Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Bước ngoặt

Thật ra, Hạ Minh Thâm đoán sai một chút —— Nhạc Khuynh không phải đột nhiên nổi hứng mà dùng vé giảm giá khu vui chơi làm cái cớ —— đó là chuyện hắn đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

Khởi nguồn là vào kỳ nghỉ hè mà Hạ Minh Thâm đã vắng mặt. Họ từng bàn bạc sau khi thi đại học xong sẽ đi chơi đâu, còn lập ra một danh sách dài dằng dặc, trong đó khu vui chơi được xếp nổi bật.

Nhạc Khuynh và Hạ Minh Thâm đều không phải là những đứa trẻ lớn lên trong gia đình "bình thường".

Từ khi còn ê a học nói đến lúc có thể tự đeo cặp đi xe buýt năm trạm để tới trường tiểu học, chính là thời gian bố mẹ Nhạc Khuynh bận rộn khởi nghiệp. Cuộc sống của hắn chỉ có bảo mẫu chăm nom —— không mong có công, chỉ mong không sai sót, chỉ cần không làm mất con nhà chủ là đã cảm tạ trời đất.

Còn Hạ Minh Thâm thì được ông nội nuôi lớn, sau đó là cô nuôi. Người già thì không đủ sức, người trung niên thì tất bật mưu sinh, điều kiện kinh tế cũng không dư dả, càng không nói đến việc đưa trẻ trẻ con đi khu vui chơi.

Nhạc Khuynh thừa nhận mình là kiểu ngoài miệng thì chối, trong lòng lại muốn. Trước kỳ nghỉ đông năm lớp 11, bạn học Bàng Hoa bị ngã gãy chân, hắn và Hạ Minh Thâm thay mặt cả lớp đến thăm ở bệnh viện trung tâm thành phố. Xe buýt chạy từ điểm đầu đến điểm cuối, giữa đường đi ngang qua một khu vui chơi lớn, có thể nghe thấy tiếng la hét phấn khích từ trò tàu lượn siêu tốc.

Trên đường về, hắn mấy lần liếc nhìn chỗ đó, bị Hạ Minh Thâm bắt gặp, cậu hỏi: "Cậu muốn đi chơi à?"

Nhạc Khuynh thấy ngại, liền phủ nhận ngay không cần suy nghĩ: "Không có."

Dù rằng anh thực sự rất muốn.

Con đường này đang được sửa chữa, mặt đường gồ ghề, mỗi lần xe chạy qua một chỗ lồi lõm là lại giật mạnh như sắp vỡ tan.

Đến một trạm dừng, trên xe trống ra vài chỗ ngồi, Nhạc Khuynh nghiêng người, tách Hạ Minh Thâm khỏi đám người chen chúc, rồi lợi dụng tình huống, đẩy Hạ Minh Thâm ngồi xuống chỗ ghế còn trống, âm thầm tích điểm công đức.

Hạ Minh Thâm tưởng mình hời lắm, vui vẻ ôm balo vào lòng, còn nói: "Đưa tôi balo, để tôi cầm cho."

Nhạc Khuynh không muốn cậu lại nhường ghế, nên đưa balo của mình qua.

Dù trong xe đầy mùi mồ hôi và thuốc lá, nhưng không phải lắc lư đứng trên xe nữa, tâm trạng của Hạ Minh Thâm rõ ràng rất tốt.

Để tâm trạng càng tốt hơn, cậu hớn hở đề nghị: "Lão Nhạc, về nhà mình ăn lẩu nhé. Gọi hai ly trà sữa, loại cỡ lớn ấy."

Hạ Minh Thâm là người dễ hài lòng nhất mà Nhạc Khuynh từng gặp, mê ăn mê uống mê chơi. Có lẽ vì từ nhỏ hắn được dạy dỗ theo kiểu khách sáo, khéo léo và uyển chuyển, nên với hắn, sự thỏa mãn của Hạ Minh Thâm chỉ dừng lại ở ăn no mặc ấm, thoạt nhìn hơi nông cạn.

Nhưng ngẫm lại, nếu Hạ Minh Thâm không dễ mềm lòng như thế, có lẽ ngay tháng đầu tiên Nhạc Khuynh chuyển đến, cậu đã khéo léo mời hắn đi chỗ khác ở, vì tạm thời không trả nổi tiền thuê.

Khi gia đình còn hòa thuận, bố của Nhạc Khuynh —— Nhạc Thịnh —— thường nói trong bữa cơm về chuyện các đối tác tham lam, hoặc ai đó rút được chút lợi từ dự án. Nếu dự án có lãi, ông lại tự kiểm điểm xem mình có sơ suất trong đàm phán, khiến bên kia được lợi không đáng có.

Nếu không có biến cố, Nhạc Khuynh hẳn sẽ được nuôi dạy làm người kế nghiệp, đương nhiên sẽ thi vào trường kinh tế, rồi khắc ghi từng nguyên tắc ứng xử vào xương tủy.

Nhưng không có "nếu như".

