Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93-94

Chương 93

Những đêm trằn trọc không ngủ, Lương Tĩnh đã bao lần miệt mài suy ngẫm về từng nét mặt của Tiêu Yến Ninh. Y biết rõ ánh mắt nào của hắn biểu lộ niềm vui, thần sắc nào lộ vẻ không hài lòng, và cả cái nhíu mày lơ đãng của hắn ẩn chứa ý gì. Trong cơn tuyệt vọng và hoảng loạn, Lương Tĩnh đắm mình vào trò chơi vô vọng ấy, như thể lật giở từng mảnh ký ức để tìm kiếm điều gì chưa từng phát hiện, khiến tim y vẫn đập rộn ràng mỗi khi nghĩ đến hắn.

Mấy năm xa cách, Tiêu Yến Ninh đã đổi thay nhiều. Chỉ cần hắn muốn giấu giếm, Lương Tĩnh chẳng thể nào đoán được tâm tư của hắn. Như chuyện ở Yến Xuân Lâu, hắn giận mà y chẳng hề mảy may nhận ra. Lương Tĩnh thầm nghĩ, một Tiêu Yến Ninh mới mẻ như thế này đủ để chiếm giữ tâm trí y một thời gian dài, cho đến khi y khắc ghi từng nét biểu cảm của hắn vào lòng.

Vừa rồi, Lương Tĩnh vô tình hỏi, Tiêu Yến Ninh đáp lại lơ đễnh. Y chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ nói vu vơ, nhưng chợt cảm thấy điều gì đó không ổn. Một nơi xa lạ, liệu Tiêu Yến Ninh có thật sự ngủ say đến thế không?

Nghĩ đến đây, Lương Tĩnh kinh hoàng, như thể bị dìm xuống dòng sông lạnh buốt, mũi miệng chẳng thể thở nổi. Nếu Tiêu Yến Ninh chỉ cần liếc nhìn y như thuở bé, lơ đãng hỏi một câu "Sao thế?", có lẽ y đã không hoảng loạn và tuyệt vọng đến vậy. Nhưng khi y cất tiếng, giọng lạc đi, Tiêu Yến Ninh lại ngẩng đầu nhìn y. 

Một cái chớp mắt thoáng qua, không chủ ý, đã đủ khiến Lương Tĩnh hiểu rằng: y tiêu rồi.

Y há miệng, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết phải nói sao, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Tiêu Yến Ninh đêm qua không hề ngủ, hắn biết hết rồi! 

Ý nghĩ ấy như ngọn núi đè xuống, khiến y không còn sức chống cự. Mọi chuyện đến quá nhanh, vượt xa dự liệu của y. Lương Tĩnh chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đối mặt với sự chán ghét, thì Tiêu Yến Ninh đã phát hiện ra tâm tư không nên có của y.

Con người thường vì một phút bốc đồng mà gây họa. Đêm qua, sao y không kiềm chế được bản thân? Đầu óc Lương Tĩnh trống rỗng, y cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, lắp bắp những lời chính y cũng chẳng hiểu: "Vương gia, điện hạ... ta... đêm qua... không phải... ta chỉ..."

Y nói, đôi chân mềm nhũn, lảo đảo lùi lại. Tiêu Yến Ninh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của y, thầm nghĩ, Lương Tĩnh quả thật không hợp làm chuyện xấu. Chưa biết có bị phát hiện hay không, y đã tự mình hoảng sợ đến thế, thần sắc kinh hoàng lộ rõ trên mặt, ai nhìn cũng phải nghi ngờ. Hắn trông y gần như tự dọa mình đến phát bệnh, lùi nhanh như chú thỏ hoảng loạn sắp bỏ chạy.

Y không nhìn đường, chẳng sợ vấp mà sẽ ngã đau. Tiêu Yến Ninh vội bước tới, nắm lấy cánh tay y, ngẩng đầu quát lớn: "Tất cả lui ra!" Hắn là vương gia, bên cạnh lúc nào cũng có thị vệ và người hầu. Dù họ biết thói quen của hắn, không được lệnh sẽ không đến gần làm phiền, nhưng trong tình cảnh này, chuyện giữa hắn và Lương Tĩnh không cần kẻ khác chứng kiến.

Người hầu hiểu rõ tính tình của Tiêu Yến Ninh, nghe vậy lập tức cúi đầu rời đi. Ôn Nhiễm vừa đứng dậy định đến thỉnh an Tiêu Yến Ninh, đã bị thị vệ đưa đi. Hắn ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì, vội hỏi xảy ra việc gì. Thị vệ Phúc Vương phủ chỉ đáp: "Vương gia hiện không gặp người ngoài."

