Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Đinh Hỉ Lai vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đã nghe tin phải rời khỏi Thiếu Lâm từ miệng cha hắn.

Hắn cùng Hiểu công tử đều nửa đường liền ngủ mất, bất đồng chính là nhân gia kỳ thật chỉ nghỉ ngơi một lát liền không có việc gì, mà hắn võ công thấp kém, thêm tâm trạng cực kỳ khẩn trương mà nướng luôn một đêm, hiện giờ tinh thần buông lỏng thì trở nên biếng nhác, ngủ đến tối tăm trời đất.

Nhậm Thiếu Thiên chăm sóc thiếu gia nhà hắn thật vất vả, tạm thời không xuống khỏi xe ngựa, để đám người đều đi quan tâm Hiểu công tử mới đem người kêu xuống đưa về phòng.

Đinh Hỉ Lai sau khi tỉnh ngủ sửa lại: "Lúc ấy hẳn là ngươi ôm ta xuống, nói với bọn họ rằng chúng ta cùng Quân Trắng đấu trí đấu dũng, thiếu gia vì bảo hộ mọi người nên một đêm không chợp mắt."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia, đêm qua bảo hộ bọn họ không chỉ có chúng ta, còn có bang phái khác, cả đêm đều gió êm sóng lặng, chúng ta nói vậy sẽ không ai tin, chỉ là một đêm không ngủ mà thôi, còn Hiểu công tử mới thật sự chu toàn mọi việc."

Đinh Hỉ Lai yên lặng đem chính mình cùng Hiểu công tử ra so sánh.

Một có võ công, ngồi một đêm ở kỹ viện, một mất hết võ công, lại trong đêm tối cùng Quân Trắng chém giết, bảo hộ Thiếu Lâm...... Kết quả hai người cùng hôn mê, có vẻ hắn có điểm kém cỏi.

Nhưng ngày hôm qua vô luận có động tĩnh gì, hoặc là có người ra vào, hắn đều đặc biệt khẩn trương, không ngừng tính đủ loại khả năng cùng cách ứng đối, cũng rất mệt được chứ?

Hắn trầm mặc một chút, nghĩ thầm muốn phản bác rằng có thể người đưa đồ ăn cùng xướng khúc đánh đàn bên trong thực sự có người của Quân Trắng, nhưng lúc này lại thấy cha hắn đã trở lại, lập tức giãn mặt, nhàn nhạt nói: "Phụ thân."

Đinh các chủ "Ân" một tiếng, bảo cho bọn họ thu thập rồi chuẩn bị rời Thiếu Lâm.

Ông hơi hơi nghĩ ngợi, bổ sung nói: "Thiếu Thiên, ngươi bảo hộ nó về nhà, không có việc gì thì đừng để nó chạy ra bên ngoài."

"Vì cái gì?" Đinh Hỉ Lai trong lòng kinh ngạc, nhưng bởi vì đã có kinh nghiệm, ngữ khí cũng không biến hóa, nhanh chóng phản ứng lại, "Người sợ con sẽ bị bắt cóc giống Tiểu Chung sao? Yên tâm đi cha, con tuyệt đối sẽ không đến chỗ ít người, con hiện tại đi theo Hiểu công tử, mỗi ngày đều có thể học được không ít thứ, lần này cũng là chính con bảo hộ những người đó, đúng không Thiếu Thiên?"

Nhậm Thiếu Thiên gật đầu.

Đinh các chủ không bị dao động, lãnh đạm nói: "Về nhà."

Đinh Hỉ Lai nóng nảy: "Người xem con có lần nào hồ nháo qua? Không có con, có thể thuận lợi bắt được Tiếu tiên sinh sao?"

Đinh các chủ tạt nước lạnh: "Có thể."

"...... Kia...... con không thể đi! Phù Bình ít nhiều cũng nhờ con cùng Tiểu Chung mới phát hiện ra," Đinh Hỉ Lai khoanh tay mà đứng, lời lẽ chính nghĩa, "Lại nói thân là Linh Kiếm Các thiếu các chủ, con sao có thể tham sống sợ chết? Con đã trưởng thành, không thể cứ để cha bảo hộ được! Từ phụ nhiều bại nhi!" (Ý là cha giữ con kỹ quá thì nó không khôn được. Đậu chưa tìm được câu nào thay)

Hắn ưỡn ngực, đầy mặt nghiêm túc cùng nghiêm túc, như là đang nói hắn cũng có thể cáng đáng.