Khi biết sự thật, Nhạc Khuynh vừa bất lực vừa phẫn nộ, muốn làm gì đó cho mẹ, nhưng một đứa trẻ mười tuổi lo còn không xong thân mình, lấy đâu ra sức phản kháng? Hắn chỉ có thể làm trái mọi kỳ vọng mà Nhạc Thịnh đặt ra, cố tình gây phiền, như một kiểu phản kháng yếu ớt.

Nhạc Thịnh muốn anh nối nghiệp, hắn liền tuyên bố trước mặt đối tác rằng mình muốn học Vật lý. Nhạc Thịnh muốn hắn học trường tư để mở rộng quan hệ, hắn liền lên mạng lúc nửa đêm, kịp lúc trước hạn chót, xóa tên trường tư và thay bằng trường trực thuộc.

Dù vậy, Nhạc Thịnh vẫn không giận, luôn bình thản nói với người ngoài: "Con trai tôi đang tuổi nổi loạn, khó dạy."

Tất cả hành vi của Nhạc Khuynh đều bị gán cho cái mác "nổi loạn tuổi mới lớn".

Sau một thời gian, lời đồn về việc bố con Nhạc Thịnh bất hòa lan rộng, có người thấy có kẽ hở liền chen vào, làm nó nứt thêm. Vị thư ký nữ của Nhạc Thịnh —— người được đồn là "bạn gái" —— chủ động tìm đến.

Lấy lý do đưa tài liệu giúp tổng giám đốc Nhạc, cô ta gõ cửa nhà, giày cao gót gõ cộp cộp trên sàn gạch.

Lấy được tài liệu xong vẫn không đi, đứng trong phòng khách đầy mùi nước hoa nồng nặc, đối mặt với đứa trẻ mà mình chẳng coi ra gì, cô ta giả vờ vô tình kể những chuyện "ngọt ngào" gần đây giữa mình và Nhạc Thịnh, còn thể hiện sự tự tin về việc sẽ sớm trở thành "mẹ kế".

Kết quả đúng như mong muốn —— Nhạc Khuynh tức giận bỏ nhà ra đi, dứt khoát đoạn tuyệt với Nhạc Thịnh.

Nhìn lại sau này, bước đi đó đúng là lựa chọn sáng suốt. Nhưng lúc đó, khi Nhạc Khuynh bị cảm sốt, tâm trạng rối bời mà vẫn bỏ nhà chạy đi, đứng giữa ngã tư đường mới nhận ra mình chẳng biết đi đâu.

Hắn cuối cùng chỉ là một thiếu niên vừa thi xong cấp hai, bốc đồng, mang theo vài bộ đồ thay, những giấy tờ cần thiết, học bổng tiết kiệm còn nguyên, nhưng không mang theo xu tiền tiêu vặt nào.

Nhạc Khuynh biết rõ mình là kiểu bạn cùng phòng "tệ hại" cỡ nào —— không biết dọn dẹp, rửa bát không sạch, nấu mì thì dính nát, quần áo... à, gần như chẳng đem theo bộ nào thay.

Hạ Minh Thâm tưởng tượng phong phú, chắc tưởng hắn là một đứa trẻ tội nghiệp đầy thương tích, mềm lòng cho ở nhờ, còn cho mượn cả quần áo.

Thật ra Nhạc Khuynh có một căn hộ riêng, là mẹ hắ tặng. Nhưng Nhạc Thịnh cũng có chìa khóa, biết hắn bỏ đi thì chắc chắn sẽ đến đó tìm đầu tiên. Lúc hắn đang ốm, chẳng muốn nghe mấy bài thuyết giáo dài dòng. Đã vậy Hạ Minh Thâm không đuổi hắn đi, thì hắn cứ mặt dày ở lại.

Nhưng có lẽ cũng không làm phiền quá lâu —— Nhạc Khuynh nhìn loạt tin nhắn giục giã của Nhạc Thịnh, ngày càng gay gắt, cảm thấy thời cơ đã chín muồi.

Đúng như anh đoán, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Nhạc Thịnh trực tiếp tìm đến giáo viên chủ nhiệm, diễn một vở "bố hiền khuyên con ngỗ nghịch" rất cảm động.

Nhạc Khuynh bình tĩnh, không chút nể tình, vạch trần mọi chuyện xấu của Nhạc Thịnh.

Không nói tình nghĩa, chỉ nói đúng sai.

Nhìn nụ cười gượng và cơn giận kìm nén của Nhạc Thịnh, lần đầu tiên trong đời Nhạc Khuynh thấy "phản kháng" cũng có thể đem lại cảm giác thắng lợi.

Trong thời gian ngắn, chắc Nhạc Thịnh không còn mặt mũi tìm đến nữa. Chỉ cần Nhạc Khuynh thay khóa căn hộ, là có thể thoát khỏi ông ta hoàn toàn.

Hắn tính toán rất kỹ, định hôm nay sẽ về nhà nói lời tạm biệt với người bạn tốt bụng đã cho mình ở nhờ.

Rồi, ở bồn hoa trước cổng trường, hắn nhận được phần bánh bạch tuộc Hạ Minh Thâm để lại.