Ôn Nhiễm đầy dấu hỏi trong đầu. Sáng sớm tinh mơ, ai đã chọc giận Tiêu Yến Ninh? Tính tình Phúc Vương quả như lời đồn, thất thường khó lường. Tối qua còn vui vẻ, vậy mà qua một đêm, đã đổi hẳn sắc mặt. Nhưng người của Phúc Vương phủ kín miệng, không lời nào thừa thãi.

Bên này, Tiêu Yến Ninh kéo Lương Tĩnh vào phòng, đóng cửa, ngăn cách mọi ánh nhìn. Lương Tĩnh lúc này ngoan ngoãn đến lạ thường, như con rối gỗ bị điều khiển, chẳng cần hắn ra lệnh, y đã để mặc hắn kéo vào.

"Lương Tĩnh..." Tiêu Yến Ninh khẽ gọi, nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc của y.

Tiếng gọi ấy như sấm vang bên tai, đánh thức Lương Tĩnh khỏi cơn hoảng loạn. Y nuốt nước bọt, yết hầu lăn lên lộn xuống, mắt nhìn xuống áo trước ngực Tiêu Yến Ninh, lí nhí: "Vương gia, ta không cố ý... chỉ là... nhất thời không kiềm được. Điện hạ, ta không hề muốn... muốn mạo phạm ngài. Ta... xin chịu phạt."

Nghe cách xưng hô lộn xộn, Tiêu Yến Ninh khẽ mím môi. Y chẳng biết bản thân đang mang vẻ mặt thế nào, như kẻ sắp bị nhấn chìm trong đầm lầy, hơi thở gấp gáp, mắt khép hờ, chẳng còn ý chí cầu sinh. Mặt y còn trắng hơn cả tuyết rơi nơi Tây Cương, người run rẩy như bị chôn trong tuyết lạnh. Đôi tay từng cầm trường thương, bẻ cổ kẻ thù trên chiến trường, giờ đây run đến mức chẳng cầm nổi đũa.

Một tướng quân oai phong lẫm liệt, lập bao chiến công, giờ lại vì một chuyện riêng tư nhỏ nhặt mà hoảng loạn đến thế. Tiêu Yến Ninh thầm nghĩ, mình là yêu ma quỷ quái gì mà khiến y sợ hãi đến vậy?

"Lương Tĩnh, trước mặt ta mà tự xưng là thần, định từ nay trở mặt xa cách sao?" Hắn nói, giọng bình thản pha chút trêu đùa: "Thế là sau này không gọi ta là Yến Ninh ca ca nữa à?"

Nghe giọng hắn, Lương Tĩnh càng thêm cứng đờ. Y mím môi, tay nắm chặt rồi thả lỏng, lặp lại nhiều lần, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng rõ những lời vừa nghe là thật hay chỉ là ảo tưởng.

Tiêu Yến Ninh thần sắc bình thản, ánh mắt dịu dàng. Thấy nghi hoặc và bất an trong mắt y, hắn dứt khoát kéo mạnh tay, ôm y vào lòng, một tay vòng qua eo, tay kia vỗ nhẹ sau lưng: "Lương Tĩnh, đừng sợ."

Hai người kề sát, Tiêu Yến Ninh nghe rõ nhịp tim dồn dập của Lương Tĩnh. Y như khúc gỗ vô hồn, cứng nhắc trong vòng tay hắn. Hắn không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng y, từng nhịp, từng nhịp.

Chẳng biết qua bao lâu, khúc gỗ ấy dần mềm đi. Khi giọt lệ đầu tiên rơi xuống cổ, cảm giác lành lạnh khiến Tiêu Yến Ninh khẽ run. Hắn muốn động, nhưng cố nhịn. Áo nơi cổ ướt đẫm lệ, Lương Tĩnh không thốt một tiếng. 

Một mùi máu nhàn nhạt thoảng qua, Tiêu Yến Ninh nhíu mày, đẩy y ra một chút, thấy môi y cắn đến rách, máu nhỏ từng giọt.

Đôi mắt sáng như sao của Tiêu Yến Ninh thoáng hiện giận dữ, nhưng khi thấy nước mắt y tuôn như mưa, giận dữ hóa thành bất lực: "Chỉ là chuyện nhỏ, đáng để tự làm mình ra nông nỗi này sao?"

Lương Tĩnh mắt đẫm lệ nhìn hắn, chẳng thấy chút chán ghét nào trên mặt Tiêu Yến Ninh. Khoảnh khắc ấy, y ngỡ mình đang mơ giấc mơ đẹp nhất đời. Đau đớn nơi môi nhắc y rằng, không phải mơ.

Y từng nghĩ, nếu tâm tư bị phát hiện, điều tệ nhất là Tiêu Yến Ninh sẽ biến mất khỏi đời y, mỗi lần nhắc đến tên y chỉ còn lại chán ghét. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Không những thế, hắn còn an ủi, bảo y đừng sợ, rằng chuyện ấy chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng gì so với vết thương trên môi y.