Đinh các chủ: "......"

Nhậm Thiếu Thiên: "......"

Đinh Hỉ Lai nhìn thần sắc lão cha, sáng suốt mà nói sang chuyện khác: "Hiểu công tử đã dậy chưa?"

"Tỉnh." Đinh các chủ thấy hắn muốn đi, liền gọi hắn đứng lại, lại lần nữa lệnh hắn thu thập đồ vật, bởi vì tất cả mọi người đều đợi.

Đinh Hỉ Lai ngẩn ra: "Đi chỗ nào?"

Đinh các chủ nói: "Thắng Âm Thành."

Thắng Âm Thành chính là nơi minh chủ ở.

Hiểu công tử ở nhà ăn vừa mới đề nghị việc đi Thắng Âm Thành đã có người phụ họa. Bọn họ ở đây khó lường được việc gì, hoàn toàn không biết ngày sau sẽ phát sinh cái gì, hiện giờ thật vất vả có được manh mối, tất nhiên muốn đi tìm đến tột cùng.

Đinh Hỉ Lai còn chưa biết chân tướng, đoán: "Là muốn đi tìm Chung bá bá?"

Đinh các chủ nói: "Không phải."

Đinh Hỉ Lai hỏi: "Vậy đi làm gì?"

Đinh các chủ không trả lời, đi đến trước bàn uống trà. Đinh Hỉ Lai khó hiểu mà nhìn ông, theo thói quen tính nhìn phía Nhậm Thiếu Thiên, người sau hạ giọng đem việc buổi sáng nói một lần, trọng điểm là hai phong thư kia.

Đinh Hỉ Lai trong phút chốc cảm thấy xuất hiện ảo giác, mặt ngốc lăng hỏi: "-- cái gì?"

Nhậm Thiếu Thiên lẳng lặng nhìn hắn.
Đinh Hỉ Lai hơi hơi hé miệng: "Kia...... Kia Chung bá bá là Quân Trắng sao? Tiểu Chung đâu? Hắn ở đâu?"

Nhậm Thiếu Thiên nhẹ giọng nói: "Còn chưa tìm được, có lẽ đã bị Minh chủ mang đi."

Đinh Hỉ Lai ngốc lăng mà đứng tại chỗ.
Hắn cảm giác hiện thực tàn khốc như cho hắn một đại bạt tai, làm hắn đã mờ mịt, trong nháy mắt thậm chí cảm thấy linh hồn bay mất, một lát sau mới chậm rãi hoàn hồn, trong óc nảy lên những lần hắn cùng Tiểu Chung ăn nhậu chơi bời, thưởng cảnh đậu thú, rồi "Oanh" một cái tan thành mảnh nhỏ.

Hắn thường nghe người ta nhắc linh tinh cái gì mà cảnh còn người mất cùng thân bất do kỷ.

Khi đó hắn cùng Tiểu Chung đều cảm thấy là ăn no rỗi việc, thà tìm mỹ nhân uống chén rượu, xem ca vũ còn hơn, nhưng hiện tại mới cảm thấy không phải như vậy.

Trên đời này có những việc, thật không phải quang nỗ nỗ lực là có thể biến trở về nguyên dạng.

Hắn đột nhiên an tĩnh, làm Nhậm Thiếu Thiên hoảng sợ, Đinh các chủ cũng nhịn không được nhìn thoáng qua ngốc nhi tử nhà mình, nói: "Hỉ Lai?"

Đinh Hỉ Lai ngơ ngác nhìn hắn: "Về sau con còn có thể cùng Tiểu Chung cùng nhau chơi không?"

Đinh các chủ trầm mặc một trận, nói: "Tiểu Chung tâm nhãn không xấu, con nếu nguyện ý, có thể tìm nó."

Đinh Hỉ Lai nhất thời không mở miệng.
Hắn cùng Tiểu Chung hoàn cảnh tương đồng, đều nuông chiều từ bé, đều yêu thích ngoạn nhạc, đều ghét Ngụy Giang Việt, đều người cha đức cao vọng trọng, cũng đều có một lòng muốn học tốt, nhưng lại không có sức chịu đựng cùng đầu óc, chỉ có thể để một bên tổn hại lẫn nhau một bên tiếp tục không tâm không phế. Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn quậy cùng nhau.

Hiện thực bất ngờ kia làm cho ngực hắn khó chịu, hỏi: "Vậy..... Vậy người nói hắn còn nguyện ý gặp con không?"

