng được nghỉ ngơi, nhiều tướng sĩ trở về thành dưỡng sức. Đến lượt Lương Tĩnh, y bị kéo đến Yến Xuân Lâu. Ban đầu y không hiểu, sau khi biết, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Ngọn nến dần tàn, giọng Lương Tĩnh nhỏ dần, rồi y ngủ thiếp đi.
Tiêu Yến Ninh nhìn y, cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn nghĩ ngợi lung tung một hồi, rồi mới từ từ nhắm mắt.
Nến tắt, hơi thở hắn mới trở nên đều đặn.
Khi ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào, người trên trường kỷ chậm rãi ngồi dậy, khẽ gọi: "Yến Ninh ca ca."
Người trên giường không động tĩnh.
Lương Tĩnh ngồi rất lâu, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Đến bên giường, ánh trăng mờ ảo không soi rõ mặt người. Chỉ trong khoảnh khắc này, cảm xúc chân thật của Lương Tĩnh mới lộ ra. Y nhìn Tiêu Yến Ninh, thật lâu.
Rồi y cúi xuống, khẽ chạm môi lên môi hắn.
Y không nói với Tiêu Yến Ninh rằng: Đêm ấy, khi chạy khỏi Yến Xuân Lâu, y thấy hai người lính cùng doanh đang ôm nhau trong ngõ tối.
Thấy y, họ vội vã chạy mất.
Sau đó, Lương Tĩnh biết, trong doanh trại, có những người không lấy vợ, kết nghĩa huynh đệ, tình sâu hơn biển.
. . .
Chương 92
Lương Tĩnh nín thở, nhanh chóng đứng thẳng, không trở lại trường kỷ mà lặng lẽ rời đi.
Cẩn thận đẩy cửa, nhẹ nhàng khép lại, y không đi ngay, chỉ ngồi xuống bậc thang trước cửa, để ánh trăng phủ lên người.
Trăng lạnh như nước, khiến trái tim Lương Tĩnh đập thình thịch.
Cơn xúc động qua đi, trong lòng chỉ còn hoảng loạn, sợ hãi và bất an. Y vô thức chạm vào môi mình, cảm giác như sắp phát điên.
Khi cúi xuống, đầu óc y trống rỗng. Y không chắc khi nãy mình có chạm vào môi Tiêu Yến Ninh không, dường như cảm nhận được sự mềm mại ấy, lại dường như chỉ là khoảng cách gần đến mức tưởng chừng đã chạm.
Y căng thẳng tột độ, chẳng nhớ gì nữa.
Lương Tĩnh không hối hận về phút bốc đồng ấy. Có lẽ cả đời này, chỉ lần này y được để hơi thở mình hòa quyện với hơi thở của Tiêu Yến Ninh, như thể họ là những người thân thiết nhất thế gian.
Nhưng y vẫn sợ, sợ nếu vừa rồi làm kinh động người trong mộng, y sẽ phải làm sao.
Nghĩ đến đôi mắt luôn ngập ý cười của Tiêu Yến Ninh sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, ghê tởm vì hành động của y, tim Lương Tĩnh như bị một bàn tay lớn bóp chặt. Một viễn cảnh chưa xảy ra, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến y khó chịu, hít thở không thông.
May mà trời cao thương xót, tha thứ cho lòng tham lần này của y.
Tiêu Yến Ninh ngủ say, chẳng hay biết y đã làm gì.
Lương Tĩnh nhắm mắt, trái tim vẫn lơ lửng, không thể tìm nơi đáp đất.
Y tự nhủ, mình thật giả tạo. Y ghét những ánh mắt dính chặt vào Tiêu Yến Ninh ở Yến Xuân Lâu, y giận, y ghen. Nhưng chính y mới đáng trách hơn. Ánh mắt y khi nhìn hắn thậm chí còn tham lam, xấu xa hơn, chỉ là y che giấu đủ khéo, không để lộ, cũng chẳng ai phát hiện.
Lương Tĩnh ngẩng nhìn vầng trăng treo cao, nhớ về đêm định mệnh thay đổi cuộc đời mình. Sau khi hai người kia chạy đi, y ngây người rất lâu. Trong doanh trại, hai người ấy phải kìm nén tình cảm. Khi được buông bỏ gánh nặng trên tiền tuyến, khi vẫn còn sống sót, họ không kìm được mà ôm nhau. Trong bóng tối, họ thì thầm nỗi nhớ, như muốn thời gian ngừng trôi, để mãi mãi bên nhau.