Lương Tĩnh như ngâm mình trong dòng nước, lệ tuôn trào từ đôi mắt. Khi Tiêu Yến Ninh đưa tay chạm vào vết thương trên môi y, y gạt tay hắn, lao vào lòng hắn, ôm chặt lưng hắn, nức nở: "Yến Ninh ca, ta từng nghĩ... nghĩ cả đời chỉ ở lại Tây Cương, không gặp huynh nữa. Ta không muốn huynh biết, không muốn huynh phát hiện..."

"Đại trượng phu khóc gì mà khóc," Tiêu Yến Ninh xoa đầu y: "Ta ưu tú hoàn mỹ thế này, thích ta chẳng phải rất bình thường sao?"

Lương Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy. Thích của y, khác với người thường.

Tiêu Yến Ninh nói: "Xưa có chuyện phân đào, đoạn tụ, nay cũng thế. Nên Lương Tĩnh, đừng sợ, cũng đừng nghĩ nhiều."

Lương Tĩnh liếm môi, nếm vị mặn của lệ và máu. Nghe hắn nói, dường như tình cảm của y chẳng phải chuyện to tát gì. Chẳng cần vì nó mà mất ngủ, đau khổ, tuyệt vọng.

Tiếng nấc của y chưa dứt, Tiêu Yến Ninh vẫn không đẩy y ra. Đêm qua, hắn còn dạy dỗ y, sợ y lầm đường lạc lối. Sau đó, vì hành động bất ngờ của y, hắn suy nghĩ ngổn ngang, nằm nghe nhịp thở của y từ nặng chuyển nhẹ. Hắn nghĩ lại những lời mình nói, dù chưa rõ câu nào khiến y như vậy, nhưng đoán rằng có lẽ liên quan đến chuyện "có người thích thì cưới về".

Lương Tĩnh từng có gia đình hạnh phúc, nhưng năm tám tuổi, gia đình tan vỡ, chắc hẳn để lại bóng ma về chuyện lập gia đình. Người xưa coi trọng thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con từ sớm, gánh vác trách nhiệm gia đình. Nhưng Tiêu Yến Ninh, với ký ức hai đời, chẳng màng chuyện lập gia, càng không muốn sống cả đời với người xa lạ. Nếu Lương Tĩnh cũng mang bóng ma ấy, hắn sẽ không khuyên nhủ như người khác.

Y còn trẻ, vài năm nữa, khi trưởng thành hơn, nếu y khao khát lập gia đình, có con, lúc ấy cũng chưa muộn. Khi ngọn nến cháy sắp tàn, Tiêu Yến Ninh vẫn đang nghĩ, định sáng mai sẽ hỏi rõ ý y. Nếu đúng là vì chuyện lập gia đình, hắn sẽ nói rõ tâm tư mình, không để y giữ nỗi khổ trong lòng.

Nhưng hắn cũng hơi khó chịu. Bốn năm không gặp, Lương Tĩnh đã lớn, có tâm sự cũng tự mình gánh chịu. Phải tìm cơ hội trêu y, tuổi trẻ đáng ra phải sôi nổi, trước mặt hắn mà cố già dặn làm gì?

Suy nghĩ lung tung, hắn chẳng có chút buồn ngủ. Đến nửa đêm, nghe tiếng động khẽ từ sạp gỗ, hắn nghĩ y tỉnh dậy đi vệ sinh, bèn giả vờ ngủ say hơn. Hắn sợ mình động đậy, y sẽ xấu hổ.

Với ký ức kiếp trước, Tiêu Yến Ninh ngủ nông, nhưng tài giả vờ ngủ thì tuyệt đỉnh, bao năm chẳng ai phát hiện. 

Lương Tĩnh hành động nhẹ nhàng, chắc sợ làm hắn tỉnh. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là y không đi vệ sinh, mà bước đến đứng trước giường hắn.

Dù nhắm mắt, hắn vẫn cảm nhận được ánh nhìn của y. Tim hắn khẽ loạn nhịp. Nửa đêm, nến tắt, y nhìn gì, thấy được gì? Hắn nghĩ ngợi lung tung, nào ngờ Lương Tĩnh cúi xuống, môi y khẽ chạm môi hắn. 

Khoảnh khắc ấy, hắn suýt bật dậy.

Hai kiếp sống, hắn chưa từng thân mật với ai, nhưng hiểu đó là môi Lương Tĩnh, hơi thô ráp vì thời gian dài ở Tây Cương. Rồi y nhanh chóng rời đi, đóng cửa phòng. Tiêu Yến Ninh mở mắt, đầu óc rối bời, chẳng biết nghĩ gì. 

Hắn không cổ hủ, chẳng để tâm chuyện nam yêu nam, nữ yêu nữ, bởi tình cảm người khác chẳng liên quan đến hắn. Nhưng hắn không ngờ Lương Tĩnh lại có tâm tư với mình.