Đinh các chủ trầm mặc.

Đinh Hỉ Lai thấp giọng nói: "Nếu đổi thành con, con khẳng định sẽ không gặp hắn......"

Đinh các chủ nhìn hắn, vẫn không mở miệng.

Đinh Hỉ Lai tựa hồ cũng không muốn nghe ông nói cái gì, hỏi: "Cha, nếu Chung bá bá thật là Quân Trắng, cuối cùng bị mọi người diệt ngay tại chỗ, Tiểu Chung sẽ thế nào? Sẽ bị đuổi giết sao? Nhưng hắn cái gì cũng không biết."

Hắn thực bất an: "Người nói con về sau còn thấy được hắn không?"

Vấn đề này, Đinh các chủ không có biện pháp trả lời hắn, chỉ có thể nói với hắn có duyên ắt sẽ tái ngộ.

Đinh Hỉ Lai buồn bã quay đầu ra ngoài, ở bậc thang ngồi xuống.

Đinh các chủ cùng Nhậm Thiếu Thiên hai mặt nhìn nhau, đều hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua.

Đinh Hỉ Lai phía sau lưng thẳng tắp, vẫn ngồi không nhúc nhích, nửa ngày cũng không có ý đứng dậy. Đinh các chủ có chút ngồi không yên, ngốc tử từ nhỏ đến lớn tuy thỉnh thoảng cũng có gà bay chó sủa, không cho người bớt lo, nhưng đều rất xuôi gió xuôi nước, lần này gặp phải đại biến -- bạn thân biến thành người lạ.

Đinh các chủ đi đến trước mặt nhi tử, từ trên cao nhìn xuống.

Đinh Hỉ Lai ngoài dự đoán biểu tình bình tĩnh, cùng Đinh các chủ liếc nhau, hỏi: "Con không rõ Chung bá bá vì cái gì phải làm những việc đó, ông ấy là Minh chủ, bạch đạo cơ bản đều nghe theo, áo cơm vô ưu lại có địa vị, còn có cái gì không thỏa mãn? Chẳng lẽ không nghĩ tới tương lai sự việc đã bại lộ, Tiểu Chung nên làm cái gì sao?"

Đinh các chủ nói: "Cái này khi nào tìm được hắn mới có thể biết."

Đinh Hỉ Lai yên lặng bò dậy, xoay người vào nhà.

Đinh các chủ nói: "Như thế nào?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Con đi thu thập hành lý cùng mọi người đến Thắng Âm Thành, nếu có thể nhìn thấy Tiểu Chung, con muốn cùng hắn nói chuyện."

Đinh các chủ nhíu mày, theo bản năng muốn cho hắn về nhà, nhưng nhìn bộ dạng ngốc tử nhà mình, cảm thấy đứa nhỏ này lần đầu tiên kiên định như vậy, phỏng chừng cản không được, chỉ có thể tạm thời đánh mất ý niệm.

Mọi người ở Thiếu Lâm lúc này cũng lục tục thu được tin phải rời khỏi, cũng chưa dị nghị, mà Miêu trưởng lão lại như sét đánh giữa trời quang, xác nhận lại: "Muốn đi Thắng Âm Thành?"

Kỷ Thần Y nói: "Chúng ta không cần đi."
Chính là không cần đi mới thấy khó chịu, Miêu trưởng lão nghĩ ở trong lòng.

Hắn thật vất vả mới không cần che che dấu dấu mà gặp giáo chủ, kết quả còn chưa được một ngày, giáo chủ liền đi rồi, đồng bọn khẳng định cũng sẽ đi theo, vứt hắn một mình.

Kỷ Thần Y thấy hắn nhìn đại thụ trong viện phát ngốc, hỏi: "Sao thế?"

Miêu trưởng lão nhìn chằm chằm lá nhỏ run rẩy trong gió thu, mặt vô biểu tình nói: "Giờ này khắc này, cảm này tình này, hẳn là làm đầu thơ."

Kỷ Thần Y nói: "Làm đi."

Miêu trưởng lão trầm tư một trận, thật sự đọc lên.

Nhưng một cái《 Tam Tự Kinh 》 cũng chưa ngấm vào người, làm thơ chỉ có thể dùng "thảm không nỡ nhìn" mà hình dung, Kỷ Thần Y nghe được một nửa liền muốn trợn trắng mắt, thấy người này làm thơ xong nhìn mình, liền vuốt rau hỏi: "Hoàng Kim Giáo có phải hay không do ngươi lấy?"