Hồi lâu sau, Lương Tĩnh mới thất thần rời đi.
Đêm đó, y mơ một giấc mộng rực rỡ.
Tỉnh mộng, cảm nhận cơ thể không thoải mái, y từ ngơ ngác chuyển sang hoảng sợ.
Y đã biết chuyện nam nữ, thỉnh thoảng sáng sớm cũng có phản ứng, dù ngượng ngùng nhưng giấc mộng không để lại dấu vết, khi tỉnh dậy chỉ cảm nhận được xúc động của cơ thể, còn chi tiết thì chẳng nhớ gì.
Chuyện bình thường, dễ dàng chấp nhận.
Nhưng lần này, người trong mộng có giọng nói, có hình dáng. Giấc mộng không còn vô dấu nữa. Lương Tĩnh nhớ rõ, đó Tiêu Yến Ninh cười khẽ bên tai y, gọi tên y.
"Lương Tĩnh."
Chỉ một cái tên, y đã hoàn toàn xao động.
Tỉnh mộng, y tuyệt vọng.
Sao y dám có những ý nghĩ khinh nhờn kia đối với Tiêu Yến Ninh?
Thời gian đó, Lương Tĩnh gần như phát điên, không biết phải làm sao.
Y dồn hết sức vào chiến trường, người khác nghỉ ngơi, y vẫn luyện tập. Mệt mỏi tột độ khiến y kiệt sức, không còn nghĩ đến những điều không nên.
Nhưng đêm đến, y không thể ngăn mình mơ những giấc mộng đẹp đẽ ấy.
Lần một, lần hai...
Có lẽ vì cầu mà không được, nên trong mộng càng thêm khắc khoải.
Một thời gian, y không dám nhắm mắt, sợ khi ngủ, y sẽ mơ.
Khi đã làm cho bản thân kiệt quệ đến không chịu nổi, y mới ngã xuống ngủ.
May là mơ ít đi, nhưng tinh thần không đủ tập trung.
May mà Lương Tĩnh sớm nhận ra, như vậy là vô trách nhiệm với bản thân và đồng đội. Trên chiến trường, chỉ một chút lơ là, y có thể mất mạng, thậm chí liên lụy người khác.
Tự thấy mình không ổn, y tìm quân y. Quân y bảo y do áp lực lớn, mất ngủ, nên kê thuốc cho y.
Cuối cùng, An Vương đích thân nhắc nhở, dù có hận Tây Khương đến đâu, cũng không được xem nhẹ thân thể. Báo thù là việc lâu dài, nghĩ nhiều chỉ tổ hại mình.
Mọi người nghĩ y mất ngủ vì Tây Khương, nhưng chỉ y biết, không hoàn toàn là vậy.
Y hận Tây Khương, nhưng cũng hận mình vì những mộng tưởng không nên có.
Sau này, y bị thương ở ngực, được cứu về. Trải qua sinh tử, Lương Tĩnh bỗng nghĩ thông.
Chẳng qua là thích Tiêu Yến Ninh, có gì to tát đâu.
Từ nhỏ, y lớn lên cùng hắn, là bạn đọc sách kề cận bên hắn. Khi ở trong cung, Tiêu Yến Ninh luôn che chở cho y, không để y chịu nửa phần uất ức.
Năm tám tuổi, là thời khắc đau đớn nhất đời y. Trong độ tuổi ngây thơ, y đối mặt với điều tàn nhẫn nhất, gánh nặng nhà họ Lương đặt lên đôi vai non nớt của y. Thế mà Tiêu Yến Ninh vẫn ở bên y, bảo vệ y.
Trong đời y, Tiêu Yến Ninh là ánh sáng trong đêm đen, soi sáng cuộc đời u tối, mang đến che chở, và cả sự ấm áp.
Một người hoàn mỹ như Tiêu Yến Ninh, đáng để cả thiên hạ yêu thích, còn y chỉ là một trong số đó.
Thân phận y có chút đặc biệt, nhưng cũng chẳng đặc biệt đến thế.
Lương Tĩnh nghĩ, chỉ cần giấu kín tâm tư, không để Tiêu Yến Ninh biết, y vẫn sẽ là người đệ đệ cần che chở trong mắt hắn.
Dựa vào tình nghĩa lớn lên cùng nhau, hành động hơi quá đáng của y cũng sẽ chẳng ai để ý.