Trong thời đại lễ pháp nghiêm ngặt, khi nhận ra tâm tư ấy, y hẳn đã rất sợ hãi. Hắn không biết y phát hiện từ bao giờ, cũng chẳng biết y đã vượt qua những ngày tháng u ám ấy thế nào. 

Y mới mười tám, còn thường xuyên ra trận. Liệu tâm tư này có làm y phân tâm trên chiến trường? Những vết thương trên người y, bao nhiêu là từ những ngày hỗn loạn ấy?

Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh tự trách mình. Y hẳn đã sợ hãi biết bao, mà hắn chẳng hay biết. Thảo nào y buồn. 

Nghe tiếng hắt hơi ngoài cửa, hắn muốn gọi y vào, nhưng lại thôi. Lần đầu đối mặt tình cảnh này, hắn bối rối, quyết định giả vờ không biết.

Lương Tĩnh mới mười tám, hắn chiếm quá nhiều thời gian trong đời y. Khi y đau khổ nhất, hắn là điểm tựa của y. Tuổi trẻ thường có những tình cảm mơ hồ, chẳng liên quan giới tính, chỉ vì đối tượng là người bên cạnh, dễ nhầm lẫn tình thân thành tình yêu. 

Đợi vài năm nữa, khi y trưởng thành, suy nghĩ sẽ thay đổi.

Tiêu Yến Ninh là người trưởng thành, suy nghĩ cẩn trọng hơn. Nhưng đêm lạnh, hắn thầm đếm đến mười, nếu y vẫn ngồi ngoài, hắn sẽ gây tiếng động gọi y vào. Sức khỏe quan trọng hơn tất cả.

 Nhưng mới đếm đến ba, y đã rời đi.

Hắn nằm trong bóng tối, tâm trí rối loạn. Nửa đêm, có kẻ trộm lẻn vào, khiến hắn càng bực bội, chỉ muốn chôn sống chúng. 

Sáng sớm, thấy đôi mắt mệt mỏi của Lương Tĩnh, hắn chỉ muốn lay y, hỏi y nghĩ gì mà không yêu quý bản thân.

Hắn thoáng mất tập trung, để Lương Tĩnh bắt được sơ hở từ câu hỏi vu vơ. Nhìn y hoảng sợ như sắp ngất, Tiêu Yến Ninh nghĩ, đã không giấu được, thì thôi chẳng giấu nữa. Tâm bệnh của y, hắn phải giúp y gỡ bỏ, kẻo sau này y ra trận mà phân tâm, hắn sẽ đêm đêm mất ngủ lo lắng mất.

---

Nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Lương Tĩnh vừa rồi, Tiêu Yến Ninh chẳng còn tâm tư nào khác. Chỉ là một nụ hôn lén lút, có đáng để làm lớn chuyện như thế không? Sợ gì chứ, hắn đâu phải yêu quái, đâu có ăn thịt người?

Tiếng khóc của Lương Tĩnh dần ngừng, chỉ còn vai run rẩy. Y chủ động rời khỏi vòng tay hắn, máu trên môi hòa với nước mắt, loang lổ. Tiêu Yến Ninh lấy khăn tay đưa cho y: "Dùng cái này ấn vào vết thương."

Lương Tĩnh nhận lấy, thấy áo trước ngực Tiêu Yến Ninh dính máu môi mình, y lắp bắp: "Yến... điện hạ, ngài..."

Tiêu Yến Ninh cúi nhìn: "Không sao, lát thay là được. Ngươi cũng dính máu, thay áo đi. Mắt sưng như mắt ếch, lát dùng khăn lạnh chườm."

Hắn ngẩng lên, nhìn thẳng y: "Lương Tĩnh, đừng cố tình xa cách. Từ nhỏ ngươi gọi ta là Yến Ninh ca ca, giờ cũng không cần đổi."

Lương Tĩnh im lặng, ngỡ như đang mơ, không muốn tỉnh lại. Tâm tư y nay đã lộ rõ, chẳng thể che giấu nữa. Tiêu Yến Ninh nhìn y, thần sắc dần nghiêm túc: "Lương Tĩnh, trước giờ ta chưa nghĩ đến chuyện thành thân, sau này cũng không, không phải vì ngươi."

Lương Tĩnh hít mũi: "Yến Ninh ca ca, ta cũng không muốn thành thân... Ta nói vậy không phải muốn huynh đáp lại, cũng chẳng ép huynh hứa gì. Ta chỉ sợ phụ lòng người khác."

Tiêu Yến Ninh nghe mà lòng xót xa. Y quả thật là một con người ngay thẳng, thật tốt. Có những lời hắn vốn không định nói, nhưng thấy y cố chấp như thế, hắn đành mở lời: "Chuyện giữa ta và ngươi, ta chưa thể trả lời ngay. Cho ta thời gian suy nghĩ kỹ. Ngươi cũng nghĩ xem, con đường tương lai nên đi thế nào."