Ông muốn uyển chuyển biểu đạt người này làm thơ rất khó nghe, ai ngờ hỏi xong liền thấy Miêu trưởng lão gật gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, thừa nhận nói: "Đúng vậy."

Kỷ Thần Y: "......"

Miêu trưởng lão hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Kỷ Thần Y cái gì cũng không nghĩ, quay đầu liền đi.

Miêu trưởng lão khó hiểu nhìn hắn, tầm mắt quay lại tiếp tục thương cảm.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ có mình lẻ loi, ai ngờ giáo chủ lúc đi cũng để Hắc trưởng lão lại, bởi vì phân đà Ma Giáo ở phụ cận, Hắc trưởng lão vô cùng quen thuộc, Quân Trắng nếu nhân cơ hội phái người động tay động chân ở Thiếu Lâm, đến lúc ấy Hắc trưởng lão cùng ám vệ Ma Giáo có thể giúp đỡ.

Miêu trưởng lão tức khắc thoải mái.

Diệp Hữu an bài tốt xong liền lên xe ngựa, theo đám người chậm rãi xuất phát hướng Thắng Âm Thành, lúc chạng vạng tới một huyện nhỏ giáp một tòa huyện nhỏ khác, chỉ thấy trên đường giăng đèn kết hoa, vạn phần náo nhiệt.

Hắn đánh giá một chút, nói: "Trung thu a."

Văn Nhân Hằng nói: "Ăn bánh trung thu không?"

Diệp Hữu nói: "Ngươi nếu tự tay làm, ta sẽ ăn."

Văn Nhân Hằng nhớ tới một đoạn chuyện xưa, ôn hòa nói tiếng hảo, đỡ người xuống xe ngựa, mang theo hắn lên lầu chuẩn bị thỏa đáng, liền thật sự đi xuống lầu bánh trung thu.

Diệp Hữu ngồi trong chốc lát, muốn đi theo nhìn xem, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, mở ra thấy Ngụy Giang Việt đang đứng bên ngoài, mời vào.

Ngụy Giang Việt nhìn chung quanh một vòng, hỏi: "Hắn đâu?"

Diệp Hữu nói: "Sư huynh nói phải làm bánh trung thu cho ta."

Ngụy Giang Việt theo bản năng nhớ tới hôm nay hỏi việc từ Đinh Hỉ Lai, biết Văn Nhân Hằng thật sự biểu lộ tâm ý đối Hiểu công tử, không khỏi trầm mặc một chút.

Diệp Hữu nhìn hắn: "Ngươi tới là muốn hỏi một chút việc lần này?"

Ngụy Giang Việt nói: "Ân."

Diệp Hữu nói: "Ta không có chứng cứ, không bằng chúng ta đánh cuộc."

Ngụy Giang Việt nói: "Ngươi muốn cược thế nào?"

Diệp Hữu chậm rãi nói: "Cược là chờ chúng ta đuổi tới Thắng Âm Thành, nhà Minh chủ gia đã bị cháy."

Ngụy Giang Việt ngẩn ra: "Cái gì?"

"Minh chủ nếu là Quân Trắng, hắn cứ như vậy đào tẩu, khẳng định không tính che dấu thân phận, cho dù có thư tín muốn xử lý, cũng không tất yếu phải đốt nhà mình, ngược lại dựa theo nước đi nhất quán của Quân Trắng, có lẽ hắn sẽ tạo tin giả chờ người đến lục soát, đánh lạc hướng chúng ta," Diệp Hữu nói, "Cho nên khi chúng ta đến đó nếu thật sự thấy bị cháy, có thể chứng minh một việc."

Ngụy Giang Việt gian nan nói: "Chứng minh những kẻ này còn cài một người, hắn là đồng lõa với Minh chủ, bắt Chung công tử để bức Minh chủ rời đi, muốn đẩy tội cho Minh chủ."

Diệp Hữu nói: "Không tồi, hắn không biết Minh chủ đặt tin ở chỗ nào, nên mới phóng hỏa, gấp không chờ nổi nên muốn tiêu hủy chứng cứ, ngươi đánh cuộc không?"

Ngụy Giang Việt lặng im trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta cược, nếu ngươi thắng, chứng minh Quân Trắng còn nằm trong những người đó, đến lúc đó ngươi có thể...... Nhiều vì ta nói điểm đồ vật? Bất luận cái gì đều có thể."

Diệp Hữu nhìn hắn một cái, nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com