Vừa "xử lý" xong Nhạc Thịnh, Nhạc Khuynh nghĩ nét mặt mình chắc rất dữ. Vì vừa chạm mắt hắn, Hạ Minh Thâm đã hơi lảng tránh.

Mắt cậu to, da trắng, ánh mắt chỉ cần hơi dao động là lộ rõ ngay, nhưng vẫn cố chấp đưa hộp bánh đến trước mặt anh.

Nhạc Khuynh sững lại, đột nhiên quên sạch mọi lời tạm biệt đã chuẩn bị sẵn.

Bởi vì ở nơi khác, có lẽ sẽ không còn ai để phần cơm cho hắn nữa.

Tháng tiếp theo, hắn xin được một công việc trợ giảng ở trung tâm bồi dưỡng, hỗ trợ giáo viên soạn giáo án tiểu học, dùng tiền lương để trả tiền thuê nhà tháng đó.

Bố mẹ Hạ Minh Thâm mất sớm, nhưng cậu có ông và cô rất thương cậu, không thiếu yêu thương, cũng biết cách yêu thương người khác —— điều này Nhạc Khuynh dù cố gắng cách mấy cũng không học được.

Giống như vừa rồi, khi hắn lần thứ ba liếc nhìn tàu lượn siêu tốc, Hạ Minh Thâm xoa mũi, nói: "Thật ra tôi rất muốn đi khu vui chơi."

Cậu hào hứng lên kế hoạch: "Kỳ nghỉ đông này mình đi nhé?"

Nhưng cuối cùng họ không thể đi. Mùa đông năm đó, cô của Hạ Minh Thâm qua đời vì làm việc quá sức. Hai kỳ nghỉ sau cũng liên tục bị việc khác lấp đầy —— hè lớp 11, Nhạc Khuynh thi sơ khảo Vật lý; đông năm sau, chuẩn bị vào lớp 12, cả trường bị ép ở lại ôn tập suốt kỳ nghỉ.

Thêm một mùa hè nữa, vì lý do bất khả kháng, Hạ Minh Thâm đã không thể đến.

Khi rời thành phố đó, Nhạc Khuynh lại đi qua trạm xe buýt năm xưa. Con đường gồ ghề khi xưa đã được sửa lại bằng phẳng, tuyến tàu điện ngầm mới khai trương lướt nhanh dưới chân, trong khu vui chơi vẫn là tiếng hò reo náo nhiệt.

Mọi thứ dường như đều tốt lên, nhưng lại như mất đi ý nghĩa.

Nhạc Khuynh bỗng thấy tủi thân, rất muốn lắc vai Hạ Minh Thâm mà hỏi: "Không phải cậu là người bắt đầu à? Là người rủ tôi về ở nhờ, người nói sẽ đi khu vui chơi, người khiến tôi hy vọng đầu tiên, không phải cậu nói sẽ cùng nhau lên đại học, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau dạo bước, mỗi đêm nói chúc ngủ ngon đó sao? Sao giờ không giữ lời?"

Bệnh nhân xơ cứng teo cơ sẽ dần mất khả năng điều khiển cơ thể, từ từng đốt ngón tay đến hơi thở, chỉ có ý thức là luôn tỉnh táo, như vị vua bị giam trong vỏ hạt.

Nhưng Nhạc Khuynh lại cảm thấy cả suy nghĩ của mình cũng đóng băng rồi.

Đó là một loại bệnh mãn tính chưa được ghi nhận, không khiến người ta đau đớn, nhưng làm tâm hồn rỗng tuếch.

Bảy năm sau, khi ở cầu thang trường Đại học C, hắn gọi điện cho Hạ Minh Thâm, sau đó quay lại phòng nghỉ, thấy Triệu Thự — đồng nghiệp cùng phòng thí nghiệm —— đang cầm hai tấm vé, hỏi xem ai cần.

Triệu Thự lập gia đình sớm, tuần trước dẫn vợ con đi khu vui chơi, trở thành vị khách thứ mấy đó và may mắn trúng hai vé nửa giá.

Hôm nay thí nghiệm suôn sẻ, trong phòng nghỉ tràn ngập không khí vui vẻ. Nhưng nơi như khu vui chơi, ngoài trẻ em và các cặp đôi, phần lớn người lớn đều không hứng thú. Vậy nên Triệu Thự mời mãi vẫn chưa có ai nhận.

Thấy Nhạc Khuynh bước vào, anh ta gọi: "Lão Nhạc, tôi có hai vé này..."

Có người chen vào: "Cậu không nghĩ à? Nhạc tiến sĩ mà đi khu vui chơi á?"

"Ờ đúng ha," Triệu Thự vỗ trán, lẩm bẩm, "Vậy tôi hỏi người khác vậy."

Nhạc Khuynh nói: "Đợi đã." Rồi lại nói, "Tôi đi."

Giống như một người bị chìm quá lâu, đột nhiên trồi lên mặt nước, hít được ngụm không khí đầu tiên.

Rất lâu sau đó, não bộ tê dại mới truyền được tín hiệu "cứu sống" đến ý thức của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com