Cả hai đều cần nghĩ. Nghĩ xem mối quan hệ giữa Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh sẽ dừng lại hay đổi thay. Nghĩ xem Tiêu Yến Ninh có nhất định phải là Lương Tĩnh hay không. Nghĩ xem hắn có chút tâm tư nào khác với y không. 

Nghĩ xem, nếu hai người ở bên nhau, hậu quả sẽ ra sao.

Tình cảm chẳng chỉ là chuyện của hai người, nhất là trong thời đại này, xen lẫn quá nhiều thứ. Một khi bước tới, chẳng còn đường lùi. Tiêu Yến Ninh không muốn cả hai vì nhất thời bốc đồng mà hối hận mai sau.

. . .

Chương 94

Dỗ dành Lương Tĩnh xong, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng y, tận mắt thấy y bình tĩnh lại, Tiêu Yến Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Áo hắn và y nhàu nhĩ vì dính máu và nước mắt, cả hai chia ra thay đồ.

Hành lý của Lương Tĩnh ở phòng bên. Người hầu đã bị Tiêu Yến Ninh đuổi đi, y lau dọn cảm xúc trên mặt rồi mới rời phòng. 

Y hơi lo, áo thì thay được, nhưng đôi mắt sưng húp thì làm sao đây? Lát nữa ai cũng biết y khóc.

Tiêu Yến Ninh mỉm cười nhìn y, thấy vẻ bối rối trong mắt y, nụ cười càng sâu. Lương Tĩnh chậm chạp nhận ra, xấu hổ, đỏ bừng từ cổ lên má. Y ho khan vài tiếng, vội vã rời đi. Khi cửa đóng, nụ cười trên môi Tiêu Yến Ninh mới dần tắt.

Hắn trời sinh có dung mạo xuất chúng, kiếp trước cũng từng có người thích hắn. Thời đi học, hắn bận kiếm tiền nuôi thân, thời gian kín mít, luôn loay hoay giữa học hành và làm thêm, lúc nào cũng bận như con quay. Tình cảm với hắn là món đồ xa xỉ dễ vỡ, không bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời.

Khi có nền tảng kinh tế, hắn thích nhất là làm việc, công việc làm mang lại tự do tài chính, mang lại niềm vui. Khi giao tiếp, hắn giữ khoảng cách lịch thiệp với mọi người. Ai muốn tiến xa hơn, đều bị thái độ lạnh nhạt của hắn làm chùn bước. Người lớn cả rồi, chuyện không hy vọng, không kết quả, chẳng ai muốn phí thời gian.

Có lần say rượu, ai đó từng nói, nếu quay về thời học sinh, họ sẽ bất chấp tất cả để thử chinh phục ngọn núi băng Tiêu Yến Ninh. Thời học sinh cho người ta lòng can đảm vô tư, chỉ cần có tình cảm, họ có thể bất chấp tất cả. 

Nhưng Tiêu Yến Ninh lại keo kiệt nhất với tình cảm. Hắn nghĩ, dù có quay về, hắn cũng chẳng muốn đáp lại. Thứ hắn chẳng có, làm sao cho đi được? Đường đời, hắn định một mình bước đi.

Khi lớn tuổi, cha mẹ thỉnh thoảng nhắc chuyện cưới xin, như thể đến tuổi, bị thúc ép là tất yếu. Hắn chỉ lạnh lùng xóa tin nhắn. Sau này, có lẽ họ nhận ra trước mặt hắn, họ vẫn là cha mẹ, hoặc tự cho mình quyền can thiệp, nên lại nhắc đến chuyện này. Hắn chỉ cười nhạt, nói nếu còn làm hắn phiền lòng, sau này chẳng cần gặp. 

Tình thân vốn mỏng manh, dễ vỡ, chẳng ai muốn thử thách chút kiên nhẫn của hắn, nên những lời phiền hà dần biến mất.

Kiếp này, sinh ra trong thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Tiêu Yến Ninh càng chẳng màng tình cảm. Nguyện vọng lớn nhất của hắn là sống tự do, không bị kìm kẹp, không bị ép buộc. 

Hắn biết điều này ích kỷ, có thể làm tổn thương Hoàng thượng và Tần Quý phi, nhưng hắn vốn là người ích kỷ như thế. Hắn không thể vì làm vui lòng ngài và nàng mà sống cả đời với một cô gái xa lạ, như thế thì quá vô trách nhiệm.

Hắn có thể mang tiếng xấu, mang tội bất hiếu, nhưng không thể làm kẻ khốn nạn. Nếu hôm nay, người thổ lộ tâm tư trước mặt hắn không phải Lương Tĩnh mà là bất kỳ ai khác, hắn sẽ chẳng kiên nhẫn an ủi, mà nhanh chóng đá người đó khỏi đời mình. Nhưng người đó lại là Lương Tĩnh, người hắn một tay nuôi lớn.