Còn Tiêu Yến Ninh, chỉ cần y không nói, y tin hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ đến chuyện đó.
Y không muốn là trở ngại trong đời hắn. Khi Tiêu Yến Ninh thành thân, y sẽ dứt hẳn niệm tưởng, chôn kín bí mật này cả đời, đi canh giữ biên cương, giữ mãi bí mật ấy.
Lương Tĩnh vốn đã chuẩn bị tâm lý. Hoàng tử rời cung lập phủ thường phải định hôn, cho nên y đếm từng ngày chờ đợi.
Nhưng chẳng có gì.
Đừng nói thành thân, ngay cả tin tức Thất hoàng tử đính hôn cũng không có.
Lương Tĩnh không dám hỏi, cuối cùng làm đà điểu, chẳng dám nghĩ gì nữa.
Nhưng số phận thật kỳ diệu, Tiêu Yến Ninh vì y mà đến biên cương.
Tâm tư chôn sâu trong lòng, khi thấy hắn, lập tức gợn sóng lăn tăn.
Tiêu Yến Ninh đối với y như xưa, không vì bốn năm xa cách mà xa lạ. Thậm chí, vì tuổi tác, hắn trưởng thành hơn, đối với y còn tốt hơn trước.
Chỉ là Lương Tĩnh làm tặc tâm hư, sợ quá nhiệt tình sẽ lộ tâm tư, lại sợ lạnh nhạt khiến Tiêu Yến Ninh không vui.
Nhưng thật ra, được gặp lại Tiêu Yến Ninh, được ở bên cạnh hắn, là điều y mơ ước cả đời.
Thời gian này, y thật sự rất vui, dù vì bất kỳ lý do gì, y vẫn là người đặc biệt trong lòng Tiêu Yến Ninh. Có thể nói, mọi sự dịu dàng, kiên nhẫn của hắn đều dành trọn cho y.
Nếu không có chuyện Yến Xuân Lâu, nếu Tiêu Yến Ninh không chân thành nói ra những lời ấy, Lương Tĩnh có lẽ đã kìm nén được mọi cảm xúc cho đến khi hắn rời Tây Cương.
Nhưng khoảnh khắc ấy, y không kìm nổi.
Khi ấy, Tiêu Yến Ninh nhận ra y bất thường, thần sắc và giọng điệu có chút bối rối.
Lương Tĩnh tuy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn lóe lên ý nghĩ: Thấy chưa, trong lòng huynh ấy, mình luôn khác biệt.
Chỉ mình y khiến Tiêu Yến Ninh lộ ra biểu cảm ấy.
Trái tim y như bị xé làm đôi. Một nửa muốn đập tan bình, nói toạc tâm tư. Y hiểu Tiêu Yến Ninh, dù hắn có chán ghét, thì cùng lắm chỉ tránh mặt, sẽ không làm gì y.
Nửa còn lại muốn giấu đi, không để hắn phải khó xử.
Cuối cùng, Lương Tĩnh nghe theo tiếng lòng, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, kể về lần đến Yến Xuân Lâu.
Tiêu Yến Ninh hẳn nhận ra y muốn đổi đề tài, mắt còn dấy lên nghi ngờ, không hiểu sao y lại đau khổ đến vậy, nhưng vẫn thuận theo, lật qua chuyện này.
Là y không ngủ được, là y không kìm được lòng, lén vượt ranh giới.
Lương Tĩnh mím môi, chuẩn bị tâm lý bao ngày, nhưng khi thấy hắn, mọi phòng tuyến đều sụp đổ, y trước mặt hắn chẳng còn chút sức kháng cự.
Đêm lạnh lẽo, Lương Tĩnh hắt hơi.
---
Hồi tưởng đến đây, y vội mở to mắt, nhìn về phía cửa, sợ bên trong có động tĩnh. Nghe ngóng một lúc, không thấy gì, y mới đứng dậy, đi về đông sương phòng.
Cùng ở chung một phòng là điều hiếm có, nhưng sau hành động táo bạo vừa rồi, y không thể lợi dụng sự vô tư của Tiêu Yến Ninh mà tiếp tục làm càn nữa.
---
Nửa đêm, một đám người che mặt, lén lút mò đến trước nhà.
Có kẻ trèo tường, chẳng mấy chốc cửa lớn mở ra, đám còn lại lặng lẽ tiến vào.
Khi tất cả đã vào trong, đột nhiên vài ngọn đuốc sáng lên, khiến chúng giật mình.
Chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị đóng sập.
Kẻ trèo tường đầu tiên đã nằm trên đất, sống chết chẳng rõ.
"Nhẹ thôi, đừng làm ồn Thất ca." Lương Tĩnh, chưa ngủ, nghe động liền chạy ra, lạnh giọng nói.
Dám nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của Tiêu Yến Ninh, đúng là chán sống.
Đám thị vệ được huấn luyện kỹ lưỡng nhanh chóng khống chế hết kẻ đột nhập. Ai mà không biết Tiêu Yến Ninh tính tình không tốt, sáng dậy tâm trạng thường rất cáu gắt.
Nếu để đám này làm hắn tỉnh giấc, chính là lỗi của họ.
Bắt hết kẻ đột nhập, không thẩm vấn tại chỗ, mà trói lại, bịt miệng, ép quỳ trước cửa.
Việc sáng mai mà có ai đến tìm, lại là chuyện khác.
Đám người bị bịt miệng rên rỉ cầu xin, nghe mà phiền lòng.
Sáng sớm, Tiêu Yến Ninh tỉnh dậy, đẩy cửa ra.
Hắn rõ ràng ngủ không ngon, sắc mặt không tốt.
Nghiên Hỉ tiến lên, kể lại chuyện đêm qua, Tiêu Yến Ninh nhíu mày: "Lũ nào thế?"
Nghiên Hỉ đáp: "Lương tiểu công tử không cho thẩm vấn, trói hết bọn chúng rồi vứt hết ra ngoài cửa. Chắc là người từ Yến Xuân Lâu tối qua."
Tiêu Yến Ninh khựng lại, nhìn Lương Tĩnh đang tiến tới, "ồ" một tiếng, giọng mang theo lửa giận: "Nửa đêm xông vào nhà dân, đúng là to gan lớn mật!"
Nghe giọng hắn bực bội, Lương Tĩnh bước tới hỏi: "Thất ca, quấy nhiễu giấc ngủ của huynh rồi?"
Tiêu Yến Ninh nhìn y, ánh mắt bình thường, nhưng Lương Tĩnh từng làm ra chuyện trái lòng, bị nhìn thế, tim chợt run lên.
Hắn nhíu mày, giọng dịu đi: "Sao dậy sớm thế?"
Lương Tĩnh do dự, chưa đáp, Tiêu Yến Ninh lại quan tâm hỏi: "Bị lũ này chọc tức rồi à?"
Lương Tĩnh im lặng, coi như thừa nhận. Y đúng thật là cả đêm không ngủ, nửa đầu vì trăn trở nhiều, nửa sau đúng là tức vì đám này.
Tiêu Yến Ninh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: "Lập tức tra rõ lũ này, xem sau lưng chúng là ai, xem Thanh Châu này có còn vương pháp không!"
Ai cũng thấy hắn nổi giận, Nghiên Hỉ vội vàng đi thẩm vấn. Nếu không tra ra, chính hắn sẽ gặp họa.
"Đừng giận." Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh, "Không cần chấp nhặt với lũ ngu xuẩn, tức giận sẽ hại thân."
Biết hắn lo cho mình, Lương Tĩnh cong khóe mắt: "Đã hết giận rồi."
Khi túm đám kia ra, y đã hung hăng ném chúng xuống đất.
Tiêu Yến Ninh "ừ" một tiếng.
Lương Tĩnh: "Trời vừa sáng, Thất ca, huynh có muốn ngủ thêm chút không?"
"Không cần, không buồn ngủ nữa." Tiêu Yến Ninh đáp.
Lương Tĩnh: "À..." Y nhớ trước đây Tiêu Yến Ninh thích ngủ nướng, dù bị Tần Quý phi gọi dậy, hắn vẫn trùm chăn ngủ tiếp.
Có phải tính tình đã thay đổi theo tuổi rồi không?
Lương Tĩnh do dự hỏi: "Là do đổi chỗ ngủ, không quen sao?"
Tiêu Yến Ninh: "Cũng tạm."
Lương Tĩnh cười: "Thanh Châu sao có thể so với kinh thành, ồn ào hơn nhiều..." Nói đến đây, y đột ngột im bặt.
Tiêu Yến Ninh lòng thắt lại, ngẩng đầu lên, thấy Lương Tĩnh mắt đầy hoảng sợ, môi run rẩy, nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Chỗ... ồn ào, Điện... Điện hạ tối qua có phải... không ngủ ngon hay không...?"
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com