Có lẽ vì tính cách thiếu sót, càng không có được gì, hắn càng trân trọng những gì đang có. Lương Tĩnh chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn không thể đuổi y ra khỏi trái tim mình. 

Huống chi, y chẳng làm gì tày trời, chỉ là thích hắn mà thôi.

Lúc đầu, hắn gần như thất thố, luống cuống, chỉ muốn làm đà điểu, giả vờ không biết gì. Nhưng ông trời chẳng cho hắn trốn tránh. Nhìn Lương Tĩnh hoảng sợ, hắn, với tư cách người lớn hơn, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, an ủi y.

Hắn nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ, không phải lời thoái thác. Đã đến nước này, hắn sẽ cân nhắc kỹ. Nếu không chấp nhận tình cảm của y, cả hai còn trẻ, thời gian còn dài. Một người ở kinh thành, một người ở biên cương, giữ khoảng cách, họ vẫn có thể giữ liên lạc, trò chuyện bình thường. Nhưng hắn không nỡ đẩy y ra khỏi đời mình.

Nếu chấp nhận, hắn phải gỡ bỏ vai trò mình đang đóng trong đời y. Trong mười tám năm của Lương Tĩnh, hắn là bạn, là cha anh, là tri kỷ, là bạn chơi. Y bị thương, hắn đau; y bất an, hắn xót; biết y đến thanh lâu, hắn không vui. Hắn bao dung, trân trọng tình nghĩa giữa họ, thậm chí có cả sự chiếm hữu như người yêu, nhưng lại thiếu thứ quan trọng nhất: hắn không có dục vọng với y.

Không dục vọng, làm sao có thể gọi là thích? Nhưng với hắn, đây chẳng phải chuyện lớn. Hắn chưa từng nghĩ đến tình cảm, không chỉ với y, mà với bất kỳ ai. Giờ đột nhiên biết tâm tư của y, hắn chưa thể chuyển đổi vai trò ngay, tâm trạng còn chưa ổn, làm sao nói đến dục vọng? Nếu chỉ vì một nụ hôn mà hắn đã dao động, thì chẳng cần nghĩ, cứ kéo y yêu đương luôn.

Hắn nói sẽ nghiêm túc cân nhắc, bao gồm cả những điều này. Hắn không trốn tránh. Nhưng nghĩ đến những chuyện mờ ám sau này với Lương Tĩnh, hắn hơi ngượng, cũng chẳng thể tự nhiên như trước. Hắn xoa má nóng bừng, muốn xua đi những cảm xúc kỳ lạ.

Khi tâm trạng đã bình tĩnh, hắn thay áo. Cảm nhận áo ướt nơi cổ, hắn lắc đầu. Chưa từng thấy ai khóc nhiều như y, làm hắn cũng hoảng theo. 

Hắn tự xử lý áo dính máu. Tuy người hầu như Nghiên Hỉ không nói ra, nhưng họ không ngốc, thấy vết thương trên môi Lương Tĩnh, sẽ đoán ra chuyện. Hắn không muốn họ thì thầm về y. 

Hắn tuy không ngại tiếng xấu, nhưng không cho phép danh tiếng Lương Tĩnh bị tổn hại. Thành tựu của y là từ sinh tử mà có, không thể vì chuyện riêng mà bị gán mác xấu được.

Ra khỏi phòng, thấy Lương Tĩnh đã sửa sang chỉnh tề, Tiêu Yến Ninh bước tới, cười: "Nghiên Hỉ không có kinh nghiệm phẩm vấn người, không biết có moi được gì không. Phiền Lương tướng quân đi xem xem, sớm giải quyết cho đỡ phiền lòng."

Lương Tĩnh đỏ mặt, giọng bất đắc dĩ: "Yến Ninh ca ca, đừng trêu ta nữa, ta đi đây."

Tiêu Yến Ninh: "Thẩm vấn xong, để thị vệ đưa đám người đó về."

Hắn sẽ báo chuyện này cho An Vương, nhưng An Vương quản quân Tây Cương, không tiện tham gia, tấu sớ về kinh vẫn phải do Tiêu Yến Ninh viết. Kẻ nào dám gây sóng gió ở Thanh Châu vừa yên bình, đúng là tìm chết. 

Rơi vào tay vương gia mang tiếng xấu như hắn, chỉ có chết nhanh hơn.

Lương Tĩnh hiểu chuyện nặng nhẹ, nếu không có chuyện này, y đã đi thẩm vấn đám trộm ngay từ đầu. Đêm khuya đột nhập dân cư, chẳng biết có ý đồ gì. May gặp Tiêu Yến Ninh, có thị vệ, mới bắt được chúng. Nếu là dân thường, e rằng đã chịu thiệt lớn.

Dưới ánh sáng ban ngày, vẫn có những góc tối lạnh lẽo. Bình thường An Vương không can dự chính sự địa phương, nay gặp đúng dịp, họ có thể ra tay chỉnh đốn.

"Yến Ninh ca ca, ta đi rồi về," Lương Tĩnh nói.

Tiêu Yến Ninh gật đầu. Khi y đi, hắn sai người chuẩn bị bữa sáng, rồi tìm ghế ngồi. Sáng nay trời đẹp, nắng sớm xuyên mây, rải xuống đất. Dưới nắng ấm, hơi lạnh chẳng còn. Bận rộn cả đêm và sáng, hắn thấy đói bụng. 

Hy vọng Lương Tĩnh nhanh chân, kẻo cái bụng này còn réo thêm nữa.

---

Lương Tĩnh đến phòng bên, Nghiên Hỉ nhìn đôi mắt sưng và đôi môi rách của y, lòng đầy ý nghĩ. Hắn theo Tiêu Yến Ninh nhiều năm, biết chủ nhân xem Lương Tĩnh còn quan trọng hơn mấy huynh đệ. Giờ biết y đến thanh lâu, chắc Tiêu Yến Ninh khó chịu lắm. Nhưng dù khó chịu, cũng không đến mức mắng y ra nông nỗi này. Lời nói chắc khó nghe lắm, mới khiến y khóc sưng mắt, cắn rách cả môi.

Vương gia ở kinh thành quen phóng túng, lời nói sắc bén, châm chích người khác chẳng nể nang. Thận Vương có con rồi, gặp Tiêu Yến Ninh còn muốn đánh hắn. Lương Tĩnh chắc cũng chịu không ít kích thích. Nhưng chuyện này, Nghiên Hỉ là kẻ bề dưới, chẳng giúp được gì, chỉ có thể để y tự chịu đựng.

Lương Tĩnh thấy ánh mắt đồng cảm của Nghiên Hỉ, cảm giác khó hiểu. Người của Tiêu Yến Ninh cũng nên chỉnh đốn, suy nghĩ nhiều quá, cũng chẳng tốt. 

Biết Tiêu Yến Ninh đang chờ kết quả thẩm vấn, y ra tay ngay. Tay trái đám trộm bị y bẻ hết, tiếng kêu đau vang khắp phòng.

Y cười lạnh: "Thanh Châu nhỏ thế này, các ngươi không nói, bọn ta cũng tra được, chỉ tốn chút thời gian. Nói ra, các ngươi sẽ bớt phải chịu đau."

Khi gặp Nghiên Hỉ khuyên nhủ, chúng đương nhiên khóa chặt miệng không chịu khai. Giờ gặp kẻ mạnh tay, sợ cánh tay còn lại cũng gãy, chúng vội khai hết. Chúng nhận lệnh từ Lưu Khâm, con trai huyện lệnh Thanh Châu, vì chuyện ở Yến Xuân Lâu tối hôm qua. Lưu Khâm bị đánh, tức giận, muốn dạy Tiêu Yến Ninh một bài học. Đám này hoặc là tay sai huyện nha, hoặc là đám lưu manh có chút võ công, được Lưu Khâm nuôi làm việc bẩn.

"Lưu Mậu làm huyện lệnh mà dám dung túng con trai nuôi nô bộc, thật vô pháp vô thiên," Lương Tĩnh lạnh lùng.

Nghe y gọi thẳng tên huyện lệnh, giọng khinh miệt, đám lưu manh nhìn nhau, kinh hãi, biết nhà Lưu lần này khó thoát. Một kẻ lanh lợi quỳ xin: "Đại nhân, con trai huyện lệnh ức hiếp dân lành, làm nhiều chuyện ác. Tiểu nhân xin lập công chuộc tội, khai hết."

Lương Tĩnh liếc Nghiên Hỉ: "Bắt người trước."

Nghiên Hỉ: "Vâng."

Dù là huyện lệnh hay con trai, dám hại Tiêu Yến Ninh, chức quan này cũng đã đến hồi kết. Ra khỏi phòng, Lương Tĩnh gặp Ôn Nhiễm. Hắn ta thấy y, mắt trợn to. Y nhìn hắn, lửa giận bốc lên. Nếu không vì tên này nói bậy, sao Tiêu Yến Ninh lại đến thanh lâu. Lỡ mà xảy ra chuyện gì thì sao?

Ôn Nhiễm thấy y giận, tiến lên, giọng đầy áy náy: "Vương gia vì ngươi đi Yến Xuân Lâu mà tức đến thế sao?"

Hắn từng khâu vết thương cho y, mồ hôi nhễ nhại y còn chẳng kêu. Giờ khóc thành thế này, hẳn là chịu uất ức lớn lắm. Lương Tĩnh trừng hắn: "Im mồm! Đừng nhắc ba chữ đó nữa."

Ôn Nhiễm: "...Vâng vâng." Biết thế, có đánh chết hắn hắn cũng chẳng nói bừa.

Mọi chuyện nhanh chóng rõ ràng, tấu sớ của Tiêu Yến Ninh được gửi gấp về kinh. Hắn không như An Vương, vốn không biết kêu ca. Trong tấu, hắn thành vương gia suýt bị đám lưu manh nhà Lưu Mậu giết chết, lần đầu gặp nguy hiểm, lòng kinh hoàng, đêm không ngủ, ngày chẳng yên, dung nhan tiều tụy. Hắn khóc lóc, may nhờ Hoàng thượng ở kinh thành che chở, không thì chuyến Tây Cương này e rằng đã mất mạng, chẳng còn cơ hội gặp lại ngài.

Có thể tưởng tượng ngài giận thế nào khi đọc tấu này. Một tên con trai huyện lệnh nhỏ bé dám bắt nạt vương gia được sủng ái nhất. Ngài mắng Lưu Mậu thậm tệ trên triều. Nếu Tiêu Yến Ninh thật sự bị thương, mười mạng Lưu Mậu cũng không đền nổi.

Ngài giận, An Vương cũng giận chẳng kém. Biết chuyện tối hôm qua, hắn nhìn Lương Tĩnh từ Thanh Châu về trại, giọng khó tin: "Ngươi dám đưa hắn đi thanh lâu?"

Lương Tĩnh: "..." Không phải y, y cũng đâu có muốn!

Tiêu Yến Ninh: "Tam ca..."

An Vương nhíu mày, quát: "Ngươi im đi! Chưa thành thân, sao dám đặt chân đến chỗ đó?"

Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn lúc đó chỉ tức, bực bội trong lòng, nên mới đi thôi mà.

Thấy hắn mắt láo liên, An Vương càng giận: "Sợ ngươi ở trại không quen, ta để ngươi đến Thanh Châu thư giãn, vậy mà ngươi dám đi đâu cũng được."

Tiêu Yến Ninh thấy hắn giận thật, vội nói: "Tam ca, đệ sai rồi, sau này không đi nữa."

"Sau này? Ngươi còn dám nhắc đến sau này?" An Vương rất muốn nhào vào đập hắn một trận: "Từ hôm nay đến khi về kinh, ngươi không được bước ra khỏi trại nửa bước!"

Tiêu Yến Ninh: "..." Nếu đây là phạt thì hắn chịu, dù sao ở đâu cũng được.

An Vương nhìn Lương Tĩnh: "Còn ngươi, không bảo vệ tốt vương gia, tự đi nhận phạt."

Lương Tĩnh: "Vâng."

Tiêu Yến Ninh vội: "Tam ca, đệ muốn đi, phạt hắn làm gì? Phạt đệ đi."

An Vương: "Im mồm, nói thêm câu, phạt thêm lần nữa!"

Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn mấp máy môi, muốn nói, lại sợ An Vương nói là làm, chỉ đành trừng mắt, tức tối đứng đó.

Lương Tĩnh khẽ lắc đầu với hắn. Là trách nhiệm của y, y đáng bị phạt.

Y đi rồi, Tiêu Yến Ninh ngồi xuống: "Tam ca phạt vô lý quá. Lương Tĩnh đâu biết trước được tương lai, sao mà ngờ được sẽ gặp đám khốn kiếp kia."

"Hắn bảo vệ chủ không tốt, đáng bị phạt," An Vương nói. "Ngươi chưa ra khỏi kinh, không biết lòng người hiểm ác. Lỡ bị đám người thanh lâu dụ dỗ, ta biết ăn nói thế nào với phụ hoàng và Hoàng Quý phi nương nương đây?"

Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn là loại người đó sao?

Vài ngày sau, thánh chỉ đến Tây Cương. Huyện lệnh Thanh Châu Lưu Mậu bị bãi quan, kết cục tất yếu. Tội trạng con trai hắn bị tra rõ, ngài đày cả đám liên quan đến Đông Lĩnh. Ngài còn gửi riêng thư cho Tiêu Yến Ninh, nói chuyện Lương Tĩnh đã rõ, hỏi hắn năm mới đã qua, sao còn không mau về kinh?

Qua nét bút, có thể thấy ngài đã cạn hết kiên nhẫn rồi. Cũng phải, gặp kẻ như Tiêu Yến Ninh, lấy cớ điều tra để du ngoạn, ngài không giận mới lạ. Người khác đã sớm về kinh phục mệnh, còn hắn thì lề mề, qua năm mới vẫn chưa muốn về. Nếu ngài không lên tiếng, qua xuân còn hè, hè nóng thì đợi thu, thu ngắn thì chờ đông. Rồi lại một năm nữa trôi qua.

. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com